Bỗng có một âm thanh lạnh lẽo quỷ mị vang lên từ sau lưng chàng:
- Ta ở đây này! Chàng quay người lại, Bạc Mệnh Nữ đã đứng cách chàng bảy bước, điều này làm cho chàng toát mồ hôi lạnh, kinh ngạc lui ra hai bước lớn.
Bạc Mệnh Nữ thấy chàng kinh ngạc thất sắc, bèn cười nói:
- Chúng ta đánh đố được không?
- Đánh đố ư?
- Trong ba chiêu, nếu ngươi chưa sờ được khăn bịt mặt của ta thì ngươi sẽ thua.
- Sờ ư?
- Đúng vậy, chỉ cần ngươi sờ được là thắng.
- Ta thắng thì sao?
- Ta tự động bỏ khăn bịt mặt xuống.
- Nếu bại thì sao?
- Thay ta làm một việc.
- Việc gì?
- Nội trong một tháng, ngươi phải lột mặt nạ của Thiết Huyết Truy Hồn xuống.
Chàng suy nghĩ, cảm thấy cuộc đánh đố này không thiệt thòi lắm, thắng thì được xem mặt thật của Bạc Mệnh Nữ, bại thì làm một việc chàng vốn muốn làm. Nhưng Bạc Mệnh Nữ muốn lột mặt nạ của Thiết Huyết Truy Hồn giả có mục đích gì? Chàng hỏi:
- Cô nương lột mặt nạ của hắn có mục đích gì?
- Ta muốn chứng minh xem có phải là người mà ta đoán không? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Người nào? Bạc Mệnh Nữ trầm tư Chương lâu, mới nói từng chữ một:
- Bạc Tình Lang.
Nàng cắn răng nói, trong lời nói lộ ra vẻ căm hờn như muốn nuốt ba chữ này vào bụng.
Thạch Kiếm thấy mặt nàng sát khí bừng bừng cũng cảm thấy rùng mình hỏi:
- Bạc Tình Lang, hắn là ai?
- Bất tất phải hỏi nhiều, đến lúc ngươi tự khắc sẽ biết, xuất thủ đi. Ba chiêu thôi nhé! Chàng vốn cao ngạo, nay Bạc Mệnh Nữ nói một cách khinh miệt, trong lòng chàng không tin trong ba chiêu mà không sờ được chiếc khăn bịt mặt của nàng.
Nộ khí xung thiên lãnh đạm nói:
- Tại hạ xuất thủ đây!
- Xin cứ tự tiện! Bạc Mệnh Nữ vừa dứt lời, Thạch Kiếm lay động thân hình, hữu thủ vung ra.
Chàng xuất thủ nhanh như chớp, chưởng sắp chụp đến chiếc khăn bịt mặt của Bạc Mệnh Nữ.
Bạc Mệnh Nữ rung nhẹ vai, nhanh như một làn khói, phút chốc mất tăm.
Thạch Kiếm kinh ngạc.
Bỗng nghe Bạc Mệnh Nữ đứng ngoài ba trượng nói:
- Một chiêu rồi.
Chàng tức giận phóng nhanh tới.
Vận hết chân khí phóng lên không nhanh như điện đẩy chưởng ra cuốn theo một luồng chỉ phong chụp đến khuôn mặt của Bạc Mệnh Nữ thì...
Bạc Mệnh Nữ tức khắc lui ra phía sau.
Chàng lại chụp vào khoảng trống, giận đến phát điên, không đổi khí, phóng người lên không, thân hình xoẹt một cái nhanh như sao xẹt phóng tới.
Dưới ánh nắng, thấy một bóng xám lay động.
Bạc Mệnh Nữ không ngờ chàng liều mạng chụp đến, giật mình nhún người thấp xuống xoay tròn nhanh như một con yến lượn nhanh qua.
May mà nàng trong lúc nguy cấp ứng biến mới thoát khỏi trảo của Thạch Kiếm, kinh ngạc đến toát mồ hôi lạnh.
Thạch Kiếm thu người, buồn bã nói:
- Ta bại rồi.
- Trình độ khinh công của ngươi cực kỳ cao, tiếc rằng chưa đủ thời gian luyện tập.
