Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 403: Ngoại truyện ngọt ngào 12


Chương trước Chương tiếp

(Nắm tay cùng chung sống tới già) Ngoại truyện ngọt ngào 12

Hai tay Lương Chân Chân vòng lên cổ ông xã, trong con ngươi liếc mắt đưa tình, một vòng lại một vòng xinh đẹp, khóe môi chậm rãi nhếch lên, đây là hạnh phúc của cô, cũng là may mắn của cô.

Đằng Cận Tư dần dần hòa nhập với thứ tình cảm dịu dàng này, ôm lấy eo thon nhỏ của bà xã, phối hợp với cô chậm rãi dịch chuyển, xoay quanh, không có tiết tấu, cũng không có nhịp điệu, chỉ có kéo dài tình ý.

Ánh mắt vừa vặn lướt qua xương quai xanh khêu gợi của bà xã, lờ mờ có thể thấy được màu hồng quanh co khúc khuỷu, theo hô hấp của cô, bộ ngực phập phồng đi lên, rõ ràng chạm vào tầm mắt anh.

Trong con ngươi đen sôi trào nhiệt tình, ngay cả hít thở cũng dồn dập.

"Ông xã. . . ." Có thể là do mãi chưa mở miệng nói chuyện, giọng nói của Lương Chân Chân có chút khàn khàn, triền miên giữa giai điệu du dương, hai người lại gần kề nhau, cơ thể và trái tim nóng ran lên.

"Ưm. . . . ." Âm cuối Đằng Cận Tư khẽ lên cao, tràn ngập loại tình cảm mị hoặc.

Càng về sau, Lương Chân Chân gần như dán lên người ông xã, ôm lấy nhau, không nói gì.

Ngón tay mảnh khảnh của cô xuyên qua sợi tóc đen nhánh của anh, một đường đi xuống theo đỉnh đầu của anh, trượt đến vành tai nhạy cảm của anh, ở nơi đó chậm rãi dừng lại, giống như muốn trêu chọc anh.

"Muốn?" Khóe môi Đằng Cận Tư tà ác giơ lên, âm điệu cao thấp uyển chuyển.

"Đáng ghét!" Mặt Lương Chân Chân bị lời nói trắng trợn của anh làm đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng nổi lên màu hồng nhạt, mượt mà đáng yêu.

"Nói như vậy, thời điểm phụ nữ nói chán ghét thường không phải thật sự chán ghét, mà là. . . .Chào đón nồng nhiệt." Lời nói của Đằng Cận Tư đưa tới một quả đấm của cô, hời hợt, giống như đang mát xa.

Lương Chân Chân vừa định thu tay, lại bị anh nắm lấy, xấu hổ tức giận trừng mắt anh, người này! Càng ngày càng tệ!

Đầu ngón tay Đằng Cận Tư giống như đang dẫn theo ma pháp, dễ dàng cởi bỏ áo ngủ của cô, trên da thịt trắng noãn tinh tế nhẹ nhàng chậm chạp dao động, đi đến đâu đốt lửa đến đó, nhìn đến khoái lạc.

Âm nhạc đột nhiên dừng lại, Đằng Cận Tư không hề chần chừ, ôm lấy thiên hạ trong lòng đi tới bên giường, ngã xuống chăn đệm màu xanh đen, trên người cô, trừ hương thơm quen thuộc, bây giờ còn hơn một phần ngọt ngấy, lướt nhẹ qua khiến thần kinh anh căng thẳng.

Hô hấp nóng rực thổi lên mặt bà xã, khuôn mặt anh tuấn chậm rãi tới gần, đôi môi chạm nhẹ lên cánh môi đỏ bừng của cô, dịu dàng hôn mút, càng hôn càng vào sâu, càng hôn tình cảm càng mãnh liệt.

Lương Chân Chân cảm giác được hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, vòng cánh tay gắt gao ôm cổ ông xã, muốn cấp cho nhau một chút khoảng cách, lại bị anh giữ chặt lấy đằng sau gáy, không cho cô trốn tránh, mê muội hôn mút thỏa thích đôi môi non mềm của cô, thậm chí cô còn nghe được hô hấp nặng nhọc mà dồn dập của ông xã, còn có sự bất thường của thân thể làm cô mặt đỏ tai hồng.

