Câu Chuyện Về Em
Chương 35
Ôn Hành Chi đưa cô về trường học, lúc trở lại thành phố T cũng đã hơn năm giờ chiều. Ôn Viễn bị đánh thức dậy, trên đường cô đều ngủ nên gò má hơi hồng hồng. Cô nhắm mắt lại, cuộn mình vào áo khoác của anh một lát rồi mới hoàn toàn tỉnh táo. Cô dọn dẹp túi xách, chuẩn bị xuống xe thì Ôn Hành Chi gọi lại, đưa cho một cái túi.
Ôn Viễn mở ra xem, là đồ ăn anh mua ở một quán ăn nào đó.
Cô chắc lưỡi hít hà: “Anh mua lúc nào mà sao em không biết?”
Ngủ như heo thì làm sao mà biết được.
“Tối nay em ngủ sớm đi, sáng mai còn đi học.”
Cô trề trề môi: “Anh cũng không được uống nhiều rượu.”
Buổi chiều lúc Ôn Hành Chi lái xe trở lại thành phố thì nhận được điện thoại của trợ lý Ninh, lúc thời gian riêng tư này mà gọi điện thoại tới chắc là có chuyện rất quan trọng phải giải quyết, nhưng kết quả lại làm cho Ôn Viễn im lặng, lại là muốn anh đi uống rượu.
Ôn Hành Chi vỗ vỗ ót cô, coi như là đồng ý.
Vừa xuống xe lại nhớ tới một chuyện, Ôn Viễn bỗng xoay người lại, nắm chặt cửa xe.
“Có chuyện quan trọng quên hỏi anh rồi.” Cô nói: “Đêm đó, ở khách sạn X, em thấy Trần Dao. Anh ở cùng với cô ta?”
“Sao vậy.”
Thái độ thật là bình tĩnh.
Ôn Viễn nổi giận: “Cũng không phải là bạn bè của anh, anh đi chung làm cái gì?”
Ôn Hành Chi nhìn cô sâu xa. Mặc dù biết không phải lúc, nhưng anh vẫn suy nghĩ đến ngày đó, cô bé này tự nói với mình, anh với Tần Chiêu không thích hợp. Nghĩ tới đây, anh cúi đầu cười cười, thấy cô còn đang nhìn mình chằm chằm, anh hắng giọng một cái: “Ôn Viễn, nếu như không phải đặc biệt khờ khạo anh sẽ không coi trọng
Nói xong, anh đóng cửa lái xe đi.
Ôn Viễn đứng nguyên một chỗ dậm chân, gương mặt hồng lên giống như nắng chiều.
Bước vào tháng mười, cũng chính là thời điểm bận rộn nhất của GP. Ôn Viễn cũng bắt đầu vội vàng chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ vào tháng sau, đây cũng chính là khoảng thời gian náo nhiệt nhất ở đại học T. Mỗi học kỳ ở trường sẽ gồm 18 tuần, cứ mỗi chín tuần thì sẽ có một kỳ thi lớn, coi như là kiểm tra lại khoảng thời gian học tập trước của toàn bộ sinh viên. Ngành tài chính, đều là học về các con số. Dùng hết lời để diễn gải, tài chính là ngành toán học. Điều này chính là nỗi sợ lớn nhất của bạn học Ôn Viễn từ nhỏ cho đến lớn. Nhờ mượn được tập ghi chép của Mạc Vi Vi, lại cố gắng hơn một tháng trời nên cô cũng vượt qua được kỳ kiểm tra. Sau đó lại cùng Mạc Vi Vi tiếp tục hoạt động của đoàn thể, bởi vì không có thời gian nên công việc thực tập ở GP bị dời qua học kỳ sau, đợi đến khi mọi việc ổn định hơn thì cũng đã là tháng mười hai.
Hôm ấy, chịu ảnh hưởng của cao áp Seberia mà thành phố T đón trận tuyết rơi đầu tiên, còn là một trận tuyết rất lớn. Ôn Viễn buồn bực nằm ở trong chăn ấm áp ngủ trưa, đang ngủ ngon thì bị trưởng phòng Lưu Xuân Hỉ vén chăn lên.
“Tớ thật không nhịn được nữa rồi. Thời tiết tốt như vậy thế mà cậu lại nằm ngủ, nhanh dậy đi, chúng ta đi ăn lẩu.”
Ôn Viễn hừ hừ hai tiếng lại né tránh, cuối cùng vẫn bị dày vò dậy. Cô mặc bộ đồ nhung thật dày, mang giày lót vải bông đi ra một quán ăn nhỏ ngoài trường cùng với Xuân Hỉ và Chu Nghiêu, gọi một lẩu cá uyên ương, ăn đến nỗi người đổ đầy mồ hôi.
Chợt nghe thấy trường phòng Xuân Hỉ thở dài một tiếng, để đũa xuống, làm bộ mặt phiền muộn: “Tớ lại cùng hai cậu ăn lẩu uyên ương gì đây, phải là đàn ông! Phải là đàn ông phải chứ!”
Chu Nghiêu: “Hỉ nhi hận không thể lấy chồng, Ôn Viễn, cậu gọi phục vụ để cho họ mang một bàn con trai lên đây.”
Ôn Viễn nhìn hai bạn tốt một hồi, lấy miếng khoai cho vào miệng, cô chợt nhớ tới một người: “Từ Tiểu Hà đâu? Sao lại không gọi cậu ấy đi cùng?”
Xuân Hỉ nói: “Đã gọi điện thoại rồi, cậu ấy nói ở trong phòng học bài, kêu chúng ta cứ ăn đi.”
