Trường Sinh Giới

Chương 178: Hậu Duệ Của Thiên Thần




Cuối cùng , mấy người còn lại đều không hề nói một tiếng nào lao thẳng đến Tiêu Thần, xuất thủ vô tình, muốn giết hắn. Vài đạo kiếm quang lóe lên trên bầu trời đêm thật chói mắt .

Tiêu Thần không thể tiếp tục ngồi yên được, thân hình đứng lên, cầm trong tay Pastuer cổ mâu, bước lên một bước , lấy khí thế hoành tảo thiên quân , xuất ra phong lôi trận trận, huyết quang đầy trời .

"Phốc phốc".

Vài đóa hoa máu bắn ra, bốn bộ thi thể rơi vào trong đình viện. Bọn họ khoảng ba mươi tuổi, yếu hầu giống như bị đao nhận bằng kim loại cắt qua khiến cho mạch máu bị xé rách. Bốn tên tu giả chỉ có tu vi lục trùng thiên đối với Tiêu Thần mà nói hiển nhiên có chút uy hiếp nào .

"Hống…"

Thanh long vương phát ra một tiếng hống rung trời, bay lên đánh tới. Mục tiêu của nó là --- Tiểu quật long. Thanh sắc thần quang chớp động giống như là liệt hỏa đang bừng cháy. Vẻ băng lãnh vô tình hiện lên trong đôi mắt nó . Dường như đã quên đi người quen Tiêu Thần đang ở phía trước .

Tiểu quật long cao ngạo lắc lắc đầu. Phát ra một tiếng long khiếu , nhảy lên nghênh đón .

Xoát!

Người bên trong bóng râm kia nhẹ nhàng bay lên, thoáng cái liền biến mất tại chỗ. Dường như chỉ vì đem thanh long vương đến đây mà thôi.

Thanh long vương phát ra tiếng rít gào trầm thấp, huyết quang cư nhiên hiện lên trong đôi mắt . Hai đầu long vương bắt đầu giao chiến kịch liệt, từng đạo từng đạo thanh sắc thần quang không ngừng xuất ra. Thanh long vương hiển nhiên đang triển khai ra không ít thần thông của long tộc. Đã hơn một năm trôi qua, thực lực của nó đột nhiên tăng mạnh, đã không giống như trên Long Đảo. Với lại, nó đã lột xác thành tổ long chi vĩ .

Mà tiểu quật long không hề xuất ra một đạo thần quang nào, hoàn toàn dùng cổ chiến kỹ đặc thù của long tộc mà chém giết. Nó như là một tu giả lão luyện vậy, mỗi bước được bước ra đều rất huyền ảo, khiến cho người ta không thể không kinh hãi. Đây chính là một bộ pháp hữu hiệu nhất. Mà công kích của nó đồng dạng sắc bén vô cùng, trảo, vĩ, đầu, giác đều được di chuyển, mỗi một địa phương trên thân thể nó đều là một vũ khí lợi hại nhất, giết người trong vô hình. Cùng với thanh long đại chiến cùng một chỗ, tuy nó phải đối mặt chính là thần thông đã từng biến mất của long tộc nhưng nó lại không bị rơi xuống hạ phong chút nào, vững vàng áp chế thanh long vương .

Long tộc cổ chiến kỹ, kỹ tuyệt diệu nhất.

Kha Kha tiến lùi bên cạnh Tiêu Thần, đôi mắt đen cẩn thận quan sát xung quanh.

Hiện trường chỉ còn lại hai phe địch nhân, một bên là trung niên nhân với khuôn mặt hung ác kia, thực lực khẳng định ở cảnh giới thức tàng, nếu không thì ngay khi vừa xuất tràng sao có thể tạo ra năng lượng ba động có thể đánh nát một tòa nhà.

Tên còn lại là một người còn trẻ tuổi, mặc dù thân hình nàng được hắc vụ bao phủ thế nhưng lấy thần thức ba động mạnh mẽ cùng với năng lượng của cơ thể tạo ra số lượng lớn sương mù che đậy thân thể lại. Tiêu Thần có thể nhìn thấy hình dáng bên ngoài, lúc này linh giác của hắn rất nhạy cảm , có thể cảm giác được đây là một nữ tử mỹ lệ vô cùng. Chỉ là đối phương có ý che giấu, không thể thấy rõ được dung mạo mờ ảo kia.

