Phải tốn nguyên một tiết tự học tối thì môi Lâm Hỉ Triêu mới tìm về được cảm giác như lúc ban đầu.
Dường như đâu đó trong khoang miệng vẫn còn vấn vương hơi thở mà môi lưỡi Kha Dục để lại, mùi chanh bạc hà làm Lâm Hỉ Triêu tu ừng ực hai chai nước mới át đi được.
Từ Viện Viện nhìn chằm chặp cái miệng chưa hết rực đỏ của cô, nhíu mày suy tư: “Cậu… lén ăn xiên que Anh Béo sau lưng tớ đấy à?”
Xiên que Anh Béo là một quán bán xiên bẩn nằm ngoài trường THPT số 1 nổi tiếng với vị cay xé lưỡi, ăn xong mỏ sưng phù hệt hai miếng xúc xích.
Lâm Hỉ Triêu: “…”
Cô muốn nói lại thôi, cuối cùng đành bất lực nhoài người nằm đè lên bài thi tiếng Anh trên bàn.
“Ê, biết gì chưa?” Từ Viện Viện lấy điện thoại mở trang diễn đàn của học sinh trường chìa ra trước mặt Lâm Hỉ Triêu, “Nghe bảo dạo này Thời Tiêu đang cua Kha Dục đấy.”
Thời Tiêu được tôn là nữ thần của cả khối 12 vì vẻ đẹp đỉnh cao xuất sắc, từng leo thẳng lên top tìm kiếm nóng toàn thành phố chỉ bằng một tấm ảnh chụp vội trong lớp, bởi vậy nên mới có vô số học sinh từ trường khác lân la đến hỏi thăm.
Lâm Hỉ Triêu giật mình, nghiêng đầu hỏi: “Thế đổ chưa?”
“Ai biết đâu.”
Từ Viện Viện lắc đầu, nhấp vào một tấm ảnh: “Nhưng hai người này trông đẹp đôi phết, gái xinh tỏa nắng sánh đôi trai đẹp chất chơi, trời đậu, đầu tớ lập sẵn dàn ý fanfic luôn rồi đây này.”
Lâm Hỉ Triêu ghé mắt qua nhìn.
Ảnh chộp lại khoảnh khắc Thời Tiêu cầm chai đồ uống thể thao đưa cho Kha Dục lúc trận đấu bóng rổ vừa chấm dứt, cô gái tóc dài diện bộ váy ngắn màu trắng sở hữu cặp chân dài và vẻ ngoài xinh tươi, trông xứng hết chỗ chê với Kha Dục mặc nguyên cây đồng phục chơi bóng rặt sắc đen.
“Xì, cũng chỉ mỗi kiểu như bà Thời Tiêu mới hold nổi Kha Dục.”
Lâm Hỉ Triêu lặng thinh dán mắt nhìn tấm ảnh, hồi lâu sau mới nặn ra một nụ cười ơ hờ.
“Tiếc ghê.” Cô nhận xét.
“Hả tiếc gì?”
“Chị đẹp mà mắt nhìn người kém quá.”
Từ Viện Viện trợn mắt với Lâm Hỉ Triêu: “Ở trường nhiều người tán tên Kha Dục ấy lắm chứ đùa, đẹp mã, học giỏi, con nhà có điều kiện, kém là kém làm sao?”
“Chắc vậy.”
Quay ngược về ba tháng trước, có lẽ Lâm Hỉ Triêu còn khả dĩ tán thành với đánh giá này.
Nhưng ngày hôm nay, cô nghe rồi chỉ thấy chối tai.
Kha Dục ấy hả, rõ là một tên chết bầm cơ mà.
—
Tan tiết tự học tối.
Quãng đường đi xe buýt từ trường về nhà Kha Dục mất tổng cộng ba chục phút đồng hồ.
Mẹ gọi điện dặn trong tủ lạnh có đồ ăn khuya đã làm sẵn, nếu Kha Dục đói thì có thể hâm nóng rồi ăn.
Đang nói chuyện giữa chừng, điện thoại bỗng bị người khác lấy đi.
“Hỉ Triêu à, cháu cứ chăm sóc tốt cho mình là được rồi, Kha Dục nó biết tự lo cả.”
Lẫn trong chất giọng dịu dàng sang trọng của người đàn bà là một sự lãnh đạm rất lễ độ.
Lâm Hỉ Triêu nhắm mắt: “Vâng ạ, cô Thích.”
