Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 40


Chương trước Chương tiếp

Hoắc Quý Ân cũng ngay lập tức giật mình, anh chau đôi mày, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Tử Nhược: " Đầu bếp tối nay là ai?". Lúc hỏi câu hỏi đó, ánh mắt của anh so với băng tuyết ngoài cửa sổ lạnh hơn vài phần.

Bị dáng dấp lạnh lùng này của anh kích thích, toàn thân Hạ Tử Nhược nhất thời rét run, sự lạnh lùng khiến cô thở không nổi, chỉ có thể bất chấp khó khăn trả lời đúng sự thực: " Là chú Kỳ".

" Chú Kỳ?". Hoắc Quý Ân cau mày chặt hơn, như đang tự hỏi, đôi đồng tử rủ xuống che tia sáng kinh ngạc trong mắt anh.

Không đợi anh mở miệng, Trình Huyên đứng bên liền hỏi: " Quản lý Hạ, sao cô không sớm báo cáo? Hiện tại Tham tán Đại sứ quán Pháp vẫn nằm trong bệnh viện Nhân dân thành phố, Ngô Kỳ gánh nổi trách nhiệm này sao?".

Hoắc Quý Ân thái độ khó hiểu, nhìn không ra trách cứ hay không. Nhưng lập trường của Trình Huyên hiển nhiên rõ ràng, giọng điệu hùng hổ dọa người ấy làm cho Hạ Tử Nhược như sắp không còn sức để chống đỡ. Cô im lặng cuộn tay thành nắm đấm, bắt buộc bản thân trấn tĩnh lại.

" Tôi với tư cách là quản lý trưởng, đối mặt với tình huống phát sinh có quyền thay đổi đầu bếp. Huống hồ khách hàng bị ngộ độc thức ăn nguyên nhân chưa rõ ràng, không thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu đầu bếp". Câu nói của cô đúng đắn thỏa đáng, ánh mắt nhìn thẳng vào Trình Huyên.

Không biết vì ánh mắt lạnh lùng cương trực của cô nhìn không mấy thoải mái, hay vì không ngờ người con gái bề ngoài nhìn có vẻ nhu nhược, thực chất bên trong lại cất giấu thái độ rét lạnh, mà sắc mặt Trình Huyên đã trở nên khó coi.

Ai ngờ, cô ta vừa định há mồm bác bỏ, đã bị một giọng nam lười biếng cướp trước.

" Nực cười".

Giọng nói vừa thốt ra, chú Kỳ đã đẩy cửa vào. Vừa rồi ở cửa ông đã nghe thấy cuộc đối thoại bên trong không sót từ nào, lúc này khẩu khí vô cùng hung hăng: " Tôi làm đầu bếp đã hơn nửa đời người, lại không biết cái gì có thể ăn không thể ăn sao? Phiền tổng giám sát Trình đừng có mà ngậm máu phun người".

Đây là giọng điệu muốn tạo phản, ngay cả đầu bếp hai cũng dám to tiếng với mình. Trình Huyên dù rất bình tĩnh cũng không nén được cơn giận, hai tay ôm vai không tự chủ được siết chặt: " Ngô Kỳ, ông đừng ỷ lớn tuổi thâm niên lão làng ở đây mà cậy già lên mặt. Chuyện của S, ông và Hạ Tử Nhược đều không tránh khỏi liên quan đâu".

Tình hình khó giải quyết hơn so với dự đoán, Hạ Tử Nhược tâm tư rối loạn từ lâu, ngoài miệng một lần nữa không cho người phụ nữ kia chút xíu mặt mũi: " Nếu đúng do thực phẩm có vấn đề, tôi sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm, việc này không liên quan đến chú Kỳ". Tốt xấu gì thì chú Kỳ đã cứu trận cô tối nay, dù thế nào đi nữa cô cũng không được kéo đối phương xuống nước.

