Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 30




“Vì sao không ở được?” Nghe Lưu thị hỏi chuyện, Mạc Như Nghiên kinh ngạc hỏi ngược lại.

“Nhưng mà......” Lưu thị cứ cảm thấy, vẫn có chút không ổn.

“Hôm nay con và Hạ Trăn mới từ Cẩm Tú Phường trở về. Tình hình Cẩm Tú Phường như thế nào, Hạ Trăn biết rõ nhất. Nếu ở riêng, từ nay về sau, sợ rằng Cẩm Tú Phường cũng là đường sinh sống để con cùng Hạ Trăn dựa vào.” Khí chất Mạc Như Nghiên trong trẻo lạnh lùng, nói chuyện làm việc đều không giống như đùa giỡn, cực kỳ có sức thuyết phục. Không chỉ có trấn an được Lưu thị, ngay cả Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cũng cảm giác đến.

“Cẩm...... Cẩm Tú Phường? Đại ca đại tẩu muốn dọn vào ở trong Cẩm Tú Phường?” Tưởng Xuân Hương chỉ cảm thấy nàng ta dường như đã bỏ lỡ một vận may vô cùng to lớn, cả người đều có chút choáng váng.

Chu Vân cũng rất miễn cưỡng mới bảo trì bình tĩnh cùng trấn định, nhìn về phía Mạc Như Nghiên: “Cẩm Tú Phường là sản nghiệp của nhà mẹ đẻ đại tẩu ư?”

“Ta còn tưởng tất cả mọi người đều biết, thì ra các ngươi không biết gì.” Đón nhận đánh giá và tìm tòi nghiên cứu của Chu Vân, Mạc Như Nghiên không có bất cứ né tránh hay miễn cưỡng, gật đầu, đúng sự thật nói, “Cẩm Tú Phường không phải sản nghiệp của nhà mẹ đẻ ta, là của hồi môn nương ta để lại cho ta. Tuy rằng nhị nương không phải người tốt gì, nhưng cũng không có hà khắc với của hồi môn của ta. Nên là đồ vật của ta, đều cùng ta gả đến Hạ gia.”

“Của hồi môn?” Tưởng Xuân Hương kinh hô lên tiếng, thiếu chút nữa nhảy lên. Nếu như bây giờ nàng ta nói, nàng ta không cần ở riêng nữa, Lưu thị có thể đồng ý hay không? Mạc Như Nghiên có chịu hay không?

Mạc Như Nghiên có chịu hay không trước không nói, Lưu thị khẳng định sẽ không đồng ý. Đều đã nói ở riêng, bà cũng đáp ứng rồi, còn muốn đổi ý sao? Không có cửa đâu!

Huống chi hiện nay bà hoàn toàn có thể chắc chắn, sau khi ở riêng, Hạ Trăn sẽ chỉ trải qua càng tốt. Một khi đã như vậy, bà cần gì phải cưỡng ép Hạ Trăn lưu lại Liên Hoa thôn địa phương đất đai cằn cỗi này chứ?

Ánh mắt Tưởng Xuân Hương không dám tin từ Mạc Như Nghiên nhìn về phía Hạ Trăn, lại chuyển tới trên mặt Lưu thị, vô ý thức muốn sửa miệng: “Nương, ta......”

“Được rồi, vậy cứ quyết định như vậy. Ngày mai Hạ Trăn và Như Nghiên dọn đi Thanh Sơn Huyện.” Mục đính của Tưởng Xuân Hương quá mức rõ ràng, không đợi nàng ta nói hết lời, Lưu thị đã khoát tay, ngắt lời Tưởng Xuân Hương. Đồng thời, cũng đem lời nói của Chu Vân vừa đến bên miệng, nghẹn trở về.

“Không phải, nương......” Tưởng Xuân Hương còn muốn nhiều lời, lại thấy Hạ Trăn trực tiếp kéo theo Mạc Như Nghiên chạy lấy người.

“Cha, nương, con và Hạ Trăn về phòng trước. Con còn có chút sổ sách muốn xem.” Mạc Như Nghiên một bên tùy ý Hạ Trăn kéo đi, một bên quay đầu lại nhìn về phía Hạ lão cha và Lưu thị nói.

“ Được, được. Cứ bận việc của các con đi! Đừng xem quá muộn nhé, nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai còn phải chuyển nhà đó!” Lần này, Lưu thị không có một chút ý tứ ngăn trở, vui tươi hớn hở đáp. Cũng không phải ước gì Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên nhanh chóng dọn đi, mà là đã dự đoán được cuộc sống tốt đẹp sau này của Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên.

Nghe thấy nơi ở của Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên là Cẩm Tú Phường Thanh Sơn huyện, hai huynh đệ Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí cũng không phản đối nữa. Tuy rằng vẫn có chứa nghi hoặc, nhưng cũng thật sự yên tâm không ít.

Tưởng Xuân Hương thiếu chút nữa không nhịn được mà đuổi theo. Nàng không ở riêng nữa, thật sự không muốn ở riêng!

Vẻ mặt Chu Vân cũng là muốn nói lại thôi. Nhìn theo Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên vào phòng, quay đầu nhìn về phía Lưu thị: “Nương, đại tẩu......”

“Các ngươi mới vừa rồi không phải đều nghe thấy rồi sao? Còn hỏi cái gì nữa?” Đã là lần thứ hai đối với Chu Vân, giọng nói của Lưu thị hiển nhiên đã thay đổi, thái độ cũng trở nên khắc nghiệt và bắt bẻ.

