Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Chương 33




Hét lên xong tôi mới nhìn vào mắt Sở Diệc Nhiên. Khuôn mặt anh ta hơi sưng lên, trên khóe mắt khóe miệng còn dính máu, và ánh mắt anh ta có chút tổn thương sâu sắc ~

Tất cả cảm xúc đều kẹt tại yết hầu. Trong một thoáng, cả hai chỉ nhìn nhau im lặng.

Với thói quen xử lý mọi chuyện lúc sau bằng phương thức “hòa bình”, thương thế này của anh ta làm ai cũng phải giật mình.

Mắt thấy anh ta mím môi, nhìn tôi không nói câu nào. Nhớ đến những lời ban nãy Dạ Miêu nói, đó là vì những người kia cười nhạo kiểu tóc của tôi nên anh mới đấm bọn chúng một cái, anh thật sự là bị thương vì tôi… Lập tức như có cái gì đó đánh vào ngực thật mạnh, không hiểu sao thấy khổ sở.

Đã không còn trẻ con nữa.

Cánh tay nắm vai tôi của ông xã đột nhiên dùng sức, tôi chỉ có thể đập vào tay anh, ngẩng đầu nhìn anh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc hơn, cảm thấy chuyện này không quan hệ gì đến yêu đương, nhưng cũng không cách nào dứt ra được. Hiểu tôi như anh nhất định sẽ hiểu được.

Quay đầu lại, nhìn khuôn mặt quen thuộc như đã cách một thế hệ kia của Sở Diệc Nhiên, biết anh ta đang chờ một lời giải thích, đang nghi ngờ sự thay đổi của tôi.

Yết hầu hơi khô khốc, mới phát hiện chẳng bao lâu sau, tôi sẽ nhìn theo bóng anh bằng ánh mắt thật sự lo lắng. Chỉ tiếc, người và vật không còn, thời gian đã khiến ông xã trở thành người tôi nhớ thương nhất.

Tôi đột nhiên áy náy, cau mày, “Anh… không sao chứ?”

Anh ta vẫn nhìn tôi chằm chằm, vẫn quật cường như thế, không rên một tiếng, không nhúc nhích.

“Có muốn đi gặp bác sĩ không?”

Anh nhìn tôi, giằng co với tôi, một lát sau đột nhiên mở miệng, “Anh ta là ai?”

“A…” Tôi không biết nên trả lời thế nào.

Ông xã lúc này không cướp lời nữa, nhưng tôi có thể cảm nhận tầm mắt anh, nó nóng rực như lò nướng.

Tôi kéo tay anh xuống, nắm chặt. Chẳng phải mấy chục năm sau Sở Diệc Nhiên đã nói tình cảm này chỉ là nhất thời thôi hay sao, hẳn là không nên khó khăn.

“Anh ấy là…”

“Đi!” Sở Diệc Nhiên hình như nhìn ra sự do dự trong mắt tôi, nhìn tôi oán hận rồi ngắt lời tôi. Sau đó cười, nụ cười tự giễu, ánh mắt cũng chuyển sang hướng khác chứ không thèm nhìn tôi.

Anh nhanh nhẹn xoay người, đi lên phía trước. Những đứa nam sinh hư hỏng bên cạnh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt gay gắt rồi bất mãn hừ một tiếng, nhưng cũng bỏ đi theo Sở Diệc Nhiên.

Dã Miêu cũng mặc kệ việc đầu tôi có bị thương hay không, đập một cái thật mạnh rồi tức giận nhìn tôi, sau đó cũng chạy đi. Tôi đau đến nghiến răng nghiến lợi, loáng thoáng nghe được ông xã mắng nhỏ, đồ ngốc. Với anh mà nói, bà xã chỉ có thể bị chính mình bắt nạt mà thôi.

Tôi vội lắc đầu nói không sao, chỉ cần đầu óc không ngu đi là được rồi. Sau đó nhìn bọn họ chậm rãi đi xa, lại im lặng, có chút thương cảm khó hiểu.

“Đi rồi.” Cũng không biết đã đứng bao lâu, ông xã đột nhiên mở miệng, thế mới kéo được sự chú ý của tôi trở về. Tôi quay người, thở dài, “Bọn họ là bạn của em.”

“Ừ…” Ông xã lên tiếng, đột nhiên thu tay lại, một mình đi trước.

Đồ xấu xa! Tôi biết anh cố ý, bên đá nhẹ vào chân anh một cái. Phát hiện ra anh đang giận dỗi bèn xoa đầu đuổi theo, lại kéo tay anh lại quàng qua vai tôi.

“Hừ…” Anh hừ nhẹ một tiếng nhưng cũng không hất ra. Đúng là một người đàn ông dễ dụ.

Tôi thu hết những suy nghĩ kia lại, đột nhiên chú ý đến vết sưng trên mu bàn tay anh, “A? Anh bị thương kìa.”

“Giờ mới phát hiện?” Anh ngoắt miệng lại rất trẻ con, có lẽ là vì khuôn mặt trẻ tuổi này nên tôi cười thành tiếng, ngọt ngào hô lên, “Chồng à ~”

“Hừ.”

“Chồng.”

Anh tiếp tục bỏ qua.

“Chồng!”

Anh giờ mới lườm tôi, “Im.”

“A!” Tôi cười cười gật đầu, sau đó nhìn quanh, lén lút đẩy tay anh ra, “Giờ yêu sớm vẫn là cấm kị đó, chúng ta nên giữ khoảng cách một chút. Anh xem anh kìa, vẫn còn mặc nguyên đồng phục Chí Tường.”

