Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem

Chương 3


Chương trước Chương tiếp

Cô đi dọc hành lang . Tầng này có khoảng 3 , 4 phòng gì đó . Vậy văn phòng tổng giám đốc nằm ở chỗ nào nhỉ ? Giờ này vẫn là giờ làm việc , chẳng lẽ lại dòm từng phòng một ? Ôi ! Như vậy hình như hơi vô duyên .

Tại sao lại không có biển trên cửa chứ ? Như vậy có phải dễ tìm không ?

Phương Anh đi đi lại lại quanh hành lang 2 , 3 lần , vẫn chưa đoán được phòng nào mới là phòng của vị tổng tài kia . 4 cánh cửa gỗ đóng im ỉm , giống nhau như đúc . Trước cửa mỗi phòng đều có 2 chậu cây nhỏ . Khó đoán !

Đúng lúc đó , tự nhiên , một cánh cửa bật mở . Cô giật mình , mở to mắt nhìn về phía trước . Một người con trai cao ráo , mái tóc vuốt ngược ra sau cực kì thời thượng cùng với bộ vest đen bước ra rồi chậm rãi đóng cửa lại . Hoàn toàn quay lưng về phía cô .

Chà ! Dựa vào chiều cao cùng vóc dáng kia thì hẳn là một anh chàng sở hữu body rất tuyệt . Người đẹp nên mặc gì nó cũng đẹp hết trơn á . Cô cảm thán đầy phấn khích , không khỏi nhìn chằm chằm vào bờ lưng rộng cùng với cặp chân thon dài đằng sau chiếc quần âu kia !

Anh ta đưa hai tay lên vuốt lại cổ áo rồi xoay người lại . Ô mô ! Phương Anh lấy tay che miệng , suýt thì rớt luôn hộp cơm trong tay .

Đẹp trai quá đi !

Làn da bánh mật , vầng tráng rộng rãi , hàng lông mày thanh tú , tỉa tót cẩn thận . Sống mũi cao thẳng , đôi mắt một mí sắc lạnh . Và kia , đôi môi mỏng hơi nhếch lên !

Trời ạ ! Mới nhìn đã thấy là một con người thông minh , đẹp trai và cực kì đào hoa rồi . Anh ta là ai thế ? Không biết làm chức gì ở đây nhỉ ?

Phương Anh cười tới híp cả mắt lại . Sống ở trên đời bao năm chưa từng được ngắm trai đẹp trong phạm vi gần như thế này . Chúa ơi !

Bốn mắt chạm nhau . Anh ta hơi nhíu mày , trông có chút chán ghét chỉ tay về phía cô , cất giọng không mấy vui vẻ : “ Cô làm gì ở đây ? … “

“ A ! Chào anh ạ ! “ Cô cúi đầu xuống cất tiếng chào , cười thầm . Hình như anh ta quen chủ cái xác này . Thùy Anh à , số cô chưa đen lắm đâu ! Hô hô !

“ Anh ? “ Người con trai kia nhíu mày , lặp lại với vẻ mặt khó tin .

Phương Anh bước tới , đứng đối diện anh ta , vẻ mặt tươi như hoa : “ Tôi đến đưa cơm cho thư ký Nhung . À , anh có nhớ văn phòng tổng giám đốc ở đâu không ? “ Hình như anh ta làm việc ở lầu này , hẳn là sẽ biết .

Anh chàng đẹp trai nọ nhướn mày , hỏi lại đầy tò mò : “ Không phải cô vào đó rất nhiều lần , rất tự nhiên rồi sao ? “ Chẳng lẽ mới có mấy hôm không tới đã quên hết sạch ?

Như sét đánh ngang tai . Đầu óc cô vốn đang bị mụ mị bởi vẻ đẹp chói lòa của anh ta bỗng dưng trở nên thông suốt.

Chết tiệt ! Lỡ lời rồi . Đúng là cái mồm hại cái thân mà . Phương Anh muốn cắn đứt lưỡi luôn quá ! Liệu anh ta có nghi ngờ không ? Làm thế nào ... ?

Đột nhiên , cô cười to : “À ! Ha ha ha ! Tôi đùa thôi ! Tất nhiên là tôi tới nhiều rồi . Xem cái mặt anh kìa , anh bạn … Haha ! “ Cô vừa cười vừa vỗ vai anh chàng đẹp trai đứng đối diện , sảng khoái như bạn bè lâu năm không gặp .

“ Anh bạn ? “ Anh ta nhắc lại lần hai , giọng đầy nghi hoặc . Lại còn dám vỗ vai ?

Nụ cười trên môi Phương Anh hơi cứng lại . Ax ! Không nên dây dưa nữa thì hơn . Nghĩ rồi , cô cúi xuống : “ Vậy thôi ! Tôi có việc đi trước . Gặp anh sau ! “ .

Phương Anh vừa dứt lời , liền xách túi cơm đi thẳng . Anh đẹp trai nguy hiểm quá ! Cái cách anh ta cừoi và nhướn mày , rồi hỏi lại sặc mùi nghi hoặc đấy làm cô thấy sợ ! Cả cái ánh nhìn không thiện cảm đó nữa …

“ Này ! “ Từ đằng sau , một tiếng gọi to và dõng dạc vang lên .

Phương Anh giật nảy người . Cô quay đầu lại , cười như không , vô cùng gượng gạo : “ Sao … sao thế ? “

“ Cô đến văn phòng tổng giám đốc phải không ? Đúng lúc tôi cũng có việc đến đó . Đi cùng nhau đi ! “ Anh ta đút tay ở trong túi quần , nhìn cô cười đáp trả .

“À ! Được ! Được ! Qúy hóa quá ! “ Cô dài giọng , gật đầu rồi tới chỗ anh ta . Sau đó , chính là sự im lặng .

