Bữa Tối Ở Cherating

Chương 6: Thiên sứ gãy cánh


Chương trước Chương tiếp

Toàn bộ kỳ nghỉ của Nhã Quân đều tựu chung trong bốn chữ buồn chán muốn chết, chỉ vì một buổi tối trăng thanh gió mát nào đó có một cậu học sinh từ trường về liền nổi hứng nghịch ngợm, trèo lên cái cây bên đường rồi liều mạng nhảy xuống, cuối cùng ngã gãy cả chân. Ba cậu lấy tư cách là bác sĩ chuyên khoa nghiêm khắc căn dặn cậu phải ở nhà dưỡng thương cả mùa hè, nghỉ ngơi thật tốt, cấm chạy long nhong bên ngoài cho thêm phiền.

“Bùi Nhã Quân!” Có tiếng Nhã Văn đang gào lên dưới lầu.

Nhã Quân bất đắc dĩ lê cái chân què tạm thời đến phía cửa sổ, ló đầu ra nhìn.

“Em quên chìa khóa rồi, ném xuống cho em.” Nhã Văn sốt ruột quơ quơ tay, đầu ngõ các bạn học đều đang đứng chờ cô.

Nhã Quân liếc mắt: “Về rồi thì anh ra mở cửa được chưa.”

Nhã Văn vỗ trán bừng tỉnh, không chần chừ xoay người chạy biến.

Nhã Quân đứng tựa cửa ngơ ngẩn một lúc lâu, sau lại khập khễnh lê chân trở lại ghế sô pha. TV vẫn đang trình chiếu một bộ phim truyền hình dài tập cũ rích, nhưng Nhã Quân chẳng còn tâm trí để ý đến bất kỳ âm thanh nào khác ngoài tiếng tích tắc tích tắc chậm chạp của chiếc đồng hồ cổ treo trên tường, mỗi một giây trôi qua đều thật khó khăn làm sao.

Nhã Quân ảo não vò tóc, từ khi nào cậu lại trở nên thiếu kiên nhẫn đến vậy?

Không rõ nữa. Có lẽ là từ khi cậu biết Nhã Văn và anh chàng kia cùng tham gia chung một tổ ngoại khóa thì phải.

Nhã Quân cũng chẳng thèm hỏi tên anh ta, trong lòng thầm mặc định cái danh hiệu “kẻ vô danh lớp trên” cho bõ ghét. Nhã Văn từng thừa nhận thích hắn, mặc dù cái sự thích của cô và thích mà cậu muốn ám chỉ không hề tương đồng, nhưng cậu vẫn nhói lên chút tư vị mất mát và hụt hẫng lúc nghe cô nói vậy.

Ngoài cổng bỗng có tiếng đập rầm rầm, Nhã Quân thở dài, nhất định là hai vị “Chiến hữu” đại giá quan lâm rồi.

“Nhã Văn đi rồi à…” Nhã Quân vừa mở cửa, hai anh chàng liền tranh nhau hỏi.

“Ừ…” Nhã Quân uể oải đáp.

“Nhanh nhanh khởi động máy.” Đại Đầu và A Mao hưng phấn lao ngay vào nhà không chút khách sáo.

Để Nhã Quân bớt chán, ba ba đã mua cho cậu một cái máy vi tính, điều này khiến Đại Đầu và A Mao hâm mộ phát điên, vì thế toàn bộ hè họ đều tới đây, chiếm dụng phòng cậu, ngâm mình trước màn hình máy tính cả ngày trời.

Nhã Quân thở dài: “Mấy người đúng là không coi mình là khách ha.”

Đại Đầu và A Mao tâm ý tương thông, chẳng ai nhắc ai mà đồng thời cùng lờ Nhã Quân, nghiêm chỉnh như chuẩn bị tiến hành một nghi thức thiêng liêng của giáo phái nào vậy.

Nhã Quân lắc lắc đầu, lê bước ra phòng bếp rót hai cốc nước lạnh coi như thiết đãi bạn đến chơi nhà. Có đôi khi cậu thấy mình thật mâu thuẫn, dù sự phản nghịch đã hằn trong cốt tủy, ăn sâu vào máu thịt nhưng cuối cùng cậu vẫn vị trói buộc bởi các khuôn phép sáo rỗng đời thường.

Khi Nhã Quân cố hết sức bưng nước mát vô “hầu” bạn, gần như đã bị hai thằng anh em chí cốt làm cho tức chết.

“Đang làm trò mèo gì…” Cậu nghiến răng nghiến lợi.

“Lên mạng.” Họ còn không thèm quay đầu lại.

“Vậy cái quỷ gì trong máy tính kia…” Nhã Quân buông cốc nước, khoanh hai tay trước ngực chuẩn bị bốc hỏa, nhưng vì chân bị thương không giữ được thăng bằng nên đành giảm khí thế mà chống tay trên thành ghế.

Đại Đầu và A Mao cùng quay qua cười đầy nham hiểm: “Vờ đứng đắn làm chi, tớichọn một cái cậu thích đi.”

Trên màn hình là từng hàng từng hàng ảnh của các cô diễn viên Nhật Bản, Đại Đầu có vẻ rất lão luyện trong lĩnh vực này, điểm mặt chỉ tên toàn những nhân vật nổi tiếng, khiến A Mao nhìn cậu với ánh mắt long lanh đầy ngưỡng mộ.

Nhã Quân tùy tiện gõ đầu hai người: “Đừng có mở mấy trang web đồi trụy, A Văn biết là toi đấy.”

“Nhỏ biết thì đã sao.” A Mao xoa xoa chỗ đau ai oán cãi lại.