Kim mao viên hầu bên cạnh nữ tử thần bí to lớn phi thường , chỉ bất quá nhãn thần quá hung lệ, lạnh lùng bức bách Kha Kha, dường như muốn đem Kha Kha nuốt chửng.

"Y nha!"

Tiểu thú tuyết trắng thở hổn hển, kêu lên một tiếng bất mãn vô cùng, không chút khách khí huy động tiểu thú trảo, thất thải quang mạc giống như là một đám mây nhanh chóng bay đến bao phủ kim sắc viên hầu cao hơn một thước kia.

Trong sát na kim quang sáng chói lên, thân thể viên hầu dường như đã hóa thành kim loại, cúng với vô tận thần diễm bừng cháy . Nó phát ra một tiếng tê hống sau đó đồng dạng huy động một trảo.

Kim sắc quang mang hóa thành một đạo quang nhận, hung hăng hướng đến thất thải hà quang chém tới.

"Phốc"

Một trận âm thanh nặng nề vang lên trên không trung, thất thải quang mạc bị kim sắc quang nhận tạm thời ngăn cản lại.

Điều này khiến cho Kha Kha nổi giận, đôi mắt to bắn ra hai đạo thần quang, không còn bộ dáng nghịch ngợm như trước kia nữa. Trong nháy mắt hóa thành trịnh trọng và nghiêm túc vô cùng. Tiểu thú trảo mãnh liệt hướng đến phía trước huy động, thất thải quang mang trong sát na liền tăng vọt lên, thoáng cái liền đem kim quang áp chế xuống, sau đó hướng về kim sắc viên hầu chụp xuống.

Tiêu Thần chấn kinh vô cùng, Kha Kha có thể chiếm được thượng phong nhưng cũng chứng kiến được sự cường đại và đáng sợ của Kim sắc viên hầu lại tạm thời ngăn cản được Kha Kha, đây quả là một sự tình chưa từng có. Phải biết rằng dưới cảnh giới bán thần đều bị Kha Kha nhất xoát bách xoát, chỉ cần thất thải thần quang rơi xuống thì căn bản không thể nào ngăn cản được.

Đây là thánh thú gì ? Dĩ nhiên lại có uy thế như vậy ? Thần thông thật dị thường và cường đại.

"Ngao hống…"

Kim sắc thần viên ngửa mặt lên trời hống một tiếng dài, kim quang cả người đại thịnh, đem thất thải quang mạc sắp phủ xuống kia ngăn lại, khiến nó tạm thời không thể tiếp tục hạ xuống được.

Một tiếng thở dài vang lên, nữ tử thần bí mỹ lệ kia mở miệng nói: "Có thể làm cho tiểu thú tuyết trắng kia dừng tay không, ta kỳ thật không có ác ý, chỉ là muốn thử xem uy thực của kim tử."

Thanh âm như của tự nhiên, dễ nghe lại êm tai vôc ùng, dưới tình huống bình thường đây chính là một người con gái rất tuyệt mỹ.

Chỉ là đêm đã rất nhạy cảm rồi, ai có thể nói nàng ta không phải là địch nhân đây ? Tuy là nữ tử phong hoa tuyệt đại thế nhưng trước mặt Tiêu Thần cũng là hồng phấn khô lâu, hắn căn bản không có chút cử động nào, mọi người tới đây hắn đều cho là địch nhân.

Tiêu Thần không hề để ý lời nói của thần bí nữ tử.

Xoát!

Thất thải quang mang tráo hạ xuống, trong nháy mắt đem Kim sắc thần viên bao phủ vào trong, hung hăng cầm cố ở trong đó, khiến cho nó không thể nào di chuyển được. Tiếp theo Kha Kha huy động tiếu thú trảo đầy lông của nó cách không đem Kim sắc thần viên lên không trung, thất thải thần quang vững vàng giam cầm nó, ngay sau đó hung hăng đem nó đập mạnh xuống mặt đất.