Chu Nghiêu xì một tiếng: “Tớ thấy là cậu ấy không muốn bỏ tiền ta mà thôi.” Xuân Hỉ nhìn Ôn Viễn một cái, cô nói: “Đừng nói lòng dạ tớ hẹp hòi, tớ cũng biết gia cảnh cậu ấy khó khăn, nhưng có cần phải như vậy không? Chúng ta đi ăn, cậu ấy cũng nên tới cùng vui vẻ với mọi người một chút, như vậy có phải tốt không. Tớ nói, cùng lắm tiền bữa hôm nay chúng ta trả, nhưng cậu ấy lại có lòng tự ái lớn như vậy, không chừng còn cho là chúng ta xem thường cậu ấy, cậu bảo người này có phải có tâm tư phức tạp không?”
Nghe cô ấy nói một tràng dài châm chọc, phản ứng đầu tiên của Ôn Viễn chính là cười: “Tiểu Nghiêu, cậu với trưởng phòng không lẫn vào đâu được, nói chuyện cũng mang mùi vị cội nguồn.” Bị trừng mắt một cái, Ôn Viễn liền trở lại nghiêm túc: “Được rồi, tính tình của cậu ấy vốn là như thế, cậu ấy lại đi làm thêm quả thật không dễ dàng gì, khổ cực kiếm tiền tất nhiên sẽ không thể phung phí.”
Chu Nghiêu xem thường: “Không phải cậu cũng đi làm thêm sao? Cũng chưa từng thấy cậu như vậy.”
Ôn Viễn cứng họng, nét mặt trưởng phòng Lưu Xuân Hỉ cũng trở nên cổ quái.
“Sao, thế nào? Tớ nói sai cái gì?”
Lưu Xuân Hỉ liếc mắt nhìn mọi người một cách thần bí: “Nói đến Ôn Viễn tớ bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, không biết các cậu có biết hay không?”
“Tớ?” Ôn Viễn mờ mịt chỉ chỉ vào mũi mình.
“Tớ cũng chỉ nghe nói thôi, đúng hay không, chỉ có trong lòng cậu là hiểu nhất.”
“Ai nha cậu mau nói đi, sốt ruột chết đi được.” Chu Nghiêu vội la lên.
“Được rồi.” Lưu Xuân Hỉ nhìn chằm chằm vào nửa dĩa thịt bò còn lại trên bàn ăn: “Tớ nghe mấy người phòng kế bên nói chuyện về Ôn Viễn, nói thường xuyên nhìn thấy một chiếc xe chờ Ôn Viễn ở bên ngoài trường. Mặc dù không phải là xe sang trọng gì, nhưng nếu như không có bảy tám mươi vạn thì đừng hòng mua được, có lúc lại là một chiếc xe khác, bọn họ nói đã nhìn thấy nhiều lần rồi.”
“Là ai vậy? Thật sự là hết sức vô lý.” Chu Nghiêu nói đầy căm phẫn.
“Không phải cùng ngành với chúng ta.” Xuân Hỉ cẩn thận quan sát sắc mặt của Ôn Viễn, thấy cô không có tức giận mới tiếp tục hỏi: “Ôn Viễn, mấy người đó nói không có sai chứ?”
Lúc này Ôn Viễn đã hoàn toàn hiểu được vấn đề. Không ngờ mỗi lần anh tới đón cũng trở thành đề tài để người ta bàn tán, thật là càng ngày càng loạn lạc.
“Các cậu tin sao?”
Cô nhìn hai người một cái, Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
Mặt Ôn Viễn khẽ vui lên: “Thật ra thì bọn họ nói cũng đúng.”
“Hả?”
Xuân Hỉ hét lên một tiếng, Ôn Viễn không nhịn được bật cười: “Cậu quên, ở thành phố T này tớ có người thân à?”
Hai người chợt hiểu ra, Chu Nghiêu cười gian trá kéo kéo tay Ôn Viễn: “Aizz, thật không ngờ nha, người thân của cậu lại là người có tiền như vậy.”
Ôn Viễn nhìn lên trời: “Không phải là quá thân, cũng không phải là họ hàng gần.”
“Có xa không?”
Có xa không?
Ôn Viễn suy nghĩ một chút: “Từ trường mình đến chỗ người ấy cũng khoảng mười phút thôi.”
Chu Nghiêu & Xuân Hỉ: “……”
Sau khi ăn xong, nhiệt huyết của Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu sôi trào, đều bám lấy Ôn Viễn hỏi thăm “Người họ hàng của cô”, Ôn Viễn câu được câu không đối phó hai người con gái cô đơn này……….
Trả xong tiền, trên đường trở về trường, tuyết càng rơi càng lớn. Đèn đường hai bên được thắp sáng chiếu vào ngôi trường thành màu cam, có một loại cảm giác ấm áp khác thường. Trong sân trường đang có người chơi ném tuyết, Xuân Hỉ hào hứng tham gia vào đó, Ôn Viễn không muốn bị trúng đạn oan nên đứng qua một bên mà nhìn, cho đến khi điện thoại trong túi kêu lên.
Sau khi nhìn một chút, cô bỗng nhếch miệng cười.
“Alo.”
Âm thanh rất kích động làm cho người bên kia cũng cảm nhận được, anh để ly nước trong tay xuống, nghiêm túc nói chuyện với cô: “Em đang ở chỗ nào, sao ồn ào vậy.”
“Đang ở dưới sân trường, thành phố T đang có tuyết, chỗ anh có không?”
