Bữa Sáng Trên Giường
Chương 3
Rich đi theo cô vào bếp, tựa vào quầy, nhìn chằm chằm như thể anh ta có thể nhìn xuyên qua quần áo của cô. Thật khiến người ta phát điên lên được, và cô thầm nhẩm lại tất cả các lý do khiến cô không ưa anh ta.
“Tôi biết cô không thích tôi cho lắm.” Becca lấy một chiếc tách từ ngăn tủ xuống. A, anh ta còn là một kẻ biết đọc suy nghĩ của người khác nữa kia đấy.
“Tôi không biết tại sao, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng.”
“Không quan trọng?” Ái chà, anh ta thật là hay. Không phải theo nghĩa đó, cô lại thầm nhắc nhở mình. Và không, thậm chí cô còn không tò mò đến mức đó. Cô rót cà phê ra.
Anh lắc đầu. “Có thể đó lại là một điều hay.”
Cô rời mắt khỏi cốc cà phê đang rót. “Thế nào mà việc tôi không thích anh lại là một điều hay?”
“Tôi cần sự giúp đỡ, và tôi biết nói ra điều này có thể khiến cô thấy sốc, nhưng phần lớn phụ nữ thấy tôi hấp dẫn. Điều đó có thể làm mọi sự rắc rối thêm.”
“Tôi hơi ngạc nhiên đấy. Vì anh biết rõ tôi không thích anh, tôi chắc bây giờ tôi có thể thôi không cần làm ra vẻ có thiện cảm với anh nữa.”
Anh ta gật đầu, nở một nụ cười tội lỗi đầy khêu gợi khiến đám hormon của cô lại bắt đầu nhảy điệu chacha. Cô rời khỏi bếp, thu dọn đống chăn gối và đệm cô đã để ra cho anh ta ngoài phòng khách, rồi cất tất cả vào trong tủ. Cô cần làm gì đó, bất cứ việc gì, để tránh xa anh ta. Người đàn ông này là một mối đe dọa tới sự cân bằng của cô. Thật không may, anh lại đi theo. “Okay, vì tôi không cần phải làm bộ dễ thương nữa, và anh cũng có vẻ khoan khoái lạ lùng vì điều đó, tại sao anh không thể đơn giản rời khỏi đây?”
“Tôi có một đề nghị dành cho cô.”
“Không.”
“Không?”
“Đó là câu trả lời của tôi cho đề nghị của anh.”
“Thậm chí cô không muốn biết nó là gì sao?”
“Không muốn lắm, nhưng tôi sẽ lắng nghe nếu anh hứa nó sẽ giúp anh bước ra khỏi cửa nhà tôi sớm hơn.”
Anh ta lại mỉm cười, và cô đảo mắt tránh đi. Cô chỉ muốn được ở một mình. Khi nói tới chuyện này, thực sự cô không phải là một người quảng giao. Cô dành phần lớn thời gian ở một mình trong xưởng sáng tác, và rất hạnh phúc được làm như vậy. Cô không cần đến một người đàn ông hay ai đó làm bạn để cảm thấy hạnh phúc.
“Gina vừa đá tôi. Cô ấy nói tôi không phải loại người thích hợp cho một mối quan hệ nghiêm chỉnh vì tôi không biết nấu ăn, lau dọn nhà cửa hay tự giặt đồ cho mình. Học những chuyện đó liệu khó đến mức nào? Tôi cần một huấn luyện viên.”
“Một huấn luyện viên?”
“Phải, kiểu như một huấn luyện viên về việc nhà. Ai đó để chỉ dẫn cho tôi cách làm. Giúp tôi học tất cả những gì cần phải học, để Gina nghĩ rằng tôi cũng không phải là một đám quá tệ hại.” Quá bằng anh ta yêu cầu cô băng qua quảng trường Thời Đại vào giữa giờ cao điểm. Thậm chí khi đó cơ hội của anh ta còn khá hơn. Anh đứng dậy bước về phía cô, buộc cô phải ngước lên nhìn anh, điều khiến cô càng bực bội hơn.
“Tại sao?”
“Ông trưởng khoa của tôi cho rằng tôi nên ổn định cuộc sống.”
“Và tại sao điều đó lại làm tôi phải bận tâm nhỉ?”
“Đâu có. Cô thấy đấy, ý tôi là, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể, cô biết đấy, giúp đỡ lẫn nhau. Cô cần tôi. Tôi cần cô. Đây là nhà tôi, và không có nhiều căn hộ trang bị sẵn nội thất chấp nhận những con mèo ba chân thích ăn thịt người đâu.”
