Cầm Thú Đại Chiến
Chương 46
Anh quay đầu nhìn Thư Tâm, miệng hơi cong lên. Cũng như câu hỏi “vì sao anh yêu em” của những cô gái trẻ vậy, ai có thể nói cho rõ ràng?
Lúc quay về khách sạn, bãi đỗ xe ở tầng ngầm không có người. Boss không nhịn được quay đầu nhìn Thư Tâm, thấy cô đang tháo dây an toàn, lòng bắt đầu vội vã.
Mắt thấy Thư Tâm đã sắp trốn thoát thành công, cuối cùng Boss hung hăng nghiêng người qua nhưng từ phía đối diện lại có ánh đèn xe chiếu tới, chiếu thẳng vào mặt khiến anh không mở nổi mắt.
Boss oán hận giơ tay lên ngăn cản, nhưng đến khi anh ngẩng đầu lại thì Thư Tâm đã thò chân ra khỏi xe.
Boss chỉ đành vội xuống xe, đến khi quay đầu tìm thủ phạm thì lại thấy Thẩm Ngọc đang bắt chéo chân dựa bên chiếc xe thể thao màu bạc kia, tay quay quay chìa khóa, cười cười nhìn qua, đèn xe vẫn sáng rỡ.
Boss giận đến nội thương nhưng Thẩm Ngọc lại còn tỏ vẻ không thèm bắt chuyện, quay đầu nhìn Thư Tâm, chào hỏi rất nhiệt tình:
- Thư Thư, khéo thật đó! Cùng đi à?
Boss hận đến nghiễn răng, thầm nghĩ: quả nhiên là loại đàn ông thấy sắc quên nghĩa! Chỉ cần là người khác phái thì khuôn mặt kia có thể chuyển biến đến 1800.
Nhưng vừa nghĩ đến đó lại là Thư Tâm, Boss lại càng buồn bực đến thổ huyết, lại thấy Thư Tâm đang đi bỗng nhiên quay đầu lại, kì quái nhìn anh gọi:
- Boss! Nhanh lên!
Như có dòng nước ấm chảy qua tim, vô cùng thoải mái, Boss liếc Thẩm Ngọc, đóng cửa xe rồi cũng đi theo:
- Sao còn gọi là Boss?
Thẩm Ngọc sặc một tiếng rồi vội cúi đầu, Thư Tâm thấy tuy anh đang giả vờ như đang nhắn tin nhưng tai đã dựng ngược lên rồi thì xấu hổ vò vò tóc, khẽ nói:
- Chẳng phải đã quen rồi sao? Nếu đổi xưng hô thì nhỡ đến công ty gọi nhầm thì phải làm sao?
Boss suy nghĩ rồi đành gật đầu.
Thẩm Ngọc ở bên cầm điện thoại cười nhạo một tiếng, Boss không thể nhịn nổi, lập tức quét ánh mắt sát thủ qua đó, trong lòng thầm mắng: Tự mình nhiều chuyện bị đá, giờ lại còn định đổ tội cho tôi sao?
Thẩm Ngọc lại hồn nhiên chưa phát hiện ra, cất điện thoại vào túi áo rồi nhìn qua, trong đôi mắt xếch là ý cười chế nhạo:
- Ơ? Sao lại thế này? Hai người… Nhân lúc không có tôi hẹn hò không nói, còn mắt qua mày lại nữa? Có vẻ không ổn nhé?
- Bây giờ Thư Thư là bạn gái của tôi! Cậu chú ý một chút đi!
Boss tức giận đến nghiến răng, nói xong liền không dây dưa gì thêm, kéo Thư Tâm bước nhanh. Thẩm Ngọc lại chỉ điềm đạm lên tiếng:
- Ai dà Thư Thư, không phải em thích tên biến thái này chứ? Anh nói cho em biết, anh ta ấy à, ngoài biết nấu ăn ngon, có chút tiền, tốt với vợ, thêm cả… hình như gia đình rất cởi mở thì chẳng có gì đâu! Em nghĩ lại đi! Anh thấy, hay là em chọn anh đi! Anh đẹp trai hơi nó? Vui tính hơn nó? Mà anh cũng giỏi hơn nó nữa. Đi ra ngoài cũng được hãnh diện lắm đó!
