Truy Thê Hoả Táng Tràng? Chị Đây Chê!

Chương 4: Hoàn




21

Tôi biết cha mẹ tôi sẽ phản đối việc tôi giành lấy công ty cho riêng mình. Mẹ không cho tôi vào nhà.

Tôi phớt lờ, liên tục gõ cửa.

Mẹ tôi cuối cùng cũng chịu đi ra:

"Lâm Linh, con nghĩ mình đang làm gì vậy? Mẹ nghe nói Tiểu Hữu cũng đã chia tay cô ta rồi. Con cũng có phải chịu tổn hại gì đâu?”

“Không kể Dịch Bắc, thì Tần gia cũng giữ quyền lực lớn trên thương trường. Con làm ầm ĩ đến mức này…"

Mẹ tôi bị gián đoạn vì Đường Vận Thanh bước lên bậc thềm, đưa tay ra chào:

"Dì Lâm. Con là Đường Vận Thanh.”

Mẹ tôi choáng váng, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó:

“Con không phải là…”

“Lão Lâm!”

Mẹ gọi cha tôi. Cha tôi chưa bước tới đã rất sốc:

"Vận Thanh??”

Anh gật đầu:

“Chú Lâm.”

“….."

Đến lượt tôi bối rối. Có điều gì mà tôi không biết đây?

?

Tôi ngồi trên sofa, nhìn Đường Vận Thanh trò chuyện với cha. Cha tôi đứng giới thiệu cho anh vườn tược ông trồng, anh thản nhiên lắng nghe, khẽ mỉm cười, uống trà, thỉnh thoảng gật gù, khung cảnh thật dễ chịu.

“Mẹ, anh ấy là ai cơ?”

Tôi không muốn nói chuyện về Tần Hữu nữa, mẹ cũng chỉ cằn nhằn một chút thôi, tôi không muốn mẹ cũng phải buồn như tôi.

Mẹ kéo tôi lại gần:

“Con trai của Đường gia, con có nhớ chuyện vợ đầu của chú Đường bị ám sát ở nước ngoài, đứa nhỏ này bị mất tích nhiều năm. Sau này khi tìm lại được, lại trở thành đứa con ngoài giá thú. Chú Đường đưa nó ra nước ngoài du học, mới về nước được một thời gian.”

Chú Đường? Không phải là cha của Đường Hoan sao?

?

Về phần đứa con ngoài giá thú của Đường gia... Tôi nhớ ra chuyện lúc cậu ấy chuyển đến trường trung học của chúng tôi.

Ký ức ùa về, lúc đó nhóm chúng tôi có Đường Hoan cùng một số người khác, không ai khác có thể bước vào vòng tròn này.

Có một lần, Đường Hoan tâm trạng không tốt, nói rằng đứa con ngoài giá thú của cha hắn vừa chuyển đến trường của chúng tôi, cha hắn còn muốn tổ chức tiệc nhận con nữa. Mọi người bàn bạc với nhau cùng đi đả kích đứa con này, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt và khí chất của anh ấy, không ai còn có ý định đấy nữa.

Mặc dù vậy, cũng ai dám đến gần anh ta. Mọi người đều vây quanh an ủi Đường Hoan mà không thèm để ý tới anh. Tôi cảm thấy rất khó xử nên lấy ra hộp quà tôi chuẩn bị từ trước rồi đưa cho anh:

“Cậu không thể quyết định gốc gác của mình, và đó cũng phải là lỗi của cậu. Chúc mừng trở về. Nhận quà của tôi nhé. “

Đó là chiếc đồng hồ tôi mua khi từ Thụy Sĩ về, Tần Hữu không thích thương hiệu đó nên luôn bỏ nó trong cốp xe.

Anh nhướng mày, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng ánh mắt anh đã nhìn về phía tôi biết bao nhiêu lần trong suốt bữa tiệc đó.

Đồng hồ?

Sau khi Đường Vận Thanh nói chuyện xong với cha tôi, anh mặc đồ ở nhà, đi về phía tôi, xoa đầu tôi:

“Sao vậy?”