Mấy ngày trước Ôn Hành Chi lại đi tới London. Ôn Viễn đã có thói quen với chuyện này, mỗi năm đều có khoảng một phần tư thời gian hoặc nhiều hơn anh đều ở Anh, mỗi lần trở về anh đều mang cho cô một ít quà nho nhỏ, cô đã cất đầy một hộp rồi.
Bên kia điện thoại, Ôn Hành Chi xoay ghế, vén màn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thật là trùng hợp.” Nói xong nghe thấy đầu bên kia cười cười.
“Em nghe chị Lại Dĩ Ninh nói, khách sạn anh ở ngày nào cũng có thể thấy tháp đồng hồ Big Ben cùng với khung cảnh thành phố London.”
“Sao vậy?”
“Em cũng muốn nhìn.”
Nhìn đám người náo nhiệt, Ôn Viễn chợt nhớ đến anh. Nhớ đến khoảng thời gian ở thị trấn A, được anh ôm vào trong ngực ngủ cả ngày. Cũng vì vậy mà giọng nói không tự chủ mang theo một chút nũng nịu. Ôn Viễn không quấn anh, nhưng thỉnh thoảng gặp dịp vẫn thể hiện.
“Không được.” Ôn Hành Chi nói: “Mang em theo rất phiền toái.”
“…..” Ôn Viễn bất mãn: “Này.”
Ôn Hành Chi im lặng cười cười: “Không được ở bên ngoài quá lâu, trời lạnh lắm em đi ngủ sớm đi.”
Ôn Viễn ngắt lời, nhìn thấy bóng dáng chơi đùa của Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu, cô nói: “Về sau anh không cần lái xe đến đón em nữa.”
“Tại sao?”
Ôn Viễn cười giảo hoạt một cái: “Làm gì có tại sao, muốn tránh bị nghi ngờ thôi.”
Ôn tiên sinh: “……”
Hiếm khi thấy anh bị lời nói của cô làm cho tức nghẹn, cuối cùng cũng hòa nhau, tâm tình Ôn Viễn rất tốt cúp điện thoại. Mà người đầu bên này nghe thấy tiếng cúp điện thoại liền nhíu mày.
Tình huống này, hình như không được tốt cho lắm.
Sau khi được Xuân Hỉ nhắc nhở, Ôn Viễn đặc biệt chú ý đến phòng bên cạnh ở trong ký túc xá. Có mấy người nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, tuy không trực tiếp nói cái gì ở trước mặt cô, nhưng trong lúc ở phòng tắm Ôn Viễn quay người lại nhìn thấy thấy mấy người này đang lặng lẽ quan sát mình. Đáy lòng cô cảm thấy vô lực, không thể làm gì hơn là bưng chậu đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của mấy người đó.
Tình huống như vậy vẫn kéo dài khoảng hai tuần, cho đến khi trong khoa có một xì căng đan của một người khác. Cả ký túc xá khoa tài chính ở chung một lầu đều ồn ào.
Hôm ấy, Ôn Viễn mới đi mua điểm tâm rồi đi về phòng học. Tiết đầu tiên là “Bổ túc”, cô không dám tới trễ. Vừa đi đến cửa lớp, thì có một bạn học gọi cô lại. Cô cau mày nhìn sang, chính là nữ sinh A ở sát vách phòng ký túc xá của cô.
Đối với mấy người này, Ôn Viễn không có một chút hảo cảm nào: “Có chuyện gì vậy?”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Ôn Viễn bị chính mình dọa cho hết hồn. Cô đã bị anh dạy hư, đi học tính cách phúc hắc của anh.
Có lẽ là do nghĩ tới người nào đó, nên sắc mặt cô không lạnh như giọng nói của mình, cô nữ sinh A hỏi linh tinh: “Từ Tiểu Hà ở cùng phòng với cậu?”
“Đúng, sao vậy?”
Vẻ mặt Tiểu A kích động: “Xem ra cậu chưa biết chuyện gì, trong khoa đang truyền ra tin. Tối hôm qua có người nhìn thấy cô ấy cùng với một bạn nam ở phía đông trường đi tản bộ gần rừng cây, không chỉ nắm tay mà còn hôn nhau nữa.”
“Cô nói linh tinh cái gì vậy.”
Chu Nghiêu chợt chen vào một câu, bởi vì những người này từng lan truyền tin đồn của Ôn Viễn cho nên đối với mấy người này Chu Nghiêu không có ấn tượng tốt.
“Ai nói linh tinh, còn có hình đây này, hơi bị mờ nhưng tuyệt đối có thể nhìn ra được.”
“Không xem.”
Chu Nghiêu chặn lại. Mà Ôn Viễn nhìn thấy tay của hai người kia, nhìn kỹ một chút thì phát hiện ra những lời Tiểu A kia nói không ngoa chút nào. Người trong hình đúng là Từ Tiểu Hà.
Ôn Viễn vội đẩy Chu Nghiêu một cái: “Tiểu Nghiêu cậu xem xem có phải Từ Tiểu Hà không?”
Chu Nghiêu nhìn qua cũng cảm thấy kinh hãi.
Tiểu A có chút hài lòng: “Tớ nói không sai chứ, không nghĩ ra, người bình thường nhát gan hay xấu hổ như vậy còn mau lẹ hơn chúng ta, chúng ta còn đơn thuần lắm, người ta đã đến bước này.”
Âm điệu làm hấp dẫn sự chú ý của phần lớn các bạn học trong lớp. Ôn Viễn nhìn cô ta cảnh cáo một cái, tầm mắt di chuyển liền nhìn thấy Từ Tiểu Hà đẩy cửa đi vào.