Thư Tâm kinh ngạc há hốc miệng, sau đó ôm bụng cười:
- Thẩm Ngọc, sao anh lại đáng yêu vậy?
Thẩm Ngọc liên tục gật đầu:
- Thấy chưa! Cái này gọi là em có mắt nhìn!
Sợi gân trên đầu Boss cuối cùng cũng đứt phựt, không thể nhịn được nữa, vung một quyền qua đó, mặt đen thui, tiếng gầm như rít ra từ kẽ răng:
- Câm mồm! Con khổng tước này, biết điều một chút cho tôi!
Thẩm Ngọc a một tiếng, nhảy qua một bên, vươn tay bắt được tay Boss, miệng chậc chậc rồi lại quay đầu nháy mắt lia lịa với Thư Tâm:
- Nhìn đi nhìn đi! Còn chưa lấy vợ về đã có khuynh hướng bạo lực này! Nhưng Thư Thư, em yên tâm, người này sẽ không đánh phụ nữ đâu!
Thư Tâm cười không thể ngừng.
Thẩm Ngọc này! Nghe thì có vẻ đang chê Boss nhưng lại toàn nói ra những ưu điểm của Boss… Làm bạn bè được như Thẩm Ngọc… Đúng là thật tốt.
Hôm nay Thẩm Ngọc mặc áo hoa văn rực rỡ phối với chiếc quần trắng tinh, dưới ánh đèn sáng trông càng như đang tỏa sáng.
Đến khi Thư Tâm chăm chú nhìn lên thì không nhịn được càng vui vẻ.
Quần áo người nọ mặc là vải bóng, đúng là đang sáng lên! Trông thật chói mắt. Đúng là hoa lệ như con khổng tước!
Thư Tâm cười đến đau bụng.
Những người đàn ông ăn mặc như vậy cô từng gặp cũng chỉ một mình Thẩm Ngọc. Có thể đem quần áo người ta mặc trên sân khấu biểu diễn mặc trong cuộc sống bình thường.
Thế mà trước kia mỗi lần xem biểu diễn thời trang còn như bà cụ già phán rằng quần áo màu mè như vậy ai mà dám mặc? Thì ra không phải không dám mà chẳng qua là không hợp mà thôi.
Quần áo người ta lấp loáng dưới ánh đèn, không những không làm Thẩm Ngọc trở nên biến thái mà còn rất hợp với anh ta.
Bên kia, hai người đàn ông giờ đã đang bắt đầu đánh nhau ở gần cửa ra vào bãi đỗ xe, người tới ta đi, rất náo nhiệt.
Áo vest của Boss bị anh thuận tay vứt luôn xuống đất, đánh qua đánh lại, cúc áo không bung nhưng lại bật tung ra khiến cho cơ ngực săn chắc của Boss lộ ra ngoài.
Thư Tâm nhặt áo của Boss lên, trông thấy vậy thì đỏ mặt.
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến Boss đánh nhau (đương nhiên, cả “hình thể” nữa)
Quyền của Boss rất gọn gàng, uy vũ, không hề màu mè khiến người ta không thể không né, không thể không tránh.
Những động tác quyền Anh cứ thế xuất hiện, Thư Tâm nhìn hoa mắt, tim đập thình thịch. Trong tầm mắt, ngoại trừ người đó, dường như những thứ khác đều trở nên ảm đạm.
Lúc này Boss hoàn toàn khác hẳn người đàn ông chăm chú, nghiêm cẩn sau bàn làm việc. Mạnh mẽ khiến người ta hoa mắt!
Thư Tâm cảm thấy mình sắp không thở nổi. Hương vị nam tính trên người Boss đang trắng trợn hấp dẫn cô! Khiến cô không thể không khuynh đảo!
