“Thiên kỳ đang ở chỗ của Hoãn Nhân.” Diệp Băng quay người, có chút lảng tránh. Vài phút sau mới buông ra một câu dịu dàng. ‘Tôi thấy hơi lo”
Cô không biết cô lo cho ai, lo cho cái gì mà cũng không biết hiện tại là cô đang lo lắng hay mệt mỏi.
“Nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ đến đó!”
“Đừng đi” Diệp Băng nắm lấy tay áo Hình Thiên, giữ chặt. “Đến đó… nguy hiểm lắm!Hơn nữa là việc của Thiên Kỳ, chúng ta không nên can thiệp vào.”
Chữ “chúng ta” khiến Hình Thiên vô cùng vui vẻ.
“Này, em có nghĩ sau này em sẽ là vợ của tôi không?”
“Tôi vốn không định nói, nhưng mà anh đã hỏi thì… không thể nào.”
Hình Thiên cúi đầu, khẽ phát ra những tiếng cười trong trẻo: “Sao em lại nghĩ thế?”
“Bởi vì tôi không thích anh một tạo nào!”
“Chỉ không thích thôi à? Có ghét tôi không?”
“Không! Không ghét! Chỉ không thích thôi.”
Diệp Băng thực sự không hiểu mình đang nói gì mà dường như cô cũng chẳng quan tâm mình vừa nói gì, chỉ lặng lẽ quận mình trong chăn, ngủ ngon lành.
Mà đâu chỉ có ngủ ngon lành thôi!
Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, lấy tay anh áp lên má mình. Thích thú cảm nhận hơi ấm từ bàn tay thô to đó, có phần rất hiền hòa dễ mến.
Hành động này của cô lại khiến anh dở khóc dở cười.
“Này, cô bé… liệu em đã sẵn lòng ở bên tôi!”
“Cho tôi một phút”Diệp Băng đang ngủ ngon lành bỗng thò đầu ra, tinh nghịch đáp lời.
Chỉ một phút thôi sao!? Thế không phải là quá ngắn ngủi với một cô gái mới lớn à? Có điều lại là quá lâu với anh….
“Thưa ngài, tôi xin trả lời….”