“Tôi chưa tuyệt vọng tới mức đó, và phán quyết về chuyện nơi này thuộc về ai vẫn còn đang để ngỏ. Nhưng lúc này hãy tạm gác chuyện đó sang một bên đã, tại sao chuyện anh ở cùng ai đó hay không lại quan trọng đến thế? Chẳng phải toàn bộ ý tưởng cho rằng một người đàn ông cần ổn định cuộc sống mới có thể làm tốt công việc của anh ta quá cũ mèm rồi sao? Và tôi rất tiếc phải nói ra điều này, nhưng cơ hội mà anh có để trở thành Quý ông Hoàn hảo cũng chỉ nhiều ngang với cơ hội Tripod có lại chân của nó mà thôi.”
Rich thực sự không muốn phải đả động gì tới cuộc ra đi khỏi Dartmouth chẳng mấy hay ho của anh. Anh đã rời nơi đó với tiếng tăm về sự trung thực trong nghề nghiệp khó có thể coi là nguyên vẹn. Khi anh được đề nghị một vị trí ở Columbia, Rich đã nghĩ mọi việc cuối cùng cũng trở nên tươi sáng, cho tới tận cuộc gặp với Craig hôm qua, rồi sau đó là chuyện xảy ra với Gina.
Có những lúc Gina làm anh nghĩ đến những khối thuốc nổ dẻo, dễ dàng nhào nặn nhưng cũng nguy hiểm khủng khiếp nếu bạn giật kíp nổ. Thật không may cho Rich, tất cả những gì cần thiết để giật kíp cô nàng là việc anh khiến cô bất ngờ khi chuyển về sống gần cô, qua đó bỏ đi mất phần xa cách trong mối quan hệ giữa hai người, và, không một lý do, phần hạnh phúc đê mê cũng theo đó mà đi nốt. Anh quay sang nhìn Becca, và trông cô chẳng có vẻ gì là sắp đầu hàng cả.
“Có những chuyện đã xảy ra. Những mối quan hệ tan vỡ. Chẳng phải chuyện gì chưa từng ai nghe nói đến. Canh bạc lớn ở đây là gì vậy?”
“Becca, thôi nào. Cô không hiểu đâu.”
Becca nằm ườn trên trường kỷ, tận hưởng cảm giác khoan khoái dễ chịu, và con mèo quỷ quái của cô nhảy lên lòng cô, quay vài vòng trước khi khoanh người lại, đưa chân trước lên che mắt như thể muốn chắn ánh sáng lọt vào mắt. Becca sẽ khiến anh phải van xin. Anh có thể cảm thấy điều đó. Chết tiệt. Cô nàng này thật không thể chịu nổi. Nếu cô ta yêu cầu anh giúp đỡ để thoát ra khỏi một ràng buộc khó chịu nào đó, hẳn anh sẽ sẵn sàng làm không công, nhưng không. Becca thì không. Chuyện này sẽ khiến anh phải một phen gian nan đây.
“Tôi có cả ngày. Hãy khai sáng cho tôi đi.”
“Không.” Anh chẳng hề muốn khai sáng cho cô nàng. Tất cả những gì anh muốn lúc này là giết chết cô ta. Chưa người phụ nữ nào khác anh từng gặp lại có thể làm anh chuyển từ trạng thái bình tĩnh sang sẵn sàng gây án mạng với một cái nhìn, và cũng chưa bao giờ anh gặp một người phụ nữ khiến anh nóng bừng bừng lên cũng chỉ với một cái nhìn như thế. Anh tự hỏi mình đã làm điều khốn kiếp gì để đáng phải chịu thứ cực hình tra tấn này. Okay, đúng là có thể liệt kê ra không ít câu trả lời, nhưng quả thực nếu anh biết được cái giá phải trả, hẳn anh đã không bao giờ làm những chuyện đó, điều này thì anh dám đoan chắc, quỷ tha ma bắt.
Anh hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Một trong những cô bạn gái cũ của anh, một huấn luyện viên yoga có thân hình mềm dẻo đến mức không thể tin nổi (dẫn tới những màn ái ân cũng khó tin không kém) từng nói với anh rằng hít thở sâu sẽ giải tỏa được căng thẳng. Thật không may, bí quyết đó lúc này chẳng giúp được gì. Tất cả những gì nó làm được là khiến Rich tự hỏi Becca đang dùng loại nước hoa nào, và tại sao anh lại chợt phát hiện ra mình đã đứng lại sát người cô đến mức có thể ngửi thấy mùi của nó. Cô nàng quả là một ả phù thủy khốn kiếp.
Cô nàng mang trên khuôn mặt một nụ cười Mona Lisa đánh đố, đang muốn nói Tôi biết nhiều hơn rất nhiều so với những gì anh có thể biết, và tôi không thể đợi lâu hơn để hành hạ anh. “Được lắm. Cứ đi đi. Dẫu sao cũng chẳng dính dáng gì đến tôi.” Rich ngồi xuống, cúi người về phía cô để hai người mặt đối mặt với nhau. “Cô giúp tôi thoát ra khỏi mớ rắc rối nội trợ này, và tôi sẽ cho cô ở lại.”
