Truyền Nhân Thiên Y

Chương 53: 53: Lặng Lẽ Xem Màn Trình Diễn Của Mấy Người





Cổ Hiên Trai.
Sau khi mời Lương Siêu tiến vào, Dương Thi Vũ đích thân đăng ký thẻ VIP kim cương đen hàng đầu cho hắn và nói: “Anh Lương, với tấm thẻ này, anh sẽ được giảm giá một nửa trong những lần mua hàng tới ở cửa hàng của chúng tôi.”
“Hơn nữa, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ tổ chức các buổi đấu giá và thông tin về các vật phẩm trong các buổi đấu giá này sẽ được gửi trước cho các thành viên có thẻ VIP kim cương đen được ưu tiên chọn trước.”
“Ồ? Cũng khá tốt nhỉ.”
Dương Thi Vũ vuốt tóc, cười nói: “Vậy anh cho tôi wechat nhé? Trước mỗi buổi đấu giá, tôi sẽ gửi trước thông tin cho anh.”
“Ừm…”
Thấy Lương Siêu vò đầu bứt tai, Dương Thi Vũ hơi thất vọng.
“Chẳng lẽ không tiện sao?”
“Không phải là không tiện mà là hiện tại tôi không có wechat.”
Kể từ 5 năm trước, hắn đã xóa bỏ toàn bỏ weibo, số điện thoại di động…, cắt bỏ mọi liên lạc với thế giới bên ngoài để tập trung học nghệ.

Cho nên số hiện tại mà hắn đang dùng là số mà ông già đưa cho hắn.
Bởi vì trông thấy điện thoại di động của hắn cũng khá cũ nên Dương Thi Vũ cũng không mấy ngạc nhiên khi hắn không có wechat.
“Vậy đơn giản thôi, anh cứ đăng ký một cái tài khoản rồi chúng ta thêm nhau là được.”
Sau đó, Dương Thi Vũ còn phái người đi mua một chiếc điện thoại di động mới nhất trên thị trường.

Sau khi đổi thẻ cho Lương Siêu, cô ấy đăng ký tài khoản wechat và thêm bạn bè với hắn.
Thấy mình vinh dự trở thành người bạn đầu tiên của Lương Siêu, trong lòng cô ấy có chút mừng thầm.
Tuy nhiên còn chưa vui vẻ được bao lâu thì đã có một đám người hùng hổ xông vào.


Kẻ đứng đầu chính là Diệp Cửu và Phùng Luân.

Thấy Phùng Luân mang theo nhiều người như vậy lại còn mời được cả hoàng đế ngầm của Thiên Hải là Diệp Cửu, nhất thời sắc mặt của Dương Thi Vũ chợt đông cứng lại.
“Các người muốn làm gì, đây không phải là nơi để các người có thể diễu võ dương oai.”
“Ha!”
Lần này, Phùng Luân không hề cho cô ta một chút mặt nào nào, gã ta nói: “Dương Thi Vũ, tôi không quan tâm cô có cái gì với thằng nhóc này.

Tôi khuyên cô tốt nhất là nên thức thời!”
Diệp Cửu thản nhiên nói: “Tuy Dương gia rất mạnh nhưng dù sao cũng không phải là gia tộc bản địa ở Thiên Hải.”
“Nếu như Dương tiểu thư kiên trì bảo vệ thằng nhóc này, vậy thì chi nhánh Cổ Hiên Trai ở Thiên Hải ngày hôm nay sẽ bị đập nát.”
Dương Thi Vũ đang định mở miệng thì bị Lương Siêu ngăn lại.
“Chỉ dẫn theo có vài người mà cũng dám tới khiêu khích tôi, xem ra lần trước mấy người còn chưa nhận đủ giáo huấn nên lần này tiếp tục tới đây chịu đòn phải không?”
Nghe vậy, Diệp Cửu hừ lạnh một tiếng: “Tôi biết cậu lợi hại rồi nhưng cậu cứ yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ không để cho cậu phải thất vọng đâu.”
Bộp bộp!
Sau khi vỗ tay hai phát, chỉ trong chớp mắt đã có một đoàn người sóng vai nhau bước vào.
5, 10, 20,…
40, 80!
Khoảng 80 người!
Mỗi người đều có thân hình cường tráng, ánh mắt như muốn giết người đến nơi và đa số đều là người nước ngoài nên có thể nói là ngập tràn khí thế.
Nhìn thấy đội hình do mình tạo ra, Diệp Cửu cười đắc ý.
80 người này đều là sát thủ được ông ta thuê từ Liên minh sát thủ với số tiền cực lớn, khoảng hơn 1000 vạn!
Nhìn thấy sắc mặt Dương Thi Vũ tái nhợt, Phùng Luân lập tức mỉm cười và vỗ tay.
Bộp bộp!
Nhất thời lại có thêm 50 người tiến vào, tất cả đều có xuất thân từ Liên minh sát thủ như 80 người trước đó.
Tổng cộng có khoảng 130 người!
Số người đứng lấp đầy đại sảnh!
Tuy bọn họ đều là sự tồn tại thấp nhất trong Liên minh sát thủ nhưng dù sao cũng đều là sát thủ cả nên có thể dễ dàng lấy 1 địch 10.
Vẻ mặt của Dương Thi Vũ lại càng khó coi hơn, mặc dù hiện tại cô ấy rất tự tin với thực lực của Lương Siêu nhưng bây giờ… Có đến hơn 100 sát thủ, cho dù Lương Siêu có mạnh tới mức nào thì cũng chỉ có 1 mình.
Thấy Lương Siêu yên lặng không nói, cũng không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước nữa nên Phùng Luân còn tưởng là hắn đang sợ, vì thế gã ta cười ha hả.
“Tên họ Lương kia, đã biết sợ chưa?”
“Vô dụng thôi! Hôm nay ngay cả cơ hội cầu xin cậu cũng không có, chúng tôi đã phải trả một cái giá đắt như vậy chính là vì muốn băm cậu thành trăm mảnh!”
Lương Siêu: “…”
“Có lẽ anh đang hiểu lầm rồi.”
“Chỉ là tôi đang đứng yên xem hai người biểu diễn mà thôi, mấy trăm người này là thủ đoạn cuối cùng của hai người rồi ư?”
“Không còn gì khác nữa sao?”
Không còn gì khác…
Dương Thi Vũ cười khổ trong lòng, cô ấy thầm nghĩ Lương Siêu này đúng là không sợ chết!

