Bát Phú Lâm Môn
Chương 40
Thiên binh thiên tướng thấy Hiên Viên Dật Phi mặt mũi đầy sát khí mà đến, lập tức quì xuống, đôi khi ta cảm thấy kỳ quái, tại sao Hiên Viên Dật Phi luôn độc lai độc vãng, luôn không bao giờ thấy được ở bên cạnh hắn có thị vệ cả, hay là tại vì hắn sử dụng Ảnh vệ nên ta không có thấy? Chắc hẳn là cũng không, nếu có Ảnh Vệ, lúc trước ta lỡ tiến vào khu rừng kia thì hắn cũng không bị dọa như thế.
Kiến trúc của thiên lao cùng với sự tưởng tượng của ta hoàn tòan không giống nhau, là một tiểu gian lộ thiên đơn độc, một gian tiếp theo là một gian tường đất,có cửa sắt đem phạm nhân nhốt lại bên trong. Bởi vì là lộ thiên, cho nên rất sạch sẽ, so với tưởng tượng của ta cái loại địa lao tối tăm mịt mù , thì nơi này sạch sẽ thoáng đãng hơn nhiều.
Ta từ trong suy nghĩ về kiến trúc nơi này quay về, đi vòng vòng vài lần, binh lính dẫn chúng ta tới phòng nơi mà đang giam giữ Thuần Vu San San, đúng lúc này, Hiên Viên Dật Phi ngừng lại, hắn vung tay lên, binh sĩ lui đi, sau đó hắn dùng ánh mắt ngàn năm không một biểu tình kia nhìn ta, ý như là ngươi cũng không được phép tiến lại gần đây.
Ta nhếch miệng, không phục đứng ở một bên nhìn Hiên Viên Dật Phi đi tới cái phòng giam kia, sau đó, chợt nghe thấy tiếng của Thuần Vu San San kinh ngạc: “Hoàng thượng!”
“Hừ!” Hiên Viên Dật Phi cho Thuần Vu San San một tiếng hừ lạnh, ta mơ hồ nghe thấy âm thanh quỳ xuống đất, Tay của Hiên Viên Dật Phi vẫn nằm ở trong tay áo, đó cũng là một động tác ngàn năm cũng không thay đổi của hắn.
“Thuần Vu San San, ngươi đây là đang làm chuyện gì!”
Trong không khí yên tĩnh, không có nửa câu trả lời. Dáng người Hiên Viên Dật Phi cao ngất đứng ở trước cửa phòng giam, giống như một vị thần tôn quý.
“Ngươi có phải là nam nhân hay không! Tại sao chuyện tình cảm lại lằng nhằng không dứt khoát như vậy!” Hiên Viên Dật Phi quát thét chói tai, thật sự hoàn toàn không giống như người vừa bị thương nặng.
Ta lặng lẽ bước thêm một bước, có thể thấy được bóng Thuần Vu San San lờ mờ đang quỳ dưới đất, bỗng nhiên hắn cúi người dập đầu: “Hoàng thượng, xin ban cho thần tội chết!” Lập tức, hắn ngẩng mặt lên, ánh mắt kiên định thấy chết cũng không sợ.
Hiên Viên Dật Phi đứng im bất động, vẫn duy trì ánh mắt nhìn xuống Thuần Vu San San , tựa như vào thời gian này, giờ khắc này phải yên lặng. Ánh mặt trời từ trên cửa sổ nhỏ trên đỉnh nhà lao chiếu vào , ngăn cách giữa thân thể của Hiên Viên Dật Phi và bóng tối, mà trong bóng tối Thuần Vu San San giống như một bóng ma đang quỳ ở đó.
Cái chết yên tĩnh giống như là tử thần, ánh sáng mặt trời vàng óng ánh chiếu xuống giống như là Thiên sứ giáng xuống, hai tuấn mỹ nam nhân, gắt gao nhìn nhau, một hình ảnh giữa sự sống cái chết, còn có một Hiên Viên Dật Phi chính là sự kết hợp giữa thiên sứ cùng ác ma .
Ngục giam a… Một nơi làm cho ý chí tưởng tượng của ta càng mạnh mẽ, lúc này ánh mắt của ta bị hình ảnh này thu hút thật sâu,trong lòng có loại cảm xúc chua xót muốn rơi lệ
“Thuần Vu San San vô năng, không có tư cách nào tiếp tục làm thị lang của Phong Thanh Nhã nữa,cũng không có cách nào đền đáp lại Hoàng thượng!”
