Ác Chất Lão Công

Chương 10


Chương trước

Đi tới đi lui, Khương Minh Hi không nghĩ ra được gì, đợi lúc nữa Lục Hạo Doãn tắm rửa xong cô phải nói như thế nào để tìm hiểu đây?

Nếu hôm nay đối mặt người khác cô cũng không phải vòng vo tam quốc như thế, nhưng trước mặt hắn cô lại có cảm giác không thể che giấu.

Thực ra tâm tư của hắn sắc sảo hơn cô, cá tính cũng thâm trầm hơn, lơ đễnh một tẹo thì hắn sẽ vạch trần hết nhưng thứ cô đang nghĩ trong đầu, hắn sẽ nói cô cả nghĩ.

Phiền chết mất! Vò đầu bứt tai, cứ mặc kệ thì có được không? Đúng vậy, cô luôn là người lạc quan, hắn trêu chọc, mắng cô cũng hông sao, hôm nay nhất định phải nói rõ mọi chuyện!

Lúc này tiếng Lục Hạo Doãn mở cửa tủ khiến cô giật thót tim, cảm giác nôn nao tràn ngập cõi lòng.

Chần chừ mãi rồi cuối cùng cô cũng không kiềm chế được sự tò mò mà cầm di động mở ra xem tin nhắn.

Trường học, học phí đã nhận, rất cảm ơn anh!

Hoang mang ném di động xuống đầu dường, cô ủ rũ nép mình trên giường.

Đây là có ý gì?

Mặc dù cô không xem người gửi tin là ai nhưng rõ ràng đối phương có chức vụ trong trường học, điều này lại càng khiến đầu óc cô thêm rối bời.

Dù tất cả không quan hệ với hắn nhưng hai người nhắc tới tiền bạc, giữa bọn họ có thực sự chỉ là quan hệ bạn học cùng trường không?

Không! Quan hệ tuyệt đối không đơn thuần là vậy! Nhưng rốt cục họ có quan hệ gì?

Cảm giác lạnh lẽo khiến thân thể cô run rẩy, lạnh hay bất an chính cô cũng không biết rõ.

- Bà xã yêu quý của anh sao lại ngồi ngẩn ra thế?

Chẳng biết từ lúc nào Lục Hạo Doãn đã ngồi bên cạnh cô.

Quay sang nhìn hắn, âm thanh nhỏ nhẹ pha chút u buồn:

– Rốt cục anh có quan hệ gì với Nhan Linh?

Cô hỏi quá đột ngột khiến hắn ngẩn ra một chút, rồi dịu dàng xoa đầu cô:

– Cô ấy chỉ là bạn cùng trường, anh nói hai lần rồi sao em vẫn chẳng chịu nhớ thế?

- Lừa gạt!

- Anh từng làm một việt khiến em hiểu lầm quan hệ của anh và cô ấy, đây là lỗi của anh, nhưng anh thề quan hệ giữa bọn anh chỉ là bạn học, nếu em không tin thì anh sẽ để hai người gặp mặt, cô ấy sẽ chứng minh lời anh nói đều là thật.

Nói đùa, cô không muốn gặp cái người mà chỉ tên gọi thôi cũng đã khiến mình khó chịu.

Cho hắn thêm một cơ hội, nếu không biết đường khai thật thì cô sẽ giận thật sự.

- Hai người thực sự không có quan hệ gì khác sao?

- Không có, anh với cô ấy không có quan hệ gì khác.

Khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy không thoải mái, thái độ cứng rắn của cô thực khó hiểu.

– Em sao thế?

- Em muốn ly hôn.

Dù bất cứ ai nghe thấy đều không cho lời này là thiệt, nhưng với Lục Hạo Doãn lại như mũi tên chí mạng xuyên thấu tâm can, nụ cười trên gương mặt hắn trở nên cứng đờ.

- Anh muốn em rút lại lời vừa rồi.

Tại sao cô dễ dàng nói ra hai chữ ly hôn như vậy? Cô không biết cô quan trọng với hắn thế nào sao? Cô tức giận, làm nháo hay đùa nghịch hắn không hề để ý, nhưng không thể ly hôn được!

- Em không muốn, em muốn ly hôn!

Thái độ của hắn khiến cô càng thêm hoảng loạn.

- Anh tuyệt đối không đồng ý ly hôn!