Tôi nhìn chằm chằm vào cổ tay anh, nhìn chiếc đồng hồ đã cũ sờn, trong lòng đầy cảm xúc lẫn lộn:

“Đường Vận Thanh, em không nhớ ra chính là anh, em xin lỗi. Nhưng chiếc đồng hồ em tặng anh...”

"Một món quà không có sự chân thành, vì lúc đó em vẫn cùng phe với Đường Hoan..."

"Em thấy anh còn quá thánh thiện. Nếu chuyện này xảy ra với em, có lẽ em sẽ không rộng lượng như vậy được đâu.”

“Cho nên anh cũng không cần…"

Có lẽ anh cũng biết rằng tôi đã nhớ ra, anh mỉm cười, nắm tay tôi, kéo tôi đến bàn ăn:

“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”

"Mà, anh cũng mới chỉ đồng ý làm bạn trai của em thôi, anh chưa từng bày tỏ gì cả, phải không?”

Đường Vận Thanh ánh mắt ôn nhu kéo ghế ra:

"Thật sự anh cần nói lời này. Lâm Linh, Linh Linh, anh thích em.”

22

Cuộc sống của tôi sau khi trở về không có nhiều thay đổi cho lắm.

Bố mẹ tôi cũng không thực sự không trách tôi, họ chỉ thấy lo lắng nhiều hơn về phía chú Tần mà thôi. Mặc dù vậy, tôi cũng sẽ không dừng lại.

Thế hệ trước là tình nghĩa của thế hệ trước. Tôi là tôi.

Tần Hữu đến công ty nhiều lần, muốn gặp tôi để nói chuyện về chuyển nhượng cổ phần.

Tôi lạnh lùng yêu cầu hắn đi nói chuyện với Đường Vận Thanh.

"A Linh.”

Tần Hữu kéo tay tôi xuống dưới sảnh công ty, hai mắt đỏ hoe, hồi lâu mới nói:

“Anh biết em không muốn tha thứ cho anh, nhưng hãy nghe anh giải thích. Khi đó gia đình anh suy sụp như thế, dù em tự nguyện ở bên anh, mọi người đều nói rằng anh không xứng đáng với em. Nhưng anh thực sự yêu em. Anh đã không nhận ra cho đến khi em biến mất. Anh lúc đó không biết rằng anh không thể sống thiếu em. Anh như không còn là anh nữa, rồi sau đó anh mới hiểu, mình chỉ có ích khi có em ở bên, khi em tin tưởng anh, dựa vào anh, và... cần anh…"

Tôi nhếch miệng cười, rút tay ra, lau đi lau lại bằng khăn giấy khử trùng.

"Anh không phải đang muốn nói rằng anh phải làm tổn thương tôi để có thể khẳng định tình yêu của tôi dành cho anh đấy chứ?”

"Tần Hữu, anh không những không hề yêu tôi, mà còn dùng tôi làm vật hy sinh để thể hiện bản lĩnh của mình.”

"Anh không những không xứng đáng với tình yêu của tôi, mà còn không cả xứng đáng với sự tử tế mà tôi đối xử với anh những năm qua!"

Sắc mặt Tần Hữu tái nhợt.

"Anh và Mục Vân đã chia tay, anh cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình. Em sẽ quay lại chứ?”

Tôi giận dữ đến mức bật cười.

"Quay lại? Tất nhiên là tôi sẽ quay lại.”

Bởi vì tôi không hề có ý định để anh ra đi dễ dàng như vậy!

Cuộc trò chuyện đang dở chừng thì có một bóng người lao tới đẩy tôi ngã xuống trước bồn hoa.

"Lâm Linh, cô đúng là một con khốn nạn, cô bị người khác hủy hoại, còn mặt dày quấy rầy Tân Hữu! Anh ấy đã cầu hôn tôi rồi, cô vì sao vẫn phải cướp anh ấy khỏi tôi!”

Mục Vân chắc phải tìm Tần Hữu rất lâu, khi nhìn thấy hai chúng tôi ở cùng nhau, cô ta liền lao về phía này la hét ầm ĩ.

“Đủ rồi!”

Tần Hữu ngăn cô ta lại.

"Tôi chưa bao giờ yêu cô cả.”