" Mọi người ầm ĩ đủ chưa?". Hoắc Quý Ân im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng đã lên tiếng, sắc mặt anh sa sầm, trong lời nói lộ vẻ không kiên nhẫn nhưng từng câu từng chữ trật tự rõ ràng: " Trình Huyên, bây giờ cô gọi ngay cho giám đốc quan hệ công chúng, bảo anh ta tuyên bố với phóng viên hình hình vẫn ổn định. Sau đó, cô gọi điện cho bệnh viện kiểm tra tình huống cụ thể. Nhân tiện báo tin cho Lý Đức Thắng của Giai Cảnh, yêu cầu ông ta xác định quá trình cung cấp và hệ thống quản lý an toàn thực phẩm của S".

Phản ứng của Trình Huyên rất nhanh nhẹn, cấp tốc dùng đại não ghi nhớ cách PR để xử lý khủng hoảng. Nhiều khâu như vậy, cô ta không cần giấy bút, ghi toàn bộ trong đầu, giọng nói trở lại bình thường: " Vâng, Hoắc tổng".

Hoắc Quý Ân cứ như vậy dẹp loạn một cuộc chiến hỏa. Ánh mắt anh âm u, dáng vẻ trầm tĩnh, khí thế mạnh mẽ trên người dường như bẩm sinh, khiến người ta không thể không phục.

Cuối cùng không phải chịu đựng sự chỉ trích của Trình Huyên, Hạ Tử Nhược thoáng thở hắt ra, cô ngước mắt nhìn về phía Hoắc Quý Ân: " Em cũng phải làm gì chứ?".

Hoắc Quý Ân hờ hững liếc nhìn cô một cái, trong ánh mắt bình tĩnh không một chút cảm xúc: " Em và chú Kỳ về trước đi, hai người ở đây cũng không giúp được việc gì".

Nói xong, anh và Trình Huyên cùng bước ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa nói: " Mọi việc phải xử lý xong trước buổi khai trương tiệc rượu vào ngày mai. Nhất là không được đám ký giả kia làm rối".

"..."

Nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa, Hạ Tử Nhược nhất thời bất động một chỗ, nội tâm không có hương vị, mơ hồ cảm nhận được sự hiện hữu của mình là... dư thừa. Cô xoa gương mặt căng thẳng, dường như bắt đầu cảm thấy vô phúc khi phải chịu đựng người đàn ông lúc nóng lúc lạnh, thái độ công tư rõ ràng.

Ngay khi cô bị suy nghĩ tối tăm của mình hung hăng chiếm giữ, một bàn tay đột nhiên vỗ vỗ vai cô. Hạ Tử Nhược gắng sức lấy lại tinh thần, vừa nghiêng đầu, cô nghe thấy tiếng chú Kỳ điềm nhiên như không: " Đừng ngẩn người ra nữa, chúng ta đi thôi".

Bầu trời sụp đổ, nhưng người đàn ông này vẫn lười biếng trước sau như một, vừa chống đối một Trình Huyên quyền cao chức trọng nhưng tư thế của ông tựa như không có gì. Hạ Tử Nhược không khỏi khó hiểu, trầm mặc liếc nhìn chú Kỳ. Trên người ông khoác tùy tiện một chiếc áo jacket dày, phía dưới mặc quần vải kaki, người và tên giống như nhau - bình thản như không. Xem ra, cô đã đúng khi cho rằng năm tháng nhuộm dần, đã luyện con người này bản lĩnh không sợ hãi trước sóng dữ.

Hai người cùng đến cửa sau khách sạn, Hạ Tử Nhược thuận miệng hỏi một câu: " Chú về bằng gì?".

Gió lạnh thổi vào quần áo, chú Kỳ kéo khóa chiếc jacket, dựng thẳng cổ áo lên: " Đi taxi".

Gần nửa đêm, tuyết rơi nhiều, đâu dễ gọi được xe: " Hay là cháu đưa chú về". Hạ Tử Nhược rụt cổ, đến bên cạnh xe.