"Oanh"

Bụi bay đầy trời, Kim sắc thần viên như là một người già, ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài, những sợi lông màu vàng bao phủ thân thể nó đều được dựng đứng lên, bộ dáng càng thêm hung hãn, mỗi một kim quang từ trong cơ thể nó bắn ra như từng đạo từng đạo kiếm khí.

"Kim tử, không nên cử động!" Thần bí nữ tử chế trụ lại thần viên đang muốn nỗi giận, vươn ra một đôi tay trắng như ngọc nhẹ nhàng an ủi nó mới khiến cho thần viên bình tĩnh trở lại.

Bất quá Kha Kha lại không chút nào bình tĩnh được, thở hổn hển huy động tiểu thú trảo muốn ra tay một lần nữa.

Tiêu Thần vội vàng ngăn cản nó lại, chỉ cần thần bí nữ tử này không tiếp tục ra tay nữa thì hắn cũng không muốn giết chóc thêm.

Ngay lúc này, trung niên nhân ở bên cạnh cười nói: "Vốn tưởng rằng bên cạnh ngươi chỉ có một con long vương hung hãn thôi, thật không nhờ tiểu thú màu trắng này lại lợi hại như vậy, thật sự đã đánh giá thấp ngươi rồi."

"Y nha…" Kha Kha cảm giác được nó bị khinh thị, thở hổn hển kêu lên, dường như đang muốn nói: "Ngươi thì biết gì ?" Sau đó tiếp tục huy động tiểu thú trảo, hô một tiếng thất thải quang mang lao ra ngoài muốn đem trung niên nhân chế trụ lại.

Trung niên nhân mang theo vẻ mặt khó tin, hắn thấy được tiểu thú này tuy lợi hại nhưng cũng không cho rằng nó có thể chế trụ được hắn – một cao thủ Thức Tàng Cảnh Giới.

Hiện tại hối hận đã muộn!

"Điều này có thể sao ? Nó mới nhỏ như vậy ?" Thức tàng cao thủ cảm thán trong lòng.

"Oanh long".

Kha Kha thoáng cái đem thức tàng cao thủ đập lên trên mặt đất, sau đó lại dùng thất thải thần quang chế trụ lại, đem lên giữa không trung đập xuống lần nữa. Như thế liên tục lên xuống, cho dù là người sắt cũng muốn bị vỡ nát ra.

Sau mấy chục lần như vậy, trên mũi miệng trung niên nhân đã phun huyết ra.

Tiêu Thần liền bảo Kha Kha dừng tay, lại hướng đến trung niên nhân hỏi: "Ngươi là người của gia tộc nào ? Ta chỉ hỏi một lần này thôi, không nói thì giết!" Dứt khoát vô cùng, không một chút dây dưa.

"Hừ!" Trung nhiên nhân đáp lấy bằng một tiếng hừ lạnh.

Tiêu Thần cũng không tiếp tục lên tiếng, trực tiếp đi đến trước thất thải quang mạc, huy động Pastuer cổ mâu đã từng diệt thần trong tay. "Phốc" một tiếng đâm vào trong ngực hắn, một vòi máu bắn ra ngoài.

Không đâm trúng trái tim nhưng cơ hồ đã là đòn trí mạng rồi.

"Đừng giết ta, ta là người của Reagan gia tộc, là thúc thúc của Hoffman, mấy cổ tử thi trong viện cũng là người của gia tộc bọn ta." Đối diện với sự uy hiếp của tử vong, trung niên nhân không hề có chút ngạo khí nào, không chỉ nói ra thân phận của mình còn nói thêm tin tức dư thừa nữa.

"Phốc"

Tiêu Thần chấn cổ mâu trong tay, trực tiếp xuyên qua trái tim của hắn, trung niên nhân kêu thảm thiết một tiếng, quang mang trong đôi mắt dần dần phai nhạt xuống. Trong miệng thì thào tự nói: "Ngươi… Ta đã nói rồi sao lại còn giết ta…?"

