Ngày hai mươi sáu tháng chạp âm lịch huyện ủy và các ban ngành trong huyện đều nghỉ, nhà Lệ Cương ở thành phố Vũ Đức, sáng sớm hôm nay Lệ Cương cũng đã về nhà. Trương Thanh Vân cuối cùng cũng có cơ hội ngắn ngủi để nghỉ ngơi.
Chuyện Trương Thanh Vân muốn làm đầu tiên chính là đi xuống xã Lật Tử Bình một chuyến. Ba tháng trước từ khi được phái đến học tập trong trường đảng thì hắn vẫn chưa quay về Lật Tử Bình, hắn vẫn có một phòng trong xã Lật Tử Bình, lúc này hắn đang làm công tác điều động, cần phải thu dọn hết hành lý trong Lật Tử Bình.
Trương Thanh Vân dạo một vòng trong bến xe của huyện, lúc này chính là cao điểm trong mùa xuân, xe lên núi không được phép quá tải vì vậy muốn mua được vé rất khó. Trương Thanh Vân hắn đợi gần một giờ mà cũng không có cơ hội xuất hành.
Trương Thanh Vân thầm cười khổ, hắn thầm nghĩ dân chúng muốn về nhà ăn tết cũng khổ. Xuân vận, xuân vận, mỗi ngày các ban ngành trong huyện đều hô hào bảo đảm công tác xuân vận, nhưng nói miệng và thực tế chấp hành lại là hai vấn đề hoàn toàn khác biệt.
- Này đồng chí, không phải đã thông báo là giá vé dịp tết không vượt quá mười lăm phần trăm sao? Có chuyện gì xảy ra thế này? Sao lúc này vé xe lại tăng nữa rồi?
Trương Thanh Vân vừa đinh vào mua vé thì lập tức nghe thấy tiếng người cãi cọ.
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi cũng đều nghe nói rõ ràng, các người tăng giá vé quá cao.
Một người lập tức lên tiếng phụ họa.
Trương Thanh Vân đi đến gần xem xét, những người nông dân làm ăn xa nhà đang vây quanh một vị đàn ông trung niên mặc đồng phục nhân viên nói lý lẽ, nhìn trang phục thì biết đây là nhân viên bến xe.
- Các anh ồn ào gì đó? Muốn làm loạn sao? Có xe về nhà là tốt lắm rồi, nếu chê đắt thì đừng mua.
Vị nhân viên bến xe mặc đồng phục lập tức hét lên mất kiên nhẫn, giọng điệu của người này rất lớn.
Nhân viên bến xe hét lên thì đám nông dân lập tức yên tĩnh trở lại, có vài người khiếp đảm đã lén bỏ đi, chỉ còn lại hai người đứng đầu là tiếp tục đứng lại lớn tiếng, một vị trong số đó nói:
- Con bà nó, các người cần chính là tiền, lúc này gần tết đều là xe của các người, chúng ta không ngồi thì sao có thể trở về? Các anh vì lợi nhuận mà làm việc trái với lương tâm, chỉ là mua một vé xe về nhà mà bằng với nửa tháng lương chúng ta làm quần quật cả ngày. Con bà nó, các anh có còn muốn để người khác sống hay không?
- Này, này, tiểu tử nói gì vậy? Tất cả mọi người đều đã mua vé trở về, nhưng anh vẫn cứ khăng khăng như vậy là sao? Ông nói cho ngươi biết, vé giá như vậy, con bà nó, nếu không thích thì biến ngay lập tức, đừng làm ảnh hưởng đến trật tự bến xe.
Vị nhân viên trung niên mặc đồng phục trợn trừng mắt nói.
- Mày là ông của ai? Con bà nó mày dám nói lại lần nữa không? Con bà nó, tao đánh chết mày!
Vị nông dân kia cuối cùng cũng chính thức nổi nóng.
- Anh...Anh...
Vị trung niên mặc đồng phục lập tức lùi ra phía sau vài bước, hắn trở nên ngán ngẩm rồi quay đầu hô lớn:
- Công an đâu? Công an đâu hết rồi?
Khi vị trung niên hô lên vài tiếng thì lập tức có hai vị công an phóng đến.
- Đồn trưởng Trương, anh đến thì tốt quá, bắt đám người gây náo loạn này lại.
Vị trung niên mặc đồng phục lập tức la lớn.
- Mọi người giải tán!
Vị đồn trưởng Trương vừa tiến đến thì lập tức hét lớn, sau đó lại lập tức quay đầu về phía tên nông dân đang nổi nóng:
- Còn anh! Đã không muốn mua vé mà còn muốn đánh người, rõ ràng đã gây rối loạn trật tự công cộng.
- Không cho tôi mua vé thì sao có thể về nhà?
Tên dân công vội vàng la lớn.
- Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi, nếu không ra khỏi bến xe tôi sẽ bắt anh lại, gây náo loạn ở bến xe, đúng là lớn gan.
...
Trương Thanh Vân khẽ chau mày, hắn đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện, hắn đang lo lắng xem mình có nên ra mặt nói lý lẽ hay không.
