Thạch Kiếm vung kiếm ra nhanh như điện xẹt, nhằm thẳng vào Thiết Huyết Truy Hồn.
Thiết Huyết Truy Hồn thấy công lực của chàng có tăng tiến lớn, thầm rùng mình, quét Thiết Huyết Kỳ ra, tiếng xào xạc đinh tai, kỳ ảnh đầy trời, thân hình lão lách ra khỏi chiêu kiếm của chàng.
Hai người đấu hơn trăm chiêu, vẫn không có dấu hiệu thắng bại.
Lúc này mọi người Chương hộp theo dõi trận đấu.
Lão bịt mặt cũng đã đứng dậy, đứng ngoài xa theo dõi, Phấn Diện Đào Hoa hữu chưởng thủ sẵn một nắm Đào Hoa Tiêu, nghĩ thầm:
- Lúc vạn nhất thì sẽ ám toán Thạch Kiếm, cứu nguy cho Lôi Vân.
Đang suy nghĩ, thì một tiếng thét vang lên.
Chỉ thấy Thạch Kiếm lách qua một chiêu Thiết Huyết Truy Hồn, Thánh Nữ Kiếm như luồng điện chém vào mặt nạ đứt làm đôi, rơi xuống đất.
Mặt nạ vừa bị Thạch Kiếm chém đứt, Phấn Diện Đào Hoa tay cầm một nắm Đào Hoa Tiêu định xuất thủ, bỗng đôi mắt sáng lên, kinh ngạc, thu ám khí lại.
Cũng lúc đó Thạch Kiếm cũng kinh ngạc, thốt:
- A! Hồng Linh Pháp Sư.
Hồng Linh Pháp Sư không nói không rằng, giận dữ phất Thiết Huyết Kỳ ra tới tấp.
Thạch Kiếm dùng Thánh Nữ Kiếm công ra phẫn nộ quát:
- Thì ra ngươi đã hại Tôn Ngọc Khôn lão tiền bối.
- Im miệng!
- Ngươi mưu sát phu đoạt phụ, lại còn cường biện!
- Mưu sát phu đoạt phụ không phải là ta, là Lôi...
Vừa nói đến đây thì á lên một tiếng thê thảm, ngã lăn lên đất.
Thạch Kiếm tra kiếm vào vỏ, đưa tay nhặt Thiết Huyết Kỳ lên, cảm thấy kinh ngạc, đưa mắt nhìn thấy Phấn Diện Đào Hoa quay người vút đi như điện xẹt.
Chàng liếc mắt nhìn, lão bịt mặt không biết đã mất bóng tự lúc nào rồi.
Bỗng nghe tiếng của Tiểu Mãn thốt lên:
- Thì ra lão đã trúng Đào Hoa Tiêu của Phấn Diện Đào Hoa.
Chàng nghe nói quay người lại hỏi:
- Cái gì? Đào Hoa Tiêu à? Chỉ thấy Tiểu Mãn từ trên cổ họng của Hồng Linh Pháp Sư lấy ra một ám khí nhỏ nói:
- Huynh xem, đây không phải là Đào Hoa Tiêu thì là gì?
- Tại sao Phấn Diện Đào Hoa lại giết lão chứ?
- Điều này thật khó hiểu.
Thạch Kiếm cũng cảm thấy khó hiểu, lúc này Ngọc Diện Thư Sinh bước đến, cúi đầu xem xét thi thể của Hồng Linh Pháp Sư lên tiếng nói:
- Ta biết rồi! Tiểu Mãn hỏi: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Ngươi biết cái gì?
- Phấn Diện Đào Hoa sợ gian tình bại lộ, nên mới giết hắn.
- Câu nói này của ngươi quả là làm cho kẻ khác càng thêm mơ hồ mà thôi, Phấn Diện Đào Hoa và hắn thông gian hại phụ, tại sao lại nói là gian tình bại lộ, ở điều này không phải...
- Ngươi chỉ biết một mà không biết hai, vừa rồi hắn nói, mưu sát phu đoạt phụ là Lôi...
mà...? Đỗ Tiểu Mãn như tỉnh ngộ, nhưng rồi lại như không hiểu nói:
- Như vậy, hắn giả mạo Thiết Huyết Truy Hồn sao?
- Giả mạo trong cái giả rất có thể là như vậy.
- Sự việc như vậy, quả là phức tạp.