"Ta nói rồi, chỉ hỏi ngươi một lần, không muốn nói nhiều. Đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi đã không nắm lấy. Giết ngươi, ta nói được làm được." Tiêu Thần trực tiếp đem thần mâu chấn nát. Sau đó thì thào tự nói: "Cùng với gia tộc các ngươi thù oán cũng đã kết rồi!"

Tiểu quật long cùng với thanh long vương bên kia cũng đã phân ra thắng bại, tiểu quật long lấy long tộc cổ chiến kỹ đánh bại thanh long vương, xé xuống một tảng thịt lớn, cuối cùng đôi sừng của nó bắng ra một đạo thần quang, trực tiếp đem thanh long vương đánh bại.

Trận chiến vừa rồi nó chỉ thi triển ra thần thuật của long tộc một lần, tiểu quật long quả thật ngạo khí vô cùng.

"Kha Kha chế trụ nó, đừng cho nó chạy thoát" Tiêu Thần hô lên.

Kha Kha xuất ra một đạo thần quang, trong nhát mắt đem thanh long vương bao phủ vào chế trụ nó lại.

Tiêu Thần biết được Liễu Mộ nhất định đã có chuyện xảy ra. Mà dựa vào cảm giác của bản năng hắn cũng thấy rằng thanh long vương cũng đã xảy ra vấn đề, nhất định phải lưu nó lại, sau này truy tìm ra đầu mối.

Trong đình viện yên tĩnh xuống.

Âm thanh vô cùng êm tai của thần bí nữ tử vang lên: "Long vương này của ngươi dường như cùng với các long vương khác không hề giống nhau." Bất quá nàng lại càng để ý đến Kha Kha. Thở dài một tiếng nói: "Tiểu thú khả ái này cũng đồng dạng thần dị và phi phàm, nó có thể đánh bại kim tử."

Tiêu Thần không nói gì thêm, bất quá Kha Kha lại bất mãn vô cùng, nhếch nhếch cái miệng nỏ nhắn, rồi sau đó đôi mắt to lại liếc nhìn thần viên, tựa hồ rất bất mãn với nó.

Thần thái này nhất thời khiến cho thần viên nỗi giận, nếu như không phải bị thần bí nữ tử ngăn cản lại thì nó không thể không liều mạng với tiểu thú này.

"Nếu như ngươi biết được lai lịch của kim tử này sẽ không có bộ dáng khi thị như vừa rồi." Thần bí nữ tử dường như rất thích Kha Kha, ôn nhu nói: "Nó chính là hậu duệ của thiên thần."

Nghe nói như vậy Kha Kha cũng không thèm để ý đến, nhưng Tiêu Thần cũng rất giật mình hỏi: "Ở sâu bên trong Nam Hoang có một tòa thần đảo nỗi lơ lửng trên không, ngươi nói nó là hậu duệ của thiên thần. Nhưng trong di tích của thiên thần lại có đến hai đầu thánh thú đây ?"

"Không sai, kim tử chính là một trong đó."

Tiêu Thần không khỏi nhìn kĩ nữ tử này, nàng có thể thu phục được một hậu duệ của thiên thần, phải biết rằng lúc đó có không ít lão bối cao thủ đều đi tranh đoạt.

Dường như nhìn được nghi hoặc của hắn, nữ tử giải thích: "Là trưởng bối của ta thu phục được, còn một thánh thú khác không phải là tộc của kim tử, bị người khác nhận đi."

"Tối nay ngươi muốn kiểm tra thử thực lực của kim tử sao ?" Tiêu Thần mở miệng hỏi.

Thần bí nữ tử rất thản nhiên, âm thanh rất dễ nghe: "Tin tức của ta rất linh thông, ta biết được một tin tức rất chính xác rằng có một tiểu thú trắng như tuyết thần thông vô cùng, bởi vậy mới đem kim tử đến đây cùng nó đấu một phen."

Những lời này nói ra khiến cho Kha Kha hết sức thoải mái, lộ ra bộ dáng "có ý tứ" rất ít thấy, đôi mắt lớn cố dùng sức mà chớp.

