Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Chương 177: Cắt Râu Vứt Bỏ Giáp


Chương trước Chương tiếp

Ngụy Duyên mang theo năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ, tuy Gia Cát Lượng luôn luôn cẩn thận mà không khinh xuất bước vào hiểm địa, hơn nữa Lưu Bị coi trọng hắn, đưa cho hắn rất nhiều hộ vệ, thế nhưng nhóm người này cũng sẽ không thể vượt qua số lượng năm ngàn người của Ngụy Duyên. Ngụy Duyên vốn lượn quanh sườn Bác Vọng chính là đi đường xa, mặc dù Thái Sử Từ đang tiến vào sườn Bác Vọng sau đó hắn liền làm chậm lại tốc độ truy kích để khiến cho Lưu Bị chậm lại, thế nhưng đường xa thì vẫn là đường xa, hắn thế nhưng không muốn tốn hao thời gian, huống chi vào lúc này, Gia Cát Lượng còn không có tư cách để Ngụy Duyên coi trọng. Hơn nữa cũng còn có nguyên nhân là Liêu Giang sợ nói nhiều sẽ làm hỏng chuyện, không dám nói thêm về Gia Cát Lượng cho hắn và Thái Sử Từ, thế nhưng Gia Cát Lượng còn không chưa lập được công huân lớn nào cả. Với tính khí cao ngạo của Ngụy Duyên, sao hắn có thể coi trọng "Hạng người vô danh"? Hơn nữa, Lưu Bị thoạt nhìn thì là miếng ăn ngon miệng hơn Gia Cát Lượng nhiều. Công huân lấy được từ đó không gì có thể so sánh được, cho nên khi nhìn thấy Gia Cát Lượng phái binh chặn đường mình, Ngụy Duyên chỉ thử trong chốc lát, sau khi phát hiện không thể dễ dàng tiến lên, hắn lập tức chia một nghìn kỵ binh, đi trước, tiến về lối vào sườn Bác Vọng, phóng hỏa đốt núi.

Cho nên, khi đám người Lưu Bị cho rằng lập tức có thể chạy ra ngoài, tìm đường sống, đại hỏa xuất hiện trước mặt lại một lần nữa khiến cho bọn hắn lâm vào cảnh tuyệt vọng.

"Trời xanh, ngươi sao mà bất công ...!" Hai mắt Lưu Bị đẫm lệ sương mù, hắn ngửa mặt lên trời thét dài: "Ta Lưu Bị mong mỏi trùng hưng Hán thất, ngươi vì sao luôn trêu đùa ta? Vì sao, tại sao vậy!"

Nhìn thấy Lưu Bị giống như muốn nổi điên, tất cả mọi người ở bên cạnh hắn đều cảm thấy vô cùng buồn khổ, nhất là Trương Phi. Đi mắt báo trợn tròn, hắn mãnh liệt hét lớn một tiếng, "A...!" Tiếp theo, bát trượng xà mâu bổ về phía bên cạnh, một cây đại thụ to bằng một người kêu răng rắc rồi gãy đổ xuống đất.

"Hoàng thúc, chúng ta còn có một đường sinh cơ! Ngài vì sao lại có thái độ tuyệt vọng như này?" hai mắt Văn Sính đảo ngược một vòng rất nhanh, rốt cục hắn đã nghĩ ra một biện pháp.

"Trọng Nghiệp còn có chủ ý?" Sau khi nghe Văn Sính nói còn có biện pháp, Lưu Bị lập tức tỉnh táo tinh thần, một đôi dài tay gắt gao giữ ở Văn Sính cánh tay, giống như kích động không biết nên nói cái gì cho phải giống nhau.

