Cầm Thú Đại Chiến
Chương 47
Hôm nay, Vương Hiểu Hân gần như là người về cuối cùng, lúc ra cửa, mặt trời đã ngả về tây, ánh sáng màu hồng rực rỡ chiếu lên lớp cửa kính, phản chiếu ra những ánh sáng diễm lệ khiến người ta chói mắt.
Nhưng Vương Hiểu Hân lại chẳng có tâm tình để thưởng thức, thậm chí cả một ngày bận rộn, phấn son cũng dần bị phai đi, cô cũng chẳng dặm lại. Lúc này chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, như thể tay chẳng còn là của mình, đưa tay định vẫy taxi, cuối cùng nhịn một hồi vẫn là nghiến răng bắt xe bus chật chội.
Những ngày này phòng thị trường bận rộn vô cùng, so với xí nghiệp nhà nước cô đã làm có sự khác biệt rất lớn.
Hai ngày đầu tiên, có lẽ là nể mặt Boss, có lẽ cảm thấy cô không hiểu gì, không giúp được gì nhiều nên mọi người còn khoan dung với cô, chỉ để cô học theo, cũng không bắt làm gì khó. Nhưng mấy ngày sau, Boss lãnh đạm với cô không nói, nhiệm vụ của phòng thị trường cũng càng lúc càng nhiều, chẳng ai nhàn rỗi để chỉ bảo cô ta nữa, chỉ ước có thêm càng nhiều người giúp càng tốt.
Mặc dù mọi người đều biết khả năng của cô còn chưa đủ nhưng vẫn giao những việc vặt vãnh cho cô.
Nhưng chính là những việc vặt mới càng mệt mỏi! Toàn những chuyện linh tinh, không có chương trình cụ thể, ví dụ như đi photo, phát tài liệu, chạy tới chạy lui… Chỉ cần cô hơi ngừng chân thì sẽ lại có cả tá việc khác phải làm.
Có thể nói, gần như là Vương Hiểu Hân không có lúc nào nghỉ ngơi.
Cường độ mạnh như vậy, đừng nói Vương Hiểu Hân đang mang thai mà người bình thường sợ là cũng khó mà chịu được. Thậm chí có đôi khi Vương Hiểu Hân cũng không nhịn được nghi ngờ, có phải là Thư Tâm cố ý giao nhiều việc qua phòng thị trường để bắt nạt người mới không? Ai chẳng biết càng nhiều việc thì sẽ phát sinh càng nhiều việc vặt, mà những việc này sẽ chẳng bao giờ đến lượt những người kia làm.
Nhưng sau khi cô âm thầm nghe ngóng mới biết là Boss đã cam kết với tổng bộ từ lâu, hai năm qua hiệu quả không tệ nhưng giờ là năm thứ ba, là thời điểm mấu chốt, bận rộn cũng là bình thường.
Ai nấy đều tỏ vẻ đó là chuyện đương nhiên, dường như những vất vả này không có gì đáng nói.
Thậm chí có người còn rất vui mừng, rõ ràng mặt đã xanh mét nhưng vẫn cười nói:
- Bận rộn mới phát triển, cả tháng cứ bận rộn thế này, tiền thưởng đủ cho nửa năm rồi! Đến lúc đó sẽ lại bồi dưỡng lại. Nhìn sắc mặt tôi, vợ tôi lại càng xót!
Vì thế, Vương Hiểu Hân cũng chỉ đành chấp nhận, trong lòng lại khó tránh khỏi ấm ức – cô bận rộn muốn chết mà Trần Gia Lạc kia không những không an ủi mà còn phàn nàn.
Lúc trước cô hao tâm tổn trí cố sức vào công ty Trần Gia Lạc. Chẳng lẽ cô ta lại ngu ngốc, chạy đi chạy lại cho phí sức?
Có thể lúc ấy cô cũng không ngờ, sau này sẽ lại phát triển quan hệ này với Trần Gia Lạc.
Có lẽ, nếu lúc ấy Trần Gia Lạc không nói gần nói xa rằng không thích cô ở lại thì sao cô lại rời đi? Ở bên đó, Trần Gia Lạc chiếu cố sao lại không tốt hơn bên này? Chẳng lẽ cô không biết hưởng phúc sao? Đây là vì ai? Còn không phải vì Trần Gia Lạc? Còn không phải vì Trần Gia Lạc bất an!
Có lẽ Trần Gia Lạc nói là để cô về nhà nghỉ ngơi, dễ dàng vậy sao? Mẹ của Trần Gia Lạc quá nghiêm khắc, quá ghê gớm, tuy vì cô mang thai mà không mắng mỏ cô nhưng ngày nào ở nhà cũng phải nhìn sắc mặt của bà, cô cũng mất tự nhiên.
Có lẽ Tạ Hồng Anh sống ở nông thôn, luôn không chịu được rảnh rỗi, lúc nào cũng tìm việc để làm, thấy gì cũng tò mò, gặp ai cũng muốn kéo lại nói chuyện, hiểu cũng giả như không hiểu. Nếu cô không can ngăn thì dưới vườn hoa của chung cư chắc đã có thêm một đàn gà mái.
Những cái đó cũng không nói, qua mấy chục năm rồi cũng khó sửa. Nhưng đi toilet luôn không xả nước, vào cửa không có người nhắc thì không nhớ thay dép, lê dép từ ngoài đường vào nhà.