Trong phòng học lập tức trở lại yên lặng, Từ Tiểu Hà cũng bị sự im lặng quỷ dị này làm cho ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn bốn phía. Cho đến khi thấy tiểu A cầm điện thoại cứng đờ đứng bên cạnh Ôn Viễn, mới chợt hiểu được, sắc mặt chợt trở nên rất khó coi, đỏ bừng lên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn đè xuống, cúi đầu đi xuống cuối lớp.
Ôn Viễn cảm thấy có chút lúng túng, cô nghĩ Từ Tiểu Hà đã hiểu lầm, muốn gọi cô ấy lại nhưng đúng lúc đó chuông vào học đã vang lên nên cô đành thôi.
Sau khi hết tiết một, Ôn Viễn đều cảm thấy không yên trong lòng. Tiếng chuông hết giờ vừa reo lên, cô vội nghiêng đầu tìm Từ Tiểu Hà, muốn gọi cô lại nhưng không ngờ cô đã sớm đi theo cửa sau ra ngoài.
Đành phải đi ngược lại đám người đông đúc đuổi theo cô ấy, đuổi đến vườn hoa trước phòng học thì gọi cô ấy lại.
Từ Tiểu Hà xoay người, ánh mắt long lanh nhìn cô: “Cậu có ý gì?”
“Cái gì tớ cũng không có nói, là Tiểu A gọi tớ đến nói linh tinh.” Chạy một đường nên sắc mặt Ôn Viễn hơi hồng hồng, hơi thở còn dồn dập: “Mà hơn nữa, tớ cảm thấy chuyện tình cảm không có gì là xấu hổ.”
Nói lời này, Ôn Viễn có chút cảm thấy quẫn trí. Chính cô cũng yêu sớm, có tư cách gì chê cười người khác.
Từ Tiểu Hà nghi ngờ nhìn cô một lát, phát hiện ra lời cô nói là thật lòng mới nhẹ nhàng thở ra. Cô nhìn Ôn Viễn chằm chằm, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
“Thật ra thì tớ cũng không muốn yêu đương.” Cô nói: “Chỉ là….”
“Tớ hiểu.”
Ôn Viễn vội vàng lên tiếng.
Từ Tiểu Hà bật cười: “Cậu hiểu, cậu đã từng yêu?”
“Cái này......”
Ôn Viễn chần chừ một lát, không biết nên trả lời như thế nào. Mà Từ Tiểu Hà cũng làm như nhớ ra chuyện gì đó, nụ cười không được tự nhiên: “Thôi chuyện này tới đây là kết thúc. Miệng người ta, tớ không quản được.”
Sau đó toàn bộ mâu thuẫn trong ký túc xá được xóa bỏ. Ôn Viễn, Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu cũng nghe từ Từ Tiểu Hà nói một chút về quan hệ của mình. Nói tháng trước khoa tài chính cùng khoa cơ khí có mở tiệc hữu nghị, trong bữa tiệc hai người có chơi chung một trò chơi, người thua phải làm theo yêu cầu của người chủ trì. Trò chơi kết thúc chính là bạn lớp trưởng anh tuấn bên khoa cơ khí bị mọi người chèn ép nên thua. Người chủ trì nhân cơ hội bắt anh ta ở tại chỗ lựa ra một người để nói những lời lãng mạn.
Lớp trưởng cũng biết mình bị trêu đùa, nhưng vì tính tình dễ chịu nên chọn một bạn nữ bên khoa tài chính. Đối tượng của anh ta là cô bé khoa quản trị nãy giờ vẫn ngồi uống nước trái cây, chính là Từ Tiểu Hà.
Từ Tiểu Hà dĩ nhiên là thụ sủng nhược kinh, bị lớp trưởng nói những lời buồn nôn như vậy thì sắc mặt chợt đỏ bừng lên, tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu. Từ Tiểu Hà vốn có dung mạo thanh tú, cho nên hai người nhanh chóng tiến tới với nhau.
Về phần bàn tán về Từ Tiểu Hà của những người kia, Ôn Viễn phỏng đoán, phần lớn là của những người có ý với cậu lớp trưởng. Dạo này, con trai cũng có thể trở thành họa thủy.
Chỉ là Ôn Viễn có chút buồn bực: “Lúc nào thì tổ chức bữa tiệc hữu nghị ấy, tại sao tớ lại không biết?”
“Thứ bảy, không phải cậu vẫn thường đến nhà người thân sao, làm gì có thời gian mà tham gia.”
Ôn Viễn cảm thấy hoang mang.
Công khai bạn trai xong rõ ràng tâm tình Từ Tiểu Hà khá hơn, tính tình cũng cởi mở hơn nhiều. Ở trong ký túc xá, thỉnh thoảng Ôn Viễn vẫn thấy cô ấy vừa ngâm nga hát vừa phơi đồ, bị cô nhìn thấy liền đỏ mặt giải thích, máy giặt ở ký túc xá nam bị hư, cho nên mang áo sơ mi của bạn trai về giặt giùm.
Chu Nghiêu cười cô ngốc, mà Ôn Viễn đối với cái này lại có cách nhìn khác.
Yêu một người chắc là có dáng vẻ như vậy, không quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ chìm đắm trong hạnh phúc của mình, dù bị người khác cho là ngu ngốc, nhưng có làm sao?
Không nói đến Từ Tiểu Hà mà chính cô cũng từng làm những chuyện kia. Cô với Từ Tiểu Hà không giống nhau duy nhất ở một điểm, cô ấy có thể quang minh chính đại thích một người. Ôn Viễn dường như có chút ghen tỵ với cô ấy.
“Ôn Viễn?”
Một bàn tay vẫy vẫy trước mặt cô, Ôn Viễn nhanh chóng hồi hồn, nhìn về phía Từ Tiểu Hà: “Sao vậy?”