- Cô nương bất tất phải tâng bốc ta.
- Một tháng sau cũng là ngày gặp lại ở đây.
Bạc Mệnh Nữ dứt lời thì thân hình đã lướt ra ngoài mươi trượng, vút mất hút đi.
Thạch Kiếm ngây người.
Chàng hoàn toàn sững sờ trước thân pháp tuyệt luân của Bạc Mệnh Nữ.
Chàng cảm thấy khó chịu nghĩ thầm:
- Hừm! Một tháng sau ta không những vạch trần bộ mặt thật của Thiết Huyết Truy Hồn mà nhất định cũng phải xé nát khăn đen của Bạc Mệnh Nữ.
Đang suy nghĩ bỗng có một luồng chưởng thanh mạnh mẽ, kinh thiên động địa bay tới.
Chàng thất kinh, thân hình lay động.
Nhìn lại đấu trường, chỉ thấy bóng người bay bổng, thi cốt loạn xạ.
Chưởng phong mang theo bụi cát mịt mù, kình phong va chạm vào nhau. Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lúc này chàng mới nhìn rõ, trong đấu trường một người bị mấy chục đồng tử trai tráng, liên thủ hợp công tuy võ công trác tuyệt giết chết mấy đồng tử bạch y, nhưng ngay tại đấu trường có một thiếu niên mặc nho y, mũi dài, mặt rộng, thần thái oai nghiêm chỉ huy bạch y đồng tử tấn công.
Người đứng giữa chịu không nổi thế võ như sóng trào của bọn bạch y đồng tử, sắp bại cơ.
Chàng nhìn kỹ người này chính là Thiên Lôi Thủ bỗng sắc mặt chàng lộ ra sát khí bừng bừng, một tiếng thét chấn thiên vang lên:
- Dừng tay lại! Mọi người trên đấu trường thất kinh, giương mắt nhìn.
Thiên Lôi Thủ vừa thấy chàng vô cùng mừng rỡ, tung người đến bên cạnh chàng nói nhỏ:
- Phò Mã chạy đi đâu vậy, Hoàng Thượng lo lắng vô cùng.
Chàng giật mình hỏi:
- Bạch Tuyết Công Chúa đâu?
- Mất tích rồi, nàng ở trong cung đợi Phò Mã ba ngày, rồi bỏ đi để thơ lại rằng bôn ba giang hồ để tìm Phò Mã về.
- A! Lúc này nho y thiếu niên bước đến giận dữ quát:
- Thiên Lôi Thủ đền mạng cho tam đệ ta! Thạch Kiếm thấy hắn lộ khí xung thiên. Thiên Lôi Thủ ghé tai chàng nói:
- Hắn là Tứ Minh Ngọc Diện Thư Sinh, con trai của Võ Lâm Bạo Quân vì lúc trước ta giết chết Từ Dật, nên hôm nay không may gặp...
- Để ta đuổi hắn đi...
- Phò Mã, không thể xem thường. Ngọc Diện Thư Sinh không cao ngạo như tam đệ của hắn đâu, hắn đã được chân truyền của thân phụ, vả lại các bạch y đồng tử kia đều do Võ Lâm Bạo Quân dạy ra cả, tuổi tác tuy nhỏ, nhưng võ công lại không thua các võ lâm cao thủ.
Thạch Kiếm nghe nói hắn là thứ tử của Võ Lâm Bạo Quân bất giác nổi lên lửa giận tung mình đến trước mặt Ngọc Diện Thư Sinh nói:
- Từ Dật gian tà đoạt dâm, chết là đáng lắm, ngươi còn ngông cuồng cái gì? Ngọc Diện Thư Sinh lãnh đạm nhìn Thạch Kiếm nói:
- Ngươi là ai?
- Thạch Kiếm.
- Ha! Ha!...
Hắn cất tiếng cười to chấn động cả không gian thật là nội lực thâm hậu.
Ngọc Diện Thư Sinh cười xong khinh miệt nói:
- Mấy ngày trước ngươi du hồn dưới chưởng của phụ thân ta, còn nói gì nữa chăng? Thạch Kiếm bị hắn nhắc lại việc ngày trước bất giác tung người đến, đẩy một chưởng.
