Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem

Chương 4


Chương trước Chương tiếp

Trở về thời điểm một giờ sáng ngày hôm nay.

Phương Anh mở mắt. Rồi trừng lớn. Cuối cùng là bật cả người dậy.

Chỗ quái nào thế này? Tối om lên được. Hình như là đây là giường trong phòng của cô…

Phương Anh đưa tay lên ôm đầu, rồi xoa xoa mái tóc. Có gì đó không đúng ở đây thì phải! Cô về nhà lúc nào vậy?

Chợt, tay cô trở nên cứng đờ lại. Rồi tiếp tục đưa tay ra sờ đi sờ lại mái tóc mấy lần. Tóc ai thế này? Tóc cô không thể dài như vậy được! Lại càng không thể mềm mượt được như thế!

Khoan khoan! Cô giơ tay ra trước mắt, dù rất tối nhưng cô vẫn có thể thấy mờ mờ những đốt ngón tay thon dài , lòng bàn tay ấm áp dù hơi bị chai một chút xíu.

Lạy chúa! Đây không phải tay của cô. Chắc chắn!

Mồm Phương Anh há to đủ để nhét vừa một quả trứng gà. Gì … Chuyện gì thế này?

Cô rụt tay lại. Sờ soạng khắp người.

Mặt này. Cổ này. Sống mũi này. Bộ ngực căng đầy, vòng eo nhỏ gọn này. Trăm phần trăm không phải của cô!

Phương Anh cầm vội cái chăn đăng đắp dưới chân lên đưa mũi ngửi. Không phải chăn của cô, đệm này cũng không phải của cô!

Lại nhìn xung quanh. Dường như muốn căng mắt hết cỡ ra để nhìn cho rõ. Phòng của cô không hề nhỏ như này, tủ quần áo cũng không đặt ở kia …

Đây là đâu?

Đây là cơ thể của ai???

Đơ người một lúc lâu thật lâu…

"Tôi tên là Thùy Anh!"



" Chúng ta đổi xác cho nhau đi!"

Ô mô! Cô nhớ ra rồi!

Phương Anh vỗ tay một cái hứng chí.

Đây là cơ thể của cô nàng Thùy Anh đó! Chỉ có thể là của cô ta. Trời ơi! Vậy là cô chưa siêu thoát!

“Tạ ơn thần linh có mắt!“ Huhu! Còn tưởng dậy thì đã ở tít dưới địa ngục rồi cơ. Nhưng mà như này cũng chẳng khá hơn mấy.

Trước tiên cứ phải bật điện lên đã.

Phương Anh cử động tay , sờ sờ xung quanh. Đèn bàn? Đèn bàn ở chỗ nào?

Cô hơi rướn người về phía đầu giường. Thường thì sẽ có một cái bàn nhỏ đặt đèn bàn ở chỗ đấy. Bên trái hay bên phải nhỉ ?

Phương Anh mò mẫm dưới đệm tìm đường đi. Tự nhiên, cô sờ được một cái gì mềm mềm , dài dài. Thế là, Phương Anh nắm lấy cái đấy, giật giật .

“Méo!” Một đôi mắt mèo màu vàng sáng rực trong bóng tối, thứ dài dài mềm mềm kia cũng tự động rụt khỏi tay cô. Chắc hẳn đó là đuôi của nó rồi.

“Xin lỗi mèo ngoan! “ Phương Anh nhìn về đôi mắt kia, cười cười. Trong bóng tối, cô thấy thân hình con mèo nhỏ nhảy khỏi giường , đi một cách nhẹ nhàng trên sàn rồi lăn vào gầm giường. Ai đó chắc đã tìm thấy chỗ ngủ mới qua đêm rồi. Có khi là nó đang giận, mèo vốn ghét bị nắm đuôi mà.

Phương Anh không để ý nữa. Cô tiếp tục sờ soạng hai bên giường . Tay cô đặt lên mặt gỗ mát lạnh, chắc là mặt bàn, mò thêm một tí thì nắm được chân đèn hình tròn. Phương Anh vui vẻ dùng tay hướng lên thì nắm được ngay dây đèn.

“Tách” Chỉ một giây sau, ánh đèn cam le lói hiện ra , soi sáng một góc phòng .

Có ánh sang. Việc đầu tiên cô làm, là nhìn đồng hồ để bàn ngay bên cạnh: một giờ rưỡi sáng.

Lúc cô từ công ty đi về là gần 12 giờ đêm. Và sự việc đó dường như xảy đến quá nhanh! Đã hơn một giờ sáng rồi. Chẳng biết lúc cô nhập vào là lúc mấy giờ nhỉ?