Cô lắp bắp. “Anh sẽ cho tôi ở lại? Anh sẽ cho tôi ở lại?”
Rich cố không mỉm cười; cô nàng trông thật ngon lành những lúc nóng mặt thế này. Làn da trắng bóc của cô nàng ửng hồng, hay đúng hơn là đỏ lựng, và mái tóc bạch kim càng làm tôn lên sắc đỏ, rồi đôi mắt cô nàng tối sầm lại thành một tông xanh lục đầy đe dọa, gần giống như màu sắc của bầu trời trước một cơn dông. Rất có thể nói cho cùng cô Larsen bé bỏng chẳng phải là một vị khách trọ dễ thương gì. Có thể cô nàng chỉ đang đợi ai đó bật kíp nổ của cô nàng. Thật may cho anh, đây lại là một trong những điểm mạnh của anh. “Tôi đã nói với cô rồi, một giọt máu đào hơn ao nước lã.”
Becca nằm dán người xuống trường kỷ để tránh xa khuôn mặt anh ta hết mức có thể mà không phải vùng bỏ chạy. Chúa ơi, vần vò cô nàng mới thú vị làm sao, dẫu chỉ là nghĩa bóng, mặc dù anh sẽ chẳng ngần ngại tìm ra xem khi đi vào thực hành cô nàng có thú vị hay không, vì anh cũng mới trở lại tình trạng cô đơn. Chết tiệt, anh thực sự cần chấm dứt suy nghĩ theo cách đó ngay lập tức, ít nhất vì sự yên bình của chính mình, nếu không vì lý do nào khác.
“Nếu anh nhớ chính xác, tôi là em gái Mike. Vậy nên tôi hoàn toàn chiếm lợi thế theo lý thuyết một giọt máu đào hơn ao nước lã của anh. Mike sẽ chẳng vui vẻ gì khi phải chứng kiến tôi bị tống ra đường đâu.”
Rich mỉm cười và liếm môi chỉ để thổi bùng lên một cơn ham muốn nữa ở cô. Cô nàng mới dễ làm sao. Okay, có thể không được dễ lắm theo cách mà đột nhiên anh bỗng muốn được chứng kiến ở cô. Ý anh là thật dễ để chọc ghẹo cô nàng. “Tôi tin chắc Mike và Annabelle sẽ rất vui nếu cô và gã Sát Thủ[7] kia dọn đến ở cùng họ. Hãy thử hình dung ra cảnh hai vị sống trong tổ ấm tình yêu của ông bà Luôn Luôn Hạnh Phúc. Tôi cho cô tối đa một giờ trước khi cô vật lộn với Annabelle cùng những cơn chóng mặt nôn ọe từ sáng qua trưa đến tối của nó khi nó quỳ xuống cầu nguyện trước bàn thờ bằng sứ[8].”
[7] Ám chỉ con mèo Tripod.
[8] Ám chỉ việc phủ phục vào bồn vệ sinh để nôn ọe.
A, cuối cùng anh cũng khiến cô nàng trúng đòn. Quả là một tín hiệu tốt vì anh thực sự cần một vị huấn luyện viên. Anh chỉ ước gì có thể nhìn cô nàng giống như cách anh nhìn huấn luyện viên Como thời đại học. Hay thậm chí như cách anh nhìn huấn luyện viên của đám con gái, bà Southern với cái môi sứt và giọng nói lắp bắp. Thật không may, kể từ khi anh được cảm nhận thân hình Becca nằm bên dưới mình, hình dung ra cô nàng trần truồng, và còn tệ hơn thế, biết rõ cô nàng trông ra sao khi chẳng mặc gì trên người ngoài chiếc áo sơ mi may mắn của anh, anh chẳng thể nào ngắm nhìn cô nàng theo cách nào khác ngoài một khối nam châm tình dục khốn kiếp đầy mời gọi.
“Tôi lấy phòng ngủ.”
Tâm trí Rich vẫn còn đắm chìm trong hình dung đầy mời gọi về tình dục, và bất cứ thứ gì liên quan tới phòng ngủ lúc này cũng có nghĩa là rắc rối. Rắc rối lớn. Anh lùi lại, ngồi xuống, cầm một chiếc gối đặt vào lòng để che đi bất cứ dấu hiệu nào có thể khiến anh bối rối khỏi tầm mắt của cô và con mèo.
Sự im lặng của anh hẳn đã khiến cô phát bực. “Thế nào?”
Anh lắc đầu. “Tôi nghĩ tôi sẽ để cô sử dụng phòng khách, trừ khi cô muốn chia sẻ chiếc giường.”
“Đợi tôi chết đã nhé.”
“Được thôi, thật hoài của, nhưng cũng không có gì ngạc nhiên. Tôi chắc cô sẽ thấy thoải mái trong phòng khách.”
“Ha!”