"Ưm. . . ." Cô cúi đầu thở hổn hển, ngay cả hơi thở cũng quyến rũ.

Chi chít dấu hôn, từ trán đến chóp mũi, môi, cằm, cổ, không thiếu chỗ nào, khi cánh tay chạm đến một mảnh bóng loáng thì Lương Chân Chân mới giật mình cảm giác được mình và ông xã mới tương đối khăng khít như thế nào, đã không còn trở ngại nào nữa.

Cái hôn vụn vặt của anh càng điên cuồng, ngón tay thô lỗ di động trên da thịt non mềm của cô, không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng, trêu chọc cô khiến cô nhỏ giọng van xin, cơ thể mềm mại trong vòng tay anh quằn quại, nóng lên, làm ấm cả cơ thể anh.

"Ông xã, nhỡ đâu. . . . . An An và Nhạc Nhạc thức dậy . . . . Thì làm sao bây giờ?"

Đang lúc Lương Chân Chân mông lung thì nghĩ tới con trai và con gái mình.

"Ngoan, chuyên tâm một chút. . . ."

Đằng Cận Tư có chút bất mãn với bà xã đang thất thần, nghĩ rằng là do mình không cố gắng, còn cần nhiều cảm xúc mãnh liệt hơn mới được.

"Em. . . . Lo lắng. . . "

Cô còn chưa có nói xong, liền bị anh trách móc: "Đừng lo lắng, đêm nay, là thế giới của hai chúng ta."

Ánh mắt thâm thúy và nụ cười mê người của anh làm cho cô không nói được chữ nào, nơi đó, có thâm tình và cưng chiều dành cho cô, trái tim, dần buông xuống, từ sau khi sinh con trai và con gái, hình như cô đã lạnh nhạt với ông xã.

Thôi, đêm nay hoàn toàn trầm luân đi.

Động tác bắt đầu của anh rất nhẹ, dịu dàng mà thương tiếc, mỗi một đi chuyển đều hàm chứa sự dịu dàng khó tả, cô tựa như bị dòng nước ấm áp bao quanh, ở trong đó nhẹ nhàng lắc lư, một chút, một chút, bị sự dịu dàng của anh hòa tan.

Đầu Lương Chân Chân hoàn toàn lâm vào hỗn độn, không thể suy nghĩ, chỉ có thể đáp lại.

Mỗi một tế bào trên người đều khao khát anh âu yếm, không biết thoả mãn, cô khẽ rên lên, quay đầu cho anh một cái hôn thật sâu, ở môi anh lưu luyến không dứt, chủ động cuốn lấy lưỡi của anh, dường như muốn hút đi thần trí của anh từng chút một. . .

"Muốn chết. . . . ."

Giọng nói của Đằng Cận Tư khàn khàn thô ráp

Hai người quấn quít kịch liệt , thầm muốn tan vào cơ thể của nhau.

Cuối cùng, đạt tới khoái cảm tột độ, như là thoát thai hoán cốt, tràn ngập sức mạnh, tràn ngập dịu dàng.

Cảnh tượng trong phòng kiều diễm, hơi nóng đuổi đi lạnh giá, trên giường tiếng nũng nịu ưm xen lẫn trong tiếng đàn ông nặng nề thở dốc phập phồng lên xuống, trở lại với yên lặng.

Yên tĩnh trong phòng, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập của hai người.

Mồ hôi thấm ướt tóc dài, tình cảm mãnh liệt hơi sưởi ấm hai trái tim yêu nhau, cả người Lương Chân Chân không còn sức co rút, gắt gao bám lên trên người ông xã, ánh mắt lưu chuyển, hơi nước trong mắt trút xuống phong tình và thỏa mãn.

"A Tư. . . ." Lương Chân Chân động tình gọi tên ông xã, trả lại cô là anh động tình càng dùng sức hôn sâu, cắn môi, trằn trọc khiến đôi môi cô sưng đỏ và dây dưa truy đuổi cái lưỡi thơm tho của cô, dùng hành động chứng minh tầm quan trọng của cô đối với anh.

Cô không biết trận chiến này kết thúc lúc nào, lúc mọi thứ chấm dứt thì cô ngay cả sức lực để nâng một đầu ngón tay cũng không có, đầu óc không tỉnh táo để ông xã tùy ý ôm vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa đơn giản, Đằng Cận Tư ôm lấy bà xã ngủ thật say.