"Hoàng thúc" Văn Sính cũng giống như Hoàng Trung, chỉ thuần phục Lưu Kỳ, cho nên bọn hắn luôn xưng hô Lưu Bị bằng hai từ "Hoàng thúc" để thay thế hai từ "Chúa công". Vốn Lưu Bị còn cảm thấy đắc chí vì hai chữ "Hoàng thúc" đã trở thành từ xưng hô chính thức, thế nhưng không lâu sau đó, hắn lại cảm thấy bực bội dù sao, hai từ “Hoàng thúc” bề ngoài sang trọng quý phía nhưng còn kém hơn nhiều hai từ "Chúa công", thế nhưng hiện tại hắn không muốn so đo cùng Văn Sính ở phương diện này. Lúc này hắn mong ngóng nhìn về hướng viên Đại tướng vốn không được hắn quá coi trọng. Ánh mắt hắn sáng lấp lánh khiến cho Văn Sính suýt chút nữa bị hù dọa không dám lên tiếng

Trước tiên Văn Sính sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Tuy hắn đi theo Lưu Bị cũng không quá lâu, thế nhưng hắn vẫn tiến hành nghiên cứu Gia Cát Lượng, một thủ hạ của Lưu Bị mà có thể khiến người khác chạm tay phải bỏng. Trong suy nghĩ của Văn Sính hắn, Gia Cát Lượng tuy không thể đánh bại Ngụy Duyên cùng kỵ binh của hắn, thế nhưng việc kéo dài một thời gian ngắn vẫn dư sức, cho nên ngọn lửa trước mặt vừa vặn nổi lên không bao lâu, thời gian đốt cháy không thể quá dài, cho nên theo như hắn nghĩ việc lao ra khỏi ngọn lửa trước mặt cũng không phải không thể làm được. Điều khó làm là sao có thể ứng đối với phục binh của Ngụy Duyên sau khi ra khỏi cố. Dù sao bản thân Ngụy Diên là một Đại tướng thanh danh lên cao trong quân Hứa Thành, Ngụy Duyên hắn không thể nào hoàn toàn ký thác hy vọng vào một trận đại hỏa như này.

Sau khi suy nghĩ lại tất cả những điều này, rốt cục Văn Sính lên tiếng đúng lúc mọi người đang chờ mong, hắn nói: "Hoàng thúc, Trương tướng quân, Hoàng lão tướng quân, còn có mạt tướng che chở ngài, hơn nữa còn cả những tướng sĩ trung dũng, biển lửa trước mặt tuy nhìn qua hiểm ác, chúng ta cũng không phải không có hy vọng lao ra ngoài. Vấn đề là chúng ta còn phải phải bảo vệ ngài xông qua kỵ binh của Ngụy Duyên ở bên ngoài, chuyện này thì có một chút phiền toái"

Văn Sính là một Đại tướng giỏi về phòng thủ. Loại võ tướng này, ưu điểm lớn nhất chính là tỉnh táo, Đại tướng kiểu này trước sự tấn công của quân địch vẫn có thể thong dong mà lại nhanh chóng nghĩ ra kế sách ứng đối, cho nên, lần này, Lưu Bị đã bất hạnh, lại gặp may mắn. Đương nhiên, may mắn của hắn được thành lập trên cơ sở bất hạnh.

Ngụy Duyên đã đánh tan Gia Cát Lượng chặn đường!

Tuy Gia Cát Lượng chỉ huy binh mã rất giỏi, thế nhưng cuối cùng số lượng hai quân chênh lệch quá nhiều, hơn nữa năng lực của Ngụy Duyên hết sức mạnh mẽ rốt cục Gia Cát Lượng không có thể đợi đến lúc Lưu Bị đi ra từ bên trong sườn Bác Vọng.

Tiếp theo Ngụy Duyên suất lĩnh đại quân chờ sẵn Lưu Bị ở ngay lối ra của sườn Bác Vọng, đương nhiên, hắn cũng đã phái người kiểm tra những phương hướng khác, để tránh Lưu Bị đang giở thủ đoạn, trèo đèo lội suối, tuy bởi như vậy, Lưu Bị vô cùng có khả năng bi ngọn lửa đuổi kịp bởi vì đường núi khó đi, thế nhưng, đề phòng mọi chuyện vẫn là biện pháp hay.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...