Tiếp ấy, Phương Anh nhìn quanh giường và phòng. Nếu không nhầm thì đây là tầng áp mái của một tòa nhà, giường này cũng chẳng phải giường công chúa kiểu “tiểu thư nhà giàu” như cô Thùy Anh đó nói.

À hình như cô bỏ sót mất một chi tiết, cô nàng đó vốn có được sống nhung lụa gì đâu.

Dưới đất, lọ thuốc ngủ nằm một góc dưới chân bàn, xung quanh có rất nhiều viên thuốc trắng nhỏ rải rác. Ngay trên mặt bàn, chai nước lọc vẫn đang để mở, uống đã được nửa.

Qủa nhiên là cô ta tự sát!

Thùy Anh ơi là Thùy Anh!

Cô thở dài. Rồi lại đưa mắt quan sát tiếp. Qủa nhiên là phòng áp mái. Nhỏ, hẹp, hay bị dột lúc mưa, và nóng khủng khiếp lúc nắng. Bằng chứng là rất nhiều xô, chậu được đặt ở một góc, phía trên trần có rất nhiều vết hoen ố, mục rữa do nước mưa và thiên nhiên tàn phá.

Xa xa, có một cái toilet nhỏ đặt ngay cạnh tủ quần áo. Ngoài ra, còn có cái bàn đặt cạnh cô đây, có lẽ là nơi học tập của cô ta. Phía trên là một giá sách nhỏ, mặt bàn còn có rất nhiều bằng khen được Thùy Anh đóng khung cẩn thận.

Cô tùy tiện cầm lấy vài cái xem.

“Bằng cử nhân đại học A, giấy chứng nhận tốt nghiệp trung học phổ thong chuyên Chu Văn An loại xuất sắc, giấy khen, …“

Phương Anh gãi gãi đầu. Thùy Anh này có thành tích học tập khá đấy chứ!

Chả bù cho cô. Nếu có đống này, cô cá giờ cô sẽ kiếm được một công việc ổn định mà lương lại cao ngất ngưởng cho xem!

Phương Anh cá Thùy Anh chưa đi làm, hoặc ít nhất là cô ta đã từng đi tìm việc. Dựa vào ngày cấp bằng đại học đã hơn một năm, thêm tập hồ sơ trông đã cũ trên cái giá sách kia. Cô khẳng định!

Chắc không xin được việc rồi!

Cô nhún vai. Bước xuống giường, đi thẳng vào phía nhà vệ sinh. Cô mở cửa. Có một bồn tắm nhỏ, bồn cầu và đồ dùng cá nhân. Tuy chật hẹp nhưng rất sạch sẽ. Phương Anh xỏ chân vào dép đi trong nhà vệ sinh, bước tới gần bồn rửa mặt.

Ở đó có một cái gương!

Một giờ sang đứng trước gương ngắm nghía, đó là một hành động dũng cảm. Có lẽ làm ma một lần rồi nên Phương Anh cũng chẳng thấy sợ quá!

Cô gái trong gương rất xinh đẹp. Làn da trắng bóc, thân hình nhỏ gầy, hơi xanh xao. Mái tóc đen có chút rối, cắt mái bằng. Đôi mắt to tròn lấp lánh, hàng mi dài và thẳng. Mũi nhỏ như mũi mèo, trông vô cùng dễ thương. Đôi môi không chút huyết sắc.

Phương Anh rùng mình. Cái bản mặt này mà đem đi dọa ma thì thôi rồi! Đẹp thì cũng có đẹp nhưng mặt mũi quái gì mà phờ phạc thế không biết!

Lại nhớ tới lúc Thùy Anh ùung cơ thể của cô để biểu cảm cái bản mặt u buồn thường ngày của cổ là đủ biết cô ta trông đáng sợ như nào về đêm rồi. Thêm cái cơ thể xanh xao này nữa. May là hồi đại học không cùng trường, cùng kí túc xá với cổ. Không thì lúc tỉnh dậy lúc nửa đêm nhìn cô ta chắc ngất luôn.

Phương Anh cười một cái mà thấy da mặt cứ căng ra hết cỡ.

Cô le lưỡi, rời khỏi phòng vệ sinh.

Tiếp ấy, Phương Anh ra khỏi phòng, cô muốn đi tham quan nhà này một chút xíu cho biết mùi “tiểu thư nhà giàu”. Từ trên cầu thang nhìn xuống, cô nghĩ chắc căn nhà này có hai tầng chính và một tầng áp mái.

Hành lang và cầu thang đều lắp bóng đèn, đi ngủ cũng không tắt hết nên trông cũng không sợ mấy.

