Tặng Hoa Cho Bách Đồ

Chương 18




Chu Niệm Sâm đã sớm chờ ở bãi đỗ xe, trong thời gian chờ Bách Đồ, hắn rút sạch nửa bao thuốc.

Tâm tình của hắn rất không ổn.

Trước đó là ở phía sau sân khấu ở bên trong hóa trang cự cãi với Bách Đồ, sau đó thì vị khách mời vốn trao giải cùng Bách Đồ lại lăng không biến thành Lương đại thiếu gia hoàn toàn không liên quan gì tới giải thưởng, lúc ban tổ chức đưa lịch trình, rõ ràng người hợp tác với Bách Đồ là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong nước, mà bây giờ vị nhiếp ảnh gia kia lại lên trao giải nam ca sĩ được yêu thích nhất.

Hắn và Lương Tỳ không có quan hệ trên công việc, nhưng ở trong vòng sinh kế này, hắn đương nhiên biết Lương Tỳ, biết rõ vị đại thiếu gia này ở trong ngành giải trí có khả năng phong hoán vũ, cũng có nghe Lương Tỳ không có hứng thú với nữ giới, có thể là gay.

Lời đồn có thể không tin, nhưng ánh mắt Lương Tỳ nhìn Bách Đồ rõ ràng giống như chó nhìn thấy xương.

Chu Niệm Sâm rất không thoải mái, tên nam nhân này lại nhớ thương Bách Đồ của hắn.

Phạm Tiểu Vũ ở bên cạnh hắn nói nhỏ: “Tại sao Bách Đồ lại trao giải cùng Lương thiếu ah? Hai người bọn họ mỗi ngày dắt chó đi dạo còn chưa đủ, trao giải còn phải nắm tay.”

Lúc Phạm Tiểu Vũ nói câu này, khóe mắt vụng trộm liếc nhìn hắn. Cô dường như là cố ý nói cho hắn nghe.

Chu Niệm Sâm cảm thấy trong lòng như bị kim đâm.

Bách Đồ nghĩ gì? Muốn tìm La Kính thứ hai chọc tức hắn? (Anh tự tin quá rồi :)) )

Hắn đỗ xe ở chỗ cách cửa ra vào không xa, Bách Đồ vừa ra là thấy được hắn, đi tới muốn kéo cửa sau ra ngồi xuống, lại đóng cửa.

Chu Niệm Sâm cũng bất động, Bách Đồ dừng vài giây, ngồi vào ghế phó.

Mặc dù đã mở cửa sổ, trong xe vẫn khó tránh khỏi có mùi thuốc lá, Bách Đồ đương nhiên ngửi được, nhưng cũng chỉ nhíu mày, cái gì cũng không nói.

Chu Niệm Sâm cũng không nói chuyện, trực tiếp khởi động xe.

Đĩa CD ở bên trong lặp đi lặp lại giọng hát trầm thấp của nữ ca sĩ người Quảng, cảnh đêm ngoài cửa sổ rất nhanh bị bỏ lại sau lưng, những đám mây ngũ sắc nháy mắt không còn thấy đâu nữa, tối đen như mực không thấy được đầu ngón tay.

Bách Đồ từ đầu đến cuối quay đầu nhìn ra ngoài, một chút cũng không có ý trao đổi cùng Chu Niệm Sâm.

Chu Niệm Sâm rốt cục không nhịn được, mở miệng nói: “Chuyến bay tới HongKong vào sáng chủ nhật, Phạm Tiểu Vũ đã nói với cậu chưa?”

Bách Đồ nói: “Ừ.”

“Hai ngày tới cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt.” Chu Niệm Sâm cân nhắc nói, “Hành lý đơn giản một chút, nhớ mang theo thuốc trị bao tử thường dùng.”

Bách Đồ vẫn chỉ “Ừ” một tiếng.

Chu Niệm Sâm cảm giác có chút vi diệu, lâu rồi hắn không thấy Bách Đồ ngoan ngoãn như vậy, không tranh cãi không châm chọc.

Hắn thử nhắc tới chuyện cãi nhau: “Vừa rồi ở trong phòng hóa trang, không phải tôi muốn làm cậu ngột ngạt, là mẹ tôi thật sự rất nhớ cậu. Nếu cậu thật sự không muốn đi, gọi điện cho bà, nói vài câu cũng được rồi.”

