Cầm Thú Đại Chiến
Chương 66
Nước lạnh chảy dài theo tóc rơi xuống mặt bàn, tay chống bàn của Vương Hiểu Hân khẽ run:
- Tôi chỉ là rất hối hận! Tôi vẫn cho là tôi không thèm để ý, chỉ là đến khi thực sự nghe anh Ngưu Nhị nói xin lỗi tôi mới hiểu, không phải tôi không để ý mà vì tôi nghĩ rằng… tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ mất anh ấy.
Cuối cùng Vương Hiểu Hân gục mặt vào bàn khóc òa lên, khóc đến co người lại, như đang khóc tang ai vậy.
Khi còn trẻ luôn cho rằng mọi thứ đều vây quanh mình, với những thứ dễ dàng có được thì càng cố tỏ vẻ không thèm để ý. Chỉ là, đợi đến khi những thứ đó đã trở thành thói quen nhưng đột nhiên biến mất mới giật mình nhận ra, biết thế chẳng làm.
Chẳng có ai đứng mãi một chỗ để chờ ai.
Cho nên Thư Tâm nắm chặt bàn tay người đàn ông bên cạnh, lòng cảm thấy ấm áp, may mắn. Người đàn ông nay, ngay từ đầu cũng không hề có ý tiến tới với cô, tự cho mình hai năm để kết liễu đoạn tình cảm thầm kín trong lòng. Thật may vì cô đã nắm bắt được nó.
- Đã làm thì phải có dũng khí gánh chịu.
Thư Tâm đặt khăn giấy vào tay Vương Hiểu Hân.
- Tôi không muốn liên quan gì đến cô nữa, Vương Hiểu Hân. Từ nay về, sau, mặc kệ có chuyện gì, xin cô đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.
Cô kéo tay người đàn ông của mình, bước ra khỏi nhà hàng, sau lưng còn truyền đến tiếng khóc của cô gái kia. Chỉ là, liên quan gì đến cô?
Hôn lễ của Vương Hiểu Hân và Trần Gia Lạc cô không để ý, chỉ nghe nói qua là đã hủy. Về phần cuối cùng Vương Hiểu Hân đã làm những gì, Thư Tâm cũng không rõ, bởi vì từ sau hôm đó, nói rõ không liên quan, cô ta cũng không quấy rầy Thư Tâm thêm nữa.
Nhưng hôn lễ của Thư Tâm cũng sắp bắt đầu, mọi thứ tiến hành theo đúng kế hoạch.
Báo cáo doanh số quý này của AC trình lên, cả công ty đều vui mừng. Tuy còn cách một chút so với cam đoan của Boss với tổng công ty nhưng vẫn còn một quý nữa. Nhìn kiểu gì cũng là chắc chắn.
Trong bữa tiệc mừng công, trước mặt mọi người, Boss mời người phụ trách do công ty phái đến – Will tiên sinh, tiến hành chuyển giao.
Thì ra Boss đã nói rõ tình hình với bên kia, mà xét thấy công việc của anh về cơ bản là đã hoàn thành, sau đó chỉ là đưa mọi thứ vào hoạt động nên tổng công ty cũng hào phóng cho anh nghỉ kết hôn. Người nước ngoài dường như rất có hứng thú với cái này. Nhiều bạn bè ở Mỹ cũng gửi mail chúc mừng.
Mọi người trong công ty cùng Will tiên sinh ăn cơm, giới thiệu các lãnh đạo cấp cao cho Will tiên sinh. Thực ra những người này Will tiên sinh đã biết từ lâu, chẳng qua là phép lịch sự thôi.
Giới thiệu xong, lại ngồi thêm một lát, Boss nháy mắt ra hiệu với Thư Tâm, lấy cớ ra ngoài.
Lúc ra cửa, Will tiên sinh khoảng 40 tuổi – độ tuổi phong độ nhất giơ cao ly rượu trong tay với anh, nhìn nhìn trêu chọc khiến Trác Lăng Vân đã thoát khỏi chức Boss mỉm cười.
