Bát Bộ Thần Công

Chương 14: Xuân Sắc Vô Biên


Chương trước Chương tiếp

Thạch Kiếm được dẫn đến một phòng, sau khi ăn uống no nê, hai a hoàn mặc bạch y dẫn chàng đi xuyên qua một hành lang. Chàng liền hỏi:

- Cô nương muốn dẫn ta đến nơi nào? A hoàn đưa tay bịt miệng cười hai tiếng nói:

- Ngươi không cần sợ, phu nhân ta sẽ đối đãi tốt với ngươi.

- Phu nhân là ai?

- Mã Kim Liên, Mã phu nhân.

- Ồ, Phấn Diện Đào Hoa Mã Kim Liên à?

- Tôn danh của phu nhân đừng tùy tiện gọi lại như thế, cẩn thận bị người khác nghe thấy.

Thạch Kiếm dừng bước nhìn ra là một cái phá gác nguy nga, bốn bề trồng hoa thơm cỏ lạ, mùi thơm của hoa làm Thạch Kiếm ngây ngất trong lòng.

Hai a hoàn bạch y dẫn chàng vào một phòng ngủ, chàng liền hỏi:

- Cô nương, đây là nơi nào?

- Đào Hoa Các, ngươi đừng sợ, phu nhân sẽ lập tức đến đây.

Nói rồi cười nhạt hai tiếng, rồi quay mình đi ra đóng cửa lại, để một mình Thạch Kiếm trong phòng.

Thạch Kiếm nghe được trong tiếng cười chứa đựng một hàm ý sâu xa, nhưng chàng không hiểu là ý gì, chàng thầm nghĩ:

- Mặc kệ họ! Việc xảy ra rồi tất có cách đối phó, không chừng ta phải liều mình xông ra ngoài thôi.

Nghĩ xong, chàng ngắm nhìn bố trí trong phòng, thấy thiết bị trong phòng rất tinh tế, bỗng một luồng hương thơm bay đến.

Mắt chàng sáng lên, Phấn Diện Đào Hoa như một con bướm đã đến trước mặt chàng, thái độ vô cùng quyến rũ.

Chàng bất giác lùi ra hai bước.

Phấn Diện Đào Hoa mặt lộ vẻ xuân, mỉm cười bước tới nói:

- Huynh đệ, ngươi không cần sợ, ta đâu phải là hổ, không ăn thịt ngươi đâu.

- Phu nhân phóng thích ta, ta rất cảm kích, không biết phu nhân bảo ta đến đây có gì chỉ giáo?

- Ái chà! Hà tất khách sáo như vậy? Chỉ giáo thì ta không dám. Trong thạch lao ba ngày rồi, cũng đã chịu khổ không ít, ta muốn ngươi đến đây nghỉ ngơi.

- Ý phu nhân như thế, tại hạ tâm lĩnh, chỉ hy vọng rằng sớm ra khỏi Thiết Huyết Bảo.

Phấn Diện Đào Hoa không nghe thấy, õng ẹo bước đến ôm chầm lấy chàng.

Chàng đã phòng bị trước, lắc người qua một bên nghiêm sắc nói:

- Phu nhân, không...

Bỗng Phấn Diện Đào Hoa cởi bỏ xiêm y trên mình chỉ còn lại áo yếm, để lộ làn da trắng nõn nà từ từ bước đến, làn thu ba khẽ động nói một cách yến oanh.

Chàng thấy thế trong lòng có vẻ mơ hồ.

Đôi mắt của Phấn Diện Đào Hoa có sức quyến rũ vô cùng, bao trùm lấy chàng nói:

- Hãy đến đây nào! Bảo bối của ta.

Thạch Kiếm như bị trúng tà, một luồng lửa dục từ đan điền bốc lên.

Chàng ngẩn người. Phấn Diện Đào Hoa bước đến ôm lấy Thạch Kiếm vào lòng.

Cơ thịt tiếp xúc nhau, Thạch Kiếm đã bị ma lực của nàng chinh phục rồi, chàng nóng bỏng, trong lòng rạo rực, lửa dục của chàng ngày càng bốc lên cao.

Thập chỉ của Phấn Diện Đào Hoa như mười con rắn nhỏ, nhẹ nhàng lan đi khắp thân thể chàng, làm cho tim chàng đập thình thịch, khí huyết hưng phấn. Phấn Diện Đào Hoa cười một tiếng rồi nằm lên giường. Thạch Kiếm như mãnh hổ xuất chuồng nhảy xổ tới.