Cô vốn tưởng rằng qua hai năm hợp tác, cô đã hiểu người đàn ông này, cô vốn tưởng qua chuyện cũ thời đại học, cô đã hiểu người đàn ông này nhưng không ngờ… Anh còn có nhiều mặt như vậy, nhiều điểm tốt như vậy, nhiều điểm hấp dẫn chờ cô phát hiện!
Không lạnh lùng như Boss, Thẩm Ngọc lại vừa đánh vừa cười, vừa lui vừa nhường:
- Ối chao ôi, đánh thật đấy à?
- Đánh thật? Không khách sáo à?
- Tiểu Trác Tử ngứa thịt à? Nào nào, lại đây, vừa khéo anh đây đã lâu rồi không hoạt động.
- Xem anh đây đập nát kính của chú nhé!
Ngay sau những lời nói kiêu ngạo này là một tiếng “Ôi!”, Thẩm Ngọc ôm lấy quai hàm kêu đau.
Thư Tâm vội bước lên trước, Thẩm Ngọc đã bưng mặt chạy đến vặn gương xe của ai đó để soi.
Đương nhiên hai người không phải là đấu đá sống chết, Boss đón lấy áo vest rồi cũng chỉ hơi thở dốc. Thư Tâm cười lườm anh, sau đó đưa áo qua nhưng lại lén nắm chặt tay Boss.
Boss vui mừng nhìn qua rồi ngại ngùng ho khan.
Anh lật tay nắm bàn tay nhỏ bé của Thư Tâm, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, vẻ mặt Boss nghiêm trang, giọng nói không hề thay đổi:
- Anh và Thẩm Ngọc đã quen nhau từ một câu lạc bộ quyền Anh khi còn ở Mỹ, anh và cậu ta đã đánh nhau nhiều lần rồi, nhưng mà cậu ta…
Boss có chút mất mặt lại ho nhẹ hai tiếng, có chút bất đắc dĩ nói:
- Cậu ta rất chú trọng khuôn mặt của mình nên chỉ chơi đùa, còn anh có tham gia thi đấu nghiệp dư, lúc đó… cậu ấy đã luyện tập cùng anh.
Thư Tâm cười liếc nhìn Thẩm Ngọc, cảm thấy hâm mộ tình bằng hữu giữa hai người đàn ông này.
Thẩm Ngọc thực sự coi trọng khuôn mặt đó thì tại sao còn giúp Boss luyện tập?
Nhưng những lời này của Boss cũng khiến lòng Thư Tâm cảm thấy ấm áp. Bởi vì, người đàn ông này luôn luôn muốn cô hiểu rõ về cuộc sống của anh, để bọn họ có thể ở bên nhau thật hòa hợp.
Bên này, Boss và Thư Tâm đang chìm trong tình cảm thì bên kia Thẩm Ngọc đã kiểm tra xong mặt mình, tuy chưa thấy có vết bầm nhưng mỗi lần há miệng đều thấy đau! Ai biết ngày mai có bầm tím hay không? Tiểu Trác Tử đúng là độc ác!
Thẩm Ngọc lấy ra một chiếc bình xịt nhỏ, phun lên quai hàm hai cái, Boss nhìn thấy bốn chữ “Vân Nam bạch dược” thì cười cười:
- Cậu lại luôn mang cái này theo sao?
(Một loại thuốc pha chế sẵn có tác dụng cầm máu, giảm đau, giảm sưng…)
Thẩm Ngọc trịnh trọng gập gương xe lại cho người ta rồi cất thuốc vào túi:
- Đúng thế! Cái này chẳng phải hay dùng đến sao?
Lại đảo mắt, tiến đến bên Thư Tâm, vươn tay định ôm vai Thư Tâm thì lại bị Boss hung hãn gạt ra, chỉ đành bĩu môi đi song song với hai người.
Thấy Thư Tâm đi gần, Thẩm Ngọc ý vị nói:
- Ôi Thư Thư, em không biết đâu, Tiểu Trác Tử nhà em lúc nào tâm tình không tốt đều như thế. Anh đúng là số khổ, từng trải qua một thời gian luyện tập giúp cậu ta đâm ra mỗi lần cậu ta nổi cáu là lại đến tìm anh.
