Qua nửa tuần trà Bạc Mệnh Nữ cắp Thạch Kiếm đến trước một thạch động, nàng nhẹ nhàng đặt chàng xuống, giải huyệt cho chàng.
Thạch Kiếm mở mắt nhìn, liền đứng dậy thốt:
- Lại là cô nương cứu ta, ta đã mang ơn cô nương quá nhiều! Bạc Mệnh Nữ nói một cách lãnh đạm:
- Không ngờ ngươi lại là một Bạc Tình Lang.
- Sao thế? Thạch Kiếm giật mình lui bước, mới bừng tỉnh đáp:
- Lẽ nào cô tin ta giết hiền thê của mình.
- Hừm! Lòng người khó đoán, ta không ngờ ngươi là loại người như thế.
- Hừ! Ta quả là có miệng cũng khó biện bạch được.
Bạc Mệnh Nữ trầm giọng nói:
- Ngươi không cần tranh biện gì, thật ra ta không có ý cứu ngươi.
Thạch Kiếm nghe nói giật mình, đưa mắt nhìn nàng.
Bạc Mệnh Nữ chỉ thạch động nghiêm giọng nói:
- Nghe nói ngươi đã vào thạch động này? Thạch Kiếm ngây người, đưa mắt nhìn thạch động đáng sợ này trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, suy nghĩ Chương lâu gật đầu.
Bạc Mệnh Nữ lại nói:
- Ai ở trong động? Thạch Kiếm ngạc nhiên, chậm rãi nói:
- Cô nương hỏi để làm gì?
- Ta muốn biết.
- Tại sao?
- Ngươi hãy nói cho ta biết, sau này ngươi sẽ rõ.
- Ta không biết.
Bỗng Bạc Mệnh Nữ quát:
- Thạch Kiếm, ngươi biết điều một tí, ta đâu phải đứa trẻ, ngươi đã vào động, sao lại không biết người trong động là ai, ngươi nói thế là thế nào? Thạch Kiếm nói:
- Ta không gạt cô nương vì...
- Ngươi có nói hay không?