“Theo như tôi nhìn nhận, cô có ba lựa chọn. Cô có thể ngủ lại trên chiếc nệm nhồi bông trong phòng khách, cô có thể tới sống cùng Mike và Annabelle, hoặc nếu cô hỏi xin một cách thật dễ thương, chúng ta có thể chia sẻ chung chiếc giường. Mà chúng ta còn phải bàn về chuyện cô mượn quần áo của tôi nữa đấy.”
Đã đến lúc đối diện với thực tế. Becca không có lựa chọn nào khác ngoài thỏa hiệp với Rich. Tất cả đồ đạc của cô đã bị đóng gói tống vào kho trong ba tháng nữa cho tới khi căn hộ của cô trong ngôi nhà bằng đá nâu cô mua cùng anh trai và chị dâu được sửa xong. Cô không có cả thời gian lẫn hơi sức để tìm một chỗ khác chấp nhận cô và con mèo què của cô, trong khi cô phải trông coi việc xây dựng bên trong căn hộ và xưởng làm việc của mình, đồng thời cố làm sao để đưa được tác phẩm cô sáng tác vào các phòng triển lãm.
Rich có thể là một anh chàng vênh váo kiêu căng, nhưng cô không chắc bao nhiêu phần trong đó là lên gân làm ra vẻ.
Anh ta dù gì cũng là đàn ông, và đàn ông luôn ghét bị đá. Hơn nữa, anh ta dường như rất muốn kéo cô nàng Gina này quay trở lại, đủ để sẵn sàng cố gắng, vậy nên anh ta sẽ chẳng thể ngạo mạn như đang tỏ ra. Có thể không nhỉ?
Cô tự nhủ bản thân không nên đánh giá quá cao anh ta. Nói cho cùng, anh ta chẳng có vẻ gì của một quý ông đứng đắn. Nếu có một chút lịch lãm tối thiểu, hiển nhiên anh ta đã phải nhường chiếc giường cho cô, chứ không chỉ đề nghị chia đôi. Thật quá đáng.
Cô chỉ muốn đá cho mình một cái vì đã ngăn chặn khi Tripod định tấn công của quý của Rich. Sẽ đáng đời anh ta biết bao nếu cô để Tripod hoàn tát dự định của nó với Rich. Đòn tấn công này gần như sẽ bù lại được tất cả những bực dọc khó chịu anh ta đã gây ra cho cô. Anh ta quả là biết cách đi guốc trong bụng cô, và hoàn toàn ý thức được điều đó.
Rich đang rúc đầu vào tủ lạnh, còn cặp mông thực sự bắt mắt của anh ta chĩa thẳng vào mặt cô. “Cô làm món lasagna đấy à?”
“Không, cô Rose của anh mang tới cho chúng ta hôm qua đấy.”
“Chúng ta? Nghĩa là cô và tôi?” Anh lấy cái khay ra, đặt lên bàn ăn bên cạnh nước hầm và pho mát. “Bữa sáng ưa thích của tôi. Món lasagna còn thừa lại từ hôm trước?”
“Phải. Cô Rose của anh đã có ý tưởng lạ lùng rằng giữa hai chúng ta có điều gì đó khác hơn là sự đối đầu.”
Rich rên lên. “Chính xác thì cô tôi đã nói gì?”
“Tôi không nhớ.”
“Ý cô là sao, cô không nhớ?” Hai bàn tay anh ta không ngừng vung lên hạ xuống trước mặt, như thể anh ta đang xé một chiếc bánh pizza vô hình. “Nghĩ lại xem! Cô ấy đã nói gì?”
“Này, không cần thái quá vậy chứ? Chuyện đó thì có gì quan trọng?”
“Quan trọng quá đi chứ. Cô Rose biết nhiều thứ. Cô ấy nói ra những chuyện chết tiệt, và điều tiếp theo mà cô thấy là chuyện đó trở thành hiện thực.”
“Anh đang nói với tôi rằng bà ấy là một nhà tiên tri chắc?”
“Chết tiệt, phải đấy! Cô ấy đã khiến tôi gặp rắc rối với bố mẹ tôi từ khi tôi còn đóng bỉm kia.”
Becca khoanh hai tay lại rồi đảo mắt đi. “Chẳng cần phải là thầy bói để phác ra chân dung của một anh chàng giống như anh. Bất cứ ai có chỉ số IQ trên năm mươi đều có thể làm được chẳng khó khăn gì.”
“Được thôi, vậy hãy giải thích xem bằng cách nào cô Rose biết Annabelle đã có bầu ngay tại bữa tiệc đính hôn của em gái tôi?”
Becca thấy tóc gáy bỗng dựng lên. “Một lời đoán chính xác?”
“Okay, thế còn chuyện này thì sao. Như lần tôi bị cớm túm gáy, cô ấy gọi cho bố mẹ tôi và báo họ tới đồn cảnh sát gặp tôi thậm chí còn trước lúc tôi bị bắt. Hai người đã ở sẵn đó chờ tôi.”