- Cô nương, có thể trả lời ta một câu chứ?
- Việc gì thế?
- Thủy Tinh Độc Bà có còn trên nhân gian không?
- Ngươi đoán thử xem.
- Ta nghi là có lẽ đã qua đời rồi, nhưng không thể khẳng định, mong cô có thể chứng thực.
- Ngươi đã cho là như vậy, tại hạ tất phải chứng minh!
- Như thế thì sự việc thế nào?
- Ngươi cho rằng đã qua đời thì qua đời, ngươi cho rằng còn sống thì còn sống, lời ta nói chưa chắc ngươi đã tin.
Ngọc Diện Thư Sinh thấy không hỏi được gì, bước sang Thạch Kiếm hỏi:
- Các hạ cùng với gia phụ có thù gì? Thạch Kiếm ngây người nói:
- Không có!
- Hừm! Không có! Gia phụ bị ngươi hại đến tê liệt cả người, quanh năm phải nằm trên giường, nỗi khổ này so với cái chết còn đau khổ hơn, ngươi rất độc ác.
- Ta độc ác ư?
- Dù sao đi nữa, ta cũng muốn mượn tim của các hạ mà dùng.
- Mượn tim ta, để trị bệnh của lệnh tôn sao?
- Ngươi biết là tốt lắm!
- Như vậy tại sao không lấy tim của ngươi?
- Nếu tim ta có hiệu lực, thì không phải phiền đến ngươi rồi! Điều này làm cho chàng không hiểu, từ lúc chàng hiểu được việc tới giờ chưa tiếp xúc với Võ Lâm Bạo Quân, lão nằm liệt giường sao lại do ta làm chứ.
Vả lại phải lấy tim chàng mới trị được, mà tim của kẻ khác thì không. Đây là một vấn đề không đơn giản.
Ngọc Diện Thư Sinh bước đến, phẫn nộ nói:
- Vì bệnh của gia phụ, đành phải hy sinh ngươi thôi.
Hắn lay động thân mình phát ra một chưởng.
Thạch Kiếm hét lên một tiếng, Thánh Nữ Kiếm vung ra muôn ngàn hào quang.
Ngọc Diện Thư Sinh lách ngang qua năm thước, nhảy ra ngoài vòng kiếm ảnh, trở tay đẩy ra một luồng kình khí mãnh liệt.
Đỗ Tiểu Mãn thấy hai người vây đánh nhau, chau mày suy nghĩ. Đúng lúc ấy một luồng kình phong xô tới vô cùng nguy hiểm.
Tiểu Mãn lắc mình phóng tới giữa hai người đẩy bật ra hai chưởng, chia hai người ra hai bên nói:
- Dừng tay! Thạch Kiếm thu kiếm lui ra năm bước.
Ngọc Diện Thư Sinh ngây người, trên khuôn mặt lộ vẻ không vui.
Đỗ Tiểu Mãn lạnh lẽo nói:
- Ai sai ai đúng, ta không muốn biết, nhưng hôm nay nể mặt ta mà rời khỏi nơi đây.
Ngọc Diện Thư Sinh nói:
- Nếu ta không bằng lòng thì sao?
- Như thế thì ta không khách sáo, ai ra tay trước, ta sẽ dùng Thủy Tinh Cầu đối với người đó.
Ngọc Diện Thư Sinh sa sầm nét mặt, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng lên trời hét dài, phóng bước vút đi, phút chốc đã mất hút...
Đỗ Tiểu Mãn ngẩng đầu lên nhìn trời, rồi mỉm cười với Thạch Kiếm, bước đến bên cạnh chàng hỏi nhỏ:
- Huynh dùng phương pháp gì làm cho Võ Lâm Bạo Quân sống đi chết lại thế? Thạch Kiếm kinh ngạc nói:
- Muội tin lời hắn sao?
- Ngọc Diện Thư Sinh nói như thế? Ai cũng phải tin thôi.
- Muội cho rằng huynh làm như thế sao?
- Nhưng bệnh của Võ Lâm Bạo Quân là sự thật mà.
Thạch Kiếm cúi đầu suy nghĩ, trong lòng có nhiều điều không hiểu nổi, bỗng chàng nhớ ra điều gì, nói:
- Ờ, đúng rồi đi hỏi...
Bỗng có một tiếng kêu bi thảm vang lên, cắt đứt lời nói của chàng.