Chú Kỳ không khách khí: " Được. Cảm ơn cháu". Ông trực tiếp vươn tay kéo cửa bên ghế phụ, đặt mông ngồi vào.

Nói địa chỉ nhà mình xong, chú Kỳ thoải mái chìm vào trong ghế, bắt đầu trò chuyện: " Người phụ nữ Trình Huyên kia vừa điện thoại bảo chú đến khách sạn. Hóa ra là chuẩn bị để chú chịu tiếng xấu thay cho người khác, thực buồn cười. Chú thấy cháu so với cô ta cứng cỏi hơn nhiều, không chỉ nghĩa khí, mà còn thấu tình đạt lý".

Hạ Tử Nhược không lên tiếng, ngoài miệng cười cười, nhưng ánh mắt không cười. Cô không có cách nào chuyên tâm, tâm tư của cô đang ở nơi khác.

Ngược lại, tâm trạng của chú Kỳ không chút bị ảnh hưởng, tự chuyển chủ đề: " Tiểu Hạ à, cháu có... bạn trai chưa?".

Chỉ là một vấn đề bình thường không có gì bình thường hơn nhưng vẫn là một câu hỏi khó đối với Hạ Tử Nhược, bàn tay giữ tay lái không khỏi run lên.

Bạn trai...

Người đàn ông kia, tính sao đây?

Anh đã mang đến cho cô những điều tồi tệ nhất, nhưng cũng mang đến cho cô những điều tốt đẹp nhất.

Anh đã mang đến cho cô trái tim lãnh khốc nhất ( lạnh lùng tàn khốc ), nhưng cũng mang đến cho cô một trái tim nóng ấm nhất.

Có lẽ một Hoắc Quý Ân thất thường như vậy khiến cô có cảm giác khó hiểu, không thể nắm bắt. Tựa như một giờ trước, hai người còn hưởng thụ những giây phút thân mật nhất. Nhưng một lúc sau, anh lại đột nhiên thay đổi thái độ, câu nói đầu tiên là muốn đuổi cô đi.

Hạ Tử Nhược giật giật bờ môi, cảm thấy miệng đắng chát, lần lữa không trả lời.

" Thì ra cháu vẫn chưa có đối tượng". Chú Kỳ tự bổ sung rồi bật cười ha hả: " Chú có đứa cháu ngoại điều kiện khá tốt, hay là tìm cơ hội giới thiệu cho cháu nhé?".

Không ngờ đối phương vẫn còn mong đợi ở cô, Hạ Tử Nhược lắc đầu nguầy nguậy: " Khụ khụ, không cần đâu ạ".

" Cháu đừng ngại, nam dựng vợ, gái lớn gả chồng mà". Chú Kỳ hết sức thuyết phục.

"...".

Đường tuyết trơn trượt, cuối cùng cũng đưa được ông già về tới nhà. Hạ Tử Nhược đánh mạnh tay lái, quay đầu, tiến thẳng đến bệnh viện Nhân dân thành phố.

Trong phòng theo dõi, trên giường bệnh, một người nước ngoài đang nằm, bịch truyền nhỏ giọt trên cánh tay. Ngồi bên giường là hai người trẻ, một nam một nữ, vẻ mặt buồn rầu ủ rũ.

Đã gặp hai người này tại nhà hàng tối nay, đều là nhân viên làm việc tại Đại sứ quán. Hạ Tử Nhược bước nhanh tới, khẽ lay cô gái trẻ: " Tình hình của Tham tán thế nào rồi?".

Cô gái hơi sửng sốt một chút, dụi mắt, ngửa đầu nhìn Hạ Tử Nhược một lúc mới phản ứng kịp: " Chị là quản lý trưởng của S?".

" Ừ". Hạ Tử Nhược vội vàng gật đầu: " Tôi tới để xem tình hình thế nào".

