Cảm Thụ Mập Mờ
Chương 2
Đó là thầy giám thị vừa mới đi từ bên ngoài vào, vừa đúng lúc nghe được cô nữ sinh bất mãn kêu la những điều xấu, chứng cứ xác thực, muốn chối cãi cũng chẳng được.
"Lệ Minh Kiệt, Phương Đồng Ân, sau khi tan học đến phòng làm việc tìm tôi."
Cậu, Lệ Minh Kiệt, luôn đứng thứ nhất trong các năm học, là một học sinh ưu tú trong mắt mọi người, tư chất thông minh, được nuôi dưỡng tốt, các thầy giáo đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, cho rằng chắc chắn cậu có thể đỗ nguyện vọng một củatrường cao trung.
Cô, Phương Đồng Ân, xếp thứ 735 của lớp, trong mắt các thầy giáo . . . . . . không thể nói là học sinh hư, nhưng nói cách xa nhau cũng không xa, thích cúp học, đi học lăn lộn mò cá, ăn trộm đồ, không thèm làm bài tập, không tập trung học tập, ưu điểm duy nhất của cô chính là nghịch ngợm hiếu động hạng nhất.
Bọn họ đứng ở trước mặt thầy giáo nghe giảng đạo, cậu ngoan ngoãn, đứng nghiêm, còn cô thì dường như không chịu đứng yên, không ngừng rung đùi đắc ý, lại nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ngáp một cách thiếu tế nhị, lại không cảm thấy bản thân mình làm sai cái gì.
"Minh Kiệt, thầy đề nghị em một lần nữa, đổi chỗ ngồi đi! Nếu tiếp tục như vậy, em sẽ bị Phương Đồng Ân dạy hư mất." Thầy giáo nói với giọng nghiêm nghị, rất khó để tức giận đối với cậu học sinh đứng thứ nhất toàn bộ năm học này.
"Thưa thấy, em thấy ngồi ở chỗ đó rất tốt, không cần phải đổi chỗ ngồi đâu ạ." Thái độ của Lệ Minh Kiệthết sức kiên định.
"Nhưng ba ngày hai bữa em lại bị em ấy quấy nhiễu, thầy lo điểm số của cuộc thi sáu tháng sau sẽ bị ảnh hưởng." Thầy giáo nói nghiêm túc.
Phương Đồng Ân không thích đi học, chỉ sợ ở gần cái xấu lâu ngày, một học sinh tốt cũng sẽ sớm trở thành một học sinh hư, bởi vì ở lứa tuổi này ai cũng đều ham chơi hơn là học.
Hơn nữa cô bé kia lại là người rất phiền toái, trình độ bướng bỉnh thì không ai sánh bằng.
"Nếu không thì như vậy, Phương Đồng Ân, em đổi chỗ đi! Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ ngồi ở hàng ghế thứ tám dãy đầu tiên, nơi đó rất gần cửa lớp học." Để tách học sinh hư và học sinh ngoan, thầy giáo sử dụng chiêu thả lỏng, ông biết cô rất sau giờ học rất thích lao ra khỏi phòng học, cũng từng yêu cầu ngồi ở gần cửa lớp học, lần này coi như ông dàn xếp hợp lí đúng yêu cầu của cô.
"Thưa thầy, em không muốn đâu! Em không muốn ngồi ở hàng ghế đầu." Không có bạn thân bên cạnh săn sóc, cô không muốn ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Huống chi cô muốn ngồi cạnh Lệ Minh Kiệt, trong cuộc thi như vậy, lúc trốn học, thầy giáo có điểm danh thì mới có người điểm danh hộ cô.
"Em biết không? Lệ Minh Kiệt là học sinh có tư chất nổi trội, không nên ngồi cùng em, em ấy rất dễ bị ảnh hưởng dẫn đến sao nhãng." Lúc trước xảy ra những chuyện nhỏ nhặt kia còn chưa tính, nhưng lần này thì khác, giúp bạn học gian lận trong kì thi là hành vi tồi tệ nhất của cậu học sinh ưu tú này.
"Thật á? Cậu bị tôi làm cho phân tâm sao? Tôi dạy hư cậu à?" Phương Đồng Ân nghi ngờ quay đầu, nhìn về phía Lệ Minh Kiệt, đáy mắt toát ra chút lo lắng.
Khóe miệng của Lê Minh Kiệt giật giật, cậu chậm rãi lắc đầu, "Không."