- Bởi vì tên của em sao? Tên của em có thể khiến Lục gia con đàn cháu đống sao?

Lời này thốt ra cô mới hiểu rốt cục hắn yêu thương cô sâu đậm đến nhường nào.

Sửng sốt, gương mặt hắn tái đi, đưa tay ôm cô vào lòng mặc cho cô ra sức giãy dụa, hắn chỉ muốn ôm cô thật chặt đến tận khi những ý định bỏ trốn biến mất trong đầu cô hắn mới nhẹ nhàng nói:

- Anh xin lỗi, anh từng nói những lời ngu ngốc nhưng cũng chỉ đều trêu đùa em. Anh không muốn ly hôn, không phải vì tên của em mà vì anh yêu em, anh không thể số thiếu em! Em có biết mình quan trọng đối với cuộc sống của anh như thế nào không?

Khóe mắt đẫm lệ, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má… Cô khóc vì cái gì? Chính cô cũng không rõ, nhưng cô cảm nhận được tình ý sâu đậm của hắn, cô không mơ, cô tin tưởng vào tình yêu của hắn. Hắn thực sự yêu cô!

- Xin lỗi, em lén đọc tin Nhan tiểu thư gửi cho anh.

Cuối cùng cô đã nói ra nguyên nhân làm nháo.

Ngừng một chút, hắn cầm điện thoại lên đọc tin, cuối cùng thì đã hiểu.

Ném di động xuống dường, hai người ngồi dưới sàn, đôi tay hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô khẽ thủ thỉ:

– Việc này anh có thể giải thích với em, nhưng mà trước đó em phải bình tĩnh nghe chi rõ vì sao anh lại giấu em.

Khẽ gật đầu, cô hít sâu lấy lại tình thần.

- Phụ nữ luôn để tâm tới chuyện tiền nong, nếu anh nói việc vay tiền cho em biết sợ rằng em sẽ mất vui, để em khỏi lo nghĩ nên anh thấy giấu đi là vẫn hơn.

Chu đôi môi nhỏ nhắn, cô khẽ làu bàu:

– Em đâu phải là loại người tính toán chuyện tiền nong.

- Dạ, anh biết, nhưng mà lại nói tiếp vì sao anh mượn tiền cho Nhan Linh… Không, đúng ra thì đối tượng anh vay tiền giùm là tình nhân bí mật của Nhan Linh, cũng là cậu em lớp dưới. Hai người họ quen nhau từ thời học đại học, do gia thế cậu ấy bình thường nên cha mẹ Nhan Linh kịch liệt phản đối, tình cảm giữa hai người rất kiên định, gần đây cả hai đều có ý định kết hôn. Cha mẹ Nhan Linh muốn để cậu ấy biết khó mà lui nên yêu cầu sinh lễ là một ngàn vạn.

- Trời đất!

Cô trợn mắt, đây không phải là gả bán con gái sao?

Anh nói rồi mà, là để cậu ấy biết khó mà lui, mặc dù Nhan Linh là người mẫu nổi tiếng, cậu ấy làm việc cũng rất khá nhưng hai người họ cũng không kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy, hết cách nên Nhan Linh mới tìm anh.

- Vậy nên tối nay hai người hẹn gặp ở quán cơm Diêm Lệ Viên?

Cô vội vàng hỏi.

- Cái này mà em cũng biết à?

- Em thấy hết rồi.

Cô chậm rãi kể lại việc sau hắn rời khỏi phòng đêm đó.

Rõ là đau lòng! Hắn cốc nhẹ lên đầu cô:

– Cô bé ngốc nghếch, không phải chúng ta đã ước định rồi à, có gì đều phải nói ra, không được để trong lòng thì mới không sợ xảy ra hiểu lầm.

- Nếu anh không giấu thì cũng chẳng bị thế.

- Được rồi, là lỗi tại anh, sau này mặc kệ là chuyện gì anh cũng sẽ khai hết, em cũng thế, không được giấu trong lòng, càng không được nhắc lại hai từ ly hôn, anh sẽ giận đấy!

Nói xong hắn véo nhẹ lên mũi cô một cái.

- Em biết rồi, sau này sẽ không… nói hai chữ kia nữa, anh cũng phải thế!

- Tất nhiên rồi. Em không biết à? Thực ra anh là một kẻ rất cứng đầu, anh đã thề với trời là không bao giờ rời khỏi em, em cả đời này sẽ phải dính chặt với anh!