“Thì…” Nhã Quân ngây ra, nhất thời không biết trả lời kiểu gì, “Thì sẽ mách ba mình mất.”

“Sợ cái đếch,” A Mao khoát tay, “Con bé không phát hiện được đâu mà lo.”

“Ê…” Đại Đầu bỗng lên tiếng, “Cô này có vẻ hao hao A Văn nhà ta.”

Ba cái đầu lập tức chụm lại, trong ảnh là một người phụ nữ tầm hai mấy, bộ dáng và trang phục có vẻ trưởng thành, quyến rũ, nhưng Nhã Quân không khỏi thầm thừa nhận, vài phần quả giống A Văn.

Chỉ là, cậu quan sát chằm chằm vào hình rồi chậm rãi tưởng tượng, ngực bự hơn ngực A Văn cái chắc.

“Các cậu thử đoán xem, liệu phiên bản A Văn người lớn có được như vầy không?” Vẻ mặt A Mao mơ mơ màng màng tố cáo cậu chàng đang suy nghĩ viển vông.

“Còn lâu.” Đại Đầu xua tay phủ định.

“Vì sao?” Nhã Quân truy hỏi.

“A Văn ngoại trừ bên ngoài có tí gọi là nữ tính, còn tính cách trái phải thế nào cũng vô cùng chuẩn men, phải gọi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất.”

“…” Nhã Quân và Tiểu Mao không hẹn mà cùng hồi tưởng điệu bộ phấn khích khoa tay múa chân khi nói chuyện của A Văn.

“Nhưng mà,” Đại Đầu cười xấu xa, “Quả ngực thì chẳng bao giờ khủng được thế đâu…”

A Mao đang chuẩn bị đưa dòng suy nghĩ tập trung vào ngực A Văn thì bị Nhã Quân dùng hết sức bình sinh đập một cái đau điếng vào vai, làm cậu ta và Đại Đầu suýt nữa nhảy dựng cả lên.

“Không được nói A Văn như vậy…” Giọng Nhã Quân trầm xuống, khẩu khí bỗng nghiêm khắc dị thường.

Cả hai đứng hình, không ngờ Nhã Quân lại giận giữ quá mức, ngơ ngác một lúc lâu.

“Vẫn là đi chơi điện tử đi.” Nhã Quân bình tĩnh tắt mạng rút điện, im lặng bỏ ra ngoài, còn Đại Đầu và A Mao nhìn nhau, câm nín không biết nên nói gì cho phải.

Chiều hôm đó, hai vị quỷ mặt dày bị Nhã Quân dọa cho hết hồn chuồn sớm, để lại cậu chàng một mình sinh hờn dỗi phiền não. Các tiết mục trên TV liên tục đổi từ phim trinh thám sang hoạt hình rồi đổi thành chương trình thời sự, nhưng Nhã Văn vẫn chưa về nhà. Trời càng tối Nhã Quân càng mất kiên nhẫn, chiếc đồng hồ cũ kỹ treo trong phòng khách đã điểm qua tám giờ từ lúc nào không hay.

Nhã Quân tập tễnh cầm chìa khóa xuống lầu chờ cô, đôi mắt đăm đăm dõi theo con ngõ chỉ còn lập lòe vài ngọn đèn đường mờ mịt. Cậu tha thẩn đi qua đi lại mấy hồi, tự nhiên lại nhớ tới một cảnh phim điện ảnh nước ngoài: Người đàn ông ẩn trong bóng tối chậm rãi nhả thuốc, màn đêm đặc quánh đến không nhìn ra cả dáng hình cơ thể, duy chỉ có làn khói trắng quanh quẩn trong không khí lại rõ ràng đến lạ thường, giống như trong cảnh đó con người chỉ làm nền cho làn khói mỏng manh vô tri vô giác kia.

Dẫu vậy Nhã Quân vẫn còn là học sinh trung học nên không đươc hút thuốc, cậu cũng chẳng bao giờ có ý định ấy. Chỉ là giờ phút này cậu bỗng đồng cảm với tâm trạng chờ đợi của nhân vật chính trong phim, dù biết ngoài đời thực vai nam chính vốn không có phần của cậu.

Nhã Quân đi đi lại lại như vậy mãi, thi thoảng gặp mấy người hàng xóm, cậu lại cúi chào một cách ngượng ngùng. Hai bắp chân đã làm mồi cho bọn muỗi suốt từ tối đến giờ mà vẫn lơ đễnh không hề hay biết, thậm chí còn không cảm thấy ngứa ngáy.

Một lúc sau Nhã Văn mới về tới, Nhã Quân giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, đúng tám rưỡi.

“Bùi Nhã Văn…” Nhã Quân đang mở miệng chuẩn bị tuôn ra một tràng trách móc, chợt khựng lại.

Một cậu trai cao gầy theo sau Nhã Văn, đeo kính mắt trông khá lịch sự, Nhã Văn xoay người nói đôi lời, cậu ta mỉm cười rồi vẫy tay, rời đi.

Nhã Văn không quay lại, nhưng Nhã Quân biết cô cũng đang cười.

Nhã Quân vô thức không nhận ra, lúc Nhã Văn ngẩng lên rồi kinh ngạc khi thấy cậu đứng đó, vẻ mặt cậu đã lạnh như băng.

“Gì chứ…” Nhã Văn hỏi, đôi chút chột dạ.

Sau đó, ngay đến cả Nhã Quân cũng phải ngạc nhiên về bản thân mình, cậu chợt nở nụ cười, chỉ có điều thanh âm tiếng cười nghe vô cùng dữ tợn.