Thư Tâm còn chưa kịp định hình lại câu “nhà em” thì Thẩm Ngọc đã lại chậm rãi tháo hai cúc áo trước ngực để lộ ra vòm ngực lớn, chậm rãi nói:
- Nhưng mà cũng may, giờ anh chắc đã có thể lui về rồi, từ nay về sau, có người đã chẳng cần tìm anh để giết thời gian những lúc bực bội rồi!
Anh ta vừa dứt lời thì vội bỏ chạy, quả nhiên ngay lập tức nghe tiếng Boss rống giận:
- Thẩm Ngọc!
Thẩm Ngọc đã xông vào thang máy rồi vẫy vẫy tay qua cửa thang máy đang dần khép lại.
Thư Tâm quay đầu nhìn lại, sau đó kinh ngạc bưng miệng cười:
- Boss, anh đỏ mặt! Anh đỏ mặt đúng không?
Boss kéo Thư Tâm, ngẩng đầu ưỡn ngực bước nhanh vào thang máy bên cạnh, hừ một tiếng nhưng không nói gì, mặt càng đỏ bừng.
Nhìn chằm chằm vào tường thang máy, Boss nhếch miệng.
Đều là lỗi của hắn!
Lúc trước về nước anh không ngờ sẽ gặp lại Thư Tâm, càng không nghĩ tới lần gặp mặt bất ngờ đó lại khiến những tình cảm chôn vùi đã lâu, thậm chí có thể nói là đã biến mất quay trở về. Hơn nữa, càng lúc càng sâu, không ngừng phát triển, đến độ anh không thể yên lòng.
Nếu không vì thế anh đã chẳng thỉnh thoảng lại lôi Thẩm Ngọc đến phòng tập thể hình rồi đánh nhau, sẽ không để tên kia phát hiện, còn cố ý kết bạn với Thư Tâm rồi lén đưa danh thiếp cho người ta.
Đúng là… một lần sa chân ôm hận nghìn đời!
Thư Tâm nhìn vẻ ảo não của Boss, không nhịn được càng muốn cười. Boss lập tức nhìn qua, vẻ mặt rất mất tự nhiên.
Thư Tâm giữ chặt tay Boss, kiễng chân tiến đến bên tai Boss, nhỏ giọng hỏi:
- Boss có để ý ăn lẩu xong không đánh răng không?
Boss đột nhiên nhớ tới nụ hôn khí nãy, đó là nụ hôn mà anh đã không tự kiềm chế lại được, xấu hổ nhưng vẫn cố trấn định nói:
- Không sao!
Môi lập tức lại mát lạnh, Thư Tâm hôn vội rồi lại rụt về một góc cười nhìn anh.
Boss quay đầu liếc qua, thang máy đã lên đến tầng 4, vì thế cất bước qua kéo Thư Tâm vào lòng, hôn cô thật sâu.
Tim Thư Tâm đập loạn, cả người dán lên vách thang máy, sau lưng man mát, mơ mơ màng màng, chỉ nghe Boss nói một câu vào tai:
- Không ngại, không hề ngại chút nào cả.
Hình như còn rất vui vẻ?
Tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Boss vội thả Thư Tâm ra, Thư Tâm chạy ra ngoài như bay, vô cùng hối hận vì sự đùa giỡn của mình.
Boss mỉm cười đi theo sau, người cao chân dài, cũng chẳng có gì phải vội.
Chỉ là ở trong phòng bảo vệ, nhân viên trẻ đang úp mì tôm, kích động hô lớn:
- Kìa! Nụ hôn mãnh liệt kìa!
Người còn lại lập tức bưng bát mì tôm lao đến:
- Đâu? Đâu?
Trên màn hình người cũng đang bước ra khỏi cửa thang máy, vì vậy oán hận nhìn người còn lại, sau đó lại tọng một đũa mỳ lớn – vị thịt bò cay! Thật thơm! Thật cay!