Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Chương 404: Ngoại truyện 13
Mặc dù bị đánh, nhưng cái miệng nhỏ xinh của An An vẫn cười tươi, bởi vì không đau một chút nào, mẹ đang chơi đùa với cậu mà!
Cảm xúc của đứa nhỏ đơn giản như vậy, vui vẻ hay không, đều biểu hiện rất rõ ràng.
Sau khi chơi đùa náo loạn, hai đứa nhóc hư hỏng kia bị ép đến mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống quả táo lớn, yên lặng nằm sấp xuống, con ngươi nhìn chằm chằm vào ba mẹ ở bên cạnh.
"Chơi đùa mệt lắm phải không?" Ngón tay Lương Chân Chân ngón tay đặt lên cái bụng căng tròn của con trai và con gái, cười cưng chiều.
Vẻ mặt của An An và Nhạc Nhạc cùng lúc nhìn về phía mẹ, nhếch đôi môi xinh nở nụ cười, nhưng thật sự là chúng không còn sức lực chơi nữa, chỉ có thể nằm im bất động.
Đằng Cận Tư vội vàng lấy khăn mặt, cùng với bà xã, mỗi người ôm một đứa, dung khăn quấn lấy, trực tiếp đặt lên giường, từ từ mặc quần áo cho cả hai.
Trải qua hàng loạt công việc, buổi sáng đã gần qua hết , Lương Chân Chân duỗi lưng một cái, nhân lúc trời còn nắng tốt, giao An An và Nhạc Nhạc cho bà nội và bảo mẫu, tự mình ra tay dọn dẹp phòng ngủ, mặc dù có đủ người giúp việc trong nhà, nhưng phòng ngủ của mình và ông xã, cô vẫn muốn tự mình dọn dẹp hơn.
Quần áo hằng ngày của ông xã luôn do cô tự tay giặt lấy, không giao cho người giúp, vì cô cảm thấy, đây là điều cơ bản!
Cô đứng ở đó quét dọn vệ sinh, Cầu Cầu liên tục chạy qua chạy lại dưới chân cô, giống như một quả cầu thịt màu trắng, đáng yêu vô cùng.
À. . . . . . Quên giới thiệu, là lần trước hai vợ chồng Lương Chân Chân đi du lịch mua được con mèo trắng Cầu Cầu, là giống mèo Ba Tư thuần chủng, mới chỉ hơn một tháng, vẫn là con mèo nhỏ đáng yêu, mỗi ngày thích làm nhất là ngủ, đói bụng liền" meo. . . . . ."
An An và Nhạc Nhạc rất thích nó, thích dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình sờ bộ lông của nó, may mà, nó không thích công kích lại, thỉnh thoảng bị hai cô cậu chủ nhỏ kéo làm đau, cũng chỉ là kêu một tiếng"meo" rồi trốn, sẽ không vươn móng vuốt ra phản kích.
Nhưng Lương Chân Chân vẫn không dám để An An và Nhạc Nhạc chơi đùa một mình với Cầu Cầu, không sợ vạn nhất chỉ sợ một vạn a!
Móng vuốt của mèo rất sắc bén, nếu bị cào trúng sẽ bị thương, phải chờ cho đến khi hai đứa lớn một chút, nếu vẫn không được, thì chỉ có thể mua chó về, ít nhất có thể giảm đi gian nan khổ cực. Chỉ có anh bên em.
******
Thành phố C không có hai mẹ con Liễu Tình và Thẩm Quân Nhã, liền yên tĩnh hơn rất nhiều, Thẩm Bác Sinh cũng từ bỏ vị trí nguyên chủ tịch tập đoàn, ông nói rằng qua nhiều năm như vậy, bản thân sớm đã chán ghét sự lừa gạt trên thương trường, cuộc sống như vậy quá mệt mỏi !
Thời gian sau này, ông chỉ muốn an hưởng lúc tuổi già.
Còn về phần lớn cổ phần mà ông nắm giữ, chuyển giao tất cả cho con gái Lương Chân Chân, nói cách khác, từ nay về sau, Lương Chân Chân liền trở thành nguyên chủ tịch tập đoàn.
Tin tức này bùng nổ trong nghành, khiến mọi người liên tục thảo luận.
