- Lý ca, đệ rất muốn giúp huynh, nhưng bữa trưa đệ chưa ăn no, sợ làm hỏng chuyện của huynh. Ngô Tiểu Lục co đầu rụt cổ, sợ hãi nói.
Lý Kỳ lườm cậu ta một cái, vẻ mặt vui vẻ nhìn Trần Đại Trụ: - Đại Trụ, ngươi là người nghe lời nhất.
Trần Đại Trụ vẻ mặt đưa đám: - Lý đại ca, tiểu đệ trên có lão, dưới có nhỏ, mong huynh tha đệ lần này a.
Lý Kỳ kinh ngạc: - Khi nào ngươi dưới đã có nhỏ rồi?
Trần Đại Trụ chỉ về phía Trần Tiểu Trụ: - Chính là em của tiểu đệ.
"Mịa, xem ra đúng là hoạn nạn gặp chân tình."
Lý Kỳ lại nhìn về phía Trần Tiểu Trụ.
Trần Tiểu Trụ vội lắc đầu, đỏ mặt nói: - Đệ cũng không được. Đệ lớn như vậy rồi, còn chưa được chạm tay vào con gái.
- Lý do thế cũng là lý do? Thôi, bỏ qua cho ngươi.