Bỗng rầm một tiếng, Thạch Kiếm sơ ý làm đổ một bình hoa, nước trong bình bắn đầy mặt chàng.

Chàng bị nước bắn vào mặt giật mình bừng tỉnh, cắn răng kiềm chế dục vọng trong lòng, mắt lộ hung quang bước tới.

Phấn Diện Đào Hoa nghe tiếng bình vỡ cũng giật mình, thấy chàng bước tới, mới yên tâm nói:

- Đến đây nào! Đến đây nào! Nàng vừa nói vừa cởi bỏ hết áo yếm còn lại, lộ ra hai nhũ phong đầy đặn, trắng như ngọc, tỏa ra một mùi thơm ngát.

Những xuân sắc vô biên này dưới mắt Thạch Kiếm như là một con phì trư đáng giết.

Song chưởng chàng quất mạnh ra.

Phấn Diện Đào Hoa thấy chàng mắt lộ hung quang thì âm thầm phòng bị, lúc chàng quét chưởng ra liền lăn người tránh.

Lúc đó, chưởng lực lợi hại của chàng làm cho tấm chăn gấm trên giường tung lên.

Phấn Diện Đào Hoa nhanh chóng mặc xiêm y, lướt ra Đào Hoa Các. Chàng giận dữ hừ hai tiếng đuổi theo sau.

Đúng lúc đó mười tên bạch y a hoàn chạy ra, chặn lấy lối đi của Thạch Kiếm.

Phấn Diện Đào Hoa nộ khí xung thiên quát:

- Ta vốn có lòng tốt ngươi lại không nhận.

- Hừm! Tiện phụ...

Chàng chưa dứt lời thì Phấn Diện Đào Hoa đã quát:

- Hãy bắt hắn lại! Phút chốc mười bóng trắng lướt như bay tới chụp lấy chàng.

Mười bạch y a hoàn này đều là những người thân cận với Phấn Diện Đào Hoa võ công cũng không tồi, vừa phát động ra thì như sấm sét mạnh mẽ vô cùng.

Thạch Kiếm đưa mắt nhìn, thì đã bị bạch ảnh vây lấy, bất giác toát mồ hôi hột.

Chàng rùng mình, giơ chưởng lên.

Phút chốc, chưởng lực va vào nhau trong không trung, bạch ảnh như những con diều đứt dây bay vút ra ngoài.

Và những tiếng kêu thảm thiết vang lên kèm theo tiếng đá vụn bay rào rào tạo thành một âm thanh hỗn tạp.

Một chưởng của chàng đã vận hết mười thành công lực nên bị lui ra sau mười mấy bước. Trong lòng kinh ngạc đưa mắt nhìn.

Mặt đất đã ngã gục sáu a hoàn.

Bốn vị còn lại như những bông hoa héo tàn, cúi đầu đứng đó.

Phấn Diện Đào Hoa quát:

- Ra tay mạnh mẽ, ai nhẹ tay sẽ dùng Bảo quy nặng nhất trừng trị.

Lúc đó bốn a hoàn bị ngã cố gắng vùng dậy, cùng với bốn a hoàn chưa ngã, từ từ lê những bước chân nặng nề đến.

Thạch Kiếm giận dữ quát:

- Phấn Diện Đào Hoa ngươi đuổi dân vào miệng hổ...

Chưa dứt lời, tám vị bạch y a hoàn liền ra tay.

Tám luồng chưởng phong oai kình bá đạo hợp thành một luồng hồng lưu mạnh vô song như vỡ đê quét tới.

Chàng thấy vậy bất giác rùng mình cắn răng vận hết mười thành công lực tấn công.

Phút chốc, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.

Tám vị bạch y a hoàn máu nhuộm đầy đất, thi thể bắn văng ra mọi hướng.

Chàng tái mặt lui ra năm bước.

Đúng lúc ấy trên mặt đất lộ ra vết nứt lún sâu hơn tấc. Chàng đã bị thương nặng đưa mắt nhìn Phấn Diện Đào Hoa, một dòng máu tươi từ khóe miệng chàng rỉ xuống.

Phấn Diện Đào Hoa liếc nhìn những tử thi trên mặt đất, không lộ vẻ thương xót, thần sắc không đổi bước đến, lạnh lùng nói:

- Mau chóng theo ta lên Đào Hoa Các hưởng lạc, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng sống nữa.

Chàng tức giận quát:

- Dâm phụ, sẽ có một ngày ta san bằng Thiết Huyết Bảo.