“… Mạt Lị Hoa.” Giọng anh bình tĩnh dị thường, “Em thử đẩy lại phát nữa xem.” Nói xong là hành động, tay anh giữ chặt cổ tay tôi. Tôi liếc qua mặt anh, miệng anh đã thả lỏng, nhếch lên thành đường cong.

Tôi cũng cười cười, sau đó nhìn bầu trời xanh da trời, trở về quá khứ rồi sao… Tôi nghiêng đầu hỏi anh, “Giờ ta đang đi đâu?”

“Đừng nói nhảm nữa.”

“A.” Tôi đi theo anh vài bước, “Về nhà em à?”

Anh nhìn tôi một cái.

“Về nhà em à?” Tôi lại hỏi.

Anh không trả lời tôi.

“Trái đất rất… lớn đó!” Nhà tôi ở hướng ngược lại mà. = =

Anh đột nhiên dừng bước, nhìn tôi, mở miệng mà mặt vẫn bình lặng, “Em mà giả ngu nữa thì anh sẽ QJ (*rape) em.”

Tôi: “…”

Anh: “…”

Khi tôi đang rối rắm nghĩ xem nên giả vờ thế nào thì anh đã gõ nhẹ vào trán tôi một cái, dịu dàng, “Ngoan ~ chỉ đường đi.”

Mẹ nó, tự nhiên lòng tôi nhũn ra như nước… Hơn nữa không biết vì sao, tôi thấy hình như anh học cái xấu thật rồi… = =

“Mạt Lị.” Anh lại gọi tôi.

“Nói chuyện.”

“Mạt Lị.”

“Dạ?”

“…” Anh lại im lặng một lúc, tiếp theo là nhìn có vẻ thờ ơ, “Chúng ta lại đi nói chuyện yêu đương một chút, nhé?”

“…”

Tôi giật mình đứng nguyên tại chỗ, nói không nên lời, mắt bỗng ướt dần. Nhìn anh lúc này lại nhớ đến anh khi đó, cũng đứng trước mặt tôi như thế, cố gắng chế áp sự căng thẳng trong lòng.

Haiz, đều là vợ chồng già cả rồi…

Tôi hít vào một hơi, nhẹ nhàng gật đầu, “Được.”

“Lại đây.” Anh đột nhiên đứng trước mặt tôi, vươn tay phải ra.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy.

Muốn nắm bàn tay này cả đời.

.

Nhà tôi cũng gần đó. Không biết vì sao cái nơi trước kia vốn thấy thật lớn, giờ nhìn lại thì cũng chỉ thường thôi.

Ông xã vốn muốn đưa tôi đến tận dưới nhà, nhưng mà tôi cũng ý thức được, kéo anh vào một chỗ không người, còn nhìn đông nhìn tôi một phen, rồi mới hoa chân múa tay miêu tả vị trí nhà mình, nhưng cũng sợ sau này anh sẽ tìm đến.

Haiz, hiện tại với quá khứ không giống nhau. Quá khứ gần như tất cả hàng xóm đều quen mặt, dù không quen cũng biết tên, mà tin đồn thì lan tràn nhanh như gió, muốn ngăn cũng không nổi.

“Số điện thoại bàn là gì?” Anh hình như cũng hiểu, hỏi tôi.

Đột nhiên phải tách khỏi ông xã, tôi cảm thấy chẳng muốn tẹo nào, nhưng cũng hết cách rồi, nếu con trẻ dám bỏ đi thì sẽ xảy ra tai nạn chết người = =

Tôi cũng có cách làm ra chuyện kinh hãi thế tục như thế, đành mong tiểu biệt thắng tân hôn thôi.

Còn số điện thoại… Khụ, ngày xưa thì thuộc làu làu cơ mà. Nhưng giờ nghĩ mãi vẫn không nhớ được toàn bộ, “Em nhớ là có rất nhiều số 2…”

“Đợi em nhớ ra.” Anh cốc đầu tôi một cái, đột nhiên đọc ra một dãy số điện thoại, nói, “Số nhà anh, vừa nhớ ra.”

Trí nhớ anh tốt quá nha ông xã = =~

“523 gì nữa?” Sau đó nghĩ lại, lắc lắc đầu, “Hay là thôi đi, nhỡ mẹ nghe điện thoại thì sao? Anh mới có ngần này tuổi, mẹ sẽ căm ghét em mất!” Tôi còn muốn sau khi lập gia đình sẽ sống thoải mái một chút.

“Tý nữa về nhà hỏi số điện thoại rồi xuống bảo anh.”

Tôi bĩu môi, cười, “Đúng rồi, chồng à, anh có nhớ dãy sổ số nào hay không?”

Anh nhìn tôi, vẻ mặt biết thừa, “Nhớ rõ kết quả bán kết của world cup 2002.”

“A!” Phát tài rồi! Tôi híp mắt lại, cười, “Còn nữa, giờ chúng ta phải tiết kiệm tiền mua nhà thôi!”

“Ừ.” Anh đột nhiên nhìn tôi, “Kiếm tiền nuôi vợ bé.”

“Anh dám?!” Tôi lườm anh, cắn chết giờ!

“Không dám.” Anh cười cười, rồi nhìn tôi, chậm rãi nhích lại.

Tôi đương nhiên hiểu ý đồ của anh, hơi nín thở, chờ mong anh lại gần. Nhưng đột nhiên nhìn thấy một dáng dấp quen thuộc đang thò đầu ra nhìn về phía tôi…

!!!

Tôi hoảng sợ, không biết lấy sức ở đâu ra mà đẩy ông xã thật mạnh, làm anh ngã xuống đất!

Sau đó chỉ vào anh, hét lên, “Đồ lưu manh!”

Rồi xoay người bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.