Trong phòng, ngọn đèn dần tắt, chỉ còn dư lại tiếng hít thở đều đều, yên ổn mà tốt đẹp.

******

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người bị hai tiếng khóc nỉ non đánh thức, liếc mắt nhìn nhau, hiện tại không giống như trước kia, buổi sáng không thể ngủ nướng, An An và Nhạc Nhạc, khi hai tiểu tổ tông này thức dậy, mọi người cũng phải thức dậy cho chúng ăn sữa bột.

Bằng không! Tuyệt đối không để người khác yên tĩnh!

"Ông xã, em mệt quá. . . . .Không dậy được. . . . " Mí mắt Lương Chân Chân nặng trĩu, không cách nào mở ra được, đây là hậu quả của việc túng dục quá độ, khụ. . . khụ. . . .

"Bà xã, một mình anh không xử lý được. . . ." Đằng Cận Tư lắc đầu, tất nhiên anh đau lòng bà xã, nhưng buổi sáng hai tiểu tổ tông này phải nhìn thấy mẹ của chúng, nếu không liền rầm rì không ngoan.

Lương Chân Chân buồn bực ôm lấy đệm chăn tơ tằm, hai đứa nhỏ này cố ý ép buộc cô, thời điểm mấy tháng trước, mỗi ngày cô luôn sẵn sàng để cho con bú, thật vất vả mới cai được sữa mẹ, cô cho là mình có thể lười biếng, vui vẻ cùng ông xã

Không nghĩ tới, sau khi trở về, hai đứa nhỏ hoàn toàn không rời được cô.

Buổi tối mỗi ngày trước khi ngủ phải nhìn thấy mẹ, buổi sáng mở to mắt liền ầm ỹ muốn mẹ, thật sự là rời đi một lát cũng không được.

"Ai. . . . ." Lương Chân Chân thở dài đành cam chịu số phận, cả hai đều là cô sinh, làm sao bỏ được, vội vàng mặc áo ngủ, thắt lại dây lưng thật tốt.

"Vào đi." Đằng Cận Tư nói với bảo mẫu đang ôm đứa nhỏ đối diện ở cửa.

Cửa mở ra, An An và Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy mẹ ngủ ở trên giường, thân thể liền nhảy lên, hưng phấn muốn ôm, trên lông mi thật dài vẫn còn nước mắt, bộ dáng tội nghiệp.

Đằng Cận Tư nở nụ cười nghẹn ngào: "Anh phải thừa nhận, An An và Nhạc Nhạc là hai cái tên vô lại."

"Đó cũng là giống anh." Lương Chân Chân hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của con gái, sau khi An An nhìn thấy, lập tức bu lại, bĩu môi muốn hôn.

Lương Chân Chân cười thân mình nghiêng về phía trước, vừa vặn cùng con trai miệng đối miệng.

An An lập tức vui mừng, cười hết sức vui vẻ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đằng Cận Tư đen mặt, đây là lãnh địa dành riêng cho anh, tiểu tử thối dám tranh đoạt với anh: "Anh phát hiện, tiểu tử thối này rất thiếu dạy dỗ, mới có 8 tháng lại thích hôn nhẹ, sau này lớn lên thì như thế nào?"

"Qúa chua, quá chua . . . . .Mới sáng sớm, anh rơi vào trong vạc dấm nào vậy?" Lương Chân Chân chớp mắt vui vẻ, chơi đùa với con trai." Tiểu An An, ba con ăn dấm chua của con kìa, nói với ba, xấu hổ quá đi!"

An An kêu “Y y nha nha", một đôi chân ngắn giẫm đạp vui vẻ, Nhạc Nhạc cũng đứng lên cười ngây ngô.

"Thấy không, ngay cả An An và Nhạc Nhạc cũng đang cười anh." Trong mắt Lương Chân Chân hiện lên ý tứ bỡn cợt, A Tư thật ngây thơ, lại có thể so đo với con trai mình. (* __ *)

Đằng Cận Tư đen mặt: "Anh đi giúp hai tên vô lại này tắm rửa."

