Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 41


Chương trước Chương tiếp

Ánh mắt Hoắc Quý Ân không có nhiệt độ, giọng nói cũng vậy: " Hạ Tử Nhược, em lại đây cho tôi".

Hạ Tử Nhược vẫn đi về phía anh, chỉ có điều đi cùng cô còn có Tô Khải. Bàn tay anh đặt trên vai Hạ Tử Nhược không những không buông, ngược lại nắm càng chặt hơn.

Trên đỉnh đầu là ánh đèn chân không chói mắt, trong lỗ mũi là mùi hăng của thuốc khử trùng. Nhưng tất cả cộng lại khiến người ta không khó chịu bằng hình ảnh trước mắt. Khóe môi Hoắc Quý Ân không khỏi mím thành một đường.

Chỉ cần nhìn vào đường cong xiết chặt trễ xuống kia, đủ biết trong lòng anh hẳn giận dữ như thế nào rồi.

Lúc tới gần, Hạ Tử Nhược không nhìn vào ánh mắt lạnh lùng ấy, mà cầm bản báo cáo nhét thẳng vào tay anh, dùng giọng điệu hờ hững nói: " Hoắc tổng, báo cáo kiểm tra của Tham tán không liên quan gì đến S. Điều này không làm cho danh tiếng của Quý Đình bị tổn hao, cổ phiếu không bị rớt giá, anh và Trình Huyên cũng không phải vất vả".

Lẽ ra phải thoải mái khi trút bỏ được gánh nặng. Nhưng bị Hạ Tử Nhược dùng cách thức giải quyết việc chung, giọng điệu mỉa mai xa cách để nói chuyện, Hoắc Quý Ân không thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Nhìn cô nói xong nhấc chân dứt khoát rời đi, Hoắc Quý Ân theo bản năng vươn tay túm lấy cổ tay cô. Nhưng trong tích tắc vừa chạm vào ống tay áo cô, anh đã bị một bàn tay mạnh mẽ ngăn lại.

Tô Khải lạnh nhạt, xem thường gạt tay anh ra: " Thời gian không còn sớm, tôi phải đưa Hạ Tử Nhược về nghỉ ngơi".

Vừa bắt hụt, vừa bị người đàn ông này coi khinh, Hoắc Quý Ân cảm thấy uy quyền của mình bị khiêu khích. Anh đang định bước một bước dài đứng chắn trước mặt hai người, thì một bóng người như cơn gió chợt xông lên: " Hoắc tổng" -

Khương Bình im bặt, chân thắng gấp, đóng đinh tại chỗ. Anh ta bối rối nhìn Tô Khải nghênh ngang rời đi cùng Hạ Tử Nhược, lại nhìn sắc mặt xanh mét của Hoắc Quý Ân, chần chừ nói tiếp: " Tham tán vẫn chưa tỉnh, vậy phải làm sao bây giờ?".

Ánh mắt Hoắc Quý Ân vẫn đuổi theo bóng lưng của Hạ Tử Nhược, cầm bản báo cáo trên tay hất lên người Khương Bình, giọng nói lạnh lùng ghê người: " Nuôi không một đám người, hiệu quả làm việc không bằng phụ nữ".

Khương Bình cẩn thận cầm bản báo cáo quý giá như cầm cọng rơm cứu mạng, thâm tâm nhịn không được ca thán: " Xong rồi, Hoắc tổng đúng là không ngừng lo lắng công việc nha! Nhưng sao vừa dập xong lửa trước bệnh viện, người đảo mắt đã bị ném văng ra góc tường rồi".

Vừa ra khỏi phòng cấp cứu, khuôn mặt cứng đờ của Hạ Tử Nhược lập tức sụp đổ. Cô che kín chiếc áo len trên người, quay đầu nói với Tô Khải: " Em lái xe tới đây, tự mình về được".

Tô Khải dừng trên bậc thềm, làm như không nghe thấy, hỏi ngược lại cô: " Em và Hoắc Quý Ân đang qua lại với nhau phải không?".

Thần kinh của Hạ Tử Nhược đột ngột nhảy dựng, bọn cô... giận dỗi rõ ràng như vậy sao? Cho dù trả lời hay không thì sự thực cũng đã làm khó cho Hạ Tử Nhược rồi. Tô Khải tựa như người thân, ở trước mặt anh cô không có gì phải giấu diếm, nhưng vấn đề là -

Như thế nào mới được coi là đang qua lại?

