Bát Phú Lâm Môn
Chương 41: Thuần Vu San San trong mắt Nam Cung Thần
Hiên Viên Dật Phi chính là ông chủ của ta , cho nên hắn vĩnh viễn đúng.
Thở dài một hơi, quay mặt sang bên cạnh , đối diện với Thuần Vu San San đang trợn tròn mắt: ” Thuần Vu San San, ngươi phải nhớ kỹ! Ta là vì ngươi nên mới gánh trên lưng cái tội danh háo sắc, ham hố sắc đẹp của ngươi đấy!”
Thuần Vu San San ngơ ngác đứng ở bên trong nhà lao, ánh mắt của hắn liên tục di chuyển sang ta rồi lại sang Hiên Viên Dật Phi: “Các ngươi…” Hắn lắp bắp mãi mới phun được ra hai chữ này, nhưng vẫn không có cơ hội nói hết,thì sự chú ý của ta đã bị Hiên Viên Dật Phi kéo đi, thanh âm của hắn lại lần nữa vang lên: “Ta không thể kéo dài thời gian được lâu đâu, cho nên chuyện ở Thanh Châu trong vòng sáu ngày ngươi phải hoàn thành.”
“Sáu ngày!”Ta làm sao mà giải quyết được nhanh vây.
“Không sai.” Hiên Viên Dật Phi đưa hai bàn tay của hắn ra, hai bàn tay bí ẩn ngàn năm giấu kín, tay phải khoát lên vai trái của ta, “Sáu ngày, ba ngày đi lại, ba ngày phá án.”
Ta hé miệng, dở khóc dở cười: “Lão đại, ngươi thực sự rất hài hước.”
“Mà ta ở đây sẽ phát tán lời đồn, hiện tại câu chuyện của chúng ta sẽ là thế này, do năm đó ngươi ham mê sắc đẹp của Thuần Vu San San,nên hướng ta xin thánh chỉ tứ hôn, lúc ấy bởi vì ta không biết Thuần Vu San San cùng với Lãnh Nguyệt Dao có tình cảm, nên đồng ý cho ngươi, tạm thời thế đã sau này trở về ngươi còn muốn thêm thắt cái gì thì thêm được không?
“Ha hả… Ha hả…” Ta đẩy hai bán tay của Hiên Viên Dật Phi đặt ở hai vai của ta đi, cứng ngắc xoay người lại, cầm lấy bàn tay của Thuần Vu San San đặt ở trên song sắt , ánh mắt của hắn đang ngơ ngác hiển nhiên không cách nào hiểu được tại sao ta lại cùng với Hiên Viên Dật Phi dựng lên câu chuyện này.
Ta vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Thuần Vu San San , mặt đang cười, mà lòng đang khóc, thống khổ hồi lâu, mới thốt ra được một câu nói: “San San a, tại ở trong ngục phải cách xa nam nhân ra một chút nhé.”
“Thê Chủ!” Thuần Vu San San trở tay cầm lấy tay ta, “Nơi này làm gì còn ai khác nữa đâu.”
“Không có ai?” Ta nhìn quanh bốn phía, cũng đúng a, tất cả phòng giam đều trống rỗng, khóe miệng giật giật, như vậy làm gì có không gian để mà tưởng tượng cơ chứ, ta buông tay của Thuần Vu San San ra, nhìn Hiên Viên Dật Phi giơ ra ngón tay cái: “Tỷ phu, ngươi quản lý quốc gia thật là tốt đến một tù nhân cũng không có.”
Hiên Viên Dật Phi liếc mắt đưa tình : “Ngươi tra rõ chuyện Thanh Châu mất lương,thì nơi này sẽ đầy người. Nhớ kỹ, chỉ có ba ngày để tra án, ngươi ở chỗ này nói nhiều thêm một câu, thì chính là đang lãng phí thời gian của ngươi đấy.”
Ta nháy nháy ánh mắt, Hiên Viên Dật Phi mặt có chút hồng hồng, ta cầm lấy tay hắn vỗ nhẹ: “Tỷ phu a, ta biết ngươi bây giờ đang rất muốn cười, muốn cười thì lúc này hãy cười đi ,đừng có cố nghẹn kẻo nội thương, Thanh Nhã đi rồi, không ai trêu chọc cho ngươi vui vẻ, sau này may mắn thì gặp lại…”
Buông tay hắn ra, nhìn thoáng qua Thuần Vu San San vẫn còn đang ngơ ngác, xoay người, bước dài đi ra, cao giọng mà ngâm:
“Phong rền vang hề Dịch Thủy hàn,
thanh nhã một hề không còn nữa phản…”
Hiên Viên Dật Phi …ông nội nhà ngươi a, bắt ép ta làm ác nhân, còn ngươi làm người lương thiện!
“Ngươi là đồ bại hoại!” lúc này đi tới của nhà lao, ta quay vào bên trong rống to, làm cho thiên binh thiên tướng giữ cửa bị dọa cho hoảng sợ.
Một ngày nay, xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho ta không cách nào tiêu hóa.
Một ngày nay, tất cả mâu thuẫn lập tức bộc phát, làm cho ta trở tay không kịp.
Một ngày nay,vận mệnh của cả bốn nam nhân đều xảy ra biến hóa, làm cho ta kinh ngạc.