Becca đột nhiên cảm thấy không còn thoải mái nữa. Cô kéo một chiếc ghế ra rồi nặng nề ngồi xuống.
“Ôi Chúa ơi.” Rich làm dấu thánh, cầm lấy chiếc thánh giá anh đeo trên cổ đưa lên miệng hôn, sau đó đưa tay lên vuốt tóc trước khi quỳ gối xuống trước mặt cô. “Cô cần phải nói cho tôi biết.”
“Không. Không thể nào. Tôi sẽ không nhồi thêm ý tưởng nào cho cái đầu phì nhiêu của anh nữa. Mặt khác, không có vẻ gì là anh có thể yêu cầu bà ấy rút lại những gì đã nói.” Mặc dù nếu bà lão có thể, Becca chắc chắn sẽ yêu cầu.
“Biết đâu chúng ta có thể làm điều gì đó.”
“Chẳng hạn?”
“Tôi không biết. Chẳng hạn chúng ta có thể tìm đến một vị mục sư và tìm kiếm một hình thức bảo vệ nào đó.”
“Anh thực sự tin rằng một mục sư có thể giúp chúng ta giải tỏa được một lời nguyền?”
“Đó là một lời nguyền sao?”
“Với tôi thì đúng là vậy. Với anh, có khi đó lại là chuyện tuyệt nhất từng xảy đến với anh.”
Rich cầm lấy tay cô, và Becca cảm thấy lượng máu như vừa rời bỏ cô vài giây trước đang ào ào quay lại sát qua tai cô. Tim cô đập to đến mức như thể có một đàn voi đang chạy tán loạn qua người cô, và cả người cô đang râm ran lên như kiến bò. Điều cuối cùng cô từng muốn trong đời mình là cảm thấy rạo rực đến thế với Rich Ronaldi.
“Cô ấy đã nói gì?”
“Bà ấy nói anh là một cậu nhóc được nuông chiều và anh cần phải học cách lớn lên.”
“Và?”
“Và bà nói có chuyện gì đó không ổn với con mèo của tôi.”
“Còn gì nữa?”
“Thế thôi.”
“Đừng nói dối. Chẳng có gì trong những thứ cô vừa nói có thể khiến cô có lý do để gần như giả bộ tảng lờ đi như thế.”
“Bà ấy nói tôi tốt cho anh và anh không thích phụ nữ gầy gò.”
Rich mỉm cười như thể chẳng có gì đáng bận tâm, và cô đoán anh ta chẳng bận tâm gì thật. Ngược lại, cô ngượng muốn chết đi được.
“Thường thì tôi không thích phụ nữ gầy gò quá, nhưng cô đã phổng phao ra nhiều trên người tôi. Trông cô rất tuyệt khi mặc chiếc sơ mi của tôi.”
Becca cố rút bàn tay mình khỏi bàn tay anh ta để nện cho anh ta một mẻ. Thật không may, có lẽ bản thân anh ta ít nhiều cũng có khả năng tiên tri, bởi vì anh ta biết không nên để cô rút tay ra.
“Được thôi, nếu đó là tất cả những gì cô tôi đã nói, thì sự tình cũng không đến nỗi kinh khủng như tôi đã mường tượng.”
“Anh đã mường tượng ra điều gì?”
“Tôi không biết. Nếu như thậm chí cô tôi không buồn hỏi cô có theo Công giáo hay không, thì tôi đoán mình không có gì phải lo cả.” Anh ta bóp chặt bàn tay cô một cái rồi đứng dậy đi hâm nóng đồ ăn. Becca nghĩ cô sẽ không bao giờ ăn bất cứ thứ gì nữa.
Rich vẫn để mắt theo dõi Becca trong khi anh hâm nóng món lasagna của mình trong lò vi sóng, sắc mặt cô vẫn còn chưa trở lại bình thường. Anh có cảm giác cô nàng vẫn chưa kể cho mình nghe tất cả những gì xảy ra có liên quan tới cô Rose. Vì anh hầu như chẳng thể làm gì để thay đổi sự thật là cô Rose đã nói với Becca điều gì đó mà bà đã nhìn thấy, một điều khiến cô gái mới chia sẻ căn hộ cùng anh sợ chết khiếp, anh hoàn toàn có thể vui vẻ chiêm ngưỡng kết quả. Đất cứ điều gì khiến Becca không thốt nên lời, nhờ đó làm im lặng cái lưỡi sắc lẻm của cô nàng, cũng chỉ có thể là tin tốt lành với anh.
Anh lấy chiếc đĩa ra khỏi lò vi sóng, ngồi xuống bàn đối diện với Becca. Anh cắt một miếng lasagna, khẽ thổi nhẹ lên nó, rồi cắn miếng đầu tiên.