Bên ngoài còn chưa tối lắm nhưng thời tiết đã chuyển lạnh. Trác Lăng Vân chờ ở bên xe, thấy Thư Tâm từ xa đi tới, vội lấy áo choàng trong xe ra khoác cho Thư Tâm.
Thư Tâm cười với anh, lên xe, nhất thời hai người cũng không biết đi đâu, cứ ngồi trên xe trò chuyện.
Bãi đỗ xe rất yên tĩnh, cũng không quá sáng, không khí có vẻ mập mờ.
Trác Lăng Vân lòng ngứa ngáy, nhìn Thư Tâm, nghiêm túc nói:
- Khụ… anh đã từ chức.
Thư Tâm nháy mắt mấy cái, Trác Lăng Vân vẫn nghiêm túc:
- Cho nên từ nay về sau không được gọi anh là Boss nữa.
Cuối cùng, dịu dàng nói:
- Phải gọi là ông xã!
Anh quay đầu, nhìn vẻ mặt nhu hòa của Thư Tâm, ngữ khí dịu dàng như ôm lấy tim cô.
Thư Tâm mỉm cười, vươn người tới ôm cổ Trác Lăng Vân, trong ánh mắt chờ mong của anh, thoáng tỏ vẻ nghiêm túc giống như đối phương:
- Không được! Theo quy củ! Đợi kết hôn rồi nói!
Trác Lăng Vân cười cười, đột nhiên cảm thấy lời này rất quen, nghĩ nghĩ mới nhớ, bình thường anh đều dùng những lời này để nói với cô thư ký Misha, không ngờ giờ lại bị Thư Tâm dùng để đáp trả. Chỉ đành rầu rĩ khởi động xe, thầm nghĩ: Chẳng lẽ dạo này Thư Tâm chơi thân với cô nàng Misha kia!
Ánh đèn loang loáng qua cửa sổ xe như những con đom đóm đang bay qua.
Lúc rẽ vào một đường khác, Thư Tâm đột nhiên thấy hai bóng người quen thuộc mà xa lạ loáng qua, không nhịn được quay đầu lại, quả nhiên là Trần Gia Lạc và mẹ anh ta.
Đèn đỏ, xe dừng lại ở chỗ rẽ, Thư Tâm liếc qua là có thể nhìn thấy, Trần Gia Lạc giờ rất gầy, mặt hóp vào, trông rất chán chường. Trước kia anh ta vô cùng nghe lời mẹ giờ lại trợn mắt cãi nhau với mẹ mình trên đường cái. Anh ta nói quá lớn, quá nhanh, Thư Tâm không hiểu anh ta đang nói gì, lại thấy mẹ anh ta đang ngồi bên bồn hoa ven đường khóc.
Tuy trời đã tối nhưng Trần Gia Lạc nói quá lớn, xung quanh vẫn có nhiều người nhìn lại. Có một cô bé được mẹ dẫn đi mua hoa quả, nhìn thấy thì ngây ngô hỏi:
- Mẹ, chú kia đáng sợ quá. Người đó… là mẹ của chú ấy sao?
Mẹ cô bé sợ tới mức vội dẫn cô bé đi nhanh, lúc đi qua xe Thư Tâm, vừa đi vừa dạy dỗ con mình:
- Con đừng có học theo anh ta! Loại đàn ông này rất đáng sợ, với mẹ mình còn cục cằn như vậy, chưa biết chừng sẽ đánh đập vợ con nữa đó.
Cô bé tỏ vẻ cẩn thận, trưởng thành sớm, gật gật đầu:
- Vâng, từ nay về sau con sẽ không tìm chồng như thế ạ!
Thư Tâm bị cô bé con cố ý tỏ vẻ người lớn làm cho phì cười. Trác Lăng Vân ngồi bên nhìn cô đấy bất đắc dĩ.