Cô và cậu trở thành bạn thân đã được ba năm, trong các năm học cậu cũng luôn đứng thứ nhất, thái độ học tập của cậu vẫn như cũ, rất tốt. . . . . . Chỉ trừ có chút hành động bị ảnh hưởng bởi cô, mọi thứ của cậu đều rất tốt, thật sự rất tốt.
"Thầy à, thầy xem, Lệ Minh Kiệt nói không có, em cũng có ảnh hưởng xấu gì đến cậu ấy đâu!" Phương Đồng Ân hả hê phản bác.
Suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng, anh chàng này đi học rất đều, cho dù có lúc bị cô lôi kéo, thứ hạng tụt xuống xếp thứ chín của trường, chyaj ra bên ngoài ăn nước đá; có lúc thầy giáo đang dạy học, cô xui cậu đi ăn trộm cơm hộp; có lúc cố ý vào học muộn mười phút, liền vì nhìn lén đôi nam nữ lớp cách vách hôn môi nhau. . . . . . Cậu vẫn là một học sinh giỏi với thành tích học tập tốt.
"Lệ Minh Kiệt, thầy thật sự không hiểu nổi em đang nghĩ cái gì, học sinh giỏi thì phải ngồi cùng học sinh giỏi, không nên chơi cùng với những người thường không học bài như Phương Đồng Ân" Thầy giáo lắc đầu một cái tỏ vẻ khó hiểu, hai đứa này tính tình rõ ràng rất khác biệt sao có thể ngồi cùng nhau được cơ chứ?
"Thưa thầy, về vấn đề học tập của em, thầy không cần lo lắng, em sẽ không vì ngồi cùngPhương Đồng Ân. . . . . . A. . . . . . mà sa sút. Về cuộc thi, em sẽ luôn cố gắng, tuyệt đối sẽ không để cho thầy thất vọng." Lệ Minh Kiệt cảm thấy hình như thầy giáo định phê bình Phương Đồng Ân, liền ngắt lời.
Cha mẹ của em mong đợi rất lớn ở em, em cũng đừng làm cho bọn họ thất vọng." Nếu học sinh giỏi cũng đã khẳng định như vậy, thầy giáo cũng không tiện nói thêm gì nữa.
"Em biết." Vừa nghe thầy giáo nhắc tới cha mẹ mình, trong nháy mắt, sắc mặt Lệ Minh Kiệt trầm xuống.
"Trường học cũng mong đợi rất cao ở em, cái này chắc thầy không cần nhắc lại.”
"Vâng."
"Về phần Phương Đồng Ân. . . . . ." Vẻ mặt thầy giáo bất đắc dĩ nhìn về phía bạn nữ sinh.
Thật ra, cậu không ghét Phương Đồng Ân, chỉ là xã hội này coi trọng việc học trên tất cả, nếu như không học tập thật tốt, là không có tương lai, đối với thầy cô giáo mà nói, học sinh không thích học đều không có thuốc nào cứu chữa, Phương Đồng Ân cũng là một học sinh trong những số đó, coi như cô chỉ đơn thuần là không thích học, cũng chưa thật sự gây chuyện thị phi nào.
"Hôm nay thầy sẽ gọi điện thoại cho cha mẹ của em, để báo cho bọn họ biết chuyện gian lận này của em."
"Ấy! Thầy à, thầy có thể trao đổi với em được không? Nếu như mẹ em nghe điện thoại, thầy cứ nói cho mẹ em. Nếu như bố em nghe điện thoại. . . . . . Thầy làm ơn, châm chước một chút, thầy có thể trực tiếp cúp điện thoại được không ạ?" Phương Đồng Ân giả bộ đáng thương cầu xin, khuôn mặt trái táo trở nên ảm đạm, cô giỏi nhất là việc giả bộ đáng thương như vậy.
"Em đã như vậy, lại vẫn dám cò kè mặc cả, ta không có nhớ ngươi một chi tiểu qua liền đã là rất không tồirồi." Thầy giáo nhìn chằm chằm Phương Đồng Ân, giận dữ quát.
"Ôi!" Gương mặt cô đau khổ, chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng hôm nay bố cô không chấp nhận bất kì một cuộc gọi nào.
Lệ Minh Kiệt nhìn khuôn mặt làm bộ ai oán của Phương Đồng Ân, rốt cuộc vẫn không nhịn được, khuôn mặt vốn ảm đạm dần dần trở nên ôn hòa, chậm rãi nhưng lại lộ ra vẻ cười như không cười.