" Ây dà, tình hình không ổn cho lắm". Sợ quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, cô gái đứng lên, kéo Hạ Tử Nhược ra khỏi phòng bệnh, đứng ở hành lang nói: " Buổi tối cơm nước xong xuôi mọi người liền giải tán. Chúng tôi nhận được điện thoại của bệnh viện mới chạy tới đây. Bác sĩ nói người là do xe cấp cứu đưa tới, thời điểm đó đã lên cơn sốc, chẩn đoán sơ bộ là do ngộ độc thức ăn".

Tâm trạng Hạ Tử Nhược đột nhiên chìm xuống, tâm lý may mắn cuối cùng không còn: " Những người khác có xuất hiện triệu chứng khó chịu nào không?'.

Cô gái sờ lên bụng mình: " Không thấy ai nói là không thoải mái, chị thấy tôi không phải rất ổn ư?".

" Tôi biết rồi, đã làm phiền cô. Tôi đi tìm bác sĩ hỏi một chút". Hạ Tử Nhược đáp.

" Vâng, được ạ". Cô gái ngáp một cái, quay về phòng theo dõi

Hạ Tử Nhược đi tìm bác sĩ tiêu tốn không ít sức lực.

Bác sĩ đang trong phòng cấp cứu vội vàng xử lý một người bị trúng độc rượu. Hạ Tử Nhược đứng ở cửa cả buổi vẫn không thấy anh ta đi ra, đành rón ra rón rén đi vào, nhỏ giọng nói: " Bác sĩ, xin hỏi một chút...".

Bác sĩ đeo gọng kính nhỏ màu vàng không liếc nhìn cô, thu ống nghe trên người bệnh nhân lại, hướng ra cửa hô một tiếng: " Y tá mau vào đây, người bệnh rơi vào hôn mê sâu, thần chí mơ hồ, huyết áp hạ thấp, hô hấp chậm...".

Mấy y tá đẩy xe dụng cụ chạy tới giường bệnh, kéo Hạ Tử Nhược ra: " Cô tránh ra".

Hạ Tử Nhược bất đắc dĩ bế tắc rời khỏi phòng. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, trời vừa rạng sáng, cách buổi khai trương tiệc rượu chín tiếng đồng hồ.

May thay chỉ lát sau vị bác sĩ liền đi ra. Anh ta không kiên nhẫn tháo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt sáng sủa, hướng về phía Hạ Tử Nhược vẫn đang đứng ở cửa, hỏi: " Vừa rồi cô có chuyện gì?".

Cô gấp giọng nói tiếp: " Tình hình của người nước ngoài bị ngộ độc kia thế nào rồi ạ?".

" Đã được cấp cứu nên không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lúc nào tỉnh thì khó mà nói. Tình hình cụ thể phải đợi báo cáo kiểm tra. Đêm nay có rất nhiều người hỏi tình hình của ông ta rồi. Vừa rồi phóng viên cũng đã đến, có cả người của khách sạn gọi điện tới". Bác sĩ nhấn mi tâm, tốc độ lời nói rất nhanh.

Bỏ qua những tin tức không quan trọng, Hạ Tử Nhược nhướng mày, hỏi: " Khi nào thì có báo cáo kiểm tra? Bây giờ có thể nhận được không?".

" Không được, nhanh nhất là sáng mai".

" Ồ, bác sĩ... Bác sĩ...".

Không còn bất kỳ chỗ trống nào để thương lượng, bác sĩ không quay đầu lại mà đi vào một phòng bệnh khác. Tốn công vô ích, Hạ Tử Nhược xịu mặt, ngã ngồi trên mặt ghế ở hành lang.

Ngồi ngơ ngác không biết bao lâu, trong lúc cô sắp buồn ngủ, một đôi giày da đen sạch sẽ thoáng lướt qua. Cô chưa kịp ngước lên, đã thấy đối phương kêu một tiếng: " Hạ Tử Nhược?".

Hạ Tử Nhược nhất thời mở to mắt, ngẩng đầu nhìn, thấy đứng đằng trước mình là một người đàn ông - âu phục, lão luyện chỉnh tề.