Có một điều anh có thể đoan chắc về bà cô của mình, đó là người phụ nữ này biết nấu ăn. Món lasagna của bà hoàn toàn có thể sánh được với tay nghề của mẹ anh. Anh xuýt xoa thích thú. Không mấy khi anh được thưởng thức một món ăn ngon tuyệt thế này mà trước tiên không phải chịu một trận giày vò từ gia đình. Rich chẳng hề cảm thấy tội lỗi chút nào về việc Becca đã phải trải qua một phen bối rối vì món ăn anh đang thưởng thức. Chuyện cô nàng vẫn chưa bình tĩnh trở lại được cũng chẳng mấy đáng lo ngại. Cô nàng có vẻ thuộc loại người trấn tĩnh rất nhanh. Nhưng không phải hôm nay.
Có thể hai cú sốc cô nàng vừa nhận được từ cô Rose tối qua và khi thức dậy trên người anh sáng nay là quá nhiều để Becca có thể ứng phó được.
Với dạ dày đã no nê và mọi dư vị khó chịu gần như đã tiêu tan hết, Rich cảm thấy thực sự khoan khoái. Có một người đẹp tóc vàng ngồi đối diện cũng chẳng phải chuyện gì tai hại, nhất là khi chỉ cần chớp mắt một cái là anh có thể hình dung ra cô nàng hoàn toàn khỏa thân. Phải, so với hôm qua, mọi chuyện đã sáng sủa hơn nhiều. Anh đã tìm thấy vị huấn luyện viên, đã có một kế hoạch, thậm chí còn có cả một người phụ nữ rất hấp dẫn ở chung nhà với mình. Okay, mọi chuyện vẫn dừng ở mức lý thuyết suông, nhưng không thể chạm tay vào hoàn toàn không có nghĩa là không thể ngắm nghía. Đúng không nhỉ? Nói gì thì nói, anh là một gã đàn ông. Nếu anh có gì để nói về chuyện này, khi người ta ấn anh xuống đất, anh sẽ quan sát để xem có thể nhìn ngược lên vào trong váy của người phụ nữ nào không. Anh quệt sợi mì cuối cùng quanh đĩa, ngập trong nước thịt hầm, đưa nó lên miệng, rồi hút nó vào miệng với một tiếng sụp. “Đói không?”
Becca trừng mắt nhìn chằm chằm trong khi anh ta liếm nốt chỗ nước hầm còn dính trên môi. Đôi mắt tối sầm của cô mở to ra. Cô lắc đầu, trong khi khuôn mặt mỗi lúc một đỏ bừng thêm.
Rich dùng một chiếc khăn ăn lau miệng, đồng thời cũng để giấu đi một nụ cười. Cô nàng có thể không thấy đói vì cần thức ăn, nhưng rõ ràng đang đói cồn cào vì một thứ gì đó. Hừm. “Vậy cô muốn bắt đầu từ đâu?”
Becca chớp mắt. “Bắt đầu cái gì?”
“Việc huấn luyện tôi.”
“Anh có nghiêm chỉnh không đấy?”
“Nghiêm chỉnh không kém gì Trân Châu Cảng.”
Anh đợi để Becca có thời gian hiểu ra anh không hề có ý trêu chọc cô lúc này.
“Anh thực sự muốn học để trở thành một..., anh muốn gọi nó là gì nhỉ, một người đàn ông nội trợ?”
Rich lắc đầu. “Mấy cậu em rể tôi tự gọi bọn họ là những Vị Thần Nội Trợ. ‘Đàn ông nội trợ’ nghe yếu đuối quá. Chúng tôi không phải là những kẻ yếu đuối. Chúng tôi là những Vị Thần Nội Trợ.”
Becca phá lên cười, không chỉ là những tiếng khúc khích lịch sự nho nhỏ. Cô tuôn ra một trận cười có cường độ dữ dội tới mức biến luôn thành một điệu múa bụng theo tiếng cười thật quyến rũ, và kết thúc gần như bằng một tràng cười hô hố. Không được quyến rũ bằng, nhưng quả thực cũng rất bắt mắt, đặc biệt là khi nó khiến cô có vẻ bối rối.
“Tôi là một người học rất nhanh.” Becca kéo áo lên vai để che bớt khe ngực cô mới để lộ ra lúc trước. “Đã bao giờ anh nhận ra phần lớn mọi người học được cách làm những công việc đó bằng cách bắt tay vào làm và tìm hiểu dần dần không? Anh quan sát người khác nấu ăn, lau dọn, giặt giũ, rồi bắt chước chăng? Nếu anh học nhanh đến mức đó, anh sẽ không phải van nài tôi dạy cho anh.”
“Tôi không bao giờ van nài.”
Rich rất thất vọng khi màn vặn vẹo của cô bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn. Becca nhướng một bên lông mày lên, đứng dậy ném về phía anh nụ cười mỉm nửa miệng đầy phật ý, rồi bước ra mở cửa. “Wayne. Henry. Hai người khỏe không?”
A, mấy vị láng giềng ở tầng trên.