Cúp máy, cô tựa đầu vào cửa sổ khẽ thở dài.
Khoảng một tháng trước, Thích Cẩn – mẹ Kha Dục – đã lên kế hoạch cho chuyến du lịch trong tối nay, tiện thể kéo theo luôn cả cô bảo mẫu của gia đình – mẹ Lâm Hỉ Triêu.
Bởi thế cho nên Kha Dục mới có cơ hội bày ra một ván cược mới.
“Cậu cá lớp bọn tôi hay lớp các cậu sẽ thắng trận bóng rổ này?”
“Năm ngoái lớp các cậu là nhà vô địch đấy.”
“Nếu tôi không ra sân thì sao?”
“… Giá là gì?”
Cô thấy rõ nét suy ngẫm và sự hứng thú hiện trên mặt Kha Dục.
“Nếu tôi thua, một tháng sẽ không làm gì cậu.”
“Còn nếu cậu thua…”
“Trong nhà không có ai, cho chơi ngực cậu nhé?”
—
Lúc Lâm Hỉ Triêu vào nhà, Kha Dục đang gọi điện thoại ở sân sau. Cậu đứng nghiêng người, tay còn lại buông xuôi, ngón tay thon kẹp điếu thuốc cháy đỏ đưa lên miệng ngậm, vẻ mặt nhòa đi sau làn khói thuốc lượn lờ.
Gặp cậu ta là bụng dạ Lâm Hỉ Triêu căng ra tức khắc, vừa dợm giật lùi về sau thì như có cảm ứng, Kha Dục nhìn thấy cô.
Sau đó, bàn tay kẹp điếu thuốc nâng lên, ngoắc cô một cái.
Lâm Hỉ Triêu cụp mắt, rề rà bỏ cặp xuống bước qua đó.
Kha Dục đã yên vị trên cái ghế nằm bằng gỗ, tay vỗ vỗ đùi mình làm tàn thuốc rơi tá lả, trong con mắt không chứa bất cứ cảm xúc gì.
Lâm Hỉ Triêu bị kéo tuột vào lòng ngồi trước người cậu, những âm thanh từ đầu dây bên kia lọt vào tai cô.
Có tiếng nhạc xập xình buốt hết cả óc, tiếng chạm cốc, tiếng nô đùa ầm ĩ truyền qua ống nghe điện thoại.
Có đứa đang huyên thiên chuyện gì đó, gì mà cờ bạc, nào là gái gú, rồi thì bắt người, cô nghe mà hồn vía lên mây.
Theo đà ấy, một nụ hôn bất chợt dán lên cổ, luồng hơi âm ẩm phả vào cằm và trườn dần lên trên theo đường tóc mai như trêu ghẹo, ngứa ngáy quá đỗi.
Không kìm được nữa, Lâm Hỉ Triêu rụt phắt cổ lại, kế đó, vành tai đã bị ngậm lấy.
Cái ngậm mút rất nhẹ rất nhẹ, răng nanh từ tốn day cắn làm dái tai dinh dính, ươn ướt bùng lên từng cơn tê ngứa.
Vậy nhưng cậu vẫn hết sức điềm nhiên tiếp tục cuộc điện thoại, tiếng đằng hắng trầm thấp làm màng nhĩ cô rung lên. Tim Lâm Hỉ Triêu đập rộn, mặt nong nóng.
Chịu hết nổi, thế là cô né ngay đi.
Cái tay buông thõng bên cạnh nãy giờ của Kha Dục bỗng khóa chặt eo cô, đùi dốc ngược lên, Lâm Hỉ Triêu mất thăng bằng ngả người ra sau dán sát vào cậu.
Xoét.
Phéc-mơ-tuya của chiếc áo đồng phục bị kéo roẹt xuống một cách trơn tru, bàn tay luồn vào từ vạt áo ôm lấy sườn eo cô, ngón tay cái ram ráp xoa nhè nhẹ theo hình vòng tròn ở nơi thịt da mịn màng ấy.
Sau đó, lại chậm rãi di dời lên đằng trên, tận khi chạm đến góc của chiếc áo lót.
Lâm Hỉ Triêu bật ra một tiếng ưm, đồng thời vành tai bị cái lưỡi của tên ngồi sau lưng liếm láp, suồng sã chui tọt vào lỗ tai.
Bàn tay bao trọn bầu ngực sữa tròn trặn nằm gọn trong nội y sau lớp áo trường siết lại bất thình lình, lòng bàn tay ấn vào xoa nắn mạnh bạo.