- Trần Gia Lạc bị sa thải rồi. Công ty đó là xí nghiệp quốc doanh, vốn rất chú ý đến tư cách đạo đức của nhân viên. Chắc Vương Hiểu Hân bị anh ta chọc giận quá nhiều nên bất chấp thể diện, quyết định ngọc đá cùng vỡ. Ngày tổ chức cưới đã làm loạn một trận, hai người nói hết chuyện trước kia, ngay trước mặt bao nhiêu người, đúng là giấu cũng không giấu được. Ngay hôm sau, Trần Gia Lạc bị sa thải.
Thư Tâm kinh ngạc:
- Vương Hiểu Hân… sao ác như vậy? Cô ta là con gái, có hại chẳng lẽ không phải là tự hại mình? Chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?
Trác Lăng Vân cong cong môi:
- Không! Cô ta thông minh lắm. Em có biết vì sao cô ta vào được AC không? Là anh đồng ý! Nhưng sếp Dụ đã xin cho cô ta chẳng những là khách hàng của AC mà còn là khách hàng của công ty Trần Gia Lạc.
Thư Tâm cảm thấy đầu đau đau, Trác Lăng Vân lại cười lạnh:
- Em đã hiểu chưa? Người có quan hệ với Vương Hiểu Hân không chỉ có một Trần Gia Lạc. Chỉ có điều, sau chuyện Trần Gia Lạc, có lẽ cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều. Nhưng Vương Hiểu Hân có thể nhẫn tâm đối phó với Trần Gia Lạc như vậy thì còn ai dám động vào cô ta? Những người kia có mà cố tiễn cô ta đi như tiễn Phật còn không được. Những người đàn ông đó từ đầu dám qua lại với Vương Hiểu Hân là vì biết cô ta có mưu đồ, muốn tiền, muốn công việc. Cho nên bọn họ không sợ nhưng đến khi tận mắt thấy Vương Hiểu Hân phát điên chẳng còn cần gì cả nữa thì ai dám dây vào? Chỉ có thể thỏa mãn nguyện vọng của Vương Hiểu Hân, coi như dàn xếp cho xong.
Trác Lăng Vân cười nghiền ngẫm:
- Cho nên, chuyện Trần Gia Lạc bị sa thải, một mặt là do anh ta tự chuốc, mặt khác cũng là cho những người từng có quan hệ bất chính với cô ta phải nôn ra phí bịt miệng.
Thư Tâm lắp bắp:
- Vương Hiểu Hân…
Nhưng nghĩ lại thấy cũng có thể hiểu.
Trần Gia Lạc bị cô ta hại đến nước này, mẹ Trần Gia Lạc lại đanh đá như vậy, sao có thể bỏ qua cho cô ta.
Cô gái trẻ tuổi kia chẳng biết là chạy trốn hay là sẽ chịu bao đau khổ.
Trác Lăng Vân vỗ vỗ tay lái, thản nhiên nói:
- Nhưng đời này của Trần Gia Lạc coi như xong rồi. Anh ta thành trò cười cho người trong ngành, có công ty nào muốn nhận. Nói thật, em đừng nghĩ trong nước nhiều công ty nhưng trên thực tế? Thương trường luẩn quẩn, đếm đi đếm lại cũng là ngần ấy người, đều quen biết cả. Anh ta ngã một vố như vậy, một truyền mười mười truyền trăm… Huống chi anh ta cũng không có chỗ dựa, xí nghiệp nhà nước lại là nơi hủ hóa nhất. Anh ta ở đó nhiều năm, sớm đã quen, nếu nhảy ra ngoài sẽ gặp nhiều khó khăn. Dù sao, bây giờ anh ta cũng đừng hòng lăn lộn ở đây nữa.
Trác Lăng Vân giải thích xong, nghiêng đầu nhìn Thư Tâm, vẻ mặt vô tội, không hề cảm giác mình cố ý nghe chuyện này là có gì bất ổn:
- Nếu không phải hôm nay gặp bọn họ thì anh cũng không định nói cho em. Anh chỉ ước em không quen biết gì bọn họ. Chuyện trên thương trường rất phức tạp, em nghe rồi biết thế thôi.