Nói xong, liền đứng dậy đi vào phòng tắm, chỉ một lúc sau, liền truyền đến thanh âm của tiếng nước "Ào ào ".

"Cục cưng ngoan, chúng ta đi tắm rửa, được không?" Lương Chân Chân hôn một cái lên mặt con trai và con gái, cười nhẹ nhàng.

An An và Nhạc Nhạc hưng phấn quơ bàn tay nhỏ mập mạp, bọn chúng thích nhất là tắm rửa, có thể chơi đùa với nước, còn có thể ôm lấy vịt con bơi lội, hì hì. . . . .

Lương Chân Chân đem quần áo con trai và con gái cởi ra, thật cẩn thận đặt trong bể bơi nho nhỏ, ý bảo ông xã giúp nhìn chút, lỡ chẳng may sặc nước thì không tốt.

"Bà xã, An An là bé trai, Nhạc Nhạc là bé gái, cùng nhau tắm rửa có thể không tốt hay không?" Đằng Cận Tư nói ra lo lắng của mình.

o(╯ □ ╰ )o

Trên trán Lương Chân Chân đầy hắc tuyến: "Ông xã, cục cưng bọn chúng còn chưa tới một tuổi, anh đừng suy nghĩ lung tung."

( Nhạc Nhạc bĩu môi nhỏ nhắn không vui: Ma ma, bởi vì người không quan tâm, cho nên thiệt nhiều cái lần đầu tiên, cứ như vậy cho anh trai, ô ô. . . . . ma ma hư hỏng!)

Đằng Cận Tư sờ cái mũi, chẳng lẽ là anh suy nghĩ quá nhiều. ⊙ ﹏⊙b

"Khanh khách. . . . . " Nhạc Nhạc hưng phấn chơi đùa với con vịt đang bơi, hai tay nhỏ bé cao hứng vỗ lên mặt nước, bắn tung tóe lên người An An, cậu lập tức phản kích, chìa tay ra đoạt vịt con với em gái.

"Ông xã, anh trai không phải là nên nhường cho em gái sao? Anh xem An An, lại tranh giành với em gái, anh đi lấy chim cánh cụt nhỏ lại đây, bằng không lại đánh nhau bây giờ?" Lương Chân Chân nhíu mày sai khiến ông xã.

Đằng Cận Tư cũng ý thức được điều này, mà An An cũng còn nhỏ, anh không nỡ đánh, chỉ có thể đứng dậy đi lấy chim cánh cụt nhỏ, đồng thời chiếu cố hai cục cưng, trình độ khó khăn thật sự rất lớn, ứng phó không nổi!

Sau khi nhìn thấy chim cánh cụt nhỏ, Nhạc Nhạc liền từ bỏ vịt con, há mồm gào lên "Gào khóc ngao . . . .", bé đang muốn nói: con muốn chim cánh cụt nhỏ, vịt con thì cho anh trai.

An An cũng trừng đôi mắt đen và to giống như bảo thạch chờ đợi nhìn ba ba, hai đứa này không chịu yên ổn.

"Nai con, ngày mai đi đến trung tâm trẻ em, mua tất cả món đồ chơi đều giống nhau như đúc trở về, như vậy, hai đứa nó sẽ không đánh nhau nữa." Đằng Cận Tư đưa ra đề nghị chân thành.

"Tất cả? Ông xã, anh không thể bồi dưỡng An An và Nhạc Nhạc từ nhỏ đã thành phá gia chi tử! Có tiền cũng không thể dùng như vậy, quá lãng phí." Lương Chân Chân không hờn giận nhíu mày.

"Bà xã, chuyện nhà chúng ta, em quyết định." Đằng Cận Tư cảm thấy vẫn nên im lặng thì hơn.

Một tiếng "Ba", bọt nước vẩy ra khắp nơi, trên người Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân không thể may mắn thoát khỏi trúng thưởng, hai người đồng thời nhìn về phía hai người bạn nhỏ ở giữa bể bơi.

"Khanh khách. . . ."

Hóa ra, hai đứa trẻ này là muốn hấp dẫn lực chú ý của ba mẹ chúng, cố ý! Ai bảo hai người nói chuyện không để ý tới chúng, hừ!

"Hai tiểu trứng thối này!" Lương Chân Chân cưng chìu vỗ lên bắp thịt của con trai.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...