Phùng Luân nhìn Diệp Cửu: “Cửu Gia, thằng nhãi này chết đến nơi rồi mà còn giả vờ, bây giờ tôi nên làm gì đây?”
Diệp Cửu không nói gì mà chỉ phất tay.
Ngay lập tức, tất cả 80 sát thủ mà ông ta đưa đến đều di chuyển.

Thấy vậy, Phùng Luân cũng nở nụ cười và phất tay.
“Lên!”
“Mau băm vằm thằng nhãi này cho tôi!”
Nhất thời, hơn trăm tên sát thủ cùng nhau ra tay, cảnh tượng này đúng là kinh khủng.
Lương Siêu di chuyển, huyền khí bên trong cơ thể bắt đầu dâng trào.
Sự thật chứng minh rằng Lương Siêu đang ở trong tình cảnh vô cùng đáng sợ.
Một quyền tung ra đấm bay tên lao tới trước mặt hắn!
“A!”
Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, ít nhất có mười mấy người bị đánh bay như thế!
Khi nhìn thấy màn này, hơn trăm người còn lại đứng ngơ ngác tại chỗ… Nhưng sau đó bọn họ vẫn cắn răng lao lên vì sự thúc giục của Diệp Cửu và Phùng Luân.
Lương Siêu nhếch miệng cười, ngay sau đó hắn sử dụng huyền khí và lao thẳng về phía đám người.
Tuy hắn trông gầy nhưng khí thế lại như hổ trong bầy cừu, mỗi một quyền có thể đánh bay 5-10 người!
“A!”
“A a!”
“Au!”
“...”
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, đòn tấn công của Lương Siêu cũng ngày càng dữ dội hơn.
Chỉ trong vòng 5 phút, trong số 130 sát thủ thì 120 người đã bị phế còn 10 kẻ trốn thoát.

10 người kia may mắn trốn thoát được là vì bọn họ đứng ở phía sau và không cần chiến đấu.

Khi tận mắt chứng kiến sức chiến đấu khủng bố của Lương Siêu, bọn họ lập tức quay đầu bỏ trốn…

Nhìn thấy Lương Siêu đứng giữa sân với hai cánh tay dính đầy máu, bắp chân của Diệp Cửu không tự chủ được run lên.

Mấy chục năm qua, ông ta chưa từng cảm thấy hoảng sợ đến thế!
Thấy Lương Siêu đi về phía mình, Diệp Cửu vô thức muốn chạy nhưng thân thể già nua của ông ta làm sao có thể chạy nhanh được? Ông ta lập tức bị Lương Siêu đá cho một cú ngã lăn xuống mặt đất.
“Đừng, đừng giết tôi!”
“Tất cả đều là chủ ý của Phùng Luân!”
Đúng rồi.
Thằng nhãi Phùng Luân kia đâu?
Lúc này, Diệp Cửu mới phản ứng lại nhưng tên khốn Phùng Luân kia đã bỏ chạy cách xa cả trăm mét: “Cửu Gia, ngài cố chịu đựng nhé!”
“Tôi tới Liễu gia tìm Từ đại sư cứu ngài!”
Diệp Cửu: “…”
“Anh ta nói đến Từ đại sư là Từ Xuyên phải không?”
Lương Siêu nhíu mày hỏi: “Sao Từ Xuyên lại ở Liễu gia?”
“Cậu, cậu không biết sao?”
Diệp Cửu nhìn Lương Siêu với vẻ kinh ngạc, ông ta vội nói: “Ngày hôm qua, Từ đại sư đã ra tối hậu thư cho Liễu gia, yêu cầu bọn họ hôm nay phải giao nộp cậu.

Nếu không ông ta, ông ta sẽ…”
“Sẽ làm sao?”
“Nói!”
Diệp Cửu bị dọa sợ, run rẩy nói: “Từ đại sư sẽ, sẽ diệt sạch toàn bộ Liễu gia!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.