Tiểu Mãn và chàng nhất thời bị âm thanh này chấn động, đưa mắt nhìn thấy một bóng người lướt tới.
Thạch Kiếm mở to mắt, tung người lên gọi:
- Thiên Lôi Thủ! Nhưng Thiên Lôi Thủ bay lên được ba, bốn trượng thì rơi phịch xuống đất.
Thạch Kiếm lướt tới, thấy toàn người Thiên Lôi Thủ nhuộm đầy máu tươi, nơi vết thương không ngừng rỉ ra lai láng.
Lúc này, Đỗ Tiểu Mãn cũng đã đến, thấy thảm trạng của lão cũng thất kinh.
Thiên Lôi Thủ thở hổn hển, mặt trắng bệnh nói không nên lời:
- Bạch... Bạch... Tuyết.
Thạch Kiếm dùng chưởng cầm lấy tim mạch của lão, trợ công lực của mình cho lão, nói:
- Các hạ nghỉ ngơi một tí, có gì từ từ nói.
Một luồng nhiệt khí xuyên suốt trong người, mặt Thiên Lôi Thủ hiện lên vẻ hồng hào, mắt từ từ mở to ra, run rẩy nói:
- Ta đã bị thương rất nặng, không còn hy vọng...
- Ai đã đả thương các hạ?
- Đả thương ta không quan trọng, nhưng mà Công Chúa Bạch Tuyết...
Chàng lo lắng hỏi:
- Công Chúa Bạch Tuyết làm sao rồi? Thiên Lôi Thủ thở hổn hển nói:
- Công Chúa ở cách đây không xa...
Thạch Kiếm và Công Chúa tình cảm như vợ chồng tuy họ miễn cưỡng thành hôn nhưng chàng đối với nàng rất chân tình, nghe khẩu khí của Thiên Lôi Thủ chàng biết Công Chúa đang gặp nguy khốn vì thế vô cùng kích động hỏi:
- Công Chúa Bạch Tuyết ở đâu?
- Hắc Ưu Cốc...
Thiên Lôi Thủ nói đến đây, môi mấp máy mấy cái nói ra câu cuối cùng:
- Sinh mạng Công Chúa nguy kịch! Nói xong, nhắm mắt tắt thở.
Chàng thấy lão chết một cách bi thảm, trong lòng vô cùng căm giận, Công Chúa đang gặp nạn, phải lập tức cứu ngay, nếu không sẽ không còn kịp.
Chàng đứng dậy hỏi:
- Tiểu Mãn, Hắc Ưu Cốc ở đâu? Đỗ Tiểu Mãn khẽ chớp mắt nói:
- Hãy theo muội! Nói xong, chân nàng điểm nhẹ mặt đất, lướt đi như chim yến.
Chàng cũng lập tức thi triển khinh công, theo sau Tiểu Mãn.
Chàng vừa đi vừa phập phồng nôn nóng lo sợ, vạn nhất Công Chúa có mệnh hệ gì thì chàng làm sao nói với Phụ Vương đây? Chớp mắt, Đỗ Tiểu Mãn lướt vào một cái cốc hẹp:
- Nơi đây chính là Hắc Ưu Cốc.
Thạch Kiếm dừng bước, đưa mắt nhìn, trong cốc nham thạch màu đen, mọc đầy dây leo, không thấy có một bóng người.
Chàng tin rằng lời của Thiên Lôi Thủ không sai.
Tức thì chàng tung người phóng vào thâm cốc.
Đỗ Tiểu Mãn thấy chàng lo lắng, thầm nghĩ Công Chúa Bạch Tuyết nhất định sẽ có quan hệ gì với chàng.
Thạch Kiếm vào đến thâm cốc, nghe có tiếng quát, trong lòng lo lắng, lách người qua vách núi.
Một tiếng kêu thê thảm vang lên.
Chàng biết âm thanh đó chính là của Công Chúa, đưa mắt nhìn thì thấy Bạch Tuyết Công Chúa bị một vị mặc bạch y trung niên mỹ phụ đánh bay ra ngoài trượng xa.
Trung niên mỹ phụ này như ngậm hờn phát chưởng lực mạnh mẽ kinh người.
Bỗng lại tiến một bước, hữu chương giơ lên, thân hình Công Chúa văng ra xa.