Wayne cầm khay bánh bằng một tay, kéo Becca lại ôm chầm lấy cô. “Chúng tôi chỉ ghé qua để mang chút gì đó ngọt ngào tới cho cô gái ngọt ngào và chào mừng cô.”
“Cảm ơn nhiều, các chàng trai.”
Wayne nhìn qua vai cô về phía Rich. “Liệu chúng tôi có làm gián đoạn điều gì đó không?”
Đến lượt Becca ôm chào lại vị láng giềng. “Không, chẳng có gì đâu.”
Dối trá.
Wayne tắc lưỡi. “Thế thì phí quá.”
“Tin tôi đi, không đâu.” Becca đẩy Wayne ra, đưa mắt nhìn Henry. “Tôi đang tự hỏi đã gặp anh khi nào.” Cô bước lại bên Rich. “Hai người biết Rich, anh trai của Rosalie và Annabelle chứ?”
Henry, người cao hơn trong hai vị khách, dành cho Rich một cái gật đầu. Wayne bước qua phòng khách về phía Rich, liếc nhìn anh khá kỹ lưỡng trong khi đặt khay bánh lên quầy bar. “Mới chỉ gặp qua vài lần tại đám cưới của các cô gái thôi. Xin chào!”
Rich đứng dậy bắt tay Wayne. “Xin chào. Thật vui được gặp lại cả hai người. Tôi cũng đang định lên chỗ hai người tự giới thiệu mình. Tôi luôn thích biết rõ về láng giềng của mình.” Rich cầm một chiếc bánh quy giòn sôcôla lên cắn một miếng, “ừm, ngon quá. Cảm ơn về chỗ bánh.” Wayne trông có vẻ lúng túng.
Henry đưa mắt từ Rich sang Becca rồi ngược lại lần nữa. “Láng giềng của anh? Tôi nghĩ Becca là người dọn tới đây chứ?”
Becca rên lên. “Có một chút lẫn lộn. Rich thuê lại căn hộ từ Rosalie, còn tôi thuê lại từ Annabelle, vậy nên thật không may, trong ba tháng tới Rich và tôi sẽ sống cùng một nhà.”
Tripod nhảy lên trường kỷ và meo lên - nếu bạn có thể gọi tiếng kêu đó như vậy. Thực ra nghe nó giống tiếng còi hụ hay tiếng trẻ con khóc hơn.
Wayne quay sang Rich. “Anh có một con mèo?”
Rich lùi lại một bước. “Đừng có nhìn tôi. Sát Thủ là của Becca.”
Wayne quay lại phía Becca. “Sát Thủ?” Becca với tay ra gãi cổ cho Tripod. “Tên nó là Tripod, và nó không ưa Rich lắm. Ai có thể trách nó được?”
Wayne và Henry đưa mắt nhìn từ Becca sang anh như thể hai khán giả của một trận tennis. Rich không thể không bật cười. “Ngoài tôi ra chứ gì?” Anh dè dặt bước một bước lại gần trường kỷ rồi quay về phía Wayne và Henry. “Con quái đó đã tấn công tôi. Nó đúng là bị quỷ ám.” Tất nhiên, con quỷ Satan hiện hình cong người lên cọ vào Becca rồi nhảy xuống sàn, biểu diễn điệu nhảy lò cò ba chân của nó tới chỗ Wayne, rồi vòng vèo lượn quanh chân anh ta và chân Henry. Thậm chí Tripod còn cho phép hai anh chàng vuốt ve nó. “Tôi mở vòi hoa sen xối vào nó một lần, vậy là chuốc cho mình một kẻ thù suốt đời.”
Becca bế con mèo lên, cọ má lên đầu nó. Con mèo gừ gừ như một chiếc mô tô nước. “Rich, nói thật lòng nhé. Nhăn nhó thế trông chẳng hấp dẫn gì đâu.” Thậm chí con mèo chết giẫm còn meo lên tán đồng.
“Tôi đâu có nhăn nhó.” Tất cả mọi người cùng nhìn chằm chằm vào anh.
Wayne quay ra phía cửa, đồng thời thúc khuỷu tay ra hiệu cho Henry. “Được rồi, chúng tôi có thể thấy hai người đang bận rộn giao đấu với nhau. Chúng tôi sẽ không quấy rầy thêm nữa. Thưởng thức bánh đi nhé. Các bạn có thể mang trả lại khay lúc nào cũng được.” Anh ta ném một cái nhìn sắc lẹm về phía Becca.
Henry gật đầu. “Rich, rất vui được gặp lại anh.” Anh ta hôn lên má Becca. “Bọn này sẽ sớm gặp lại cô. Chúc vui vẻ với nơi ở mới!”
Becca nắm lấy tay Henry. “Anh không cần phải đi.”
Wayne và Henry đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng mỉm cười với nhau, rồi Wayne trả lời thay Henry. “À, có đấy. Xin lỗi nhé, búp bê xinh đẹp, cô phải tự xoay xở thôi. Chúc vui vẻ!”