"Trời ạ! Giao cho Lương Chân Chân chẳng khác nào giao cho cậu Đằng thiếu sao? Xem ra, là muốn trở thành công ty phụ thuộc vào tập đoàn Đế Hào đây mà"
"Này Lương Chân Chân thật tài giỏi mà! Lại có thể gạt vợ và con gái của ngài Thẩm qua một bên mà."
"Nói nhỏ thôi, bây giờ người ta tài đại khí thô, nhích một đầu ngón tay, ông sẽ chết không chỗ chôn đó!"
". . . . . ."
Đối với những lời nói như thế, Lương Chân Chân nghe tai trái lọt qua tai phải, đã thành thói quen , cũng dần dần chết lặng , chỉ cần đừng nói trước mặt cô là được.
Sau khi bà lão nhà họ Thẩm khi biết được tin, hoàn toàn điên cuồng phẫn nộ, làm ầm ĩ ở nhà, thậm chí nói lời tàn nhẫn: "Nếu đứa con lớn nhất không trở về nhà nói rõ ràng với bà, bà sẽ treo cổ tự tử."
Vì vậy mà có vài lần Thẩm Bác Nhân phải tìm anh trai cuả mình, nhưng dường như ông ấy quyết tâm không muốn về nhà, tùy ý để ông nói lời khuyên nhủ như thế nào đều không hề cảm động, không còn cách nào, ông chỉ có thể tìm cháu gái của mình Lương Chân Chân, hi vọng cô có thể giúp.
Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê, giữa hai người cũng chỉ gặp qua vài lần, chưa nói tới quen thuộc.
"Ông có việc gì cứ nói thẳng." Lương Chân Chân bưng lên ly cà phê, nhẹ nhàng uống một ngụm.
"Chân Chân, anh hai khăng khăng không muốn về nhà, mà mẹ của chú thì làm ầm ĩ đòi tự sát, người một nhà không thể yên lòng được, chú. . . . . . Chú hi vọng cháu có thể giúp đỡ khuyên nhủ ba cháu, khiến ông ấy về nhà." Thẩm Bác Nhân rõ ràng nói thằng vấn đề.
Khóe môi Lương Chân Chân gợi lên nụ cười châm biếm, ầm ĩ đòi tự sát sao? E là muốn làm ầm ĩ cho cô nhìn mà thôi!
"Tôi sẽ khuyên ba, nhưng ông ấy có nghe hay không thì tôi không biết được."
Nghe được lời của cô, dường như Thẩm Bác Nhân thở phào nhẹ nhõm: "Chân Chân, anh hai luôn nghe lời con, chỉ cần con mở miệng, anh ấy nhất định sẽ trở về , mặc dù. . . . . . Mẹ, bà ấy gây ra nhiều sai lầm, nhưng trước sau gì bà ấy vẫn là mẹ ruột của anh em chú, hi vọng. . . . . . Anh hai có thể trở về nhà một chuyến."
"Tôi sẽ cố gắng." Lương Chân Chân không có chút hảo cảm nào với bà lão nhà họ Thẩm.
Nhưng giữa cô và Thẩm Bác Nhân chưa từng có chuyện gì, cũng chưa từng âm thầm làm chuyện gì xấu với cô, từ lúc biết nhau đến giờ, vẫn luôn khách khách khí khí với mình, không thân cũng không quen, hiểu rõ chừng mực.
Có thể thấy được, ông là người thông minh.
Xét thấy những nhân tố đó, chính mình cũng không thể quá lạnh nhạt với ông, lại nói, hai người còn có quan hệ chú cháu, không cần thiết phải làm bế tắc thêm.
"Chân Chân, chú hai cám ơn con." Thẩm Bác Nhân cảm kích.
"Đừng nói cám ơn quá sớm, tôi không chắc sẽ giúp được gì." Lương Chân Chân cười cười.
"Chú tin tưởng con."
Lương Chân Chân cười lạnh trong lòng, tin tưởng cô ư? Từ đâu mà ông có thể tín nhiệm cô? Cũng không tránh khỏi quá mức mù quáng!
"Nếu không có việc gì khác, tôi đi trước."
Cô đứng dậy cáo từ, gọi tài xế Tiểu Ngụy lái xe tới biệt thự cha đang dưỡng bệnh.
Dường như Thẩm Bác Sinh đoán được mục đích của cô lần này: "Bác Nhân, chú ấy đến tìm con hả?"