“Bùi Nhã Văn, em giỏi lắm rồi đấy…”

Nhã Văn trân trối nhìn Nhã Quân, kinh hãi đến nín thinh.

“Đi về!” Nhã Quân sừng sộ quát lên, quay phắt, cậu cảm nhận được vẻ mặt của mình giờ hung dữ đến chừng nào, nên thà đưa lưng về phía Nhã Văn cũng không muốn cô phải chứng kiến bộ dạng đáng sợ của mình ngay lúc này.

Hai người lặng lẽ về nhà, Nhã Văn theo sau đóng cửa lại, chậm chạp lê bước vào phòng khách.

“Sao trễ như vậy mới về.” Nhã Quân vì đợi ai kia mà phải đứng rất lâu, mệt mỏi ngã phịch vào ghế sô pha.

“Tiết mục văn nghệ của hội tập luyện chưa được tốt nên…” Nhã Văn bĩu môi, không dám đối mắt với cậu.

“Văn nghệ văn gừng gì?” Nhã Quân trừng lên.

“Thì là… Tiểu phẩm tiếng Anh.”

“Bao nhiêu người luyện tập?”

“Bốn.” Nhã Văn ngoan ngoãn đáp.

“Hai nam hai nữ?” Đôi mày cậu khẽ động.

“Dạ…”

Nhã Quân cười nhạt: “Ăn tối chưa?”

Nhã Văn gật gật.

“Ăn gì?”

“KFC”

“Được mời?”

Nhã Văn lại gật.

“Bùi Nhã Văn,” Cậu cao giọng một cách nghiêm trọng, “Rốt cuộc đầu em chứa cái gì vậy?”

“Là sao…” Nhã Văn tỏ vẻ vô tội quyết tâm phản kháng như không nhận ra Nhã Quân đã tức giận đến mức nào, cậu chỉ là anh trai cô chứ nào phải ba cô đâu.

“Là sao… Là sao…” Nhã Quân nhại lại đầy giễu cợt, lại không trả lời thẳng. Lòng cậu đầy chán nản, căn bản vì không biết phải đáp thế nào cho thỏa.

“…”

“… Cậu ta là ai?” Suốt cả buổi khởi tội như lấy khẩu cung, Nhã Quân chỉ chăm chăm muốn hỏi duy nhất một câu này.

“Ai cơ?” Nhã Văn giả ngu.

“Người đưa em về chứ còn ai!” Nhã Quân không tự chủ quát to.

“À thì,” Nhã Văn nuốt nước bọt, “Là một đàn anh… Anh ấy nói hơi chậm, áy náy nên muốn tiễn em một đoạn…”

Nhã Quân mím môi, sợ không kìm được lại mắng cô té tát mặt mày.

Hai người đều không nói gì thêm, qua thật lâu, Nhã Quân chậm chạp nhả ra từng chữ: “Bùi Nhã Văn, kể từ mai em không được phép đi đâu hết. Nếu không được sự đồng ý của anh mà tự tiện chạy loăng quăng, anh sẽ mách ba em yêu sớm, nếu ngay cả ba còn không trị được em anh liền bảo với mẹ- tóm lại anh sẽ làm mọi cách để em không thể ra khỏi nhà mới thôi.”

“Anh…” Nhã Văn giật mình hoảng hốt, không hiểu mình đã chọc phải tổ kiến lửa từ bao giờ.

“Tủ lạnh còn một bát mì ăn liền, đói bụng không ngủ được thì tự lấy mà ăn.” Sau rốt, Nhã Quân khập khiễng trở về phòng, trước khi đi còn liếc Nhã Văn. Thoắt cái cậu lại trở về là một Bùi Nhã Quân ôn hòa như trước, nào có ai hay, Bùi Nhã Quân vốn luôn trầm tĩnh hôm ấy lại phải trằn trọc thao thức suốt đêm dài.

Từ dạo đó, Nhã Văn thậm chí còn không bước chân ra khỏi cổng, quan hệ giữa hai anh em họ chưa bao giờ tồi tệ đến vậy. Nhã Quân hầu như không gặp Nhã Văn, cô ở lỳ trong phòng, thỉnh thoảng vào bếp hoặc toilet, nếu thấy cậu cũng chỉ lờ tít rồi lướt nhanh không thèm để ý.

Có đôi lần, cậu tìm được cơ hội muốn bắt chuyện, nhưng từ ngữ đến khóe miệng lại bị nuốt ngược trở lại. Bất kể ra sao, Nhã Quân cũng có lòng tự tôn của mình, dù gì thì đối với một chàng trai mười bảy tuổi mà xem xét, tôn nghiêm chính là một điều vô cùng quan trọng.

Chính vì thế những ngày hè trôi qua càng khó khăn gấp bội. Nhã Quân thường ngồi tại phòng khách, tay lăm lắm quyển sách, kiên nhẫn chờ đợi Nhã Văn, nhưng lúc cô xuất hiện cậu lại cúi gằm không nhìn cô, làm bộ như đang đọc say sưa chăm chú lắm.

Rốt cuộc, ngay cả Đại Đầu và A Mao cũng nhận thấy hai anh em Bùi gia dạo này không giống với bình thường.

“Cậu cãi nhau với Nhã Văn à?” Vì không tranh được máy tín với Đại Đầu nên A Mao quấn lấy Nhã Quân dò la tin tức.

“… Coi là vậy.” Nhã Quân buông sách, ngồi xuống mép giường.

“Sao tự nhiên gây lộn?”