"Cô chỉ là người thay thế cho Linh Linh. Cô cho rằng cô thật sự có thể xứng với tôi sao?”

Dù rất vui vẻ nhìn chó cắn nhau, tôi cũng không có ý định tha thứ cho bất kỳ ai trong số hai người này.

Đường Vận Thanh lúc này đi xuống.

Anh kéo tôi lại gần, phủi bụi trên người tôi.

Anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt và nói:

"Gọi cảnh sát.”

Mục Vân bị đưa đi trước ánh mắt của tất cả mọi người.

Tần Hữu chạy theo tôi như một con chó nhà có tang. Nhưng hắn cũng bị nhân viên bảo vệ chặn lại bên ngoài.

"A Linh, anh thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với một ai khác ngoài em. Tất cả đều vì anh quá tự phụ. Anh không cần bất cứ điều gì nữa. Em có thể đừng rời xa anh được không?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, đầu ngón tay của người bên cạnh cọ vào lòng bàn tay tôi.

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Đường Vận Thanh, chúng tôi rời đi mặc kệ hắn với bảo vệ toà nhà.

23

Mục Vân ở dưới lầu làm loạn điên rồ được mấy ngày, rồi biến mất.

Một tuần sau, một video được tung ra gây xôn xao cả thành phố.

Lấy danh nghĩa là hôn thê của con trai Tần gia, Mục Vân trong buổi phát sóng trực tiếp đã nói rằng tôi là thanh mai trúc mã của Tần Hữu, dùng việc mình bị xâm hại mà bắt cóc đạo đức, gây sức ép lên Tần Hữu để phá vỡ cuộc hôn nhân của họ.

Cô ta chiếu cả đoạn video được Tần Hữu cầu hôn trong bữa tiệc tối đó, chỉ trong chốc lát, tôi đã trở thành một kẻ bẩn thỉu, khốn nạn, bị cả cộng đồng mạng chửi rủa.

Tần Hữu lên tiếng thay tôi, nhưng ngay lập tức bị dư luận át đi.

“Cô ta là con gái nhà đại gia mà lại rẻ tiền như vậy?”

“Nam chính vẫn còn chưa tỉnh táo lại sao? Vẫn bênh vực cô ta như thế. Vốn đã cầu hôn người kia rồi.”

"Ra khỏi Hải Thành! Tẩy chay Tập đoàn Dịch Bắc!”

Chuyện kinh doanh của công ty không dễ dàng bị dư luận lay chuyển như vậy, nhưng khi nhìn thấy những bình luận kia, trong đó có cả của một số bạn cùng lớp thời trung học, tôi vẫn run lên vì tức giận.

Đã đến lúc giải quyết triệt để tất cả những chuyện này.

Tôi đưa Mục Vân và Tần Hữu ra tòa vì cùng một lý do: tung tin đồn thất thiệt và phỉ báng.

Cảnh sát và hồ sơ vụ án năm đó đều có, tôi không hề bị xâm hại. Tần Hữu, kẻ tung tin đồn, và Mục Vân, kẻ gây ra chuyện bạo lực mạng với tôi, đều bị trừng phạt.

Mẹ đến đón tôi tan sở.

“Sao con không nói với mẹ sớm hơn…”

Tôi vừa nhìn thấy mẹ thì đã được mẹ ôm vào lòng, mẹ khóc đến mức tưởng như không thể dừng lại được.

"Nếu như mẹ biết Tần Hữu đối xử với con như vậy, mẹ sao có thể ép con... Con là con gái của mẹ…"

Tôi ôm mẹ thật chặt.

"Con không muốn mẹ lo lắng. Hơn nữa, việc kinh doanh của gia đình cũng là trách nhiệm của con.”

Nói đến đây, mắt tôi lại đỏ hoe.

“Linh Linh, chúng ta không nợ Tần gia điều gì, nếu nó lại dám ức hiếp con gái mẹ, mẹ sẽ giết nó!”

Mẹ khóc đến run rẩy, bắt đầu nói năng bừa bãi.

Đường Vận Thanh bước ra khỏi công ty, theo sau anh là một số cảnh sát.

Tôi hỏi anh mọi việc như thế nào rồi, anh ấy trông có vẻ bình tĩnh.