"Lấy thực lực hiện tại của tiểu thú này mà nói, tại trên Trường Sinh Đại Lục có thể xếp trong mười tên đứng đầu của tất cả tiểu thánh thú."

Thần bí nữ tử đánh giá tiểu thú phi thường cao. Nhưng Kha Kha lại không vui chút nào, mới trong mười thôi ? Nếu như nói nó là đệ nhất thì không sai lắm, Kha Kha kiêu ngạo cố gắng ưỡn ngực.

Kết quả bị vẻ mặt đầy tiếu ý của Tiêu Thần dùng sức vuốt đầu nó khiến nó lập tức phát ra âm thanh bất mãn.

Tiêu Thần quả thật cao hứng vô cùng, hậu duệ của thiên thần cũng bị Kha Kha đánh bại, tiềm lực của tiểu thú này thật sự là vô hạn a. Nói không chừng nó có thể chính là thiên địa dị thú không yếu hơn tổ long.

"Tiêu Thần ngươi nguyện ý cùng ta đi phương bắc không ? Ta có thể làm cho ngươi phú quý vô cùng." Thần bí nữ tử mở miệng nói ,tựa hồ trịnh trọng phi thường .

"Phú quý là chính mình tìm kiếm, không phải là thứ người khác tặng cho" Tiêu Thần lắc đầu nói: "Ta đã quen với tự do rồi, không muốn bị người khác ước thúc." Hắn đã phát hiện ra thân phận của thần bí nữ tử này không hề đơn giản, hắn không muốn có liên quan tới một thế lực to lớn hoặc một quốc gia nào. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chỉ là ý nghĩ tạm thời lúc này của hắn thôi, chuyện sau này ai có thể nói được đây ?

Thần bí nữ tử gật gật đầu, sau đó vô thanh vô tức rút lui.

Bên trong đình viện chỉ còn lại mấy bộ thi thể, sau đó lại lần nữa khôi phục lại sự bình yên.

Tiêu Thần cầm thanh cổ chiến mâu mà đứng, máu của thần không ngừng từ trong tay hắn chảy xuống. Thần văn trên cổ mâu không ngừng phát ra quang mang,giao hòa với tinh quang trên bầu trời .

Bạch xác tiểu ô quy trên đình viện không ngừng lưu chuyển đôi mắt, mắt không chớp nhìn thần văn này, sau đó gật gật đầu lộ ra bộ dáng như đã suy nghĩ ra điều gì.

Dưới bầu trời đêm, thân thể của Tiêu Thần không ngừng phát ra từng đợt ánh sáng, cốt cách vang lên âm thanh "dác băng dác băng" không ngừng, huyết nhục nhúc nhíc, cơ thể đang phát sinh ra một loại thuế biến.

Chân chánh bắt đầu lột xác bước vào thức tàng cảnh giới.

Quang hoa vô tận bao phủ thân thể hắn. Ngay lúc này khắp sân đều là hơi thở thần thánh, tinh quang trên bầu trời dường như cũng mờ nhạt đi rất nhiều.

"Khụ…" Âm thanh ho khan già nua vang lên, trên cây bồ đào xuất hiện một hắc ảnh lẩm bẩm tự nói: "Ta đã trở về, phượng hoàng tộc che chở sao ? Ta không tin các nàng ấy lại có thần thông lớn như thế, có thể biết được hết thảy mọi chuyện phát sinh tối nay."

Khí tức khủng bố trong nháy mắt bao phủ khắp đình viện, ánh sáng trên thân thể Tiêu Thần dần dần bị áp chế trở nên ảm đạm.

Sưu sưu sưu

Ba thân ảnh tiến vào trong đình viện, dĩ nhiên là ba tên bọn Tần Quảng Vương, ngay sau đó hạc phát đồng nhan lão nhân cũng xuất hiện bước tới, đúng là lão linh sĩ mang theo ba bộ khô lâu. Cười tủm tỉm hướng đến âm ảnh trên cây bồ đào nói: "Ngươi thật sự không tin vào thần thông của phượng hoàng tộc sao ? Tối nay nếu như ngươi đã động thủ, tất cả đều được ghi chép lại, phượng hoàng nữ nhất định sẽ tìm ngươi tính toán."