Khẽ nở nụ cười, cô đứng dậy làm mặt quỷ:

– Cũng không phải song sinh, sao có thể dính chặt cùng một chỗ?

- Em cứ đến làm phụ tá của anh đi, chẳng những chúng ta có thể ở cùng nhau mà lại chẳng phải lo em nghĩ lung tung, anh sẽ bám lấy em như đỉa đói cho xem!

- Không thèm! Em rất thích làm việc, mặc dù không có nhiều thành tựu nhưng lại rất vui!

Cô xua tay:

– Em nói luôn cho anh biết, em từng coi anh là ác chất lão công, nói vì em có bát tự tốt nên mới có thể với cao, lại còn làm nháo với người phụ nữ khác trên báo, làm loạn đủ điều.

- Anh thề là không hề nói em với cao.

Hắn vội vàng thanh minh…

- Mặc dù không xác minh được nhưng rõ ràng là anh có ý này.

- Được rồi, anh khai hết với em.

Hắn khoát tay:

– Những điều đó… đó đều là anh dàn xếp, anh biết em nấp ở cửa phòng nghe lén anh nói chuyện với mẹ nên anh lợi dụng cơ hội đó kích thích em, đương nhiên anh cùng cô bạn học kia ăn cơm xong thì cũng không hề có chuyện gì khác.

Như vậy mới tính là công bằng, cô còn bắt hắt ngoéo tay ước định sau này cái gì cũng phải nói rõ ra, hắn vui vẻ ngoắc tay với cô, cảm giác những ngón tay gắn chặt với nhau tựa như định ước hôn nhân đã được xác lập, thời điểm này cả hai đã thành tâm thành ý bên nhau tới trọn đời, không ràng buộc bởi những tính toán mà chỉ đơn giản là vì chữ tình.

- Bà xã, dậy đi, hôm nay chúng ta phải đến một nơi.

Sáng hôm say, Lục Hạo Doãn hưng phấn như một đứa trẻ giục dã gọi Khương Minh Hi dậy.

Đêm qua hoạt động quá sức nên lúc này cô không còn chút khí lực nào. Tuy nhiên cô vẫn ngồi dậy chờ hắn mặc quần áo giúp rồi bế cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, xong xuôi hắn lại bế cô xuống xe.

- Chúng ta đi đâu thế?

Khương Minh Hi vẫn còn đang ngái ngủ, cô vẫn cảm thấy mệt.

- Tẹo nữa em sẽ biết, ngủ đi, lúc nào đến anh sẽ gọi.

Bởi niềm vui bất ngờ nên hắn đã có tính toán, đương nhiên hắn sẽ không để lộ ra trước.

- Dạ.

Cơn buồn ngủ đã chiến thắng sự tò mò, đi đâu cũng được, cô chẳng thèm lo lắng cho nhức đầu, hắn luôn biết cách chăm sóc cô.

Kéo áo khoác đắp cho cô rồi hắn mới lái xe ra, điểm đến là suối nước nóng ở Diêm Lệ Viên, đó cũng là nơi hai người hưởng tuần trăng mật.

Suôn sẻ tới suối nước nóng Diêm Lệ Viên, Lục Hạo Doãn giao xe cho nhân viên giữ xe rồi dẫn Khương Minh Hi vẫn mắt nhắm mắt mở vào suối nước nóng, thủ tục hoàn tất xong mới đưa cô vào trong.

- Chúng ta tới đây làm gì?

Khương Minh Hi cảm thấy khó hiểu.

Chỉ tay về phía căn phòng bên trái, hắn không nói gì bởi đáp án rất nhanh sẽ có.

Hai người đi vào phòng, đây sẽ là nơi hai người hưởng tuần trăng mật. Ngạc nhiên nhìn căn phòng bài trí sang trọng, cô vẫn không hiểu là gì, lúc cô mở miệng hỏi thì nhân viên phục vũ đã đẩy xe đồ ăn vào.

Thấy bữa sáng thì Khương Minh Hi đã tỉnh ra, cái bụng rỗng biểu tình không ngừng, tối qua cô không ngừng thỏa mãn hắn nên lúc này rất cần bổ sung năng lượng.

Sắp xếp ổn thỏa xong nhân viên liền rời đi, cô không nhịn được nữa mà vội vàng nhào tới.