Nhã Quân nhún vai tỏ vẻ cam chịu, không biết nên trả lời là vì hành động có phần quá đáng của mình, vì Nhã Văn bỏ mặc cậu cô đơn để đi chơi vui vẻ, hay trả lời thật lòng là do từ đâu lòi ra một thằng nhóc vô vị đáng ghét dám hộ tống Nhã Văn về nhà?

Có thể tất cả đều phải, hoặc đều không phải. Nhã Quân không thể diễn tả nên lời, nhưng cậu biết mình không chịu được những ngày A Văn tỏ vẻ xa cách như thế này, Nhã Quân có cảm giác căng thẳng, lo sợ một lúc nào đó nào cô sẽ chạy trốn khỏi cậu, mà Nhã Quân cậu cũng sẽ không còn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô nữa.

“Mình nghĩ nếu mình mà có em gái, kiểu gì mình và nó cũng cãi nhau suốt,” A Mao nửa đùa nửa thật trấn an Nhã Quân, “Không hiểu tụi con gái thời nay nghĩ quái gì, chắc chỉ quanh quẩn mấy thứ vớ vẩn linh tinh thôi ấy m

Nhã Quân rất muốn nở một nụ cười biết ơn, nhưng mà không nhếch miệng lên được.

“Thật ra cậu với A Văn là tốt lắm rồi.” A Mao nói tiếp, “Cái thằng ngồi cùng bàn mình cũng có em gái, cậu ta thường hay kể cho mình mấy phương pháp hay trêu trọc đứa em, mình nghe cũng thấy nổi da ga.”

“Có cơ hội cậu phải nói những lời này cho A Văn đấy.” Nhã Quân dở khóc dở cười đáp.

“A…” Đại Đầu từ đầu đến cuối đều hết sức chuyên tâm dán mặt chằm chằm vào máy vi tính bỗng kinh ngạc cảm thán, khiến hai người còn lại phải bỏ dở câu chuyện để nhòm màn hình.

“Nhìn đi, ‘A Văn’ tung ra bộ ảnh mới này.” Đại Đầu phấn khích kích đường link trang web, một diễn viên nữ tướng mạo vài phần tương tự với Nhã Văn liền xuất hiện.

Theo góc chụp và góc cạnh ánh sáng, mọi người đều cảm giác cô nàng trong hình mười phần thì đến bảy phần giống Nhã Văn như tạc, ngay cả Nhã Quân cũng không kìm được mà đưa mắt ngó trộm mấy lần.

“Hay là A Văn thật nhỉ?” Đại Đầu còn chưa dứt lời đã bị Nhã Quân hung hăng đập một cái thật đau sau ót, đành ngậm chặt miệng không dại dột nói thêm.

“Không có khả năng.” Nhã Quân khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Dù biết thừa là vậy, Đại Đầu và A Mao vẫn thấy tò mò, bèn đặt ra nghi vấn: “Tại sao?”

“À thì…”Khuôn mặt Nhã Quân bỗng đỏ lựng như cà chua chín, “A Văn có một vết bớt chỗ ấy…”

Nói xong, cậu đưa tay chỉ vào phía bên phải bộ ngực của nữ diễn viên.

Đại Đầu và A Mao lập tức ngẩn tò te, giương mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Nhã Quân, biểu tình trên mặt thay đổi vặn vẹo không biết đến cùng là sùng bái hay khinh bỉ.

“Đừng hiểu lầm,” Nhã Quân vội xua tay, “Cái này từ nhỏ đã có rồi, ngày bé mình từng thấy qua.”

“Giời…” Tinh thần hóng hớt chuyện bát quái đang hừng hực như lửa cháy của hai anh chàng bà tám bị dập tắt không thương tiếc.

Ba cái đầu tiếp tục chen chúc vào màn hình, tự nhiên đều không hẹn mà cùng dồn ánh mắt về phía bộ ngực bốc lửa của cô đào kia.

Nhã Quân chăm chú quan sát khuôn mặt trên tấm ảnh, đáy lòng chợt quặn lên cảm giác hơi bất an, ngay lúc đó, phía sau ba người bỗng có tiếng nói:

“Bùi Nhã Quân, anh làm gì thế?”

Nhã Văn khoanh tay quan sát họ bằng ánh mắt kì lạ, như có giác quan thứ sau phát giác được mấy người con trai này nhất định là đang làm chuyện xấu.

Mặc dù tay chân tê lạnh, Nhã Quân vẫn nhanh nhạy xoay người che cái máy tính.

Nhã Văn bất ngờ lao lên đẩy vai Nhã Quân khi cậu chưa kịp đề phòng, Đại Đầu và A Mao theo bản năng đưa tay chặn lại, nhưng Nhã Văn vẫn kịp lướt qua khuôn mặt một người con gái cùng với bộ ngực đầy đặn bị phóng đại trong màn hình.

“Người này… Sao nhìn giông giống em…” Nhã Văn nghi hoặc, quay qua hỏi Nhã Quân, tự nhiên đỏ mặt.

“Cái này không phải anh…” Nhã Quân khẩn trương, biết rằng giờ mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội danh.

“…”

“…”

“Bùi Nhã Quân,” Tiếng cười gằn của Nhã Văn khiến da đầu Nhã Quân trở nên tê dại, “Từ hôm nay trở đi, máy tính thuộc về em. Em không cho phép anh không được đụng đến. Nếu không em mách ba anh xem ảnh đồi trụy, hơn nữa còn là bức ảnh đồi trụy của một người giống em gái anh như đúc, nếu ba không trị nổi anh thì em sẽ mách mẹ- đến khi anh bị cấm triệt để dùng máy mới thôi.”