"Ba, nói thật, con không thích bà nội, bà ấy mãi mãi chán ghét và căm thù con, căn bản là không giống như là bà nội của con. Nhưng bà ấy là mẹ ruột của ba, con nghĩ, trong lòng ba cũng không muốn đoạn tuyệt hoàn toàn như vậy." Lương Chân Chân nói chuyện thật hiểu biết, không pha lẫn giả dối.
"Chân Chân, thật sự là ba mệt mỏi, từ khi biết được sự thật, ba liền hoàn toàn thất vọng với bà ấy, nhưng ba vẫn tự nói với chính mình bà ấy là mẹ ruột của ba, vì vậy mà ba lại lừa dối chính mình, rồi ba lại lần nữa thêm thất vọng hoàn toàn, ba đã gần hết kiên nhẫn rồi, bà ấy muốn làm ầm ĩ ra sao thì cứ để bà ấy làm như vậy, không làm ầm ĩ trong nhà, bà có thể can tâm ư?"
Giọng nói Thẩm Bác Sinh tràn đầy sự đành chịu và tan thương, ông sắp bị mẹ , vợ, và con gái giày vò muốn điên lên rồi, vốn dĩ tuổi của ông không lớn lắm, bỗng nhiên già đi mười mấy tuổi.
"Ba, ba phải suy nghĩ thật kĩ, con không muốn thấy ba hối hận, chuyện của công ty con không thể nào gánh vác được, vẫn nên giao cho. . . . . . Chú hai quản lý." Lương Chân Chân vẫn là xưng hô bằng cái tên đó.
"Chú hai của con có một công ty kiến trúc, phương diện thương mại như vậy, chú ấy không có hứng thú đâu, nghe ba nói, đừng từ chối, coi như là quà cưới ba tặng con."
Lương Chân Chân nhấp mím môi, cô biết mình không thể chối bỏ: “Vâng, con nghe ba ."
Sau khi trở về, Lương Chân Chân liền khiến ông xã phải tìm cho mình một CEO tài năng có thể tín nhiệm được, ra mức lương cao, mướn về nhận chức nguyên tổng tài chấp hành của tập đoàn.
Cô sẽ không trông coi kinh doanh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không làm được, vừa không có thời gian, tinh thần và thể lực, lại càng không có hứng thú đi học việc quản lý tài chính, có lòng dạ thảnh thơi thì không bằng đi học nhảy múa, làm mình thích việc làm.
Thẩm Bác Sinh rất tán thành việc làm của cô, giao công ty cho con gái chỉ là để con thay mặt mình quản lý công ty, cũng không bắt buộc cô phải tự mình quản lý, nhân phẩm con gái, ông hoàn toàn tín nhiệm .
Sau vài ngày, ông vẫn về nhà một chuyến, chỉ nói với mẹ mình một câu: "Khi con đã quyết định chuyện gì, sẽ không bao giờ thay đổi, nếu mẹ muốn tự sát, con muốn cản cũng không được."
Bà lão nhà họ Thẩm tức giận run cả người, gần như không thở được:"Mày là đứa con bất hiếu! Đứa con bất hiếu mà! Hoàn toàn bị hai mẹ con hồ ly tinh kia mê hoặc rồi!"
"Mẹ! Xin mẹ chừa chút khẩu đức, Tiểu Vũ. . . . . . Cô ấy đã mất!" Đột nhiên Thẩm Bác Sinh cất cao giọng, hai mắt ứ máu đáng sợ.
Ông trở về làm gì? Trở về nghe bà mắng Tiểu Vũ và Chân Chân sao? Tiểu Vũ cũng đã mất nhiều năm như vậy, vì sao bà còn không chịu buông tha cho cô ấy?
Bà lão nhà họ Thẩm bị dáng vẻ của ông làm hoảng sợ, "bịch" ngã vào trên sô pha, bỗng nhiên bà cảm thấy, bà đã mất đi con trai lớn mãi mãi.
Mãi đến khi bóng lưng của ông khuất ngoài cửa, rốt cục bà nhịn không được khóc to lên, là bà đã gây ra tội lỗi gì! Một nhà tốt lành, trở nên sụp đổ, nhà không ra nhà
Bị hủy, toàn bộ bị hủy!