Thuần Vu San San mặt cúi thật thấp,mái tóc dài từ trên chảy xuống mặt hắn, làm cho mặt của hắn trở nên như ẩn như hiện.
“Là bởi vì Lãnh Nguyệt Dao?” Âm thanh của Hiên Viên Dật Phi nhẹ nhàng, thân thể hắn vẫn bất động, hắn giống như là một pho tượng biết nói .
Thuần Vu San San lắc đầu: “Là bởi vì thê chủ.”
Ta kinh ngạc, là vì ta? Nhìn về phía Hiên Viên Dật Phi, hắn vẫnbất động, gương mặt lạnh lùng không lộ ra bất cứ biểu hiện gì.
Thuần Vu San San dừng lại một phen rồi mới tiếp tục: “Thê chủ thực sự là người đặc biệt,Thuần Vu đúng là rất khâm phục nàng ,cả trung lẫn nghĩa Thuần Vu không có cách nào lưỡng toàn đôi bên. Mà Nguyệt Dao… Là do Thuần Vu San San đời này không bao giờ muốn làm thương tổn nữ nhân, cho nên, xin Hoàng thượng ban cho thần tội chết, Thuần Vu San San tự nguyện thừa nhận quyến rũ Lãnh quận chúa, chuyện này hoàn toàn không quan hệ gì tới Lãnh quận chúa!” Dứt lời, Thuần Vu San San cúi đầu thấp xuống, dập đầu trước mặt Hiên Viên Dật Phi, không ngẩng lên nữa!
THật là một nam nhân có tình có nghĩa, đúng là bởi vì thật tình cho nên Thuần Vu San San mới giống con người, không giống Hiên Viên Dật Phi, Phong Tuyết Âm, bọn họ căn bản là không phải là người, bọn họ đã không có tình cảm, không tình yêu, bọn họ giống thần hơn!
Nhưng mà, mặt khác do hắn có cái tính tình nghĩa này nên không thể làm thành đại sự được, Phong Thanh Nhã cũng do hữu tình, cho nên bị Phong Tuyết Âm kiềm chế. Thuần Vu San San hơn phân nửa là có nghĩa với Hiên Viên Dật Phi, cho nên phải hy sinh thân mình làm thị lang của Phong Thanh Nhã, mà bây giờ, hắn với ta cũng sinh ra tình nghĩa tương tự,nên hắn không cách nào phản bội lại ta, lại càng không thể phản bội lại Hiên Viên Dật Phi, tiến thoái lưỡng nan nên hắn chỉ muốn được chết cho vẹn toàn đôi bên.
Thật ngốc!
“Ân…” Trong ngục giam yên tĩnh, truyền đến tiếng hít thở nặng nề của Hiên Viên Dật Phi, hắn nghiêng mặt di, ánh mắt nhìn sang ta, ta thẳng người lại, không hiểu vì sao Hiên Viên Dật Phi muốn ở trước mặt của ta thẩm vấn Thuần Vu San San, hắn không sợ bại lộ quan hệ của hai người bọn họ sao.
Nhưng mà hắn là đại thần nên cách suy nghĩ không giống chúng ta, loại người thường như chúng ta làm sao mà có thể hiểu đc?
“Chết không thể giải quyết vấn đề, có đúng hay không, Hộ Quốc phu nhân?” Âm thanh của hắn phát ra nặng nề nhưng lại mang theo chút khàn khàn gợi cảm, khi lời nói của hắn vừa dứt, Thuần Vu San San kinh hãi ngẩng mặt lên, nhìn theo hướng nhìn của Hiên Viên Dật Phi.
Ta chậm rãi đi ra bóng tối, đứng ở dưới ánh mặt trời,bình tĩnh được nhìn vào Thuần Vu San San ở bên trong nhà lao, gương mặt nhỏ nhắn bây giờ hiện lên vài phần nhu nhược, đôi mắt hồ ly giờ được mở ra đến cực hạn. Một tiểu thụ xinh đẹp, nếu chết rất là đáng tiếc.
“Thê chủ!” Thuần Vu San San kinh ngạc đứng dậy ,hai tay vững vàng cầm lấy chấn song sắt trước mặt, ta chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhìn về phía Hiên Viên Dật Phi, hắn xoay người lại, cùng ta mặt đối mặt, dùng đôi mắt khép hờ đó cùng ta nhìn nhau.