- Khẩu khí rất ngông cuồng, nhưng ngươi không còn cơ hội nữa rồi.

- Ta không tin.

- Thế thì thử xem.

Chàng hớp nhẹ một hơi, cảm thấy toàn thân đau đớn, công lực không đều, than thầm.

Bỗng chàng nảy ra một ý nghĩ:

- Chạy trốn! Còn nước còn tát!...

Nghĩ đến đây, chàng liền vận khí song chưởng đẩy ra nhanh như điện xẹt.

Phấn Diện Đào Hoa cười nhạt, hữu chưởng phóng tiếp năm luồng chỉ phong kích đến.

Chàng thấy y thị tuy rằng động tác nhẹ nhàng, nhưng chỉ phong ngầm ẩn chứa oai lực vô song, mạnh mẽ xô tới.

Càng làm cho ý nghĩ chạy trốn thêm kiên quyết, vừa xuất chưởng xong liền quay người chạy nhanh.

Phấn Diện Đào Hoa không ngờ chàng lại biến chạy, liền tung người đuổi theo.

Thạch Kiếm hớp một luồng chân khí phóng ra ngoài mười mấy trượng xa.

Bỗng mấy bóng đen bay tới, Thạch Kiếm cắn răng quát:

- Ai cản ta sẽ chết! Song chưởng nhất tề quét ra, tạo thêm một luồng kình phong mạnh mẽ.

Đúng lúc ấy, kình phong xé tan, tiếng kêu thảm vang lên, máu phun tứ phía mấy bóng người lần lượt ngã xuống tạo thành một vệt máu dài.

Thạch Kiếm như con thuyền lướt nhẹ trên sóng, theo đường máu này phóng đi.

Dưới ánh mặt trời, thấy một luồng khói nhẹ, lướt nhanh trên ngọn cỏ, mái và vách tường, nhanh vô luân, nhìn cũng không được rõ.

Thạch Kiếm lướt ra khỏi Thiết Huyết Bảo.

Gió thổi tung bay vạt áo, chàng dùng tay áo lau trán, tay áo ướt đẫm, chàng thở dài, mới bình tâm trở lại.

Tựa vào gốc cây nghỉ ngơi. Chân khí dần dần được Hồi phục, chàng có vẻ nản lòng.

Nhớ lại cuộc đấu với Võ Lâm Bạo Quân và nay lại bại dưới tay Phấn Diện Đào Hoa một cách thê thảm.

Thật ra không phải võ công của chàng kém cỏi.

Một là vì chàng mới tiếp thu chân khí của Quỷ Cốc Bát Tuyệt không bao lâu, thời gian ngắn chưa thể dung hòa xuyên suốt, chưa phát huy hết tiềm năng được.

Hai là chàng thất bại lúc sức lực bị giảm sút.

Ba là chàng không thể ăn đôi mắt của một người con gái yêu chàng tha thiết, vì thế công lực của chàng chỉ có thể dừng lại ở sáu thành mà thôi.

Nhưng chàng không nghĩ đến những điều này, chỉ chợt nghĩ đến lời dặn của quái nhân.

Cố gắng tìm lại đứa con của lão quái nhân giao Thủy Tinh Mộc Cầu cho cô ta để phục thù.

Việc thứ hai là phải vạch trần bộ mặt giả của Thiết Huyết Truy Hồn.

Những sự việc vừa qua cho thấy Thiết Huyết Truy Hồn không có trong bảo, nay đành phải đợi thời cơ mà hành động.

Nghĩ đến thân thế của mình, thân mẫu là Thạch Na Na Bồng Lai Tiên Chủ còn thân phụ chàng là ai? Một ý nghĩ đáng sợ lướt qua đầu chàng.

- Võ Lâm Bạo Quân là thân phụ ta sao? Chàng đã nghe Võ Lâm Bạo Quân nói với lục y thiếu nữ Tiên Chi như thế...

- Hừ! Không có thể...

Võ Lâm Bạo Quân là thân phụ thì thủ đoạn độc ác của Võ Lâm Bạo Quân quả là tàn nhẫn. Đó không phải là hành động của một người cha đối với con.

Bỗng chàng thò tay vào túi chạm phải tấm địa đồ mà Lãn Tiên tặng cho chàng.

Mở ra xem, thì ra Bồng Lai Cung địa thế trong một thâm sơn lâm dã.

Chàng quyết định tìm thân mẫu Thạch Na Na để hỏi cho ra lẽ.

Nghĩ xong liền lay động thân mình phóng đi.

Bỗng có một bóng đen bay xẹt tới.