Ở ngoài cửa Thẩm Bác Nhân nghe được tất cả, thở dài thật lớn, bước từng bước về trước, ngăn lại Thẩm Bác Sinh đang ngơ ngẩn tinh thần: "Anh hai, em sai rồi, em không nên tìm Chân Chân , mẹ, bà ấy đã hoàn toàn bị mê muội rồi."
"Bác Nhân, nơi này. . . . . . Anh không còn muốn đến nữa, vài năm nữa, có thể anh sẽ đi rất nhiều nơi, nhìn thấy núi cao sông rộng, mở mang kiến thức, gột rữa tâm hồn, mọi người cũng đừng tìm anh, hãy để anh một mình, bình tĩnh yên ổn." Thẩm Bác Sinh cảm khái nói.
"Anh hai, em tôn trọng suy nghĩ của anh."
Hai anh em nắm tay nhau, không cần nói cũng hiểu được ý nghĩ lẫn nhau.
Cần phải nói Thẩm Bác Sinh là một người cương quyết, khi ăn cơm trưa với con gái, con rể và cháu ngoại liền nói ra suy nghĩ muốn đi du lịch của mình.
Sau khi Lương Chân Chân cân nhắc: "Ba, suy nghĩ của ba thật tốt, con ủng hộ ba, nhưng ba phải đồng ý với con, trên đường phải cẩn thận, chăm sóc mình thật tốt, khi trở về phải thật khỏe mạnh cường tráng.
"Uh, nhất định." Thẩm Bác Sinh tươi cười nhưng trước sau gì thì vẫn thấy cay đắng trong lòng, trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu trong lòng ông không có một bóng mờ, vậy còn là người sao?
Không nói gì nhiều nữa, không khí bữa cơm hòan toàn dựa vào An An và Nhạc Nhạc điều tiết, thật là hai thằng hề mà, dáng vẻ như tác phẩm điêu khắc được maì dũa từ ngọc thạch, dù thế nào cũng khiến người khác yêu thích.
*******
Thời gian như thoi đưa, mùa đông trôi nhanh, nghênh đón mùa xuân, chỉ chớp mắt, lại được mùa hạ đẩy qua.
Hôm nay, Nhà họ Đằng trạch rất náo nhiệt, phía trước, xe cộ xa hoa liên tục tới, có thể nói náo nhiệt vô cùng.
Là ngày đặc biệt gì vậy?
Đương nhiên là ngày sinh nhật một tuổi của hai người bạn nhỏ An An hoà và Nhạc Nhạc! Lần này, vợ chồng Đằng Cận Tư mời tất cả bạn bè tốt đến vui chơi ầm ĩ, khó có dịp được gặp nhau mà!
Sáng sớm, Lương Chân Chân liền mặc quần áo chỉnh tề cho con trai và con gái, lại kết tóc đuôi sam Phi Thiên đáng yêu cho con gái, làm mọi người ngẩn ngơ!
Bây giờ An An và Nhạc Nhạc đã có thể nói những từ có một âm đơn giản như: mẹ. ba, bà, cơm…… còn có con mèo trắng Ba Tư—— Cầu Cầu.
Khi được đặt xuống, chúng nó liền vội vã chạy đi, vừa mới để trên sàn nhà, chắc chắn sẽ dùng cả tay và chân chạm đất, hì hục đi.
Tất cả đồ chơi chúng quăng khắp trong nhà, mỗi ngày nữ giúp việc phải cố hết sức theo sau mà nhặt lại, đi tới đâu là quăng tới đó, cực kỳ nghịch ngợm phá phách.
"An An, Nhạc Nhạc, sinh nhật vui vẻ nha! Hôm nay trong nhà sẽ có mấy anh chị đến đây, các con phải nghe lời biết không ?" Lương Chân Chân thực nghiêm túc giảng đạo lý với đôi song sinh.
"Mẹ, nghe lời. . . . . ." Nhạc Nhạc lắc thân mình nhỏ, phấn khởi nói ra vài âm tiết.
"Mẹ, nghe. . . . . ." An An cũng nói chuyện theo, nhưng dường như cậu bé quên mất chữ sau nói như thế nào, vui vẻ kéo tóc của mẹ chơi đùa.
"Nhóc con hư này, lại kéo nữa, tóc mẹ cũng sắp hết sạch rồi." Lương Chân Chân bị đau liền gỡ bàn tay nhỏ bé của cậu ra, nhìn, sức lực của cậu rất mạnh.