Hạ Tử Nhược như chợt nhận ra bề ngoài giữa mình và người đàn ông kia chỉ là thật thật giả giả, mập mờ không rõ. Vì thế, cô không thể không bất động một chỗ, mất một lúc lâu để sắp xếp từ ngữ.

Tô Khải vốn chu đáo, từ hàng lông mày cau tít của cô có thể biết được tâm trạng cô. Anh không chấp nhặt, nói: " Được rồi, coi như anh chưa hỏi. Em tranh thủ về nhà đi". Trong đêm tuyết rơi, đôi mắt vốn thanh tịnh để lộ tia sáng trong vắt, che đi ánh nhìn ảm đạm sâu trong con ngươi.

Hạ Tử Nhược phục hồi tinh thần, gật gật đầu, cười chân thành: " Đêm nay cảm ơn anh".

Tô Khải " ừ " một tiếng, sau đó đi theo hướng ngược lại với cô.

Bóng dáng cao to chiếu trên nền tuyết bị đèn đường kéo dài hơn, dẫm phải bóng của chính mình, Tô Khải bước rất chậm. Anh đau khổ kéo khóe môi. Bao năm như vậy, câu anh nghe Hạ Tử Nhược nói nhiều nhất chính là cụm từ " cảm ơn " này, lỗ tai bị đánh bóng đến mọc kén rồi. Nhưng trái tim của cô, anh vẫn không thể hâm nóng.

Kỳ thực, đáp án rất đơn giản, chẳng qua là anh không muốn thừa nhận -

Trong trái tim cô, từ đầu đến cuối không hề có anh.

***

30 Tết, nhà hàng S tiến hành khai trương tiệc rượu đúng kế hoạch.

Tiệc rượu được bố trí trong hội sảnh của khách sạn Quý Đình, tất cả các tạp chí lớn đều tham gia, máy quay phim chụp hình xếp thành dãy. Tiệc rượu chưa bắt đầu, phóng viên đã vây kín Hoắc Quý Ân.

Được biết vụ ngộ độc thực phẩm tối hôm qua chỉ như sự kiện Ô Long (1). Trái lại, các phóng viên rất muốn tìm hiểu tiêu chuẩn chọn vợ của vị cao phú soái độc thân ( giàu có giỏi giang ) lần đầu hợp tác với tập đoàn Giai Cảnh và tập đoàn Quý Đình này hơn, hoàn toàn không buông tha. Sắc mặt Hoắc Quý Ân lãnh đạm, mệt mỏi nhưng đối đáp vẫn trôi chảy.

Cho đến khi nghi thức bắt đầu diễn ra, anh mới có thể xé vòng vây.

Phía trước sân khấu trưng bày một quả cầu pha lê khổng lồ. Bên trong quả cầu sáng long lanh đính logo mạ vàng của hai tập đoàn. Trên sân khấu, mười vị khách quý tây trang thẳng thớm, bao gồm quan chức Chính phủ và các nhà lãnh đạo trong ngành, trên tay mỗi người cầm một chiếc máy mở khí. Khi người chủ trì tuyên bố " bắt đầu ", các vị khách quý chỉ cần đồng thời nhấn nút mở khí, quả cầu pha lê sẽ từ từ bay lên, khung cảnh vô cùng hoành tráng.

Với tư cách là quản lý mới của nhà hàng, Hạ Tử Nhược cũng đứng trên sân khấu. Để phù hợp với hoàn cảnh, cô không thể không tươi cười. Nhưng chỉ một nụ cười hờ hững nhạt nhẽo kéo dài như vậy cũng khiến cơ bắp cô cứng ngắc. Đang lúc oán thầm người chủ trì sao mở đầu dài dòng thế, bàn tay sau lưng cô đột nhiên hơi nóng lên -

Có người từ phía sau cầm lấy tay cô.

Hạ Tử Nhược bỗng cảnh giác, vừa nghiêng đầu nhìn, ánh mắt ngạc nhiên của cô vừa vặn đảo qua đầu vai của người đàn ông bên cạnh, âu phục vuông vức, sơ mi trắng, cộng thêm miếng ghim cài giản lược tinh xảo - không phải Hoắc Quý Ân thì là ai?

" Hoắc tổng, xin tự trọng". Dưới sân khấu rất đông người đang nhìn, cô không thể bày ra bất kỳ vẻ khác thường nào, đành hạ thấp giọng nhắc nhở.

Hoắc Quý Ân không lên tiếng, cong cong khóe môi, điềm nhiên như không, hay kiêng nể ai hết, coi những chuyện không thoải mái tối hôm qua như chưa từng phát sinh.