Từ Tiểu Hà mở mắt to, cười ngọt ngào: “Cuối tuần này cậu, trưởng phòng cùng với Chu Nghiêu có rảnh không. Triệu Huy nói muốn cùng ăn cơm với các cậu.”
“Triệu Huy?” Ôn Viễn có chút mờ mịt: “Triệu Huy là ai?”
“Là bạn trai tớ á, các cậu có đi hay không?”
“.....” Ôn Viễn do dự trong chốc lát: “Tớ không có vấn đề gì, cậu hỏi trưởng phòng cùng với Chu Nghiêu đi.”
Từ Tiểu Hà cười một cái rồi lại đi làm tiếp việc của mình.
Buổi tối nhân lúc Từ Tiêu Hà đi tới phòng tự học, Ôn Viễn kể chuyện cho Chu Nghiêu cùng với Xuân Hỉ nghe. Hai người nhìn nhau, bởi vì hai người đã có thói quen là Từ Tiểu Hà “keo kiệt”, đột nhiên nghe cô muốn mời bọn họ đi ăn cơm, tự nhiên cảm thấy không quen.
Chu Nghiêu đề nghị: “Chúng ta chuẩn bị một phần quà đi, không thể ăn không của người ta.”
“Nói cũng phải, nhưng nên chuẩn bị cái gì mới được?”
“Không thể quá sang trọng.” Ôn Viễn khẳng định: “Nếu không phải là tiện lợi, thì nên chọn cái gì đó có ý nghĩa.”
Cuối cùng cả phòng quyết định là tặng một cặp vợt tennis, bởi vì Từ Tiểu Hà cùng với Triệu Huy đều trong câu lạc bộ quần vợt, thích đánh tennis. Hai chiếc cùng một kiểu dáng, chỉ là của nam thì có màu xám tro, còn của nữ thì màu hồng.
Buổi tối chủ nhật, Ôn Viễn, trưởng phòng cùng với Chu Nghiêu mang theo quà đi đến tiệm cơm Hồ Nam nổi tiếng. Nơi đó buôn bán rất tốt, mỗi ngày khách đều đông, Từ Tiểu Hà phải đặt bàn trước ba ngày mới có chỗ.
Ba người các cô đến thì Triệu Huy và Từ Tiểu Hà đã đến, hai người họ đang cúi đầu nghiên cứu thực đơn, hình như xảy ra cãi vã, Triệu Huy hơi nhíu mày.
Ba người bọn họ đang do dự xem có nên đẩy cửa vào không thì Từ Tiểu Hà vẫy vẫy tay với họ.
“Có phải bọn tớ tới muộn không? Đây là quà của hai người.”
Trưởng phòng đại diện, đưa quà cho Từ Tiểu Hà. Từ Tiểu Hà vừa nói tiếng cảm ơn xong thì Triệu Huy vui vẻ cầm lấy đôi vợt nói: “Nhãn hiệu cặp vợt này giá cũng phải bốn năm trăm phải không?”
“Không có, không có đắt như vậy đâu. Hai cái cộng lại mới được chừng ấy.”
Triệu Huy vui mừng khi nhận được quà, Từ Tiểu Hà thấy thế vội vàng kéo ống tay áo anh: “Anh mau kêu đồ ăn lên đi.”
“Nhìn tôi vui mừng kìa.” Triệu Huy xin lỗi: “Giống như hồi nãy chúng ta chọn. Em thấy sao?”
Từ Tiểu Hà theo bản năng nhíu nhíu mày nhìn Ôn Viễn, trưởng phòng cùng với Chu Nghiêu, vừa cười vừa nói: “Được, nhưng mà mỗi người ký túc xá chúng em đều không thích ăn thịt, gọi món mặn nhiều vậy, chỉ có mình anh ăn."
Chu Nghiêu nghe thấy như vậy liền cười: “Không sao đâu Tiểu Hà, đừng nhìn thấy tớ cùng với Ôn Viễn gầy nhưng hai chúng tớ đều có thể ăn thịt. Về phần Hỉ nhi thì cậu ấy đang giảm cân nên cũng không cần ép buộc.”
“Ai nói.” Xuân Hỉ đánh một đánh lên lưng Chu Nghiêu: “Ăn no mới có hơi sức giảm cân.”
Ba người vui vẻ làm cho Triệu Huy không tự chủ được mà cười, Từ Tiểu Hà cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Đợi món ăn được mang lên, mọi người nói chuyện với nhau câu được câu không. Sau khi được Từ Tiểu Hà giới thiệu, Ôn Viễn biết được Triệu Huy là người thành phố B, hơn nữa còn là tốt nghiệp trường trung học Thập Nhất!
Ôn Viễn không thể tin được: “Tôi cũng là trung học Thập Nhất. Tại sao lại chưa từng thấy cậu?”
“Không thể nào?” Triệu Huy có vẻ giật mình: “Này, vậy cũng coi như là có duyên rồi. Bạn học, nhất định là bạn học.”
Nói xong nhiệt tình nắm lấy tay Ôn Viễn.
Ôn Viễn phất tay muốn thoát khỏi tay anh ta.
“Tiểu Hà thì sao, Tiểu Hà học trường nào?” Ôn Viễn nhìn về phía Từ Tiểu Hà.
Ánh mắt cô ta vẫn rơi vào bàn tay Triệu Huy đang nắm kia, nghe thấy câu hỏi mới nhàn nhạt dời tầm mắt: “Tớ là ở trung học Nhị Thập Nhất, mặc dù trường học không quá tốt nhưng cũng không khó để thi đậu đại học T.”