Bến xe này rõ ràng cũng là vũng nước sâu, Ung Bình là một huyện nghèo, xe khách mùa lễ tết coi như lũng đoạn tất cả. Bến xe cũng là quốc doanh, lãnh đạo bên trong cũng có quan hệ với các ban ngành trong huyện. Nếu Trương Thanh Vân hắn đường đột nhảy ra làm con rối thì sợ rằng sẽ không có gì tốt.
Nhưng nếu Trương Thanh Vân hắn không ra mặt, chính hắn là người huyện ủy mà lại để mặc cho kẻ bên dưới làm loạn, như vậy rõ ràng không thể được. Vì vậy khoảnh khắc này hắn có chút do dự.
- Ủa, đây...Đây không phải là chủ nhiệm Trương sao? Ôi chao, chủ nhiệm Trương...Anh...
Trương Thanh Vân quay đầu lại, người đang mở lời chào hỏi hắn chính là vị trung đội trưởng cảnh sát giao thông mà trước đó đã cùng ăn cơm với Trương Thanh Vân và Trần Mại trong Kim Sắc Thế Kỷ.
- À, đội trưởng Vương, anh không phải là cảnh sát giao thông sao? Sao lại đến nơi đây?
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt hắn có chút âm trầm.
- Điều này...Nhân thủ làm công tác xuân vận có chút thiếu hụt, vì vậy mà phái tôi đến phụ trách an ninh bến xe.
Vương Cường dùng giọng yếu ớt nói. Lúc này trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút bất ổn, hắn cũng biết Trương Thanh Vân và chủ tịch huyện Lệ Cương cùng nhau đi đốc thúc công tác xuân vận trong các ban ngành, lúc này Trương Thanh Vân lại xuất hiện ở bến xe, chẳng lẽ...
Vừa nghĩ đến đây thì vẻ mặt Vương Cường lập tức biến đổi, hắn lập tức quát lên với vị cảnh sát họ Trương:
- Các anh ở đây làm gì? Anh không biết lên tiếng hỏi rõ tình huống sao? Sao có thể tùy tiện đuổi anh em nông dân ra khỏi trạm?
Vị đồn trưởng Trương và hai người bên canh đều sững sờ, rõ ràng không hiểu vì sao đội trưởng Vương lại đột nhiên tức giận như vậy, khoảnh khắc này đám người cũng không biết mở miệng thế nào cho phải.
- Hai người còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau xin lỗi anh kia? Người ta muốn nói lý lẽ với bến xe, hai người các anh chen vào làm gì?
Khi thấy hai người kia trở nên ngây người thì Vương Cường tiếp tục nói.
Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, hắn thầm nghĩ Vương Cường thật đúng là con bà nó láu cá, chỉ cần nói hai ba câu đã đổ hết trách nhiệm lên đầu kẻ khác.
- Được rồi, được rồi, đội trưởng Vương cũng không nên trách bọn họ, để bọn họ ra ngoài thôi.
Trương Thanh Vân lạnh lùng nói.
Trương Thanh Vân mở miệng lập tức làm cho đám người chú ý đến, đám nông dân đi làm công thì vẫn còn khá tốt, vị đồn trưởng Trương và một gã cảnh sát cũng đại khái hiểu rõ nguyên nhân, còn vẻ mặt vị đàn ông trung niên mặc đồng phục thì lập tức biến đổi.
Người đàn ông trung niên mặc đồng phục tên là Trần Khoa, hắn cũng biết Trương Thanh Vân. Khi Lệ Cương dẫn người đến bến xe, Trần Khoa hắn cũng là phó trạm trưởng bến xe nên cũng có mặt. Lúc đó Lệ Cương đã chỉ thị giá cả cho đợt vận chuyển tết, vé xe không được tăng quá mười lăm phần trăm, đồng thời bắt buộc bến xe nghiêm túc chấp hành. Nhưng ai ngờ trên có chính sách thì dưới có đối sách, cuối cùng vẫn là bình mới rượu cũ, giá vé xe vẫn tăng lên gấp đôi. xem tại TruyenFull.vn
- Ôi, chủ nhiệm Trương, chào anh! Anh xem đây...Đây...Chỉ là hiểu lầm mà thôi!
Trần Khoa nhất thời nói năng có chút lắp bắp.
- Trạm trưởng Trần, huyện ủy và các ban ngành trong huyện đã có chỉ thị vé xe dịp tết không được phép tăng quá mức chấp nhận của dân chúng. Cá nhân tôi hy vọng các anh xử lý chuyện này thật thận trọng, cố gắng chú ý tính toán, dù sao cũng liên quan trực tiếp đến uy tín của nhà nước và dân chúng.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn cũng biết lợi ích của hoạt động xuân vận rất phức tạp, các ban ngành chính phủ đều rơi vào vòng luẩn quẩn này, vì vậy vấn đề này cũng chỉ có thể nhắc nhở mà thôi.
Trần Khoa vừa nghe thấy như vậy thì tuôn đầy mồ hôi lạnh. Trên mũ quan của Trương Thanh Vân đính đầy độc dược, hắn muốn lấy ban ngành trong huyện ủy ra làm tấm khiên, ý của hắn chính là bến xe thu phí như vậy sẽ bắt buộc ban ngành huyện ủy chịu tiếng xấu thay, tội này chụp lên đầu thì kẻ nào chịu đựng nổi?