Ngọc Diện Thư Sinh lay động thân mình, lui ra sáu, bảy trượng ra lệnh:
- Hãy bắt lấy tên cuồng đồ này cho ta.
Phút chốc mười mấy bạch ảnh ào lên đồng tung ra một luồng chưởng lực hùng hậu.
Thạch Kiếm thấy Ngọc Diện Thư Sinh lui ra sau, liền tăng thêm mười hai thành công lực.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Dưới ánh nắng thấy muôn vàn luồng ngân quang bao trùm lấy chàng.
Đây là một trận quyết đấu kịch liệt. Thiên Lôi Thủ trong lòng bất giác rùng mình.
Bỗng Thạch Kiếm hừm lên một tiếng liên tiếp lui ra ba, bốn bước rồi dừng lại.
Chỉ thấy bạch y đồng tử thân hình như diều đứt dây bay ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu bắn ra tứ phía.
Một thảm cảnh như quỷ khốc thần sầu, bạch y nhuộm lên các đốm máu tươi, mười mấy tử thi nằm la liệt trên mặt đất.
Còn lại hai bạch y đồng tử công lực có vẻ cao hơn, lay động thân mình không bị té xuống.
Sắc mặt của Ngọc Diện Thư Sinh trở nên trắng bệch, mắt lộ sát khí đùng đùng, phẫn nộ quát:
- Hãy nộp mạng cho ta! Ngọc Diện Thư Sinh thân hình như điện xẹt, phóng ra một chưởng mạnh mẽ vô song.
Thạch Kiếm cắn răng, đẩy ra một luồng chưởng phong.
Bùng! Hai luồng chưởng phong va vào nhau bụi cát mù trời.
Ngọc Diện Thư Sinh lui ra ba bước.
Thạch Kiếm trong lòng sôi sục, lảo đảo lui ra sau năm bước mặt xám xịt.
Ngọc Diện Thư Sinh đưa mắt nhìn tức thì vung chưởng ảnh nhanh chóng chụp đến Thạch Kiếm.
Chàng vận chân khí, búng người, lách nhảy khỏi vòng chưởng ảnh.
Dưới ánh nắng, hai người đấu với nhau quyết liệt, kình phong bao trùm mặt đất. Thiên Lôi Thủ đứng xa ngoài một trượng vạt áo cũng phất phới bay theo làn chưởng phong.
Thạch Kiếm như bị sức nặng ngàn cân đè lên.
Rống lên một tiếng...
Thân hình như diều đứt dây, bay ra ngoài bảy, tám trượng.
Thiên Lôi Thủ lướt tới đỡ lấy thân chàng.
Vai phải của Ngọc Diện Thư Sinh cũng bị chàng đánh một chưởng, lui ra mười mấy bước, cố gắng trụ lại.
Ngọc Diện Thư Sinh sắc mặt tái nhạt, từng bước tiến tới.
Thạch Kiếm vùng ra khỏi tay của Thiên Lôi Thủ, mặt không còn sắc máu, lê từng bước nặng nề bước tới.
Bỗng Ngọc Diện Thư Sinh vận chân khí tung ra một chưởng.
Phút chốc hai bóng người lại hòa thành một...
Một bóng người bay tới giữa Thạch Kiếm và Ngọc Diện Thư Sinh hai người đi lui ra mấy bước thổ ra một ngụm máu tươi.
Thạch Kiếm đau đớn mở mắt nhìn la lên một tiếng.
Ngọc Diện Thư Sinh mở mắt liếc nhìn thì ra là một thiếu phụ tuyệt sắc. Sau lưng mười mấy vị đại hán, bất giác nộ khí xung thiên, lại thổ ra một ngụm máu tươi lãnh đạm nói:
- Cô nương là ai? Thiếu phụ khẽ lay động làn thu thủy, má lộ hai đồng tiền cười nhạt nói:
- Tứ công tử ngươi không nhận ra ta sao? Ngọc Diện Thư Sinh thần sắc thay đổi, thay vào đó là thần sắc như mê như muội.
Thiếu phụ mặt lộ xuân sắc nói:
- Ta là Phấn Diện Đào Hoa Mã Kim Liên...