Nhã Quân cố hết sức rướn thẳng người, tay ôm ngực cười khổ. Nếu ba mà biết cậu thật sự xem ảnh mát mẻ của một cô gái rất giống Nhã Văn, không biết ông sẽ phản ứng thế nào đây.

Nhã Văn bày ra bộ dạng đắc ý, một thời gian dài phải nhịn đắng nuốt cay chịu uất ức, nay đã trả được mối thâm thù khiến cô nàng hăm hở trở lại, biến thành một Bùi Nhã Văn khí thế ngút trời như cũ.

Nhã Quân không nhịn được nhoẻn miệng cười, khiến Nhã Văn thấy mà hoảng hồn. Chẳng ai nhận ra đây là nụ cười phát ra từ tận trái tim cậu, vì cuối cùng “khối băng ngàn năm” tích tụ mấy ngày qua rốt cuộc cũng bị phá vỡ.

Nhã Quân không khỏi cảm thấy bản thân ngốc nghếch đến đáng thương, nếu sớm biết chỉ một cái máy tính cũng có thể làm A Văn động tâm, cậu đã sớm hai tay dâng cho cô chiếm dụng từ lâu rồi.

“A Văn đáng yêu,” Đại Đầu và A Mao lập tức tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng, “Tụi này bê qua phòng lắp đặt cho cậu ngay lập tức.”

Nhã Quân bất lực liếc mắt xem thường, thở dài khe khẽ. Quen biết hai kẻ dở hơi kia thật không biết là may mắn hay bất hạnh của cậu.

Tuần nghỉ hè cuối cùng, Nhã Quân cuối cùng cũng được tháo thạch cao bó bột, nhưng bên chân lâu lắm không dùng nay đã cứng đờ như khúc gỗ, không bắt kịp tín hiệu truyền đi của não bộ, cậu thử đứng một lúc, ngoài cảm giác tê dại còn lại thì chẳng thấy gì.

“Cháu nên kiên trì thực hiện những vận động nhẹ nhàng như đi bộ, sẽ giúp hồi phục nhanh hơn.” Bác sĩ phụ trách của Nhã Quân là vị Bạch tiểu thư từng đến thăm nhà lần đó, cô nàng nhất mực không chịu nhìn hai anh em Bùi gia lấy một lần, thản nhiên ghi ghi chép chép vào hồ sơ bệnh án.

“Tiếc quá…” Nhã Văn cảm thán, “Nếu anh không nằng nặc đòi tháo bột thì có phải tránh được lễ khai giảng, tiếp tục chơi dài không.”

“Anh chơi đủ rồi.” Nhã Quân tức tối trả lời.

“Ai… Thật là ghen tị.” Vẻ mặt Nhã Văn tràn đầy bất mãn, mong sao mình cũng té bị thương, vậy khỏi cần đi học.

“Sao cái gì em cũng kêu ghen tị hết vậy.” Nhã Quân lừ mắt, dồn trọng tâm cơ thể vào bên chân vẫn còn linh hoạt bỏ ra ngoài.

Nhã Quân vừa đi vừa hồi tưởng lại, chợt nhận ra, hè này Nhã Văn và cậu cứ đụng nhau là đấu võ mồm. Nếu nhìn xa hơn thì chính xác là vào khoảng năm ngoái, Nhã Văn đã không còn cam chịu bày ra bộ dạng một cô em gái lễ độ nhu thuận gọi dạ bảo vâng, mà cậu cũng không cưỡng cầu bản thân phải trở thành ông anh điềm đạm nhã nhặn như trước. Bọn họ vẫn chia sẻ với nhau mọi chuyện, nhưng giờ quan điểm của cả hai đối chọi gay gắt, khiến ba ba nhiều lúc cũng phải thở dài ngao ngán.

Nhã Quân miên man nghĩ, lúc ấy cậu gần như tuyệt vọng không biết cách hòa thuận với một A Văn mới như thế nào, điều ấy làm cậu khổ não rất lâu, tình trạng cứ như vậy tiếp diễn, thẳng đến khi cuộc sống của họ xuất hiện thêm hai người thân- Bùi Gia Tu và Tào Thư Lộ.

Nếu trên người Bùi Gia Thần luôn tỏa ra một khí chất hòa ái, chính trực thì ông chú Bùi Gia Tu lại có vẻ cơ trí, quyết đoán, nhìn xa trông rộng đúng kiểu của kẻ làm việc lớn, Nhã Quân rất thích chú Gia Tu, thậm chí còn có điểm tôn sùng ông. Sau khi từ Mĩ trở về Thượng Hải, Bùi Gia Tu công tác tại một ngân hàng đầu tư nước ngoài, mỗi dịp gặp cuối tuần chú lại dạy hai anh em học thêm, nhờ đó mà Nhã Quân phát hiện, Nhã Văn lần đầu tiên ngoan ngoãn nghe lời vô cùng, Bùi Gia Tu có thể dễ dàng kìm cương con ngựa bất kham đó quả thật đúng là kỳ tích.

“A Văn,” Gia Tu nói, “Chú giao nhiều bài tập quá à?”

“Không, không có…” Nhã Văn vội lắc đầu quầy quậy.

“Vậy có thể hoàn thanh đúng thời hạn chứ?” Ông có điềm nhiêm, mặt không chút thay đổi hỏi.

“Chắc chắn, chắc chắn ạ.” Lần này thì Nhã Quân ra sức gật lia lịa như gà mổ thóc.