“Đừng!”
Lâm Hỉ Triêu kìm giọng ấn tay cậu lại, bắt đầu cụ cựa nữa.
Cô ngẩng đầu, ngập đầy trong cặp mắt hạnh ướt át là vẻ lúng túng và xấu hổ, đôi gò má lưa thưa lớp lông tơ nhuộm sắc phấn hồng, trông sao mà ngoan mềm hết sức.
Kha Dục cong môi, không nhịn được cúi đầu hôn lên mi mắt cô, nhấc điện thoại ra xa, khẽ khàng hỏi.
“Sao thế?”
“Đừng ở đây.” Lâm Hỉ Triêu chỉ muốn thét vào mặt cậu ta.
“Ồ, thế hôn tôi cái đi.”
Kha Dục trỏ trỏ môi mình: “Hôn lưỡi ấy.”
…
Nhịp thở của Lâm Hỉ Triêu dồn dập hơn: “Cậu còn phải gọi điện thoại nữa mà.”
Cậu cụng vào trán Lâm Hỉ Triêu, giọng dịu dàng: “Có sao đâu.”
Lâm Hỉ Triêu chẳng hiểu tên này đang giở chứng ẩm ương gì. Chần chừ một lúc, đã trót thì phải trét thôi, cô bèn dứt khoát sáp lại áp môi vào môi cậu, hàng mi run rẩy trong giây phút gắng gượng thè lưỡi ra.
Khi môi chạm môi, răng đụng răng, tên kia lại ngậm chặt miệng. Cô chau mày ngẩng đầu, Kha Dục đương rủ mắt nhìn cô, con mắt hẹp dài đong đầy ý cười và vẻ chòng ghẹo nhâng nháo.
Lâm Hỉ Triêu căm phẫn đẩy cậu ta ra, mặt càng đỏ lựng lên vì sức nóng. Kha Dục thấp giọng bật cười, cười đến độ vai cũng run theo.
Một giọng nói nghi hoặc vang lên trong điện thoại: “Alo anh Dục? Có đang nghe không đấy?”
Lâm Hỉ Triêu không nhịn nổi nữa, đứng dậy toan bỏ đi.
Kha Dục ở sau nhấn cúp máy, dập tắt điếu thuốc, đoạn kéo tay cô lại, bàn tay giữ lấy gáy cô để nụ hôn hung hãn cứ thế ập xuống, răng lưỡi tiến hành công cuộc xâm lấn khiến cô không cách nào thở được.
Cái hôn kéo dài chừng năm, sáu phút, tóc tai và vạt áo đều xộc xệch rối bù, Kha Dục nắm cổ tay cô đứng dậy, bộ điệu vô cùng nhàn nhã.
“Đi thôi, đổi chỗ khác.”
Đổi chỗ khác ở đây chính xác là lôi Lâm Hỉ Triêu về phòng mình.
Lâm Hỉ Triêu đã vào phòng cậu rất nhiều lần kể cả lúc chưa quen lẫn khi quen rồi, con người tên này tuy bất hảo và bừa bãi, tuy nhiên phòng ngủ lại rất ngăn nắp sáng sủa.
Đĩa than và đủ kiểu sách linh tinh các loại được xếp khắp bức tường theo thứ tự đàng hoàng; bài ôn thi cấp quốc gia mới làm một nửa và bài tập đặt gọn gàng trên chiếc bàn sạch sẽ; các bức phác họa tranh bị cậu nhét đống trong khe ở góc tường, bức nào bức nấy đều tô vẽ hình tay chân lõa lồ méo mó.
Đây chính là vùng lãnh địa tách biệt của riêng cậu, hệt hương chanh thanh khiết lúc nào cũng nồng nàn trên thân thể cậu, luôn luôn khiến Lâm Hỉ Triêu tưởng như mình phát ốm đến nơi.
“Vừa nãy cậu chủ động làm tôi thấy có vẻ thú đấy.” Kha Dục đi phía trước, quẳng đại cái điện thoại lên bàn học.
Lâm Hỉ Triêu ngây ra: “Gì cơ?”
Cậu ngồi vào chiếc ghế sô pha đơn, cặp con ngươi đen rực sáng lia khắp người cô từ trên xuống dưới, sắc màu dục vọng chớp lóe lên trong ánh nhìn.
“Ý là, bóp cho tôi xem trước đi.”