Hạ Tử Nhược nằm mơ cũng không ngờ người đàn ông này dám giở trò ở đây, hơi thở có phần hỗn loạn, cô không dám di chuyển quá nhiều, chỉ có thể nghiến chặt răng, âm thầm thử lần hai, nhưng làm thế nào cũng không thể rút tay về. Ngược lại, bàn tay nắm lấy cô thì dần dần siết chặt, gần như đan lấy mười đầu ngón tay cô.

Giọng nói của người chủ trì trầm bổng du dương xuyên qua mic vang khắp hội sảnh. Xen lẫn đó là một giọng nam khinh mạn, rõ ràng, lan ra từ vành tai cô: " Tối nay hẹn hò nhé?".

Lỗ tai tê rần, Hạ Tử Nhược cảm thấy toàn thân khó chịu: " Hoắc tổng, có phải anh uống nhầm thuốc không đấy? Tối hôm qua không phải anh rất công tư phân minh à? Bây giờ sao lại...?".

Đúng lúc đó, âm nhạc đầy đam mê vang lên bốn phía, thoáng cái đã che đậy giọng nói rất nhỏ của Hạ Tử Nhược. Đồng thời, quả cầu pha lê khổng lồ từ từ bay lên, chói lòa dưới ánh đèn rực rỡ.

Giờ phút này -

Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Trên sân khấu, ánh sáng chói lóa.

Ở một nơi mọi người không nhìn thấy, có một bàn tay to lớn vẫn đang nắm thật chặt một bàn tay nhỏ bé, không chịu buông ra.

May thay, có một nữ tiếp viên cầm sâm panh đi rất nhanh về phía sân khấu, lúc này Hoắc Quý Ân mới buông tay Hạ Tử Nhược, lấy hai ly rượu trong khay, nhẹ nhàng phong độ đưa cho cô một ly.

Anh cười vô cùng đẹp mắt: " Tối nay ăn cơm cùng anh".

Tại sao mọi thứ đều phải dựa theo bước đi của người đàn ông này, loại cảm giác không đồng đẳng ấy (cùng địa vị cấp bậc) khiến Hạ Tử Nhược hết sức khó chịu: " Không được, tối nay tôi bận".

Khi lạnh lùng thốt ra những lời đó, cô thấy biểu hiện trên mặt Hoắc Quý Ân trong nháy mắt bị vẻ lúng túng thay thế, thì quả thật có vài phần hả giận. Nhưng giây phút quay đầu xuống sân khấu, mặt mũi Hạ Tử Nhược liền xịu xuống.

Lòng bàn tay đổ mồ hôi ròng ròng, trái tim cô, dường như cũng ẩm ướt theo. Cô thở dài, không biết từ khi nào bản thân đã luyện được bản lĩnh miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo?

Hoắc Quý Ân cũng không khá hơn chút nào, vẻ mặt nhẫn nại chạm cốc hàn huyên với khách, nội tâm sớm đã chìm xuống lòng biển sâu Ariana. Phải gian khổ bao lâu, phải vất vả như thế nào mới chiếm được trái tim người con gái này. Sao chỉ trong chớp mắt, anh liền sinh ra cảm giác bất lực?

Quả nhiên, độc thân quá lâu, hoàn toàn không còn cách để khống chế chuyện tình cảm.

***

Các ông chủ ở đây, từ trước đến nay không thể thiếu tin đồn.

Chiều hôm đó có tin tức, việc khai trương vốn là một sự kiện đáng mừng, nhưng tâm trạng của Hoắc tổng dường như không được tốt. Sau buổi tiệc rượu, vì một việc nhỏ nhặt mà lôi Khương Bình ra mắng một trận xối xả. Cái này chưa tính là gì, không biết do Hoắc Quý Ân vừa nảy sinh ý nghĩ hay đã có dự định từ lâu, ngay trong đêm giao thừa đã tuyên bố mở cuộc họp khẩn cấp, hơn nữa chỉ đích danh toàn bộ nhân viên của S từ trên xuống dưới phải có mặt đầy đủ, không được thiếu một ai.

Trong phòng họp lớn, Hoắc Quý Ân ngồi nghiêm chỉnh trên ghế chủ tọa, ánh mắt lành lạnh sắc bén liếc nhìn hơn ba mươi nhân viên, hễ ánh mắt anh chạm vào ai, người đó đều bị hù dọa đến nổi da gà. Chỉ có Hạ Tử Nhược và Trình Huyên ngồi bên tay trái và tay phải của anh vì nhìn nhau mà vô cùng may mắn trốn thoát khỏi cái nhìn đao kiếm đó.