Lần này một lúc sau, Bách Đồ mới nói: “Có thời gian rồi nói sau.”

Tuy không phải đáp án thoả mãn, nhưng chóp đỉnh mất thăng bằng đã tạm ổn định trở lại.

Chu Niệm Sâm nghĩ, đây xem như đã là hoà giải rồi, có lẽ Bách Đồ cũng cảm thấy mệt mỏi khi tiếp tục không khí khói thuốc súng hơn một tháng.

Đến dưới chung cư Bách Đồ, Chu Niệm Sâm đỗ xe vào làn.

Bách Đồ như phục hồi tinh thần lại, kỳ quái nói: “Đến dưới lầu tôi xuống xe là được rồi, anh dừng ở đây làm gì? Lát nữa còn phải tốn sức quay ra.”

“Bách Đồ.” Chu Niệm Sâm im lặng hít vào một hơi, thấp giọng nói, “Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Hắn nghĩ không khí này rất hiếm có, có chút khác Bách Đồ thường ngày.

Bách Đồ mặt không biểu tình nói: “Nếu không liên quan tới công việc, thì dứt khoát không cần nói.”

Chu Niệm Sâm định nói cái gì, điện thoại của hắn vang lên, hắn liếc mắt nhìn liền vội vàng cúp máy.

Lờ mờ trong xe, đèn thông báo lộ ra tên người gọi vô cùng bắt mắt, Bách Đồ lạnh lùng nói: “Kim bài đại diện làm tốt thật, nghệ sĩ hơn nửa đêm cũng không rời khỏi anh.”

Chu Niệm Sâm: “…”

Chuông điện thoại lại vang lên, lần này hắn cũng không nhìn mà trực tiếp dập máy.

Bách Đồ càng phát ra biểu cảm mỉa mai.

Gọi cho Chu Niệm Sâm chính là nam diễn viên đêm nay cùng đi tham gia lễ trao giải kia, 20 tuổi debut, lớn lên không tệ.

Chu Niệm Sâm tân sủng, ở trên giường.

Hắn có chút xấu hổ, nói: “Không phải như cậu nghĩ.”

Bách Đồ ngữ khí bình bình: “Tôi cái gì cũng không nghĩ.”

Chu Niệm Sâm cúp một lần người nọ lại gọi tới một lần, hắn thấp giọng nói: “Mặc kệ em có tin hay không, anh chỉ yêu có một mình em.”

Bách Đồ cười lạnh, nói: “Anh thật buồn nôn.” Cậu đẩy cửa ra xuống xe, không quay đầu lại đi thẳng lên lầu.

Chu Niệm Sâm nhìn bóng lưng Bách Đồ nhận điện thoại, bạn trai nhỏ làm nũng nói đang ở trong nhà chờ hắn.

Hắn chỉ nói: “Tôi hôm nay không có tâm trạng.”

Đối phương không thuận theo không buông tha còn muốn nói gì đó, hắn tự cắt đứt cuộc trò chuyện rồi dập máy.

Hắn ngồi ở đó cảm thấy trong não một mảnh mờ mịt, hắn không biết mình đến cùng là muốn cái gì.

Không đầy một lát, một chiếc Cayenne đỗ sát bên phải thân xe của hắn.

Bản thân hắn tâm tình đang kém, lập tức nổi cáu, hướng về phía cái xe đó la: “Có biết đỗ xe hay không? Đỗ như vậy làm sao tôi quay xe lại?”

Cửa kính chiếc xe kia quay xuống, chủ xe trường ra một gương mặt Chu Niệm Sâm vừa mới bái kiến không lâu.

Hắn sững sờ, miễn cưỡng chào hỏi: “Lương thiếu.”

“Ô, nhận ra tôi sao? Vậy xử lý đi.” Lương Tỳ đem cánh tay khoác lên cửa sổ xe, cười du côn nói, “Anh đỗ xe ngay làn của tôi, mau dịch chuyển đi.”

Hai chiếc xe hiện tại chen chúc trên một nửa làn xe, đều làn xe tập thể, hắn biết rõ là đang kiếm chuyện để bới móc mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, có mấy lời không cần phải nói ra miệng, trong lòng từng người lại rất rõ ràng.