Chàng đưa mắt nhìn bất giác kinh người.

Người này mặc hắc y, đầu đội khăn đen toàn mình đều là một màu đen, không phân biệt ra là nam hay nữ, nhưng bóng dáng người thon thả có thể là một nữ tử.

Thạch Kiếm ngắm nhìn Chương lâu, hắc y quái nhân lên tiếng hỏi:

- Các hạ từ Thiết Huyết Bảo ra đây? Chàng nghi hoặc hỏi:

- Cô là ai? Giọng nói của hắc y nữ vô cùng lạnh lẽo nói:

- Hãy trả lời ta.

- Đúng, tại hạ vừa từ trong Thiết Huyết Bảo ra.

- Ngươi là môn hạ của Thiết Huyết Bảo?

- Hừm, không. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thạch Kiếm nói tiếp:

- Cô nương là ai? Nếu không trả lời, tại hạ xin kiếu từ.

- Ta ư? Hắc y nữ run run, giọng nói thê thảm:

- Bạc Mệnh Nữ.

- Bạc Mệnh Nữ ư? Chàng bất giác ngây người, Bạc Mệnh Nữ âm thầm hỏi:

- Ngươi đã gặp Thiết Huyết Truy Hồn?

- Ai? Ý chàng muốn hỏi là Thiết Huyết Truy Hồn giả hay là thật, nhưng Bạc Mệnh Nữ tưởng chàng giả vờ, giận dữ, thốt lạnh lẽo:

- Thiết Huyết Truy Hồn Bảo Chủ Bắc Bảo của Võ Lâm Tử Cấm Địa danh chấn thiên hạ mà ngươi lại không biết sao? Võ Lâm Tử Cấm Địa làm chàng giật mình hỏi:

- Cái gì? Võ Lâm Tử Cấm Địa ư?

- Võ Lâm Tử Cấm Địa, họ chia đất làm ranh giới, ai vi phạm sẽ bị xử tử.

Chàng không tin nói:

- Võ Lâm Tử Cấm Địa chỉ có hư danh mà thôi, ta không phải sống nhăn đi ra sao! Bạc Mệnh Nữ bị chàng hỏi ngạc nhiên, không biết trả lời thế nào.

Thật ra võ công của Thạch Kiếm trong võ lâm hiện nay trừ một số cao thủ võ công cao siêu mới có thể sống sót mà thoát ra.

Bạc Mệnh Nữ ngây người một lúc rồi nói:

- Các hạ võ công siêu luân, đương nhiên là ngoại lệ, vả lại Bắc Bảo là nơi yếu nhất của Võ Lâm Tử Cấm Địa.

- Ồ! Yếu nhất sao? Còn ba cấm địa kia thì như thế nào?

- Đông Môn, Tây Cốc, Nam Cung.

- Nam Cung có phải là Bồng Lai Tiên Cung không?

- Chính phải.

- Thế còn Đông Môn và Tây Cốc thì sao?

- Đông Môn là Huyết Đao Môn, Tây Cốc là Lãnh Phong Cốc.

- Võ Lâm Tử Cấm Địa so với Cửu Đại Môn Phái thì thế nào?

- Trừ Nam Cung ra, ba cấm địa kia yếu hơn. Bắc Bảo yếu nhất, Đông Môn, Tây Cốc đều vượt xa Cửu Đại Môn Phái, đến nay chưa có ai có thể sống mà đi ra Đông Môn, Tây Cốc.

Bạc Mệnh Nữ càng nói càng lợi hại, chàng thầm quyết định sau này có cơ hội ắt sẽ đến Đông Môn và Tây Cốc.

Bạc Mệnh Nữ hỏi:

- Ngươi đã gặp Thiết Huyết Truy Hồn?

- Cô nương hỏi là Thiết Huyết Truy Hồn giả hay thật?

- Ồ, thế nào? Bạc Mệnh Nữ giật mình thối lui một bước lớn hỏi:

- Thiết Huyết Truy Hồn có phân thật giả sao?

- Đúng vậy!

- Ta hỏi là người mang mặt nạ ăn mặc như văn sĩ vậy...?

- Đó là Thiết Huyết Truy Hồn giả.

- Giả sao?... A! Có lẽ chính là hắn, thân phụ đoán không sai...

- Cô nương tìm hắn?

- Giờ hắn có trong Bảo không?

- Có thể không có?

- Tại sao lại có thể?

- Tại vì tại hạ không thể xác định được.

- Khuôn mặt hắn như thế nào?




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...