- Ồ! Thì ra cô là phu nhân của Bảo Chủ Thiết Huyết Truy Hồn.
- Chính phải! Vừa dứt lời, liền tung mình đến bên cạnh Thạch Kiếm trầm giọng nói:
- Các hạ! Còn không mau mang Thủy Tinh Mộc Cầu ra.
- Thủy Tinh Mộc Cầu ư?
- Ngươi hà tất phải giả vờ, Thiết Huyết Truy Hồn đã chết rồi.
Thạch Kiếm tức giận run người thổ ra một búng máu tươi, nghiến răng quát:
- Con tiện tỳ! Bốp! Bốp! Hai tiếng.
Hai vết chưởng đỏ hằn lên má Thạch Kiếm, môi chàng rướm máu đỏ tươi.
Phấn Diện Đào Hoa hằn học nói:
- Mau đưa Thủy Tinh Mộc Cầu đây!
- Không đưa.
- Ngươi không chịu đưa ta sẽ lấy mạng ngươi! Thạch Kiếm đôi mắt rực lửa căm hờn trầm giọng nói:
- Không! Ngươi có giết ta cũng không đưa.
- Hừ! Khẩu khí lớn lắm! Phấn Diện Đào Hoa mắt lộ sát khí song chưởng phát ra nhanh như điện, luồng chưởng phong cuồn cuộn như đảo hải di sơn ập đến.
Thạch Kiếm nặng nề di động, vẫn không chịu đưa chưởng lên đỡ.
Luồng chưởng lướt qua người chàng, phát ra tiếng rít ghê rợn.
Bỗng Thiên Lôi Thủ lắc người phóng đến trước mặt Thạch Kiếm, râu tóc dựng ngược đẩy ra một chưởng. Tiếng ầm ầm như trời long đất lở vang lên lướt chênh chếch đến. Phấn Diện Đào Hoa lại phát tiếp một chưởng.
Thiên Lôi Thủ nghiến răng đưa chưởng lên đỡ, chưởng lực nặng như Thái Sơn ập tới, lão đứng không vững thối lui mấy bước. Thạch Kiếm cũng bị luồng chưởng phong đó làm cho thân hình lảo đảo.
Chưởng lực hùng hậu đó khiến những người đứng xung quanh khiếp đảm kinh hồn.
Phấn Diện Đào Hoa nhanh như cắt đưa chưởng vồ xuống đầu Thiên Lôi Thủ. Thiên Lôi Thủ lách người tránh ra một bên, nhưng chậm một bước, chỉ thấy thân hình lão lảo đảo thối lui mười mấy bước, sau cùng chịu không nổi hự lên một tiếng té phịch xuống đất.
Thạch Kiếm vừa tức giận vừa kinh bước vội về phía lão.
Phấn Diện Đào Hoa thét lên giọng the thé:
- Ngươi chết đến nơi mà chưa còn không chịu đưa Thủy Tinh Mộc Cầu ra.
Thạch Kiếm trợn mắt không nói, đẩy lui ra một chưởng.
Phấn Diện Đào Hoa tức giận, tả thủ đưa lên, phất chưởng ra, hữu thủ ngũ chỉ thò ra nhắm ngực chàng chộp tới.
Thạch Kiếm lúc này đã đến bước đường cùng, thò tay vào trong người móc ra một viên Mộc Cầu to như lòng bàn tay.
Bỗng Ngọc Diện Thư Sinh và hai đồng tử mặc áo trắng thét lên một tiếng lướt tới nhanh như điện chớp.
Phấn Diện Đào Hoa cũng lắc người phóng đến, mấy đại hán đứng xung quanh cũng ào ào phóng đến. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về Thủy Tinh Mộc Cầu trên tay Thạch Kiếm.
Nói thì chậm việc xảy ra rất nhanh, khinh công của lũ người này nhanh vô cùng, vùn vụt lướt đến chỗ Thạch Kiếm.
Thủy Tinh Mộc Cầu hình như có linh tính rơi phịch xuống đất lăn đi rất nhanh.
Bỗng có tiếng phần phật của y phục vụt lay động trong gió rồi tiếp theo là những tiếng gào thảm khốc vang lên, khiến những người có mặt xung quanh cũng kinh hồn lạc phách.