Nhã Quân nhịn cười suýt nghẹn chết, vội quay sang chỗ khác, cậu nhủ thầm, nếu ba ba mà được xem một màn này, nhất định sẽ cảm thấy mình làm cha cực kỳ thất bại.

Người chú khiến Nhã Quân và Nhã Văn vừa kính trọng vừa e sợ như vậy, bỗng một ngày lại dẫn về nhà một bóng hồng xinh đẹp- theo độ tuổi mà nói, bọn họ nên gọi cô ấy là “chị”. Ai nào ngờ chị gái hiền lành dễ thương kia rốt cuộc lại biến thành dì nhỏ của họ, hơn nữa còn trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của hai anh em kể từ giờ phút ấy.

Nhã Văn và Nhã Quân từ trên người Thư Lộ được cảm nhận một thứ tình mà họ thiếu thốn đã lâu, đó chính là tình mẫu tử, loại xúc cảm này vô cùng huyền diệu, đến nỗi có khoảng thời gian rất dài cậu và Nhã Văn gần như ỷ lại, trở nên lệ thuộc vào Bùi Gia Tu và Thư Lộ.

Bên rìa tường trường học, cây ngô đồng già trải qua đợt gió thu giờ chỉ còn vài cọng lá lác đác trên thân, mơ hồ nhận ra làn gió lạnh đìu hiu mơn man trên mặt, Nhã Quân lúc này mới chậm rãi đóng cửa sổ. Thầy dạy lý đứng trên bục giảng tay lăm lăm cây phấn viết từng hàng chữ ríu rít lên bảng không ngừng nghỉ, cả phòng học im lặng, chỉ nghe được âm thanh sột soạt của sách vở và tiếng bút lạo xạo. Nhã Quân không biết mình đã mất tập trung được bao lâu, dạo gần đây cậu thường hay phân tâm như thế, mặc dù vào cấp ba sự cạnh tranh thành tích giữa học sinh càng trở nên rõ ràng, ai ấy đều nghiêm túc như tử sĩ chuẩn bị vào trận.

“Nghe đồn…” Đại Đầu giả vờ chăm chỉ ghi ghi chép chép, nhỏ giọng thì thào bát quái: “A Văn đang thầm mến một học trưởng sắp thi vào trường đại học y trực thuộc bệnh viện của ba cậu.”

Nhã Quân mím môi, không mở lời.

“Nhưng mà có người nói… Vị học trưởng kia mới đầu định thi chuyên ngành văn học, lại vì một cô gái mà chuyển hướng, báo danh vào khoa y.”

Bút trong tay Nhã Quân chợt khựng lại, cậu vẫn nhìn đăm đăm vào cái laptop như trước, nhưng suy nghĩ đã trôi về một buổi tối thật lâu trước đây, với tiếng chuông đồng hồ nặng nề, con ngõ mờ mịt tối, chàng trai đeo mắt kính, còn cả nụ cười tươi tắn của Nhã Văn mà Nhã Quân chưa từng tận mắt trông thấy… đó là lần đầu tiên Nhã Quân được nếm mùi vị thật sự của cái gọi là đố kỵ.

Nhã Quân trước nay chưa từng đố kỵ với kẻ khác, cho dù cậu có một thân thế bất hạnh cũng không bao giờ ghen tị với bất kỳ ai. Nhưng chỉ trong một khắc khi chàng trai kia mỉm cười với Nhã Văn rồi xoay người đi, Nhã Quân bỗng nảy sinh một cảm giác đau đớn mà bản thân dù đã được đọc được biết nhưng chưa một lần trải qua. Cũng vào ngày hôm ấy, Nhã Quân trằn trọc thao thức cả đêm dài, cậu phải thừa nhận với bản thân: Mình thích Nhã Văn.

Có điều thích ở đây không phải kiểu yêu mến mà anh trai dành cho em gái, đó là một loại tâm tư không thể nói rõ thành lời, tình cảm này khiến Nhã Quân lạc mất bản thân, chìm đắm theo từng niềm vui, nỗi buồn của cô. Nhã Quân vẫn hay nằm mơ, mình cùng Nhã Văn ở trên miệng núi lửa hoang vu, đất trời rộng lớn bao la chỉ có hai người, không tồn tại một ai khác, đôi mắt cậu tràn ngập bóng hình cô, còn cô vẫn cười một cách ngốc nghếch… Khi cậu tỉnh giậy, không khí trong phòng ngột ngạt oi bức, phảng phất như bọn họ thực sự đã đứng bên nhau trên miệng núi lửa kia, cả đất trời này chỉ có mình họ.

Trong một thời gian dài, Nhã Quân đã có những cơn mộng mị khác nhau, nhưng mọi giấc chiêm bao đều chỉ tồn tại cậu và Nhã Văn- Nhã Quân rốt cuộc phát giác, tận đáy lòng luôn đè nén dục vọng chiếm hữu rất mãnh liệt, tiềm thức cậu khát khao một thế giới riêng của hai người, sống nương tựa lẫn nhau vượt qua mọi vui sướng lẫn khổ đau, Nhã Quân không muốn thấy kẻ khác ở bên Nhã Văn – một người cũng không được.

Dù sao người tính cũng không bằng trời tính, điều Nhã Quân lo sợ nhất thật sự đã xảy ra.

“Không ngờ, A Văn lại si tình như vậy nha.” Đại Đầu quay sang Nhã Quân, cợt nhả nháy nháy con mắt.

Trong phút chốc, cơn thịnh nộ trong lòng Nhã Quân không thể kiểm soát mà sắp sửa bùng lên, nhưng khi cậu siết tay chuẩn bị ném thẳng cái bút bi vào mặt Đại Đầu thì chợt nghe thầy giáo quát lên với giọng nghiêm khắc: “Bùi Nhã Quân!”