Lúc nay ta chạy hồng hộc quay lại viện của Nam Cung Thu Nguyệt, thì mặt trời đang bắt đầu ngả về tây. Đi xuyên qua viện của Nam Cung Thu Nguyệt,con đương lát đá đã được dọn dẹp sạch sẽ thoáng đãng. Trước khi Tiểu Cưu quay lại ta nhất định phải thương lượng được với Nam Cung Thu Nguyệt mọi chuyện, trong lòng vô cùng bất an.
Long Hoàng đứng giữ của như môn thần nghe thấy tiếng động thì nó đã đứng lên chuẩn bị tư thế công kích, thấy là ta nó mới buông lỏng cảnh giác, vẫy vẫy cái đuôi, đi tới trước mặt của ta , ngửi ngửi gót chân ta.
Bởi vì không biết là Nam Cung Thu Nguyệt đã tỉnh lại hay chưa, cho nên ta dè dặt đẩy cửa, lúc ấy ta cúi mặt nghiêm chỉnh, rất tự nhiên được đẩy cửa ra, sau đó quay người lại đóng cửa, bình thường tình huống như thế này cũng sẽ không thể thấy rõ được tình huống chính xác bên trong phòng .
Sau đó, xoay người lại , “Bá”, trước mắt một mảnh cảnh xuân. Nam nhân bên trong phòng quần áo không chỉnh tề, vải lụa trắng nõn sau lưng hắn đối lập hoàn toàn với làn da màu lúc mạch khỏe khuắn gợi căm. Ta cứng ngắc được xoay người, mở cửa.
“Ngươi lại gây họa?” Phía sau truyền tới tiếng nói của Nam Cung Thu Nguyệt, cùng tiếng động tất tất tác tác quần áo ma sát.
Ta đứng ở cửa phòng, đầu rất đau, chuyện xảy ra quá bất ngờ, lại còn là xảy ra liên tiếp, giống như là ngày mai phải thi hai môn học chính,mà hôm nay môn nào cũng chưa ôn tập.
“Phải” phỏng đoán là Nam Cung Thu Nguyệt đã mặc xong y phục, ta mới xoay người, ta cảm giác được hành vi của ta rất kỳ quái, Nam Cung Thu Nguyệtlà nam nhân, ta là nữ nhân,người trần truồng là hắn ta ngượng ngùng cái gì? Đến cái thế giới này ta khi nào đã trở thành “quân nữ” rồi ?
“Lại đây.” Nam Cung Thu Nguyệt mặc trung y màu trắng cùng với quần dài chỉnh tề, hướng ta vẫy tay, cái động tác này ta cảm giác được ta là thú cưng ấy ,chủ nhân đang vẫy ta.
Sắc mặt hắn hồng hào, trên mặt là hắn nụ cười trước sau như một. Nhìn thấy hắn mỉm cười, làm cho tâm của ta dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, hắn không có việc gì là tốt. Kể ra hắn với Hiên Viên Dật Phi tốc độ phục hồi thật là nhanh, hai người này chỉ cần ngủ một giấc là có thể vô sự .
Ta mang cái ghế nhỏ , giống như tiểu bằng hữu ngồi ở bên cạnh giường của hắn, thiếu chút nữa là ta đã nói Nam Cung thúc thúc, ta nên làm cái gì bây giờ? Đương nhiên, ta nào có dám nói như vậy, ta ngưỡng mặt lên,đang có ý định muốn nói, thi hắn lại mở miệng trước: “chuyện của Thuần Vu San San ta đã biết rồi.”
Ta nháy mắt, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, ta nhẹ nhàng hỏi: “Thuần Vu San San rốt cuộc là người thế nào?”
Nam Cung Thần nhìn vào đôi mắt của ta, suy nghĩ một hồi, tầm mắt từ trên mặt ta dời đi, lâm vào trạng thái suy nghĩ : “Thuần Vu San San là người trọng tình nghĩa , tính cách của hắn làm cho hắn không cách nào tuyệt tình tuyệt nghĩa được, hắn sống vì mọi người!” Ta nghe xong thì giật mình, kết luận của Nam Cung Thần hoàn toàn giống với ta, chỉ thấy hắn tiếc hận lắc đầu, “Đáng tiếc người như vậy, không thể thành đại sự.”
Ta nhắm mắt, hai tay nắm vào nhau, chuyển động ngón cái. Nam Cung Thu Nguyệt nói đúng, cho nên Thuần Vu San San không có cách nào hoàn thành được nhiệm vụ gián điệp của hắn.
“Hắn với Lãnh Nguyệt Dao cũng có một phần thiệt thòi, nếu như không phải gả vào Hộ Quốc phủ, ta nghĩ chăc chắn hắn sẽ lấy Lãnh Nguyệt Dao.”
“Lấy Lãnh Nguyệt Dao? Hắn yêu nàng?”
“Không, là đền đáp lại tình cảm.” Nam Cung Thần ngồi bên cạnh nói, “Tính tình hắn như vậy nên nếu có hai nữ nhân hoặc nhiều hơn thì hắn không có cách nào lựa chọn được, là một người nhân hậu có lòng thương người không muốn tổn thương ai cả, cho nên, cuối cùng hắn sẽ lấy tất ca những nữ nhân đó.”
“A?”
“A, Thê chủ muốn trở thành một trong số đó, hay người chỉ muốn là một nữ nhân duy nhất trong tim của nam nhân?”
“Hử?”
Nam Cung Thần nở một nụ cừoi,nụ cười này mang theo một tia tà ác, nhưng khi ta xác nhận lại thì lại là nụ cười ôn hòa khi xưa, giống như nụ cười tà ác đó chỉ là ảo ảnh, là sự nhầm lẫn của ảo giác.