Nói xong cả hai đều lâm vào trầm mặc. Hắn nhìn chăm chú đóa cúc vàng bên cạnh, cánh tay cứng ngắc, bàn tay xiết chặt. Ta nói: "Chính là vì trước kia chàng cùng Thập Tam a ca quan hệ thân thiết, tội mà huynh ấy phạm phải lại là mượn danh nghĩa của chàng gây ra, bởi vì hiềm nghi lớn nhất nên càng phải tránh bị nghi ngờ. Huống chi Thập Tam a ca đã thừa nhận làm những việc như thế sau lưng chàng, vốn là khiến chàng mang danh bất trung bất nghĩa. Như vậy thì là người nào cũng sẽ đều trở nên vô cảm, nào có ai lại còn quay lại chiếu cố vợ con của người đã hại mình như thế, sao có thể vui vẻ mà tha thứ cho đối phương đây? Thánh hiền xưa nay chỉ sợ cũng không làm được."
Nói xong, ta xoay người muốn đi, hắn lên tiếng: "Chờ đã!".Vừa nói vửa đưa tay ngắt xuống cành hoa cúc mà ta chưa nhẫn tâm hái, cắm vào trong giỏ, lạnh lùng nói: "Ta rất nhanh sẽ quên đi tất cả!".Nói xong xoay người bỏ đi, ta hướng theo bóng lưng hắn thốt lên: "Ta cũng vậy!". Nói xong lập tức xoay người bước nhanh đi. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Đợi đến khi đi xa rồi mới dần bước chậm lại, thất thần lê từng bước, không ngừng tự nhủ với chính mình: ta nhất định có thể quên!
――――
Hoa cúc bắt đầu rơi, đứng trong vườn đâu đâu cũng thấy những bông cúc tàn héo mới giật mình phát giác mùa thu đã sắp kết thúc.
Khang Hi triệu tập chư vị hoàng tôn tại thao trường bắn cung, lại là một hồi tranh giành đấu đá lẫn nhau. Lúc này cũng không phải là phiên trực của ta nên cũng không có hứng thú đi tham gia náo nhiệt. Vốn định đi hái vài đóa hoa cúc, nhưng cũng đã không còn hoa để mà hái, lòng buồn bã ỉu xìu tính quay về.
Không để ý đi tới, đột nhiên thấy Thập phúc tấn ở trước mặt đang đến, muốn tránh né đã không kịp, vội vàng lùi qua bên đường cúi người hành lễ. Thập phúc tấn đi qua, ta vừa thở phào nhẹ nhỏm, nàng đã xoay người lại, đứng trước người ta nói: "Đứng lên đi!". Ta chậm rãi đứng dậy.
Thập phúc tấn nói: "Cùng ta đi dạo một chút."
Nói xong, cất bước đi, ta chỉ có thể đuổi theo, chậm rãi đi đằng sau. Nàng đi một hồi, dừng chân dưới táng cây đại hoè, thân cây cần phải bốn năm người mới có thể ôm hết. Thập phúc tấn đặt tay lên thân cây, vô thức đi một vòng quanh, ta cũng theo nàng đi tới. Qua một hồi lâu, đột nhiên nàng cười rộ lên, đứng lại, dựa sườn vào thân cây, hỏi: "Đời này ta chỉ đánh nhau với người khác duy nhất có một lần. Ngươi thì sao?"
Nhớ ra sự việc năm đó, một cảm giác thoải mái trỗi dậy, liền cười trả lời: "Ta từng đánh nhiều lần rồi." Nàng kinh ngạc nhìn ta, ta cười nói: "Lúc ở Tây Bắc."