"A a. . . . . ." An An còn tưởng rằng mẹ chơi đùa với mình, duỗi tay ra, lại nắm them vài sợi tóc.
Lương Chân Chân không biết làm sao, chuyện như vậy mỗi ngày có ít sao?
Nhưng cô không nỡ hung dữ với đứa nhỏ, bản thân sẽ đau lòng rất lâu, vì vậy mà ông xã thường nói cô là đứa bé lớn ôm đứa bé nhỏ.
Trong phòng khách, An An và Nhạc Nhạc rất hiếu kỳ, đôi mắt đen lung liếng chuyển động, nhìn người lạ khắp phòng, cũng không sợ người lạ, trái lại còn hưng phấn.
Thư Nhĩ Hoàng và Úy Hợp Hợp dẫn theo con gái năm tháng Niếp Niếp đến đây, khôn khéo yên lặng ở trong lòng ba, điển hình là cô công chúa nhỏ.
Con bé đúng là xứng với tên thực, là công chúa nhỏ của nhà họ Thư, phía trước có ba người anh, con bé là con gái duy nhất, vì vậy mà cả nhà rất yêu thương con bé.
Chỉ cần con bé vừa khóc, toàn bộ nhà họ Thư đều bị kinh động, phạm vi ảnh hưởng rất lớn, không thể đánh giá .
"Hợp hợp, mình cảm thấy tính cách Niếp Niếp không giống bạn lắm." Lương Chân Chân ghé vào tai bạn tốt nói thầm, những người làm mẹ mà ngồi cạnh nhau sẽ bất giác nói về con của mình.
"Tất cả mọi người nói cá tính công chúa nhỏ có vẻ giống ba của nó hơn, thật biết điều khéo léo, không ầm ỹ không náo loạn, có lúc, mình cũng hoài nghi có phải khi ở bệnh viện đã bế nhầm hay không hay! Hoàn toàn khác với suy nghĩ của mình mà!" Úy Hợp Hợp nói nhỏ.
"Đổ mồ hôi mà . . . . . . Chẳng lẽ bạn nghĩ sẽ sinh ra một bản sao nhỏ như bạn sao hả?" Lương Chân Chân tức giận liếc nhìn cô.
"Bản sao nhỏ có gì không tốt hả? Mình cảm thấy Nhạc Nhạc nhà bạn tính cách cũng rất tốt, so với Niếp Niếp hoạt bát hơn." Úy Hợp Hợp nhíu mày.
"Miễn bàn về Nhạc Nhạc, An An còn nghịch ngợm hơn anh trai của mình rất nhiều, mình thật lòng cảm thấy cá tính của hai đứa rất trái ngược nhau."
Milla Bối Nhi bước tới, chen ngang hai người: "Ôi chao! Hai người nói huyên thuyên gì vậy?"
"Đang thảo luận về tính cách của mấy đứa nhỏ." Úy Hợp khép lại mi.
"Khụ. . . . . . Chị dâu, em cảm thấy chị nên sinh thêm đứa nữa, xác suất giống với tính cách của chị sẽ rất lớn." Mật mật chân thành đề nghị.
"Khi sinh công chúa nhỏ, chị gần như mất nữa cái mạng rồi, không sinh, đánh chết cũng không sinh." Úy Hợp Hợp cương quyết từ chối, sinh đứa nhỏ cũng không phải qua từng nhà, sao có thể dễ dàng như vậy được!
Lỡ như lần nữa không giống với suy nghĩ của mình thì phải làm sao? Lẽ nào lại sinh nữa?
Mặc kệ! Kiên quyết mặc kệ!
"Mật mật, bạn. . . . . . Không phải là. . . . . ." Lương Chân Chân trêu chọc xem xét nhìn bụng cô.
"Không có, không có !" Mật mật liên tục xua tay, trên gương mặt xuất hiện vẻ đỏ ửng đáng ngờ, tuy rằng cô nhận lời cầu hôn của anh ta, nhưng mà lại sinh thêm đứa nhỏ, không có cửa đâu!
Cát Xuyến ôm con trai còn thiếu mười ngày được một tuổi của mình :"Mình cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh mà,nhưng đứa nhỏ vẫn chỉ là đứa nhỏ, nhìn không thấy dấu vết nhanh trưởng thành mà."