“…Dạ?” Nhã Quân làm bộ ngơ ngác nhìn thầy.

“Trần Chí Minh lại mất tập trung rồi nói chuyện với em phải không?”

“…” Nhã Quân có đôi chút mù mờ, không biết đáp sao cho thỏa.

Chưa đợi cậu trả lời, thầy vật lý đã bắt Đại Đầu đứng lên hung hăng phê bình một trận.

Nhã Quân liếc thằng bạn ngồi cùng bàn xui xẻo, bất đắc dĩ thở dài. Đời là thế, có mấy ai may mắn cầu được ước thấy, biết là vậy nhưng con người còn sống là còn theo đuổi khát vọng, dù hiểu rõ sức mình bé nhỏ đến nhường nào.

Nỗi giận dữ đang cuồn cuộn như sóng trào trong lòng Nhã Quân chợt tan biến, nếu cần phát hỏa với ai đó thì đối tượng không nên là vị học trưởng đeo kính, không nên là Nhã Văn, càng không phải Đại Đầu…

Mà hẳn là chính cậu.

Dạo gần đây giấc mơ về miệng núi lửa cứ lặp đi lặp lại, vẫn như trước chỉ có cậu và Nhã Văn, nhưng vây quanh họ bốn phía đều là sương mù dày đặc, mãi không phân tán, Nhã Quân bắt đầu lo sợ bản thân không còn có thể thấy rõ khuôn mặt của Nhã Văn trong màn sương nữa.

Tháng năm, Gia Tu và Thư Lộ cử hành một hôn lễ đơn giản nhưng không kém phần long trọng, thời điểm lắng nghe lời thề nguyện của chú mình dành cho Tào Thư Lộ, Nhã Văn đã bật khóc vì xúc động. Mấy năm nay cô rất ít chảy nước mắt, Nhã Quân lặng ngắm gò má đầy lệ nhưng không thiếu ý cười của cô mà nghĩ, có chăng giờ đây cô đã vui vẻ hơn xưa?

Cảm nhận được ánh nhìn của Nhã Quân, Nhã Văn xoay đầu lại.

“Đáng ghét, cấm nhìn.” Tay cô đẩy đẩy mặt Nhã Quân, đầu dựa vào bả vai cậu, dùng cà vạt của cậu lau sạch nước mắt nước mũi tèm lem.

Bùi Gia Thần ở bên cạnh, hốc mắt cũng đỏ ửng.

Nhã Quân phát hiện hai cha con nhà này giống nhau y sì đúc, đang muốn cười, trong lòng lại vang lên một lời nhắc nhở: Bọn họ mới là máu mủ ruột già, mày thì không phải.

Nhã Quân coi khắp xung quanh khán phòng, người thân và bạn bè của hai bên gia đình đều mỉm cười đầy mãn nguyện, cậu cố thuyết phục bản thân mình cũng là một phần trong đó, nhưng sao trái tim cứ nhói lên từng đợt đau đớn khôn nguôi.

Ba ba bỗng dùng bàn tay dày rộng ấm áp vỗ vỗ Nhã Quân và Nhã Văn: “Tương lai các con kết hôn, kiểu gì ba cũng khóc như núi đổ, đến lúc đó hãy để ba yên tĩnh trốn trong góc, đừng tới quấy rầy ba.”

Lồng ngực Nhã Quân nảy lên một cái, mặc dù thừa hiểu ý của ba là “Đám cưới của cậu và đám cưới của Nhã Văn”, nhưng nghe vậy Nhã Quân lại căng thẳng và lúng túng lạ kỳ.

“Bùi Nhã Quân,” Nhã văn ngẩng đầu, gương mặt còn vương vệt nước, “Em chỉ có một yêu cầu thôi.”

“?”

“Nếu anh muốn lấy vợ, nhất định phải tìm một người sẽ không ức hiếp em.” Nhã Văn tỏ ra nghiêm chỉnh.

“Làm sao anh biết cô ấy về sau có ức hiếp em hay không?” Nhã Quân cũng làm bộ thành thật trả lời.

“Để em và chị ấy tiếp xúc một thời gian, nếu em thấy ok sẽ cho phép hai người kết hôn.”

“Rốt cuộc là anh cưới vợ hay em cưới vợ?” Nhã Quân đến bó tay với cô.

“Em mặc kệ…” Nhã Văn cố chấp khăng khăng theo ý mình.

“Được rồi.” Nhã Quân bất đắc dĩ gật đầu.

Nhã Văn nở nụ cười, như vẫn là cô bé đứng đợi cậu ở cổng trường năm nào, xán lạn, rực rỡ vô ngần.

Giây phút ấy Nhã Quân biết, chỉ cần có thể thỏa mãn những yêu cầu dù là nhỏ nhất của Nhã Văn, cậu cũng cảm thấy hạnh phúc biết bao.

Tối hôm đó, cha và Nhã Văn đều uống say, Nhã Quân cùng mấy chú bác vất vả lắm mới đưa được họ về nhà.

“Bùi Nhã Quân…” Nhã Văn nằm vật trên giường, gắng gượng nhướn mi, xem xét xem mình đang ở đâu, chỉ có điều với bộ dạng say bí tỉ, muốn làm cả hai việc cùng một lúc với cô có vẻ hơi khó.

“Gì nào.” Nhã Quân tìm một cái khăn nhúng nóng rồi lau mặt cho Nhã Văn.

“Máy tính là của em.” Nhã Văn lúng búng trong miệng.