"Thêm một người bị buộc tội.”

?

Tim đập mạnh, tôi lẩm bẩm:

"Ý anh là gì? Anh nói thêm một người. Đó là ai?”

"Đường Hoan.”

Qua gương chiếu hậu, ánh mắt anh lạnh lùng, nhẹ giọng nói:

“Anh tình cờ nghe được cuộc điện thoại của anh ta với Tần Hữu. Chuyện đó… là do anh ta sắp đặt.”

Tôi lạnh cả người.

Đường Hoan và Tần Hữu từ trước đến nay là bạn tốt, Tần Hữu chắc chắn đã nói với hắn về những phiền phức khi vướng vào tôi, và rất nhiều người cũng đã kể cho Tần Hữu nghe về năng lực trong tay hắn. Lúc đó tôi còn tỏ ra tử tế với đứa con ngoài giá thú của Đường gia. Đường Hoan ghim tôi cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Nhưng nghĩ lại những năm tháng tôi vướng vào bọn chúng, tình cảm và sự thỏa hiệp của tôi hóa ra đều dựa trên sự chèn ép và chà đạp của những người này.

Tôi không thể chấp nhận. Đường Vận Thanh nắm tay tôi:

“Yên tâm, anh sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào.”

"Được.”

Đường Vận Thanh trở về Đường gia, lấy lại thân phận của mình.

Tất nhiên, không thể thiếu sự động viên của tôi.

Lúc này, Đường Hoan bị kẹt giữa những tin tức tiêu cực thời đó cùng sự căng thẳng của gia đình.

Tôi cũng biết được lý do thực sự đằng sau sự việc.

Nói ra thì buồn cười, nhưng thực ra chỉ là vì tôi không bắt nạt Đường Vận Thanh như bọn họ mà thôi.

Về việc Tần Hữu có biết Đường Hoan âm mưu thiết kế ra chuyện tấn công tôi lúc đó hay không, hiện tại cũng không còn quan trọng nữa.

24

Đó là một buổi chiều, khi tôi nhận được cuộc gọi từ Mục Vân.

"Lâm Linh, gặp nhau đi.”

Tôi cau mày:

“Không cần, mà không phải cô đã bị cảnh sát bắt đi sao?”

Mục Vân cười:

“Cô không tò mò Tần Hữu nói gì về cô sao? Để tôi cho cô thấy mười năm qua mọi việc là như thế nào. Cô thật sự không muốn biết sao? Tần Hữu có biết Đường Hoan đã làm gì không? Cô không quan tâm?

Nắng chiếu rực rỡ ngoài cửa sổ, không thể nói là tôi không quan tâm. Góc đau đớn nhất trong lòng tôi lại nhói lên, tôi đặt tài liệu xuống, quyết định phải chấm dứt mọi chuyện.

Địa chỉ cô ta hẹn ở cạnh bờ biển.

Tôi lái xe tới đó.

Tôi đã gửi một tin nhắn cho Đường Vận Thanh trước khi rời đi.

Tôi lạnh lùng nhìn Mục Vân, cô ta đứng đó trong bộ váy trắng, trông thật mềm mại và yếu đuối.

Cô ta cười:

“Đến rồi à? Cô biết không, khi ở cùng Tần Hữu, tôi cảm thấy anh ấy rất ghét kiểu trịch thượng của cô, nên anh ấy mới thích tôi.”

“Sau này, tôi phát hiện ra rằng, anh ấy không thể có được cảm giác thoả mãn và có tồn tại khi ở bên cô, nên anh ấy mới cần một người như tôi.”

Cô ta cười mà ch ảy nước mắt, chắc cô ta thực sự yêu Tần Hữu.

"Tôi quả thực chẳng có gì cả, xuất thân từ một gia đình nghèo khó, suýt chút nữa cũng được leo lên đ ỉnh cao, nhưng cô đã phá hỏng tất cả.”

Mục Vân cười quái dị,

“Muốn tôi rời đi cũng không thể dễ dàng như vậy, hắn không nỡ đánh đổi để có được tôi, thì tôi sẽ cả gia đình hắn gặp tai họa, nhưng dù sao, cũng không phải là họ chưa gặp tai họa ”.