"Phụt!" Ba người bị lời nói của cô chọc cười cùng lúc .
"Đừng nóng vội, ngày này sang năm, Thần Thần nhà bạn sẽ chạy khắp nơi." Úy Hợp Hợp cùng chụp bả vai của cô, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Bạn nhỏ Thần Thần nghe được có người kêu mình, liền quay đầu nhìn về phía cô, thái độ không được tự nhiên mím môi nhỏ, cười vô cùng đáng yêu.
Úy Hợp Hợp kinh ngạc há to mồm: "Trời ơi! Mình bị dáng vẻ tươi cười của con bạn đánh bại rồi!"
Có lẽ là do vẻ mặt của cô quá khoa trương, cũng có thể là do bốn bà mẹ với một người bạn nhỏ hợp lại, thành công thu hút bốn bạn nhỏ khác tới gần, đều kêu gào muốn mẹ.
Trừ bỏ Lương Chân Chân ở ngoài, ba người khác đều có một đứa, còn cô, mỗi bên một đứa.
"Mẹ, vì sao dáng vẻ của hai người đó lại giống nhau như vậy?" Giọng nói trẻ con êm ái của Mạc Mạc truyền tới, đôi mắt màu xanh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm An An và Nhạc Nhạc.
Lời của cậu thu hút sự chú ý của Niếp Niếp và Thần Thần, sáu con mắt nhìn chằm chằm vào đôi song sinh.
"Bởi vì bọn họ là bào thai song sinh, cho nên dáng vẻ giống hệt nhau." Mật Mật giải thích.
"Mẹ, cái gì là bào thai song sinh ạ?" Mạc Mạc vẫn không hiểu.
Bốn người phụ nữ ở đây cùng lúc đen lại, tiểu hài tử chính là mười vạn cái vì sao, không truy hỏi kỹ càng sự việc chắc chăń không bỏ qua .
"Liền giống như dì và cậu hai của con vậy, họ chính là thai song sinh đó."
"A? Nhưng mà con cảm thấy dáng vẻ của cậu hai và dì không hề giống hệt nhau."
Mật Mật rất muốn nói, trước đây bọn họ cũng giống nhau, chỉ là, ngày càng lớn, giới tính cũng không giống, khó tránh khỏi sẽ có khác biệt.
Cô cố gắng không nói gì, bởi vì nói, con trai không hiểu sẽ tiếp tục đặt câu hỏi.
An An và Nhạc Nhạc không biết sao lại như vậy, cùng liếc mắt nhìn nhau, đồng thời bên trong con ngươi đen xuất hiện chút ngạc nhiên, từ lúc chúng được sinh ra, chính là nhìn đối phương lớn lên , sớm đã thành thói quen, không cảm thấy có cái gì kỳ quái .
"Mẹ, con cũng muốn dáng vẻ giống như em trai và em gái đó." Vẫn trầm mặc không nói bỗng nhiên Niếp Niếp bực mình lên tiếng.
Úy Hợp Hợp ngạc nhiên sờ trán con gái, không phát sốt a!
"Vì sao vậy con?"
"Bởi vì sẽ chơi rất vui" Niếp Niếp chớp mắt, dáng vẻ hồn nhiên vô tội.
Lương Chân Chân: ". . . . . ." ( nghẹn ngào không nói được gì, tại sao cô lại thấy lời nói này thật lạ nha! )
Mật Mật: ". . . . . ." ( Chấn động thật mạnh. )
Cát Xuyến: ". . . . . ." ( xem ra từ nhỏ Niếp Niếp liền để lộ ra tiềm chất đen tối trong nội tâm rồi! )
Úy Hợp Hợp trừng mắt nhìn, đây thật là con gái ruột của cô ư? Hoàn toàn không giống cô trước đây nha, ba mẹ đều nói trước đây cô là một em bé rất hợp với lòng người, người gặp người thích.
Mà bây giờ, ngoại trừ tướng mạo và dáng vẻ có điểm giống nhau, tính cách hoàn toàn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, khác rất nhiều!
"Niếp Niếp, từ ngữ Trung Quốc rất uyên thâm, con không thể dùng bậy được, còn nữa, những điều này là con học từ ai hả?" Úy Hợp Hợp quyết định giáo dục con gái thật tốt, bẻ gẫy nội tâm đen tối của con bé.