Hai người phụ nữ nhìn nhau giây lát, không giận không cười. Nghìn xưa tới nay, phụ nữ đối với phụ nữ rất hiếu kỳ, đều vì đàn ông - trong tim cùng yêu thương một người.

Đoán không ra trong đầu Hoắc Quý Ân nghĩ gì, Hạ Tử Nhược hơi rụt cổ, chỉ sợ hỏa thiêu lên đến đầu mình.

" Vụ việc ngộ độc thức ăn tuy hữu kinh vô hiểm ( ly kỳ nhưng không nguy hiểm ) . Nhưng chuyện này vẫn chưa xong". Hoắc Quý Ân ung dung mở miệng, ngữ khí không nhanh không chậm.

Cử tọa xôn xao, lời ông chủ có ý gì?

Anh không úp mở, lạnh lùng vạch trần: " Mối quan hệ giữa Quý Đình và Đại sứ quán Pháp trước nay rất tốt. Cho dù việc ngộ độc thực phẩm thật sự xảy ra, thì Đại sứ quán Pháp cũng sẽ không báo tin cho giới truyền thông trước. Nhưng chuyện xảy ra tối qua, rõ ràng phóng viên nắm giữ thông tin đầu tiên...".

" Trong công ty có nội ứng chứ sao". Chú Kỳ ngồi bắt chéo hai chân trên ghế, uể oải cắt lời.

Mọi người nét mặt sợ sệt, ngay cả Hạ Tử Nhược cũng tỏ ra sửng sốt, sao cô không nghĩ đến vấn đề này nhỉ? Ý của Hoắc Quý Ân là những người ngồi đây đều là những kẻ bị tình nghi? Cuộc họp mở ra có thể khiến người ta đau tim, không chỉ cô, mà hô hấp của tất cả mọi người đều trì trệ. Mọi người giữ im lặng nhìn nhau, dường như sợ người khác nghi ngờ mình, dường như tất cả đều có khả năng thám tử, đều muốn dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh bắt được nội gián.

" Là ai?". Tống Nhã tính tình nôn nóng, kích động, nhịn không được hỏi một câu.

Hoắc Quý Ân ngón tay thon dài khẽ chọc mặt bàn, giọng nói rõ ràng không gợn sóng nhưng giống như cất giấu ngàn vạn cơn giông bão, sấm rền cuồn cuộn: " Tôi đã biết là người nào. Tôi cho người đó nửa tiếng, đến phòng làm việc tìm tôi". Để lại một câu như vậy, anh liền đứng lên, đẩy cửa đi ra.

Không biết " người đó " ở đây là ai. Vừa rồi Hạ Tử Nhược luôn nhìn chằm chằm vào mắt anh nhưng không thấy ánh mắt lạnh lùng của anh dừng trên người bất kỳ ai. Cô không khỏi chau mày, rốt cuộc thì kẻ nào đã căm hận Quý Đình như vậy? Không đợi cô suy nghĩ rõ ràng, trong phòng họp đã nổ tung.

" Sư phụ thớt gỗ Tiểu Trần, tôi nghĩ là cậu! Mấy hôm trước không phải cậu chê tiền lương thấp, nhanh như vậy đã chờ được trả thù ư?".

" Lãnh thái đại vương ( danh xưng của đầu bếp chuyên nấu món nguội ), tôi nhìn giống ông đấy! Đồng hương của lão không phải mới bị tổ bảo vệ đuổi tháng trước sao?".

" Theo như dự đoán của mọi người thì chúng ta ai cũng có động cơ để bị bắt rồi".

Bị mọi người làm cho đau cả tai, Hạ Tử Nhược khôi phục lại tinh thần, đập đập bàn: " Được rồi, mọi người chớ đoán mò, nên làm gì thì làm đi".

"...". Đám người lúc này vẫn chưa thỏa mãn rời đi.

Bên phía Hoắc Quý Ân.

Tầm nhìn của văn phòng Tổng giám đốc thật tốt. Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi ngồi trên ghế ông chủ, không tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ - Tuyết bắt đầu rơi nhiều, trong tầm mắt là mảng trời mùa đông tắm mình trong tòa cao ốc chọc trời, san sát nối tiếp nhau, sừng sững cao ngất, tấm thủy tinh bên ngoài tòa nhà phản chiếu những tia sáng nhỏ vụn.