Lục Hạo Doãn thấy vậy chỉ khẽ mỉm cười. Hắn khiến cho người đẹp phải trợn mắt há mồm vì bất ngờ, vừa lên giường hắn đã hóa thành ác ma đói khát điên cuồng, đến tận khi cô không ngừng van nài hắn mới chịu ngừng tay.

Hưởng thụ bữa sáng xong, cuối cùng Khương Minh Hi đã để tâm tới vấn đề:

– Chúng ta tới đây làm gì?

- Em biết đây là đâu chứ?

- Đương nhiên, đây là nơi chúng ta hưởng tuần trăng mật mà.

Lo lắng, kích thích, lâng lang… Những tình cảm phát sinh ở căn phòng này khó lòng mà quên đi được, nhưng ngẫm lại thì cũng thực buồn cười.

- Vậy em biết lúc này là thời gian nào không?

Nghĩ một chút đôi mắt to tròn của cô mở to hết cỡ:

– Đừng nói hôm nay là tròn một năm ngày chúng ta kết hôn chứ?

- Em sốt ruột quá mức rồi, còn tận sáu tháng nữa cơ, nghĩ kĩ đi, ngày hôm nay rất quan trọng với em.

Vắt óc suy nghĩ, hôm nay là ngày…tháng… không phải sinh nhật cô sao?

- Em nhớ ra rồi à?

Nhìn biểu hiện của cô thì hắn biết cuối cùng cô đã “nhớ” ra.

Cô vẫn lắc đầu, sao hắn lại biết hôm nay là ngày sinh của cô chứ?

Mấy ngày này đột nhiên dì cô quyết định cùng bạn tới Hong Kong du lịch, rõ là đúng lúc, ông trời lại tác hợp lại cho thêm một đống phiền phức tới, đến lúc làm xong thì cô cũng mệt phờ người, tận khuya mới về tới nhà, tắm rửa xong cô cảm thấy thân thể rã rời nhưng hết lần này tới lần khác hắn không chịu bỏ qua, luôn quấn lấy muốn cùng cô ân ái, rốt cục cô cũng chẳng còn thời gian nhớ tới sinh nhật! Hắn lại…

- Em đang tự hỏi vì sao anh biết rõ sinh nhật em đúng không?

Cũng thật khó hiểu, cô vẫn cho rằng hắn không biết ngày sinh của mình.

- Em quên là anh cùng em đi đăng kí kết hôn sao?

Thân thể khẽ run rẩy, cô cực kì bất ngờ:

– Lúc ấy mà anh nhớ được à?

- Anh đâu tồi tệ như thế chứ, làm gì mà ngày sinh của vợ mình cũng không nhớ đây?

Lúc ấy hắn cũng kí tên vào đơn, chồng nhớ ngày sinh của vợ cũng rất bình thường. Nhưng lúc này hoàn toàn khác, cô không đơn thuần là vợ của hắn, cô là người con gái hắn yêu quý như chính mạng sống của mình, đương nhiên khoảng thời gian này hắn muốn nói sẽ trở thành kí ức hoàn mỹ nhất:

– Em thì sao? Em có biết ngày sinh của anh không?

- Lúc đi xem mặt dì và em họ ra sức nhồi nhét tư liệu về anh vào đầu em, ngày tháng năm sinh tất nhiên em phải nhớ rồi.

Lúc phải đi tới khách sạn Diêm Lệ Viên, bị hai mẹ con họ cường bạo, đã phải ra sức nhồi nhét tư liệu về hắn vào đầu.

- Vậy vợ yêu của anh muốn quà như thế nào?

- Không cần, chỉ cần lúc nào cũng nhớ tới em là đủ rồi.

Hắn mới là món quà lớn nhất đối với cô.

Niềm vui này còn hơn tất cả mọi lễ vật trời đời.

Người đàn ông thông minh sẽ không tin ngay những lời này, hắn hỏi lại một lần nữa, vợ của hắn tham lam một cách đáng yêu, dù cô muốn hắn hái sao trên trời xuống hắn cũng sẽ nghĩ cách lấy về. Nhưng cô vẫn nói như cũ.

Thực sự thì cô không biết bản thân muốn gì, với cô thì tình cảm hơn xa vật chất, nếu cô lên tiếng yêu cầu thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

- Nếu phu nhân không muốn lễ vật gì thì để phu quân quyết cho.