Ôn Viễn có chút khó xử, cô nghĩ mình không nên hỏi tới vấn đề này.
“Trước không nói cái này nữa.” Triệu Huy kích động nhìn Ôn Viễn: “Nói là bạn học, tớ cảm thấy hình như đã nhìn thấy cậu ở đâu đó, cậu biết Tô Tiện không?”
Tô Tiện?
Nghe thấy hai chữ này, phản ứng Ôn Viễn chậm một lát. Lâu lắm rồi cô cũng không nhắc đến người này.
“Ừ, cậu ấy với tôi là bạn bè.”
“Quả nhiên!” Triệu Huy hưng phấn: “Ở trung học Thập Nhất tớ có tham gia đội bóng rổ, là dự bị. Nhớ năm lớp mười một có tham gia thi đấu bóng rổ, lúc đó Tô Tiện mang chúng tớ tham gia, cậu có nhớ không?”
“Dĩ nhiên.”
Nhớ tới khi đó, Ôn Viễn không tự chủ được mà cười lên.
“Nói thật lúc đó tớ rất phục cậu ấy. Thời điểm đó Tô Tiện thật trâu bò. Một người có giọng trầm thấp còn mặc thêm đồ thi đấu vào thì càng khí phách gấp mười lần. Nghe nói sau khi tốt nghiệp cậu ấy ra nước ngoài? Đáng tiếc không có cơ hội cùng cậu ấy so tài nữa.”
“Cậu ấy sẽ quay về.”
Không biết tại sao nhưng Ôn Viễn lại nói một câu như thế. Giống như chắc chắn ở trong lòng vậy, cậu ấy sẽ trở về, bọn họ vẫn là bạn bè.
Bởi vì nói chuyện đến Tô Tiện nên có nhiều đề tài hơn.
Triệu Huy rất biết nói chuyện cho nên bữa cơm này không hề bị tẻ nhạt. Ngược lại Từ Tiểu Hà, không thể nào nói chuyện tình cảm nên khi kết thúc bữa ăn cũng không hề động đũa vào đồ ăn.
Ăn cơm xong thì đã là tám giờ, trên bầu trời đen rơi xuống vào bông tuyết. Bụng no liền nghĩ đến chăn ấm, lúc này Ôn Viễn rất muốn quay trở về ký túc xá để ngủ, thế nhưng Triệu Huy cùng với Từ Tiểu Hà đi trả tiền đến nay đã hơn mười phút mà vẫn còn đang tranh chấp, giọng nói càng lúc càng lớn.
Ôn Viễn, Chu Nghiêu cùng trưởng phòng đứng ở bên ngoài chờ đưa mắt nhìn nhau, vén màn đi vào. Mới vào tới cửa đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Từ Tiểu Hà: “Chúng tôi đã xem qua thực đơn, giá tiền cũng đã tính qua, vậy mà lại chênh nhau cả 70 đồng, còn nói không thu nhiều tiền hơn của chúng tôi?”
Chủ quán có chút bất đắc dĩ: “Cô gọi bao nhiêu món chúng tôi đều có biên lai, tôi lấy cho cô xem không phải là xong sao? Tôi không muốn tranh cãi với cô ở chỗ này, ở đây buôn bán nhiều năm như vậy chưa hề có người gây gổ cãi lộn.”
“Tôi ăn ở nhiều quán như vậy cũng chưa từng thấy ở đâu như đây.”
Triệu Huy lôi kéo Từ Tiểu Hà, ý là tính tiền cho xong việc. Từ Tiểu Hà tránh cánh tay của anh ta: “Tại sao phải đi? Để cho ông ta lấy biên lai ra đây, em không tin họ có thể tùy tiện gạt tiền người khác.” Vừa nói vừa cùng chủ quán tính tiền: “Ông nhìn xem, quán này một món ăn giá tiền không quá 30 đồng, chúng tôi gọi một bàn. Ăn hết có 200. Đó là tôi còn tính dư, bàn của chúng tôi nhiều nhất là 200, mà ông tính chúng tôi 270 đồng là có ý gì?”
Ông chủ hết cách, chỉ còn biết đem biên lai của bàn họ đưa ra cho cô ta nhìn: “Tự cô xem đi.”
Từ Tiểu Hà trừng mắt nhìn ông chủ một cái, cầm lấy biên lai cẩn thận xem xét. Cuối cùng kinh ngạc mở to hai mắt, cô nhìn Triệu Huy, hỏi: “Anh đổi hai món ăn? Còn gọi thêm hai món? Triệu Huy, đây là sao?”
Đứng ở chỗ này cãi nhau với ông chủ nửa ngày vì 70 đồng, Triệu Huy đã cảm thấy đủ mất mặt lắm rồi. Hiện tại còn bị Từ Tiểu Hà nói chuyện này, sắc mặt không tránh khỏi có chút khó coi.
“Nhiều người ăn như vậy, em chỉ kêu một chút đồ ăn thì đủ sao? Hơn nữa anh còn là con trai, thích ăn thịt thì sao?” Triệu Huy làm như cố gắng chịu đựng: “Tiểu Hà, em xem bạn học tặng quà cho chúng ta chừng này. So với bữa cơm của em còn nhiều hơn, em không thể keo kiệt như vậy chứ?”
Mặt mày Từ Tiểu Hà lạnh xuống, mà ba người Ôn Viễn đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này không biết nên nói sao. Nhìn qua ba người, Từ Tiểu Hà nói: “Được thôi, tính tiền. Chẳng qua em chỉ mang theo 200 ra ngoài, anh còn tiền không?”