Thạch Kiếm hét lên một tiếng, tung người đến quát:
- Dừng tay! Tuy nhiên Công Chúa đã bị thương đến gãy tay chân, thân thể tàn tệ, máu nhuộm đỏ cả hoang cốc.
Trung niên mỹ phụ thấy chàng phóng đến, như chưa nguôi giận, mắt hàm sát khí liếc nhìn chàng không nói không rằng, ngây người đứng đó.
Chàng đến bên cạnh Công Chúa, ôm chầm lấy nàng, bất giác hai hàng lệ rơi xuống, đau lòng nói:
- Công Chúa, nàng chết rất thê thảm.
Đỗ Tiểu Mãn đứng sau lưng chàng im lặng không nói gì cả.
Bỗng Thạch Kiếm đưa tay lau mắt, vô cùng phẫn nộ, bước đến trước mặt mỹ phụ căm hờn nói:
- Ngươi... ngươi... tại sao lại giết cô ta? Trung niên mỹ phụ như chưa hết giận thốt:
- Ta giết cô ta, vẫn còn may cho cô ta đấy! Chàng giận dữ, cắn răng mặt đỏ bừng, kích động nói:
- Ngươi lòng dạ rất lang sói, giết chết một thiếu nữ hiền lành, lại còn tàn nhẫn như thế.
- Cô ta chết vẫn còn may mắn.
- Cô ta có tội gì với ngươi...
- Ta và cô ta thù hận triền miên, mối thù lớn, không đội trời chung.
- Mối thù lớn?
- Cô ta hại ta mười mấy năm không nhìn thấy mặt trời, sống cuộc sống bi thảm và u ám, suốt ngày bàng hoàng không yên, tinh thần bị kích thích uy hiếp, so với nhục thể còn đau đớn hơn.
Trung niên mỹ phụ nói đến đây, toàn thân rung động.
Thạch Kiếm nhướng mày giận dữ quát:
- Ta không tin cô ta làm những việc ấy.
- Ngươi cứ việc không tin, ta đã bị đau đớn về thể xác từ trong địa ngục mà vùng dậy.
- Thật như thế sao?
- Không những thế, còn nhiều lần ta từ trong hoạn nạn thoát thân, cô ta còn không buông tha, âm thầm hạ độc để hãm hại ta bi thảm đến nỗi sống cũng không được mà chết cũng không xong.
Trung niên mỹ phụ chưa hết căm hờn nói tiếp:
- Ngươi nghĩ xem, loại người này có đáng chết không.
Thạch Kiếm nhìn thi thể Bạch Tuyết Công Chúa, Chương lâu không nói lên lời.
Trung niên mỹ phụ trầm ngâm một lúc, rồi lên tiếng:
- Cô ấy là gì của ngươi? Thạch Kiếm ngẩng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cô ấy là hiền thê của ta.
Câu nói này như một mũi dao đâm vào tim Tiểu Mãn, nàng run rẩy, suýt ngã xuống đất.
Trung niên mỹ phụ cũng cảm động trước thâm tình của chàng, ngẩn người đáp:
- Ngươi là một người bất hạnh.
- Hừm! Ta tin chắc hiền thê ta là người hiền thục, tuyệt đối không làm ra thủ đoạn đê tiện này đâu. Tuy lời nói của ngươi là sự thật, nhưng nhất định ngươi có lỗi với cô ấy.
Trung niên mỹ phụ cố nén sự căm hờn nói:
- Người trên thế gian này rất hiểm trá, ngươi không hại người, người ta cũng moi tim gan mà đi hại ngươi.
- Đừng dùng lời nói hoang đường để biện lý lẽ.
- Ngươi không tin lời ta nói sao? Ví dụ ngươi mang bảo khí trong người, tất có người trong võ lâm đến giành...
- Ngươi...
Trung niên mỹ phụ bất kể lời nói của chàng nói tiếp:
- Nếu như một thiếu nữ bất hạnh, trời sanh ra tuyệt sắc giai nhân không những đàn ông dùng trăm phương ngàn kế để dụ dỗ nàng, mà đàn bà càng đố kỵ hơn, hiểm hại nàng đến chết mới thôi.
Thạch Kiếm nghe đến ngẩn người...
Trung niên mỹ phụ như bị nhiều uất ức lại nói:
- Bảo khí, mỹ sắc... đều là tai họa cả.