Rich đưa tay ôm eo Becca, chuốc lấy một tiếng phì dữ tợn từ kẻ bị quỷ ám đang trườn lên từ trong vòng tay của Becca, kèm theo một nụ cười từ Wayne. “Hẹn gặp lại. Cảm ơn vì đã ghé thăm.” Anh đợi bọn họ đóng cửa lại và kéo cô ép chặt thêm một chút vào sườn mình. Anh thực sự thích cảm giác khi tiếp xúc với cô. Anh phát hiện ra chiếc áo mà anh vẫn nghĩ may bằng len lông cừu thông thường - mà anh phải thừa nhận trông dễ nhìn trên người cô nàng này hơn trên người bất cứ phụ nữ nào khác anh từng gặp - hóa ra lại được may từ một thứ vải mềm nhẹ đến mức khiến anh muốn chạm vào người cô, như thể chỉ nhìn không thôi vẫn chưa đủ. “Chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Tôi không rõ nữa.”
Cô quay đầu sang, vậy là hai người lại mặt đối mặt với nhau. Hơi thở của cô phả lên mặt anh, đôi mắt cô sáng long lanh, và khuôn mặt cô đỏ ửng.
Becca lùi lại, lập tức cô cảm thấy thiếu vắng hơi ấm của Rich. Chưa bao giờ cô cảm nhận được điều gì khiến mình rung động đến thế cho tới lúc này. Rich thật vạm vỡ, nóng bỏng, rắn chắc, và cô dường như nằm vừa khít trong vòng tay anh ta. Nói đúng ra, có vẻ như cô vừa vặn với anh ta một cách hoàn hảo cả ở trên và phía dưới. Cô đang nghĩ ngợi điều quái quỷ gì vậy? Okay, cô biết mình đang nghĩ ngợi, nhưng cô không có quyền được nghĩ như thế chút nào. Anh ta mới chỉ hơi chạm vào, cô đã thấy cả người nóng bừng lên rồi.
Cô đưa tay áp lên trán. “À, tôi nhớ ra rồi. Anh đang hỏi tôi chúng ta cần bắt đầu từ đâu để biến anh thành Quý ông Hoàn hảo trong mắt Gina.” Cô mỉm cười trong khi anh ta cố trấn tĩnh sau cơn sững sờ ban đầu. Okay, vậy là cô bị thu hút bởi ngoại hình của anh ta. Cô từng bị thu hút bởi nhiều người đàn ông khác. Chỉ đơn giản là dường như với Rich sự thu hút lớn hơn nhiều vì cô đã thức dậy khỏa thân cùng với anh ta. Vậy là cô vẫn chưa thể hoàn toàn vượt qua được cảm giác đó, song nhất thiết cần làm được. Ngay lập tức khi cô có được một chút riêng tư và một bộ pin mới.
“Phải rồi. Cô muốn bắt đầu từ đâu?” Becca quẩn chiếc khăn len quanh người để bù lại nguồn hơi ấm bị mất đi, đồng thời che giấu mọi biểu hiện của niềm khao khát. Không cần phải đem đến cho anh ta lý do để nhìn chằm chằm vào bộ ngực gần như không tồn tại của cô. “Anh nghĩ sao về một số quy tắc cơ bản? Nói cho cùng, chúng ta sẽ phải sống ở đây. Cùng nhau. Một cách đứng đắn.”
Rich đằng hắng. “Phải.”
“Vì anh bận tâm đến thế với việc trở thành một Vị Thần Nội Trợ, anh sẽ đảm nhiệm việc nấu ăn và lau dọn nhà.”
“Tất cả sao? Cô không đùa đấy chứ.”
“Nghe nốt đã. Tôi sẽ phải giám sát và dạy dỗ. Anh sẽ phải thực hành, thực hành và thực hành.”
Rich ngồi phịch xuống trường kỷ và rên lên. “Được thôi.”
“Và chuyện chúng ta tạm thời chia sẻ căn hộ này không có nghĩa là chúng ta sẽ chia sẻ bất cứ thứ gì khác nữa. Đây là một mối quan hệ hoàn toàn mang tính chất đối tác.”
“Phải rồi. Vậy là cô sẽ trở thành huấn luyện viên của tôi? Cô sẽ giúp tôi giành lại Gina?” Anh ta đứng dậy, quay về phía cô, nhăn nhở cười hết cỡ đến mức làm cô cảm thấy cần một chút bóng râm.
“Phải”
“Tuyệt vời!” Anh ta ôm chầm lấy cô, quay cô vòng vòng như thể cô chỉ nhẹ bẫng tựa lông hồng. “Tốt hơn chúng ta nên bắt đầu ngay. Chúng ta chỉ có hai tuần thôi.”
“Cái gì?” Ôi Chúa ơi, cô đang dính vào chuyện quái quỷ gì vậy?