Trác Lăng Vân thấy Thư Tâm trầm ngâm thì có chút bất mãn, kéo tóc Thư Tâm, nhướng mày:
- Không bằng nghĩ đến hôn lễ của chúng ta đi.
Thấy Thư Tâm ngẩng đầu lên, lúc này Trác Lăng Vân mới hài lòng:
- Công ty cho nghỉ phép hai tháng, chúng ta có thể đi nghỉ trăng mật rất dài, em muốn đi đâu?
Mặt mày anh vui vẻ thì tiếng khắc khẩu bên kia lại kéo tới.
Lòng Trác Lăng Vân trầm xuống, ngẩng đầy nhìn đèn xanh đèn đỏ, lại nghe thấy bên ngoài xe quả nhiên vang lên giọng nói của người kia, cẩn thận như không dám tin:
- Thư… Thư Thư?
Thư Tâm quay đầu lại thì thấy Trần Gia Lạc mặt tái nhợt đang chạy đến, liên tục gọi tên cô. Thấy cô quay đầu lại thì càng vỗ cửa kính xe.
- Thư Thư… em mở cửa ra! Thư Thư!
Đường dành cho người đi bộ, đèn xanh đã chuyển thành đèn vàng, mắt thấy mọi người đã rục rịch chuẩn bị đi, Trần Gia Lạc vội vã. Tạ Hồng Anh ở bên đang khóc lóc lại xông lên như phát điên, cách cửa sổ xe chỉ vào Thư Tâm mà mắng:
- Mày là đồ sao chổi! Con đàn bà lăng loàn này! Mày là đồ xui xẻo! Trời ơi, tôi tạo nghiệt gì thế này.
Nói xong lại đặt mông nằm vật ra đó, không ngừng đấm đấm lên đất khóc.
Mặt Trác Lăng Vân sầm xuống, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, không hề để ý đến vẻ mừng rỡ của Trần Gia Lạc, Trác Lăng Vân nghiêng người qua, lạnh lùng nói:
- Nhữ chi tì sương, ngã chi mật đường*. Xin Trần tiên sinh đừng quấy rầy vợ tôi nữa. (Ý là với anh đó là thạch tín nhưng với tôi đó là mật ngọt. Chưa nghĩ ra câu nào của Việt Nam gần với như này :)
Sau đó giẫm chân ga, đèn vàng mới chuyển xanh, đi thẳng, bỏ lại Trần Gia Lạc đang ngơ ngác, hối hận đằng sau.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trác Lăng Vân, lòng Thư Tâm thấy buồn cười nhưng vẫn cố ý nói:
- Nói lại, em đúng là người phụ nữ lẳng lơ.
- Dó là bà ta không biết nhìn người.
Trác Lăng Vân rầu rĩ nói, sau đó vươn tay nắm tay Thư Tâm, đột nhiên lại nói:
- Tổ chức hôn lễ ở Maldives được không?
Thư Tâm kinh ngạc chớp mắt:
- Ôi? Tốn tiền lắm!
Trác Lăng Vân rầu rĩ lái xe, thầm nghĩ: Đúng là muốn tiêu tiền! Anh muốn cho người đàn ông kia không được nhìn thấy hôn lễ của em! Cho anh ta hối hận! Hối hận đến chết thì càng tốt!
Lúc này lòng lại có chút vui vẻ, theo như anh lén quan sát người đàn ông kia, hiện giờ chắc là cũng không kiếm được tiền để đi Maldives một chuyến rồi!
He! Đừng nói Maldives, nếu anh ta muốn sống tiếp ở thành phố này, cứ tự nghĩ mình không may gặp phải người xấu thế này thì chưa biết chừng đến tiền về quê cũng chẳng có.
Nghĩ như vậy, lòng Trác Lăng Vân lại thoải mái, cực kì thoải mái.