Triệu Huy ngẩn người ra: “Em chỉ mang theo 200 đồng?”
Từ Tiểu Hà có chút uất ức: “Đúng vậy, ai biết là lại dùng nhiều tiền như vậy.”
Triệu Huy hít mạnh một hơi nhìn Từ Tiểu Hà, không biết nên nói cái gì mới phải. Anh ta thân là đàn ông, không quan tâm chuyện tiền bạc. Trước khi mời khách đã đưa cho Từ Tiểu Hà 500 đồng, để cô đặt chỗ, đây cũng xem như là cho cô thể diện. Không ngờ, lại gặp phải chuyện này.
Lớn ngần này, ở chỗ đông người, lại ở trước mặt một đám nữ sinh, anh ta nhìn Ôn Viễn, bộ dạng rất bối rối.
Ôn Viễn suy nghĩ một chút, dù sao cũng là bạn học, hơn nữa cũng không nên đứng ở đây dây dưa, cô nói: “Nếu không thì như này, tớ còn 100, trước tiên trả tiền đã.”
“Được.”
“Không được.”
Từ Tiểu Hà cùng Triệu Huy đồng thời lên tiếng.
“Nói chung là anh mời khách sao lại để cho bạn học em trả tiền được. Như vậy đi. Em đưa 200 cho anh.... anh gọi điện thoại kêu bạn học mang tiền ra rồi tính tiền.”
Từ Tiểu Hà nóng giận: “Anh còn không ngại chưa đủ mất mặt à? Anh tìm bạn học mượn tiền? Bạn học của em thì không được à?”
Triệu Huy mặt lạnh lùng lặp lại một lần: “Anh nói không được là không được, anh không muốn mất mặt nên mới làm thế. Em với bạn học đi trước đi, anh ở đây đợi.” Xong thì nói với Ôn Viễn: “Bạn học, để cho cậu chê cười rồi, hôm nào rảnh sẽ tìm cậu nói chuyện.”
Ôn Viễn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Từ Tiểu Hà hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Huy, không quay đầu đi về ký túc xá.
Nhìn theo bóng cô ấy, bốn người không khỏi thầm thở dài. Trở lại ký túc xá, Chu Nghiêu cùng với trưởng phòng rất ăn ý đi rửa mặt rồi leo lên giường đi ngủ, nói mấy lời an ủi Từ Tiểu Hà đang giận hờn đứng ngoài ban công,
Ôn Viến bất đắc dĩ nhìn hai người, cô biết, nhiệm vụ này lại rơi trên người cô.
Đẩy cửa ra ngoài ban công, gió lạnh thổi tới, Ôn Viễn không nhịn được mà run rẩy, sau đó nghe Từ Tiểu Hà nói: “Tớ mới nhận được tin nhắn của Triệu Huy.”
“Quán ăn đã giải quyết xong vấn đề?”
“Đã xong.” Từ Tiểu Hà xoay người lặng yên nhìn Ôn Viễn: “Thuận tiện cũng giải quyết vấn đề của nhau luôn.”
“Hả?”
Ôn Viễn không hiểu nhìn cô ta, chỉ thấy đôi mắt của Từ Tiểu Hà khẽ sưng đỏ: “Anh ấy gửi cho tớ một tin nhắn, nói sau này chỉ làm bạn bè thôi.”
Ôn Viễn sửng sốt: “Này....” Đây không phải là chia tay sao?
Từ Tiểu Hà lau nước mắt trên má: “Cậu hài lòng chưa? Tớ biết cậu không có tốt bụng như vậy, từ khi tớ quen Triệu Huy tới nay cậu đã có ý muốn làm cho tớ phải xấu hổ ở trước mặt anh ấy. Vậy mà tớ còn tưởng cậu có lòng tốt cho tớ mượn tiền, Ôn Viễn, không nhìn ra cậu còn có âm mưu.”
“Cậu hiểu lầm rồi Tiểu Hà.” Ôn Viễn vội vàng giải thích: “Tớ không có ý gì với Triệu Huy.”
“Thôi đi. Đúng lúc mấu chốt bạn học gặp rắc rối liền giúp đỡ. Muốn dùng sự lương thiện hào phóng của cậu để làm nổi bật cái keo kiệt hẹp hòi của tớ sao? Cậu thắng, cậu nên vui mừng mới phải, giả bộ vô tội làm cái gì?”
Ôn Viễn bị cô ấy nói vậy không biết phải nói gì nữa.
Ngược lại Chu Nghiêu ở trên giường nghe không lọt tai nữa liền trở mình bò xuống giường. Kéo Từ Tiểu Hà và Ôn Viễn vào nhà, đóng chặt cửa ban công, nói: “Từ Tiểu Hà, cậu tự xem lại nhưng việc hôm nay cậu làm xem có đúng hay không? Khi nào thì chúng tôi cần bữa cơm này của cậu hả? Không phải chính cậu mời sao, mời thì mời, nhưng vẫn keo kiệt như cũ. Đúng chính là keo kiệt, chúng tôi không phải muốn ăn nhiều, chính là muốn vui vẻ, vì cậu và Triệu Huy mà ăn mừng. Kết quả, cậu lại làm cho mọi người mất hứng, còn đem tức tối trút lên người khác. Tôi ganh tỵ, đúng là tôi muốn Triệu Huy, chuyện hai người chia tay chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
Từ Tiểu Hà nghe thấy thế cũng vô cùng tức tối: “Tôi biết cô rõ ràng là không thích tôi, nhưng cô muốn làm cái gì? Ỷ mình có vài đồng tiền thì vênh váo hả hê nói tôi sao?”