Bà nhìn Thạch Kiếm nói tiếp:
- Có lẽ ngươi còn trẻ, không hiểu lời ta nói, nhưng hai mươi năm sau, thậm chí ba bốn mươi năm sau ngươi sẽ hiểu ra thôi! Thạch Kiếm ngẩng đầu lên hỏi:
- Tôn danh là gì? Trung niên mỹ phụ bị chàng hỏi đến ngơ ngác.
Điều này cũng khó trách bà. Nếu như hai mươi năm trước không có một ai không biết phương danh của bà.
Công lực, tài sắc của bà, khắp thiên hạ không một người đàn ông nào không ngưỡng mộ theo đuổi, đàn bà thì hận bà đến chết.
Trung niên mỹ phụ như nhớ lại, đó là việc của hai mươi năm trời, sự huy hoàng nay đã trôi theo dòng thời gian, buông tiếng thở dài thốt:
- Ngươi thật không biết danh tánh ta sao?
- Biết thì cần thì phải hỏi nữa.
Thạch Kiếm nhìn thi thể của Công Chúa, lửa giận bừng bừng, bước đến nói to:
- Tuy ngươi nói thế, nhưng ta không tin nghe một lời nào cả.
- Thế thì ngươi muốn sao?
- Ta muốn đòi nợ máu.
- Thế này nhé, nội trong một trăm chiêu ta không xuất thủ, ngươi đánh thắng ta thì ta sẽ bó tay để ngươi phục thù, nhưng nếu thua thì đừng ngăn cản đường đi của ta.
- Được! Nói xong chàng tung người lên song chưởng phất ra.
Phút chốc, vẫy tay rào rào, luồng kình phong của Thạch Kiếm nhanh tuyệt luân.
Trung niên thiếu phụ di động thân hình như một dây xích trắng tung lên...
Đứng bên ngoài nhìn vào chỉ thấy bụi cát đầy trời, phút chốc hai người đấu đã hai chục chiêu.
Một lúc sau thân hình Thạch Kiếm lui ra sau, trợn mắt đứng nhìn.
Trung niên thiếu phụ thấy chàng không có ý đánh tiếp bèn hỏi:
- Tại sao không xuất thủ tiếp?
- Đã đầy trăm chiêu, ta chịu thua.
- Chỉ có chín mươi chín chiêu, còn lại một chiêu hãy đánh cho đủ.
- Được! Nói xong chàng điểm nhẹ đôi chân, tung người lên nhanh như điện xẹt, hữu chưởng đẩy ra một chiêu.
Chiêu này không thể xem thường, quả là có khí khái mạnh mẽ.
Trung niên mỹ phụ thấy thế cũng thầm khen:
- Chiêu thức quả là kỳ diệu.
Liền lui mình ra mấy trượng.
Thấy thế, Thạch Kiếm như một con linh xà, vây lấy không tha, thiếu phụ vừa lui ra, thì chàng cũng bổ tới, hữu chưởng không đổi chiêu thức, công thẳng tới.
Trung niên thiếu phụ thất kinh, nếu ra tay chống đỡ thì sẽ thất bại.
Nhưng bà không thẹn là nhất đại kỳ tuyệt cao thủ, trong lúc cấp bách liền nhún người, xoay chân vòng ra, như một khúc gỗ, lăn ra ngoài mười trượng.
Thạch Kiếm vung hữu chưởng ra, phát giác đã đánh vào khoảng không, trong lòng vô cùng bực bội.
Trung niên thiếu phụ thoát hiểm, trong lòng vô cùng kinh ngạc, trầm tư một lúc rồi nói:
- Thân pháp của ngươi không tồi, tuy trong vòng một trăm chiêu không thắng được ta.
Ta tôn trọng nhân cách đồng thời kính phục thâm tình của ngươi đối với vợ mình, nếu như ngươi muốn phục thù cho vợ thì ta sẽ hầu.
Nói xong, vút người lên phút chốc đã ra khỏi Hắc Ưu Cốc.
Thạch Kiếm không quay đầu lại nhìn bà, bước đến cạnh Công Chúa, trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Đỗ Tiểu Mãn nãy giờ đứng nhìn, trên khuôn mặt không lộ vẻ đau buồn thương xót gì cả.
Thạch Kiếm ngây người đứng nhìn thi thể Công Chúa.
Bỗng một âm thanh lạnh lẽo đến:
- Có mới nới cũ, tàn sát vợ quả là lòng lang dạ sói.