Hắn đứng dậy quỳ gồi trước mặt cô, không để cô sợ hãi nhảy dựng lên nên hắn mời cô đưa tay ra. Thoáng chần chừ, cô chậm rãi đưa tay tới, không biết từ lúc nào trên tay hắn đã có thêm một chiếc nhẫn rồi nhẹ nhàng đeo vào tay cô.

Mở to mắt nhìn chiếc nhất kia, cô cảm thấy choáng váng không biết nói gì, đây là đầu sỏ từng khiến cô phiền lòng sao?

- Tốt quá, may mà vừa!

Đương nhiên hắn đã nhân lúc cô ngủ say mà lén đo đạc kĩ càng cả rồi.

Ngẩn ra đến nửa ngày cô mới run rẩy nói:

– Vì cái gì?

- Vì em đã chấp nhận anh.

- Hình như anh quên thì phải, em đã có một chiếc nhẫn rồi.

Cô vẫn không hiểu ý tứ của hắn.

- Đối với anh, chiếc nhẫn kia đại biểu cho ước định của Lục gia với em, còn chiếc nhẫn này mới là ước định khiến em đời này kiếp này không thể rời xa anh, để nhịp đập con tim ta luôn hướng về nhau.

Cô cảm động muốn khóc, cuối cùng thì đã hiểu:

– Làm sao anh lại nghĩ ra quà sinh nhật như vậy?

- Anh muốn cuộc hôn nhân của chúng ta không ràng buộc bởi tên tuổi hợp hay không, cũng chẳng phải vì di truyền dòng dõi gì hết, chỉ đơn giản là vì tình yêu, anh muốn sống bên em trọn đời.

Giọt lệ lăn dài trên gò má. Bàn tay mảnh khảnh của cô khẽ đánh lên ngực hắn:

– Anh rất đáng giận, anh biết không? Anh hại người ta vì chiếc nhẫn này mà mất ăn mất ngủ.

Cô nhắc tới việc các cô gái trong công ty xì xào về chuyện của hắn, đương nhiên vẫn là giọng điệu “ngốc nghếch” và mặt quỷ của cô.

– Nếu em hỏi anh có trả lời thật không?

- Chuẩn bị quà sinh nhật cho em đương nhiên không thể để lộ rồi. Nhưng mà anh cũng sẽ có cách để không làm cho em phải lo lắng.

- Em biết, sau này có chuyện gì em sẽ nói, tuyệt đối không để trong lòng, em có thể đeo chiếc nhẫn này vào trên cổ không? Em không quen mang theo thứ quý giá như vậy.

Chiếc nhẫn trước kia cô luôn cất trong hộp nư trang bởi cô sợ bị mất, dù sao thi đó cũng tượng trưng cho việc đã kết hôn, đeo hay không cũng chẳng quan trọng.

Nhưng chiếc nhẫn lúc này lại khác, cô chỉ muốn lúc nào cũng mang bên mình.

Ngoài vài ngày nghỉ tuần trăng mật hắn cũng chưa từng thấy cô đeo nhẫn, bởi vậy mà hắn sớm đã biết được thói quen của cô.

Lấy từ trong túi ra một chiếc vòng bạc, xỏ chiếc nhẫn vào rồi đeo lên cổ cô.

- Ông xã, cảm ơn anh.

Cô hạnh phúc ngắm nhìn chiếc nhẫn, chưa từng ngắm nhìn kĩ càng nhưng giờ lại phát hiện viên đá quý kia thật rực rỡ, khó trách vì sao đa số phụ nữ lại thích nó đến vậy.

Đáp trả cô bằng một nụ hôn ngọt ngào, hắn khẽ nói:

– Anh muốn cám ơn em, vì có em mà anh cảm nhận được giá trị của cuộc sống, em là báu vật mà trời cao ban tặng cho anh. Có em nên anh luôn cảm thấy hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.

Hai khuôn mặt xán lạn nở nụ cười hạnh phúc bên nhau.

Rất nhanh cô đã nghĩ tới gì đó rồi đột nhiên kéo hắn dậy. Nếu sáng sớm không nếm mùi ân ái sợ rằng hắn đã cùng cô thiêu đốt dục vọng đến kiệt sức…

Trước kia chưa từng có một ngày nghỉ tuần trăng mật, giờ đây cô chỉ muốn bù đắp gấp bội cho hắn!!!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...