Lương Tỳ nhìn hắn nở nụ cười, thu hồi cánh tay lùi xe lại.

Chu Niệm Sâm nhìn kính chiếu hậu thấy anh đem xe lùi lại, không khỏi có chút kinh ngạc, tiểu bá vương này chủ động tới kiếm chuyện, sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy?

Một giây sau, “Phanh” một tiếng, đuôi xe hắn tan nát.

Chu Niệm Sâm: “…”

Hắn vẫn còn đang khiếp sợ sững sờ, Cayenne như chưa đủ nghiền, lại lui ra sau, “Phanh”, tông thêm một cái.

Chu Niệm Sâm không thể nhịn được nữa nhảy xuống xe, phẫn nộ nói: “Anh làm gì?”

Lương Tỳ một bên như đang chơi trò xe điện đụng, một bên từ cửa sổ xe thò đầu ra, cà lơ phất phơ nói: “Ai bảo anh chiếm chỗ của tôi?”

Chu Niệm Sâm biết rõ thiếu gia này làm theo ý mình đã quen, không có biện pháp nói đạo lý, nói thẳng: “Mọi thứ đều có thứ tự trước và sau, tôi tới trước lấy trước, chỗ đó là của tôi.”

Lời này một câu hai nghĩa, là làn xe, cũng là nói người.

Lương Tỳ dừng xe lại, không vui nói: “Anh thật sự nghĩ anh là người tới trước sao? Tôi so với anh còn tới sớm hơn nhiều.”

Chu Niệm Sâm mặt không biểu tình nói: “Phí sửa xe, tôi sẽ gửi đến công ty các người.”

Lương Tỳ nheo mắt lại, anh vốn cho rằng Chu Niệm Sâm và La Kính là hai mặt hàng chẳng khác gì nhau, hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải.

Chu Niệm Sâm quay lại mở cửa xe, nói: “Lương thiếu, phiền nhường đường.”

Lương Tỳ cảm giác mình khinh địch rồi, hiệp 1 chạm mặt Chu Niệm Sâm, anh dùng chiêu thức đã thương -1800 điểm của địch thủ, kết quả có hơi chật vật.

Anh đương nhiên toàn thân không thoải mái, nhưng vẫn nhịn đến nghẹn không để lộ ra.

Anh càng không thể tưởng được Chu Niệm Sâm lại không xen anh trở thành đối thủ.

Chu Niệm Sâm hiểu rõ sở thích của Bách Đồ, Lương Tỳ vốn không phải loại hình Bách Đồ ưa thích, Bách Đồ sẽ không để ý đến.

Loại khinh miệt này trước khi đi qua Lương Tỳ hắn quăng bằng một ánh mắt vô cùng thâm ý.

Lương Tỳ bị hắn chọc tức nghẹn một bụng, hận không thể đuổi theo tông hắn thêm mấy cái.

Anh bình tĩnh trong chốc lát, rất nhanh suy nghĩ thông suốt.

Người anh muốn có là Bách Đồ, chứ không phải bạn trai trước của Bách Đồ. Phân cao thấp với Chu Niệm Sâm chỉ là thuận tiện, hắn cũng không phải chủ chiến.

Chờ tới lúc anh có được Bách Đồ, nhất định có thể tức chết Chu Niệm Sâm.

Trong thời gian hai phút thang máy đi lên, anh đã hoàn toàn điều chỉnh tốt tâm tình, hôm nay tuy không phải quá thuận lợi, nhưng vẫn có cơ hội chuyển mình.

Bách Đồ cho anh leo cây, chạy theo tình cũ. Trên đường về nhà anh tan nát cõi lòng, cảm thấy Bách Đồ rất có thể đêm nay sẽ không ngủ, cùng người khác điên loan đảo phượng cả đêm…

Anh nghĩ quá mức nhập tâm quá mức bi phẫn, thế cho nên sau khi trở về, xa xa nhìn thấy Bách Đồ đi vào cửa chính một mình, anh còn không dám tin vào hai mắt của mình.

Nam thần cũng giữ mình quá trong sạch rồi! Khen ngợi 5 sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.