“Rồi, của em.”

“… Vợ anh là của em.”

“Tốt, cho em luôn.” Nhã Quân tức giận đáp, dùng sức hơn một chút kỳ mạnh.

“Thôi… Mấy cái đó không phải là trọng yếu…” Nhã Văn hàm hàm hồ hồ lải nhải.

“Cả máy tính và vợ cũng không muốn, thế muốn gì?” Nhã Quân nhẹ nhàng đỡ đầu cô đặt xuống chiếc gối mềm, buồn cười hỏi.

“Em muốn…” Nhã Văn mở bừng mắt, nhìn trân vào khoảng không trống rỗng, “Em muốn…”

Nhã Quân âu yếm ngắm Nhã Văn, cầm tay cô, theo bản năng vuốt ve đầu ngón tay búp măng. Cậu biết, dù mắt mở thao láo như thế này nhưng chắc chắn thần trí cô đang trôi dạt phương nào không hay.

“Em muốn gì?” Nhã Quân nhẹ giọng hỏi.

“…” Nhã Văn không đáp lời, nhãn thần trong veo trợn tròn, thậm chí Nhã Quân hơi mơ hồ không biết cô đang thức hay đã ngủ.

Phải đến mười phút sau, Nhã Văn mới câu được câu chăng: “Cho anh hết, anh bắt anh ta về nhà cho em…”

Tay Nhã Quân chợt khựng lại, nụ cười trên môi cứng đờ.

Nhã Quân quan sát Nhã Văn chăm chú, cậu ước gì có một cách nào đó giúp mình tìm thấy hình ảnh “anh ta” trong đôi đồng tử kia, để rồi đem cái hình ảnh khốn kiếp ấy xé tan thành hàng trăm hàng nghìn mảnh, từ nay về sau cũng không bao giờ có khả năng xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Nhưng không được như ý cậu, Nhã Văn dụi dụi mắt, ngáp một cái rồi nhẹ nhàng xoay người ngáy o o.

“Bùi Nhã Văn,” Giọng Nhã Quân trầm trầm, đượm vẻ mệt mỏi, “Em nói đi, anh nên làm thế nào… làm thế nào để xua đuổi bóng hình em khỏi trái tim anh đây…”

Nhã Văn chìm sâu trong giấc ngủ, gương mặt ương ngạnh đầy nét trẻ con vì chất cồn mà đỏ lựng.

Ha ha, Nha Quân nghĩ thầm, tất nhiên cô không thể giúp cậu tìm ra đáp án, chẳng ai có thể. Cuộc đời có vô vàn phụ nữ, thế giới có vô vàn con đường, nhưng cậu lại ngu ngốc đâm vào con đường cụt, cũng như dù qua bao nhiêu lần vẫn chỉ yêu một người con gái không được phép yêu. Điều này đã vượt quá sự lựa chọn của cậu từ lâu, căn bản đó chính là số phận.

Nhã Quân ngồi thừ bên giường Nhã Văn, đến khi xác định cô sẽ không đá chăn loạn xạ nữa mới ra ngoài.

Một buổi tối thứ 6 tháng 7 năm 2000, Bùi Nhã Quân bị viêm ruột thừa cấp tính phải đưa vào viện gấp, bỏ lỡ cuộc thi cao đẳng, học lại một năm, còn Nhã Văn đỗ một trường đại học loại hai, rục rịch chuẩn bị bước vào cuộc sống sinh viên đầy màu sắc.

Ngày Nhã Văn nhập học, Gia Tu và Thư Lộ lái xe chở hai anh em đến trường mới của Nhã Văn, khi mang hành lý của cô dọn vào ký túc xá, lồng ngực Nhã Quân bất chợt nảy sinh một loại cảm giác cô độc cùng hoang mang đến lạ, cậu biết, mình và Nhã Văn, hai con người trước nay chưa từng cách biệt, rồi đây sẽ xa nhau. Ngó khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn và vui sướng ấy, Nhã Quân không kìm nổi mà phát cáu, giận dỗi bỏ đi.

Nhã Quân xoay người dợm bước, hơi ngoái lại thì thấy vẻ mờ mịt và hụt hẫng đong đầy trong mắt cô, tâm tình sảng khoái hơn một chút. Người ta nói yêu một người là sẽ luôn mong người ấy hạnh phúc. Nhưng tại sao khi nhìn Nhã văn tươi cười hớn hở, cậu cực kỳ khó chịu, thậm chí còn ích kỉ phát tiết với cô như một hình thức giảm bớt sự bất an của chính mình.

Trên đường về nhà, Thư Lộ len lén quan sát Nhã Quân từ gương chiếu hậu, cậu biết nhưng vẫn vờ vịt như không nhận ra.

Nhã Quân trông ra ngoài cửa sổ, áng mây trời bàng bạc một màu xanh u buồn, hệt như tâm tình của cậu hiện thời vậy.

Nhã Quân từ lâu đã chấp nhận sự thật, Nhã Văn giờ không còn là đứa nhỏ ngốc nghếch chôn chân ở cổng trường chờ cậu hàng giờ đồng hồ nữa, đến một ngày đủ lông đủ cánh, cô sẽ lập tức bay đi mọi nơi mà cô muốn. Nhã Quân vốn còn mơ mộng được theo cô, làm thiên sứ bảo vệ cô, thế nhưng cậu lại phát hiện mình vốn là một thiên sứ gãy cánh, bị giam suốt đời trong lồng sắt, chỉ có thể nhìn cô càng lúc càng xa, vĩnh viễn cũng không quay trở về.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...