"Cô đã làm gì?”

Cô ta cười chua chát:

"Một tên tội phạm kinh tế đã ở tù mười năm có thể chuyển mình khi mãn hạn sao? Tần gia phải trả giá cho việc đối xử với tôi như thế!”

Tôi thận trọng lùi lại vài bước, cố gắng quay lại xe.

"Tần Hữu thực sự không biết Đường Hoan đã làm gì. Khi hắn biết được, họ đã cãi nhau kịch liệt, cũng cắt đứt tình bạn rồi. Vậy thì sao chứ? Hắn cũng đã đánh mất cô mãi mãi.”

Mục Vân nói:

“Tôi đã có thai, sẩy rồi, hắn thậm chí còn không thèm nhìn tôi lấy một lần. Cho nên tất cả các người đều có tội!”

Một chiếc ô tô đột ngột lao ra khỏi bãi đậu xe đối diện, lao thẳng về phía tôi.

Tôi né được, nhưng Mục Vân đã tóm lấy tôi, đẩy tôi thật mạnh!

Đột ngột, có người đẩy Mục Vân ra, giằng lấy tôi sang một bên, tôi thoát được khỏi chiếc xe!

Chiếc xe tông vào lan can bên bãi biển, gây ra một tiếng nổ lớn. Cùng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Nhịp tim đập mạnh khiến tôi không để ý đến vết xước rát trên mu bàn tay, ngước mắt nhìn người đàn ông đang ôm chặt tôi, anh cau mày, như thể không hài lòng, nhưng cũng như đang rất hoảng loạn.

Anh cúi đầu, hôn tôi thật sâu, khàn khàn hỏi:

“Em nói với anh trước khi đi gặp cô ta thế này, có nghĩa là em đã bắt đầu tin tưởng và yêu anh rồi, phải không?”

“Phải không? Linh Linh?”

Tôi vẫn còn run rẩy, không biết là vì sợ hãi hay nhẹ nhõm, nhưng tôi cũng hôn đáp lại anh.

Ở phía xa, tôi nhìn thấy Tần Hữu cũng đã đến. Hắn quay người rời đi, không nói một lời.

Sau này tôi mới biết Mục Vân cũng không thuận lợi gì cho lắm. Trước khi vào Dịch Bắc, cô ta cũng đã được Tần Hữu sắp xếp vào Tần gia, nhưng chỉ sau vài ngày đã bị đuổi ra ngoài.

Nhưng cô ta cũng rất nhanh trí, chỉ trong vài ngày đó đã nắm giữ được một số bí mật về Tần gia.

Cô ta thất bại trong việc tống tiền chú Tần, nên đã khai ra những góc tối trong kinh doanh đó của Tần gia sau khi phải chia tay Tần Hữu. Tần Hữu chỉ có thể bất lực nhìn cha mình lại bị cảnh sát bắt đi.

Mười lăm năm tù.

So với chú Tần, là cả một đời người rồi.

25

Khi chuông cửa vang lên, tôi đang ôm con mèo mà Đường Vận Thanh tặng cho tôi.

Tần Hữu nhếch nhác, không cạo râu, cũng dường như không còn chút tỉnh táo nào, nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi hỏi:

"Anh lại không có nhà rồi, A Linh, có thể nhận anh một lần nữa không?”

“Linh Linh, ai đến đó?”

Giọng nói phát ra từ sau bếp, cùng với đó là tiếng xào nấu thức ăn.

Con mèo nhỏ không được tôi bế nữa, nên nó chạy đến chỗ chân tôi, nghịch dép của tôi.

Tôi cũng đã từng mơ ước, người cùng sống với tôi những ngày bình đạm củi gạo dầu muối này là Tần Hữu.

Không thể tránh khỏi việc, tôi quả thực cảm thấy hụt hẫng một chút.

Tôi nhìn hắn một lúc, rồi đóng cửa lại:

“Không có ai cả, là thu gom rác thôi.”

Ôm mèo con lên, tôi quyết định không quay đầu lại, mà bước đi hướng tới hạnh phúc thực sự của mình.

- hoàn toàn văn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.