Vương Hiểu Hân luôn cố tỏ vẻ hiền lành, biết điều, một lòng muốn ổn định vị trí, chỉ có thể quan tâm chu đáo mọi mặt, cố gắng tìm hiểu thói quen của Tạ Hồng Anh. Chỉ qua vài ngày, nhà đã bẩn như ổ chó vậy.
Mới vài ngày trước, Tạ Hồng Anh suýt làm nổ cả lò vi sóng khiến Vương Hiểu Hân sợ tới mức tim bắn ra ngoài. Từ đó về sau chỉ đành đi theo sát Tạ Hồng Anh nửa bước không rời. Cứ như vậy, Tạ Hồng Anh lại vẫn cằn nhằn.
Bà nói cái gì mà mình lớn tuổi như vậy, cầu bà đi còn dài hơn đường cô đi, có gì chưa từng thấy? Có cần phải hốt hoảng như vậy không? Vẻ mặt vô cùng bất mãn. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn bụng Vương Hiểu Hân, miệng nhếch lên, như thể nếu không vì đứa trẻ trong bụng thì cũng chẳng thèm nhìn Vương Hiểu Hân làm gì.
Cuộc sống như vậy, một hai ngày Vương Hiểu Hân còn có thể cười cho qua nhưng một hai tuần thì cô sắp phát điên mất!
Đây còn mệt mỏi hơn cả đi làm!
Thế nhưng Trần Gia Lạc lại luôn vấn vương Thư Tâm, nhìn kiểu gì cũng thấy Vương Hiểu Hân không tốt, suốt ngày nổi cáu với cô.
Bất kể là chuyện gì, chỉ cần mẹ phàn nàn thì Trần Gia Lạc cũng chẳng buồn hỏi lại, không nói mẹ mình nửa câu mà chỉ mắng Vương Hiểu Hân không có lòng với mẹ mình. Chỉ nói cái gì mà trước kia Thư Tâm chưa bao giờ như vậy khiến Vương Hiểu Hân đứng giữa căn phòng khách bẩn thỉu khóc ròng.
Cô xuất phát từ vị trí người thứ ba, danh bất chính, ngôn bất thuận, hơi không cẩn thận sẽ bị người soi mói, sao có thể so sánh với Thư Tâm được? Cho dù có làm tốt hơn Thư Tâm thì chỉ sợ Trần Gia Lạc vẫn sẽ ca ngợi Thư Tâm mà soi mói ra lỗi của cô thôi.
Có lúc Trần Gia Lạc lại nhướng mày nói, sao nhà lại bẩn như thế? Lúc trước Thư Tâm còn ở đây nhà luôn sạch sẽ, có phải cô không thực sự coi đây là nhà nên không để tâm?
Cô nói lại thì sẽ lại quát cô: “Cô còn đỏng đảnh như vậy, tốt nhất đừng ở đây nữa!”
Vương Hiểu Hân sửng sốt, nước mắt chảy dài, lau cũng không hết, đúng lúc này mẹ Trần Gia Lạc lại nhảy ra nói: “Gia Lạc, con cẩn thận sức khỏe, đừng có cáu bực như thế. Vợ thì phải dạy dỗ, để ý thì sẽ không giống như Thư Tâm kia, không biết liêm sỉ là gì”. Quay đầu nhìn Vương Hiểu Hân, ra vẻ hùng hồn nói: “Nhớ cho kỹ vào, Hiều Hân! Đừng có không biết điều”.
Vương Hiểu Hân hoảng sợ nhưng nhìn về phía Trần Gia Lạc, lại thấy anh ta chẳng buồn nhìn qua, cảm thấy lạnh toát người.
Sao cô lại ngu như vậy! Sao lại đi ôm hi vọng với Trần Gia Lạc!
Cô cho rằng cô có thể bất chấp tất cả, quên đi quá khứ, sống an ổn với Trần Gia Lạc nhưng sao lại quên đi cả những bài học kinh nghiệm trong quá khứ.
Đàn ông mà đáng tin thì lợn nái cũng biết trèo cây!
Cô vốn định lôi kéo Tạ Hồng Anh để đè ép Thư Tâm, vì vậy bình thường càng thấy Trần Gia có tình cảm sâu sắc với Thư Tâm thì càng cảm thấy, đó là người đàn ông đáng để tin cậy. Chỉ là cô ta cũng không nghĩ cho kĩ, đây thực sự là người đàn ông tốt có thể dựa dẫm thì sao giờ Trần Gia Lạc chỉ ngồi đây nhớ nhung Thư Tâm mà Vương Hiểu Hân cô lại trở thành người đàn bà của anh ta?
Cô và Trần Gia Lạc, dường như ngay từ ban đầu đã là sai lầm!
Đúng thế, Tạ Hồng Anh coi trọng cái bụng cô nhưng cũng chỉ thế mà thôi! Chẳng lẽ lại có thể để cô lôi kéo mà đi mắng mỏ con trai mình?
Trong mắt Tạ Hồng Anh, phụ nữ phải nhu thuận, mẹ chồng phải dạy dỗ con dâu, bằng không sẽ là không có quy củ. Dù Tạ Hồng Anh từng tán thưởng cô trước mặt Thư Tâm thì sao? Chẳng lẽ chỉ như vậy đã đủ để Tạ Hồng Anh coi cô quan trọng hơn con trai một tay bà nuôi lớn?
Cô thật sự là… Thật sự là quá ngu ngốc…