“Tỷ phu, ý tứ của người đây là gì? Là thừa nhận Thuần Vu San San là người ngươi sao?”
“Không, bây giờ hắn hoàn toàn là người của ngươi.” Khóe miệng Hiên Viên Dật Phi khẽ nhếch lên một chút, trong giọng nói hiện ra một chút ý tứ đùa cợt “Tâm tình của ta bây giờ trái lại rất tốt đấy,sao người của ta bây giờ lại biến thành người của ngươi vậy? Thanh Nhã, kỹ thuật dụ dỗ người của ngươi thật sự là càng ngày càng cao đấy.”
“Khách khí.” Ta ôm quyền, “Đa tạ, vậy hiện tại ý của người là cho hắn tiếp tục sống, hay vẫn là nên chết?”
Hiên Viên Dật Phi không nói thêm gì nữa, chỉ là dùng gương mặt ngàn năm không một biểu cảm kia nhìn chằm chằm ta. Không khí đột nhiên ấm lên, bà đây không sợ nhé, biến thái ta đã gặp nhiều rồi, ta cũng không lo lắng Hiên Viên Dật Phi sẽ giết ta, bởi vì từ các góc độ mà phân tích, Hiên Viên Dật Phi vẫn thích vị Phong Thanh Nhã bị mất trí nhớ là ta đây so với vị trước kia hơn nhiều.
Thuần Vu San San nắm chặt song sắt, tầm mắt nhìn ta cùng Hiên Viên Dật Phi liên tục thay đổi cảm tình, sắc mặt lộ ra vẻ khẩn trương cùng sầu lo, còn có độ sâu sắc không thể lý giải được.
Tay Hiên Viên Dật Phi ở trong ống tay áo giật giật,động tác rất nhỏ này cũng không làm thay đổi được tư thế của hắn, hắn chậm rãi nói: “Chuyện đã đến nước này, thì lời đồn bất lợi cho Thuần Vu gia cùng Lãnh gia sẽ nổi lên bốn phía, phải có một đứng ra hứng chịu thay lời đồn đó thì hai nhà mới yên ổn được dân tâm, làm cho dân chúng đứng ở bên của Thuần Vu San San cùng Lãnh Nguyệt Dao.”
Ta kinh ngạc, cất bước tiến lên, cùng với Hiên Viên Dật Phi chỉ có cách một sải tay. Tay trái của ta để ở phía sau, tay phải tùy ý để trước người, trầm tư: “Có lợi? Chính là làm cho dân chúng thương cảm chuyện tình của Thuần Vu San San cùng với Lãnh Nguyệt Dao, tỷ phu, ngươi biết phải nên làm thế nào mà!”
“Làm thế nào?” Hiên Viên Dật Phi nghi hoặc?
“Hoàng thượng, thê chủ, ta với Nguyệt Dao không có…”
“Im lặng!” Ta cùng Hiên Viên Dật Phi đồng thời chặn ngang lời Thuần Vu San San, sau đó, ta tiếp tục nhìn Hiên Viên Dật Phi: “Lợi dụng lực lượng dân chúng đến áp chế âm mưu của Cổ Minh Khải , lúc mà mọi người đã hoàn toàn đồng tình với đoạn tình cảm này thì đoạn tình cảm này cũng không bị tình là gian tình,mà thay vào đó là một đoạn tình yêu hoàn mỹ đầy đau khổ? !”
Hiên Viên Dật Phi gật đầu một cái, ta trở nên thoải mái: “Tỷ phu, ngươi là đại thần a !” Ta kìm lòng không được giơ tay muốn vỗ vỗ vào ngực của hắn, hắn lập tức rút tay ra chế trụ nắm tay của ta, ta vội vã thu hồi lại tay: “Ta hiểu rồi, nhưng, nếu như Thuần Vu San San cùng Lãnh Nguyệt Dao có đoạn tình cảm đau buồn kia, thì ta cùng với ngươi lúc đó có nên sắm mỗi người một vai làm nhân vật phản diện hay không, aizzz?”
Ta nhìn Hiên Viên Dật Phi, mắt của Hiên Viên Dật Phi mở ra to hơn một chút, con ngươi hổ phách bắn ra một đạo hàn quang, ta cúi đầu không dám hỏi nữa.