Anh ta đi trước , cô lững thững theo sau . Hoàn toàn bị bóng dáng cao lớn đó che khuất . Cuối cùng , đi hết một vòng hành lang , cả cô và anh đều trở lại đúng điểm ban đầu . Anh ta mở cửa phòng mà lúc nãy mới đi ra , quay sang nhìn cô , cười như hoa : “ Mời cô vào ! “

Phương Anh nhìn quanh , hoàn toàn không nhận ra đây là điểm ban đầu cô và anh ta gặp nhau , vui vẻ gật đầu : “Được ! “

Cô vừa bước vào , thì anh ta cũng đã vào theo , nhẹ nhàng khép cửa lại .

Một căn phòng khá rộng , sạch sẽ và khang trang . Giữa phòng có một bàn làm việc lớn , ngổn ngang giấy tờ . Phía sau là một tủ sách dày đặc những quyển là quyển . Bộ bàn ghế sofa bắt mắt , rất hợp với màu sàn và tường . Tạo nên một khung cảnh rất đỗi hài hòa .

“Ồ ! “ Phương Anh kêu lên . Tầm mắt chuyển đi xung quanh ngắm nghía .

“Đây là phòng làm việc chính của tổng tài Thái Thịnh . “ Anh ta đứng đằng sau cô , giới thiệu .

“ Tôi biết rồi . “ Cô cười đáp . Thật ra là chẳng biết gì cả .

“ Cả tầng này dành riêng cho tổng tài và hội đồng cổ đông công ty . . . “ Anh ta vẫn tiếp tục nói .

“Ừm ! Tôi … tới đưa cơm cho thư kí Nhung . “ Phương Anh nói . Rồi dừng mắt ở ngay bàn làm việc . Rơi vào tầm mắt của cô là một bảng hiệu làm bằng thủy tinh với dòng chữ màu đen nổi bật .

" Cô đã nói điều đó với tôi 2 lần rồi ... " Một câu nói hàm ngôn . Song , cô thự sự chưa quá chú tâm vào câu chuyện này .

“ Tổng giám đốc - Trần Minh Quân . “ Cô lẩm nhẩm đọc . Rồi lại nghĩ đến anh chàng đẹp trai phía sau . Khoan đã ! Đây là văn phòng tổng tài , anh ta quyền chức gì mà dẫn cô vào rồi thoải mái trò chuyện như vậy ?

“ Cô nói gì cơ ? “ Một tiếng nói sắc lạnh vang lên .

Phương Anh giật mình . Cô quay đầu lại , ngượng ngập : “ Không có gì ! Tôi … tôi để cơm ở đây , lát nữa thư kí Nhung về ăn còn lấy sức . . . Tạm biệt nhé ! “ Phương Anh đặt vội túi xuống mặt bàn rồi quay ra hướng cửa mà đi . Có lẽ cô nghĩ hơi nhiều rồi .

“ Khoan đã ! “ Một bàn tay giơ ra , chắn ngay trước mặt cô .

“ Còn có việc gì sao ? “ Cô quay lại , giả bộ cười thực tươi .

Một nụ cười thực đẹp vẽ trên môi anh ta , mang theo một chút khinh thường : “ Phòng làm việc của thư kí Nhung nằm ở sát văn phòng này , mời cô mang túi cơm này qua đó . “

“À ! Tôi xin lỗi ! “ Cô gật đầu , trở lại cầm lấy túi cơm rồi nhanh chóng bước về phía cửa . Chưa kịp đi ra , thì túi cơm trong tay đã bị ai đó cướp mất .

“ Cô có thể nhờ tôi mà . “ Nụ cười đầy mê hoặc .

“Đúng vậy ! “ Cô gật đầu “ Vậy thì phiền anh rồi . Cảm ơn trước ! “

“Đừng khách sáo ! “ Trong mắt anh ta lóe lên một tia thâm độc .

Phương Anh cười rồi xoay người mở cửa ra . Đang định đi luôn thì chợt thấy có gì đó không đúng , rất sai ở đây . Anh chàng này có gì đó rất lạ . Phong thái cùng cách ăn vận không giống một nhân viên nhỏ . . . Cô quay lại , cất tiếng hỏi :

“ Này anh ! Tên anh là gì thế ? “

Anh ta cười , khoe ra hàm răng trắng sáng : “ Tôi tên Quân , họ Trần . Tên đệm là Minh . “

Đùng ! Một tiếng pháo nổ to thật to trong đầu cô .

Chúa ơi ! Tổng tài Thái Tịnh - Trần Minh Quân . Là anh ta !

Bảo sao cứ thấy ngờ ngợ , hóa ra … hóa ra ...

Phương Anh nuốt nước bọt , xoay người bỏ chạy : “ Xin phép ! Tôi đi trước . “ Cô cảm thấy lời nói dối của mình như vừa bị vạch trần vậy .

“ Cứ thong thả thôi ! “ Quân vẫy vẫy tay tạm biệt , cười nói . Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn kia không chớp mắt . Cứ nhàn nhạt mà thưởng thức !

Mùi của đồ ăn tỏa ra từ túi nilông thơm phức . Quân cúi đầu , vừa mở ra vừa thì thầm : “ Mùi đồ ăn hôm nay thật lạ ! Cô ta nấu cái gì thế nhỉ ? Không giống mùi thức ăn hạng sang mọi hôm … “

Đập vào mắt anh là thịt và rau luộc cùng cơm nóng vô cùng đơn giản . Trần Minh Quân vừa nhìn vừa không giấu nổi sự tò mò : “ Hình như mình vừa nhận nhầm người rồi … Cũng không tệ ! Không tệ ! “

Nói rồi , thoải mái đứng ngay cửa phòng mà chậm rãi ăn từng miếng một .



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...