Cô nhẹ nhàng bước xuống tầng hai. Tầng này có hai phòng sát nhau. Trông vô cùng nguy nga và không kém phần long trọng. Hẳn đây là phòng ngủ của hai mẹ con nhà kia. Nhìn cái cửa gỗ to khiếp cũng đủ thấy bên trong rộng cỡ nào.

Phương Anh bước xuống lầu một. Đập vào mắt cô là phòng khách vô cùng diễm lệ với bộ bàn ghế sofa bọc da bắt mắt, mặt bàn bằng thủy tinh, phía trên là một chiếc đèn chùm to và kiểu cách. Xung quanh có rất nhiều tranh ảnh nghệ thuật, cây cảnh trong nhà.

“Đây là bô bàn ghế của nhãn hàng Vietrade đây mà. Trời ạ! Mới thấy nó trên Tv cách đây được vài tuần chứ mấy!” Cô xuýt xoa, tiến lại gần ngồi lên thử. Qủa nhiên hàng tốt! Rất êm ái!

Cô nhìn xung quanh, thấy còn có bếp, trông từ xa rất gọn gàng, sạch sẽ.

Từ giờ sẽ sống ở đây một thời gian sao? Nghĩ tới lại thấy hứng chí rồi! Nhưng mà trong hoàn cảnh này thì rất không thích hợp. Làm thế thân thế này chả biết sẽ xảy ra chuyện gì, Phương Anh nghĩ, nên sớm trả lại vị trí này cho cô ta. Càng sớm càng tốt.

…………………………………………………………………..

Quay về với thực tại.

Phương Anh mở ngăn kéo bàn ở đầu giường ra, thấy ngay một chiếc Samsung A10 rất mới và đẹp. Thùy Anh này sống cũng đâu có khổ quá! Cô tích tiền mua con A8 từ đời nào rồi còn chưa mua nổi kia.

Phương Anh tặc lưỡi, bấm nút nguồn. Màn hình hiện ra dòng chữ “Trượt để mở khóa màn hình”. Cô mở lên, xem một hồi rồi rút ra một nhận định. Thùy Anh này rất nghiêm túc!

Điện thoại không trò chơi, không phần mềm chụp ảnh hay chỉnh sửa. Không zalo, facebook, instagam, … Danh bạ, tin nhắn ít tèo tèo, album thì chưa được 100 cái ảnh …

Cô lắc đầu ngán ngẩm, nhướn mày lầm bầm: “Thật xin lỗi cô nhưng tôi buộc phải tải một số thứ. Điển hình như talking tom và temple run là hai trò chơi đã gắn liền với cuộc sống đi làm tẻ nhạt của tôi lâu lắm rồi!” Huống hồ gì máy này dung lượng lưu trữ còn thừa nhiều vậy, cô nghĩ là cô sẽ tải nhiều hơn một chút, nghịch cho đã.

Tiếp đó, lục thêm chút nữa, liền lôi ra được sổ tiết kiệm của cô ta. Nhìn qua cũng không phải con số nhỏ. Phương Anh cười thầm: “Thùy Anh à! Tôi thề tôi chỉ đang chăm lo cho bản thân cô thôi!”

Nói xong liền đút vào túi xách rồi ra khỏi nhà. Làm gì thì làm, cơ thể của ai thì vẫn nên lo bản thân mình trước!

Theo như trong bản đồ trong máy điện thoại thì gần đây có trung tâm thương mại khá lớn, hàng tốt mà giá cả phải chăng. Phương Anh liền bắt taxi đi thẳng đến đó. Cô nghĩ sau khi shopping cô sẽ đi ăn trưa ở phố ẩm thực rồi về nhà. Sống là cứ phải tận hưởng đi đã!

Trung tâm thương mại.

Chà! Không khác Hà Nội mấy! Nói chung, cứ tấn công mặt hàng giảm giá đã. Cũng lâu rồi không mang nhiều tiền như này đi shopping, hôm nay được trận đã đời rồi.

Giữa hàng ngàn người qua lại tấp nập, cô mắt sáng lên lấp lánh , tay bẻ rôm rốp, và chân thì đã sẵn sàng lao vào một cuộc chiến đích thực!

Và sau đó, phóng thẳng một mạch lên tầng hai. Khi thấy biển người xô lấn nhau trong đống đồ giảm giá 80%, mắt cô ánh lên một tia nhanh nhạy, không nghĩ ngời liền lao vào luôn và ngay.

Chỉ là, hành động đó đã làm người nào ấy đang thảnh thơi chọn quần áo ở một cửa hiệu bên cạnh trông thấy, liền trố mắt kinh ngạc: “Ngô Thùy Anh?”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...