Trong ánh mắt chứa đầy mệt mỏi của cô kéo tới một tia kinh ngạc: " Tô Khải, sao lại trùng hợp vậy?".

" Khách hàng của anh uống rượu say, bị trúng độc, anh đưa ông ấy tới đây". Tô Khải cười cười, ngồi xuống cạnh cô, gương mặt lộ vẻ ân cần: " Em làm sao vậy? Không thoải mái à?".

" Ừm, anh đừng nhắc tới nữa". Hạ Tử Nhược thở dài, dăm ba câu nói hết sự tình.

Tô Khải nhíu mày, trầm tư giây lát, nói: " Em chờ anh, đừng đi đâu đấy".

"... Này". Cô vốn không định đi, chưa lấy được báo cáo, chỉ có thể ngồi đây chờ Tham tán tỉnh lại.

Góc hành lang có máy bán đồ uống, Hạ Tử Nhược vươn vai mệt mỏi đi tới, nhét mấy đồng tiền xu, lấy ra hộp cà phê. Cô tựa lên tường, ngửa cổ hai ba lần uống hết. Cô thật sự quá mệt mỏi rồi.

Tô Khải đi rất lâu, ước chừng hơn nửa giờ. Ngay khi Hạ Tử Nhược cho là anh sẽ không quay lại nữa thì anh lại trở về nhưng cầm theo một tờ giấy mở ra trước mặt cô -

" Báo cáo của em đây".

Hạ Tử Nhược sửng sốt mở to mắt, tay đã " vèo " một phát đoạt lấy bản báo cáo, đọc lướt nhanh như gió, miệng nói: " Thật sự cảm ơn anh! Sao anh có thể lấy được nó chứ?".

" Bạn của anh là bác sĩ điều trị". Đèn chân không ở hành lang phủ kín ánh sáng dày đặc, ánh mắt cùng giọng điệu Tô Khải vô cùng ôn hòa.

" Thảo nào anh mang một con sâu rượu tới đây, thì ra là có người quen". Hạ Tử Nhược như đã hiểu.

Báo cáo khá khó hiểu, cô chỉ có thể chọn từ mấu chốt, ánh mắt thoáng chốc nhìn thấy dòng chữ " ngộ độc bạch quả". Hạ Tử Nhược gãi gãi đầu, cau mày cố gắng suy nghĩ, cô làm việc ở S năm năm: " Nhà hàng của em cho tới bây giờ chưa từng dùng bạch quả mà".

Tô Khải giải thích: " Anh vừa nhân tiện hỏi giúp em. Bác sĩ nói có thể do người bệnh sau khi uống rượu đã dùng bạch quả để giải rượu, kết quả vô ý dẫn đến trúng độc".

" Vì vậy, có thể nói là do món bạch quả mà Tham tán đã ăn, không liên quan gì đến S". Ngạc nhiên mừng rỡ đến quá đột ngột, Hạ Tử Nhược ngẩng đầu " ồ " lên, nhìn Tô Khải: " Lần này anh đã giúp em được một việc lớn".

Tô Khải không nhớ đã bao nhiêu năm mình chưa nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt cô, bất giác bị lây nhiễm, anh vuốt tóc Hạ Tử Nhược một cách tự nhiên: " Mối lo lắng của em đã được dỡ bỏ".

Giờ phút này, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì: " Bây giờ em sẽ mang báo cáo về khách sạn".

" Để anh đưa em đi". Nói xong, Tô Khải kéo lấy vai cô.

Không ngờ, hai người vừa xoay lưng, bước chân cả hai liền dừng lại.

Cách đó khoảng 3 - 5 mét, một người đàn ông ánh mắt sa sầm đang nhìn bọn họ, nhìn - Tô Khải khẽ khoác vai Hạ Tử Nhược.

Ánh mắt Hoắc Quý Ân không có nhiệt độ, tiếng nói cũng vậy: " Hạ Tử Nhược, em lại đây cho tôi".
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...