Chu Nghiêu vô cùng tức giận, vừa muốn nói gì đó thì đã thấy trưởng phòng hét lên một tiếng: “Được rồi, đừng có cãi nhau nữa, tối nay làm trò cười còn chưa đủ hay sao?”
Ôn Viễn biết, hiện tại mấy người ở sát vách đã nghe được. Thật muốn nói mấy lời nhưng lại không nói được, hiểu lầm nhất định sẽ ngày càng lớn hơn.
Cô điều chỉnh lại hơi thở một cách bình thường: “Từ Tiểu Hà, tớ không có ý gì. Tớ không muốn liên quan đến cậu và Triệu Huy, hơn nữa nói thật, Triệu Huy cũng không phải là mẫu người tớ thích. Nói thẳng ra, là bởi vì cậu nên mới làm quen, lại bởi vì từng là bạn học cũ nên thân thiết hơn một chút. Tớ bỏ tiền vì không muốn mọi người khó xử, chứ tuyệt đối không muốn cậu mất mặt trước Triệu Huy. Còn về phần hai người chia tay, tớ nghĩ chính cậu là người biết rõ nguyên nhân nhất. Tất cả là tại cậu.”
Từ Tiểu Hà phẫn hận nhìn cô: “Cô thật có nhiều lý lẽ, quấy rối xong rồi lại nói Triệu Huy không phải là mẫu người của mình? Vậy mẫu người của cô là gì? Chẳng lẽ lại là cái người mà cô hôn đêm hôm đó? Tôi thấy cô chính là loại người chuyên dụ dỗ đàn ông.”
Lời nói vừa thốt ra, không riêng gì Chu Nghiêu, trưởng phòng mà Ôn Viễn cũng ngây ngẩn cả người.
“Cậu…..ý của cậu là gì?”
Bởi vì gây gổ cho nên đã có không ít người ở ký túc xá kéo đến vây kín bên ngoài cửa. Tuy là cách một cánh cửa nhưng vẫn có thể nghe rõ mọi thứ. Từ Tiểu Hà cũng biết điều này, cười lạnh một cái, cố ý nói to: “Ngày hôm tôi và cô ở khách sạn làm thêm, đêm hôm đó tôi uống quá nhiều không biết cô đã đưa tôi đi đâu. Nửa đêm tỉnh lại muốn đi nhà vệ sinh, kết quả là thấy cô cùng với một người đàn ông đang tình cảm nồng nàn trong một căn phòng khác. Cô nói tôi cầm tay hôn Triệu Huy, nhưng tối thiểu tôi cũng không có chạy lên giường của người đàn ông khác, liếm mặt muốn thân với đại gia! Nhìn người đó thì biết đó là người có tiền, nếu không làm sao cô lại chủ động hiến thân? Người đàn ông kia cũng là đồ đê tiện, nếu không thì làm sao có thể hôn cô.”
Ôn Viễn chưa bao giờ có loại cảm giác này.
Máu cả người giống như vọt tới đỉnh đầu, tứ chi không ngừng run rẩy, hàm răng va đập vào nhau, âm thanh nghe cực kỳ rõ ràng. Cô nắm tay, cố gắng không chế bản thân: “Những lời vừa nói, cô dám nhắc lại một lần nữa không?”
“Có gì mà không dám.” Từ Tiểu Hà giống như ăn gan báo: “Tôi nói người đàn ông kia cũng là đồ đê tiện, giống với cô y như đúc. Còn gạt chúng ta cái gì mà người thân? Đơn giản là cô thấy người ta có tiền, liền nhào vào để cho anh ta chơi. Thiệt đê tiện.”
Tiếng nói vừa dứt.
Ôn Viễn nhắm chặt mắt, cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, giơ tay lên tát cho cô ta một cái.
Từ Tiểu Hà bị trúng một cái tát này, bụm mặt khó tin nhìn Ôn Viễn: “Cô…..cô đánh tôi?
Ôn Viễn kiềm chế bực bội, tim đập rất nhanh. Mặt mũi cô cực kỳ lạnh lùng, Từ Tiểu Hà nhìn thấy không nhịn được rùng mình một cái. Ôn Viễn nhìn cô ta, lạnh lùng mở miệng: “Chỉ bằng câu này của cô, về sau chúng ta không còn là bạn bè nữa. Đê tiện? Từ Tiểu Hà, cô cho rằng cô là ai, lại dám nói anh ấy như thế? Đánh cô một cái xem ra vẫn còn là quá nhẹ.”
Từ Tiểu Hà khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm rồi nói: “Lưu Xuân Hỉ, Chu Nghiêu, các người thấy tôi nói không sai chứ? Thẹn quá hóa giận rồi kìa.”
Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu bị những lời nói của Từ Tiểu Hà làm cho kinh ngạc, ánh mắt nhìn Ôn Viễn đầy sững sờ.
Ôn Viễn cảm thấy mình không thể ở chỗ này được nữa, không gian chật chội, làm cô cảm thấy nghẹt thở. Cô xoay người mở cửa phòng. Lúc này cô cần tỉnh táo.
Ngoài cửa đứng không ít người. Vốn định tới hòa giải nhưng nghe những lời Từ Tiểu Hà nói, thì ánh mắt nhìn Ôn Viễn trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Có khinh bỉ, có tò mò, có hâm mộ.
Đối với những chuyện này, Ôn Viễn không biết phải nói gì, cũng không định giải thích. Cô cắn môi, ngẩng đầu, nhanh chóng đi ra khỏi ký túc xá.
Còn lại một đám người đứng nhìn mặt nhau. Không khí trong nháy mắt trở nên ngột ngạt.