Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 74: Thu phục




Mộc Hi từ miệng hang bay ra ngoài.

Thế nhưng, chỉ chốc lát, hắn bay trở về.

“Ác thú vẫn ở đó.”

Vẻ mặt của hắn có chút thần kỳ, còn kèm theo ý cười khó nhịn: “Xem ra, ngươi chọc ngứa nó rồi.”

Khuynh Anh: “…”

“Chỉ là, có chút kỳ quái.” Mộc Hi xoa cằm nghĩ nghĩ: “Nó không có nổi điên…”

Khuynh Anh sửng sốt, nàng đứng lên, lảo đảo vịn vách hang đi về phía trước: “Ngươi có thể mang ta đi ra không?”

“Mang ngươi đi tới cho nó ăn à?” Mộc Hi nhìn chằm chằm nàng: “Đừng để cho ta liên tưởng đến hình ảnh không tốt đẹp như vậy…”

“…”

Nói tới nói lui, Mộc Hi vẫn than: “Nếu như ngươi không cảm thấy buồn nôn, ta có thể cõng ngươi đi tới, trước lúc trở lại ta thấy có hai xác yêu thú, nội tạng của bọn chúng đã bị móc ra… Khuynh Anh, sắc mặt của ngươi tại sao lại trắng? Ngươi đừng khóc…”

“Thần tộc không phải là không ăn sao?” Khuynh Anh gian nan ghé vào trên vai Mộc Hi, tận lực rủ bỏ những hình ảnh gớm ghiếc.

“Ở đây đêm tối cho nên cần tìm linh khí, nếu như không ăn cơm, sẽ hao hết linh lực mà chết, chờ ngươi tránh thoát ác thú, ta liền tìm cho ngươi một ít thức ăn.” Mộc Hi liền bay lên tới cửa động, ngoài động là một mảnh trăng đêm yêu dị, mà đập vào mắt Khuynh Anh, vẫn là thần thú viễn cổ khổng lồ hung mãnh kia!

Nó ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm cái hang, khi phát hiện Khuynh Anh, nó liền đứng lên, nhe đôi răng nanh trắng như sứ, cực kỳ có lực đe dọa.

“Ngươi xác định vẫn muốn đi ra sao?” Mái tóc bạc của Mộc Hi bị gió thổi tung lên, gương mặt có vẻ yêu dị như ác thú.

Khuynh Anh suy nghĩ chốc lát, quyết định: “Ngươi thả ta xuống.”

Mộc Hi sửng sốt, Khuynh Anh đã từ trên lưng của hắn nhảy xuống, vịn tường đi ra ngoài động.

So sánh với ác thú, thân thể của nàng thật sự là nhỏ bé. Mái tóc dài màu đen như sa tanh rủ xuống tận thắt lưng.

Thần thú điên cuồng gào thét một tiếng, đột nhiên đi về phía trước hai bước, răng bén nhọn lóe sáng ở trong gió, bộ lông cả người đều phát sáng.

“Này, ngươi thực sự muốn đi chịu chết hả?” Mộc Hi ở sau lưng hô một câu.

Nhưng Khuynh Anh ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt của nàng dính chặt ở vào đồng tử màu đỏ của ác thú, không chút nào để ý tới tiếng rít gào, đôi răng nanh sắc bén của nó.

“Ngươi đang đợi ta, đúng không…”

Trong nháy mắt, cuồng phong tán loạn.

Thật lâu.

Nó vươn móng vuốt, khều Khuynh Anh một cái.

… Nàng thành công?

… Nàng thực sự thu phục một con quái thú viễn cổ?

Nghĩ tới đây, hưng phấn cùng vui sướng bao phủ nàng, đột nhiên rất muốn đem tin tức này nói cho Công chúa Toàn Cơ, còn có…

Một đôi mắt màu vàng đột nhiên hiện lên trong đầu nàng.

Chủ nhân đôi mắt màu vàng kia từng bá đạo, nhưng lại ôn nhu. Khuynh Anh phát hiện giờ khắc này trong lòng mình nhớ mãi không quên, lại là cái tên tóc vàng hỗn đản luôn khi dễ của mình kia, từ đáy lòng cảm thấy thở dài một hơi.

… Có thể trở về, nhất định có thể trở về.

Mà Mộc Hi đang bị khiếp sợ bao trùm.

Khi nhìn con cự thú viễn cổ hung hãn kia đột nhiên hóa thành chó con ở trước mặt Khuynh Anh, ánh mắt của hắn trong nháy mắt liền tối sầm.

“Ngươi định ra huyết khế rồi?”

Giọng của hắn có chút lạnh.

“Huyết… huyết khế?” Khuynh Anh phục hồi tinh thần lại, “Đó là cái gì?”

“…Được rồi.” Hắn thở dài một hơi, nói: “Ngươi nhất định đã đút nó uống máu của ngươi rồi.”

Khuynh Anh suy nghĩ hồi lâu, nhớ tới đôi giày dính máu của mình, không khỏi bối rối: “Tựa hồ… Đúng vậy, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”

“Có không có vấn đề, ngày sau ngươi sẽ biết.” Mộc Hi tựa ở cửa động, áo choàng cũng lắc lư: “Chờ thời gian ngươi sắp chết, hoặc là năng lực yếu đến không thể khống chế nó, nó sẽ xé bụng của ngươi, lấy nội tạng của ngươi, uống cạn máu của ngươi, ăn sạch thịt, dùng răng cắn nát nuốt vào trong bụng, đến linh hồn cũng không được giải thoát, cuối bị đánh xuống sáu tầng địa ngục, bị lửa thiêu, bị tuyết đông lạnh, nói chung…”

Chỉ nói đến phân nửa, Mộc Hi đã thấy Khuynh Anh có vẻ mặt táo bón, bèn hừ hừ: “Rất nhiều người thần tộc đi tới nơi này, đều tự cho là thông minh muốn lợi dụng phương pháp như vậy xông ra, chỉ là đều rơi vào kết cục đó.”

“…”

“Bất quá, ngươi cũng tốt, bắt một con lớn nhất, khả năng đi ra chỗ này sẽ lớn hơn.”

Mộc Hi dừng một chút, lộ một cái mỉm cười quỷ dị hướng về phía Khuynh Anh: “Khuynh Anh, năng lực của ngươi đã mạnh hơn thần tộc, nhưng lại là nửa người phàm, linh thức của ngươi cũng rất hỗn loạn, tựa như một vực sâu không có đáy, ngươi rốt cuộc có thân phận gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.