"Ta rất không cam lòng! Tử tôn của ngưoi rất ngang ngược rồi, thiếu sự quản giáo, nếu không thì vừa rồi lại chết đi năm tên thức tàng cao thủ đây ? Không phải là chẳng phân biệt tốt xấu sao ?" Bộ dáng của lão nhân hiền lành cười tủm tỉm nói tiếp: "Đương nhiên tiểu tử này cũng có chút quá phận, ra tay vô tình. Hẳn là nên trách phạt hắn một trận."

Hắc ảnh trên cây bồ đào quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tiêu Thần nói: "Ngươi quả thực từ sâu bên trong Nam Hoang đi ra ?"

Sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Vị kia tồn tại ở sâu trong Nam Hoang, từng chỉ điểm qua một hai lần, quan hệ cũng không có bao nhiêu sâu xa."

Nghe được lời nói này, hắc ảnh trên cây bồ đào quay đầu đi, như một làn khói nhẹ bay lên không trung, chớp mắt liền biến mất không thấy đâu.

"A a.." Lão linh sĩ hiền lành cười ha hả đi dến, vỗ lên đầu vai của Tiêu Thần rồi sau đó mang theo ba bộ xương khô rời đi.

Tần Nghiễm Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương hướng đến Tiêu Thần không ngừng múa máy, ý muốn nói sau khi học được đại thần thông sẽ đi tìm hắn, rồi sau đó phất tay cáo biệt với tiểu quật long cùng Kha Kha.

Nhân vật ở trên cây bồ đào kia đã không có quay lại, xem ra lần này quả thực đã rời khỏi rồi. Tiêu Thần biết tối nay rốt cục cũng an toàn rồi.

Tu giả thuế phàm, thức tàng cảnh giới không biết được căn ngũ thải thần vũ trên núi đại biểu cho điều gì nhưng người vừa rồi trên cây bồ đào kia khẳng định biết rất rõ.

Tối nay ánh sao rất sáng, Tiêu Thần đắm chìm trong ánh sáng thuế biến, cứ như vậy cầm Pastuer cổ thần mâu đứng trong sân một đêm.

Một đêm này không phải là một đêm tầm thường, sự kiện Tiêu Thần một đêm khiêu chiến mấy tên cao thủ cửu trọng thiên sớm đã bị rất nhiều người trong thành biết được.

Nhất định sẽ làm cho nhiệt huyết sôi trào.

Quả nhiên, qua ngày thứ hai mập mạp đã sớm chạy đến hô to gọi nhỏ.

"Huynh đệ ngươi quá mạnh mẽ rồi! Quá mạnh mẽ! Ngươi đã trải qua một đêm làm cho rất nhiều gia tộc trong thành không thể ngủ được rồi! Quá mạnh mẽ…" Mập mạp bị kích động không biết nói gì, trở lại cũng chỉ nói một câu: "Ngươi quá mạnh mẽ rồi."

Sau đó tuyệt mỹ Hải Vân Thiên cũng đi đến, sau khi nhìn thấy Pastuer cổ mâu khiến cho đôi mắt đẹp xuýt phải trừng lên, phi thường thất lễ hô lớn: "Đây chính là Pastuer cổ chiến mâu ?"

"Ngày mai có một yến hội trọng yếu, ta đến đây chính là đưa cho ngươi thiếp mời, đêm mai cho ngươi được nở mày nở mặt." Mập mạp nói liên tục, bộ dáng như những phụ nữ tới thời kì tiền mãn kinh. ( Khó chịu, cáu kỉnh, cằn nhằn….)

"Các ngươi trước tiên giúp ta làm một việc đi." Tiêu Thần mở miệng nói: "Đem thanh Pastuer cổ mâu này đi đấu giá đi."

"Ngươi điên à ?"" Hải Vân Thiên cùng mập mạp đồng thời trợn mắt há mồm hét lên thất thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.