Anh vừa nheo mắt lại, cửa ra vào liền truyền đến tiếng gõ cửa, không vội không chậm.

Anh buông mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, vừa vặn cách buổi họp ba mươi phút, giọng nói nhàn nhạt: " Vào đi".

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, có tiếng bước chân tới gần, anh không xoay ghế lại, chỉ hỏi: " Sao cô lại làm như vậy?".

Trầm mặc giây lát, bầu không khí tạm ngừng.

Sau đó, là một giọng nói trầm thấp, không đáp mà hỏi lại: " Anh chắc chắn là tôi sao?".

Hoắc Quý Ân từ từ xoay ghế, biểu hiện hờ hững bày ra trên gương mặt anh tuấn trẻ trung nhưng đôi mắt sâu đen như mực sắc bén chưa từng có. Anh lặp lại câu nói: " Trình Huyên, cô hãy cho tôi một lý do".

Trình Huyên cắn môi không nói lời nào, gương mặt lạnh lùng cao quý đã sớm xám nghoét một mảnh.

Thực ra, Hoắc Quý Ân hiểu rất rõ nguyên nhân - Người phụ nữ này không nhằm vào Quý Đình, không nhằm vào anh, mà là Hạ Tử Nhược. Nhưng anh không bới móc mà khăng khăng dồn ép bắt cô ta phải nói. Tất cả vì anh nghĩ tới chuyện tối hôm qua liền không kiềm chế được cơn giận. Thậm chí có người còn dám qua mắt anh coi thường Hạ Tử Nhược, đổ oan lên đầu cô, làm như anh mù ư?

Giờ phút này, nỗi đau đớn và cưng chiều đối với Hạ Tử Nhược vô cùng mãnh liệt, ngay chính anh cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Thấy sắc mặt Hoắc Quý Ân càng lúc càng lạnh, Trình Huyên dứt khoát chơi trò may rủi, không giấu diếm, không kìm nén, đem tất cả rối loạn bên trong dùng giọng điệu tức giận để thổ lộ: " Em đi bên anh đã tám năm trời, từ khi gây dựng sự nghiệp cho tới bây giờ. Từng bước, từng ngày, nhìn anh cho tới nay có được tất cả. Nhưng cuối cùng, em trong lòng anh trọng lượng không bằng một quản lý. Rốt cuộc thì em kém gì so với Hạ Tử Nhược chứ?".

Hoắc Quý Ân không nhìn cô ta, nhíu mày đứng dậy, chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ: " Cô không cần so sánh với cô ấy". Dừng một lát, âm điệu ôn hòa: " Hạ Tử Nhược là bạn gái của tôi".

... Bạn gái.

Màng nhĩ Trình Huyên nổ ầm một tiếng, trong cổ họng như nhồi nhét cát sỏi sắc nhọn, đau đến nỗi một lời cũng không thể thốt ra, kinh ngạc nhìn về bóng lưng phía cửa sổ. Rõ ràng người đàn ông này quanh thân đều chìm đắm trong ánh mặt trời, nhưng Trình Huyên chỉ cảm thấy... lạnh.

Có lẽ, anh không phải kẻ bạc tình.

Nhưng tình cảm của anh, không dành cho cô ta.

Một phụ nữ lạnh lùng cao ngạo như thế, không kìm nén được vẻ sửng sốt, hay căn bản không muốn chịu đựng - nước mắt cứ như vậy chảy xuống.

Trong cửa, là một đoạn đối thoại cực kỳ tối nghĩa.

Ngoài cửa, là một phụ nữ vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Hạ Tử Nhược che ngực, trái tim đập nhanh khiến cô lập tức không thở nổi. Trong đầu, trong tim cô đều bị một câu nói lấp đầy -

Hạ Tử Nhược là bạn gái của tôi.

o0o

(1)Nguồn gốc của từ Ô Long như sau: Đào Tiềm (tức Đào Uyên Minh, tác giả của Đào Hoa Nguyên Ký) thời Tấn có ghi lại câu chuyện thế này. Thời Tấn ở Cối Kê có người tên là Trương Nhiên có nuôi một con chó đặt tên là Ô Long. Tên đày tớ của Trương Nhiên tằng tựu với vọ Trương Nhiên và lập kế sát hại Trương Nhiên, khi tên đầy tớ ra tay thì chú chó Ô Long đã xông vào cắn bị thương gã đầy tớ cứu chủ. Thế là từ đó người đời dùng từ Ô Long để gọi thay cho từ chó
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...