Để bát đũa ở trong tay lên trên bàn, Lưu thị quát lớn nói: “Còn ngẩn người ra đó làm cái gì? Bàn không cần dọn dẹp hả? Chén đũa cũng không cần rửa sao?”

Sắc mặt Chu Vân biến đổi, còn muốn hỏi nữa lại không biết hỏi từ đâu. Đành phải cúi đầu, yên lặng thu dọn chén đũa.

Tưởng Xuân Hương cũng không dám lại lười biếng, đầu tiên là tích cực chủ động đi theo Chu Vân cùng nhau bê chén đũa mang vào phòng bếp, sau đó..... Nghi vấn nghẹn hồi lâu, lập tức đã bạo phát: “Nhị tẩu, đại tẩu nói là thật hay giả vậy? Cẩm Tú Phường thật là của hồi môn của nàng? Vậy chúng ta còn ở riêng cái gì chứ? Thiệt thòi chết chúng ta rồi!”

Đích thật rất thiệt thòi, nhưng Chu Vân không thể nói ra. Huống chi, coi như nói ra, cũng không có tác dụng.

“Sớm biết như thế này, vừa rồi ta đã không soi mói đại tẩu. Còn không phải là rửa cái bát sao? Ta rửa nhị tẩu rửa, ai rửa không phải là rửa? Làm gì cứ phải nhìn chằm chằm đại tẩu chứ?” Không chờ tới Chu Vân đáp lại, Tưởng Xuân Hương vẫn tiếp tục lải nhải, “Nhị tẩu đương nhiên không sao cả, dù sao cũng không bị làm sao. Ta mới là thảm nhất. Chia nhà chia đến cuối cùng, một văn tiền cũng không được chia đến, còn tự dưng ăn một cái tát của Hạ Minh Chí. Ta quá là oan ức rồi!”

“Xuân Hương.” Bên tai Tưởng Xuân Hương vẫn cứ lải nhải, ngày thường Chu Vân đều có thể nhẫn nại cực tốt, lúc này lại dường như bị ruồi bọ quấn thân, thật phiền lòng, “Ngươi có thể bớt nói mấy câu hay không? Thật thấy không cam lòng như thế, thì lại đi nói với nương, chúng ta không ở riêng nữa. Ngươi cứ luôn đứng ở đây oán trách với ta, có ích lợi gì? Ta lại không phải là người làm chủ trong nhà, không làm chủ được......”

Chu Vân hiếm khi nổi giận. Lần này lại không kiềm chế được, lời trong lời ngoài đều chứa đầy lửa giận cùng bất mãn.

Nếu đổi là trước kia, Tưởng Xuân Hương khẳng định sẽ tranh cãi vài câu với Chu Vân.

Nhưng giờ khắc này, Tưởng Xuân Hương hoàn toàn không để ý đến trong giọng nói của Chu Vân không tốt, chỉ muốn lấy được tin  tức nàng ta muốn nghe: “Nhị tẩu cũng cảm thấy không ở riêng càng tốt có phải hay không? Được thôi, ta đây đi nói ra với nương. Đợi lát nữa lúc nương hỏi trước mặt nhị tẩu, nhị tẩu cũng không được sửa miệng.”

“Ta......” Chu Vân há mồm, lại ngừng lại. Nếu lúc này lại che dấu tâm ý, nói muốn ở riêng, vậy khẳng định là giả. Cẩm Tú Phường một miếng thịt mỡ to như vậy bày ở trước mặt, cứ như vậy trơ mắt bỏ qua, nàng ta cũng cực kỳ không cam lòng.

“Nhị tẩu không nói lời nào, ta coi như nhị tẩu đồng ý nha! Chén đũa giao cho nhị tẩu rửa, ta đi tìm nương nói chính sự đây!” Giờ khắc này, Tưởng Xuân Hương vẫn rất biết nhìn sắc mặt. Không cần Chu Vân nhiều lời, nàng ta đã chạy ra ngoài rồi.

Lúc Lưu thị bị Tưởng Xuân Hương tìm được là bà đang cân nhắc ngày mai để cho Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên mang theo những thứ nào. Coi như dọn đi Thanh Sơn Huyện, cũng không thể tùy tiện tiêu pha tiền bạc. Có thể từ trong nhà mang đi,  cũng không cần mua từ bên ngoài. Dù sao trong nhà có xe bò, không sợ không thể chuyển đến Thanh Sơn Huyện.

“Nương!” vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Lưu thị đứng yên, khí thế của Tưởng Xuân Hương đủ mười phần, “ Con vừa mới nói với nhị tẩu rồi, chúng con không ở riêng nữa. Ngài nhanh đi nói với đại ca đại tẩu, để ngày mai bọn họ không cần vất vả dày vò, cũng không cần từ trong nhà dọn ra ngoài. Chúng ta người một nhà ở cùng một chỗ, hoà thuận vui vẻ, tốt hơn không?”

“Không tốt!” Nghe thấy ý đồ của Tưởng Xuân Hương, Lưu thị chỉ cảm thấy buồn cười. Hiện nay biết hối hận rồi? Sớm đã làm cái gì? Chuyện đã tới bước này rồi, thì không còn gì để nói nữa. Cái nhà này, bắt buộc phải chia ra.

“Nương!” Tưởng Xuân Hương vốn đang cho rằng, Lưu thị nơi này sẽ dễ nói chuyện nhất. Dù sao từ lúc bắt đầu, người phản đối ở riêng mãnh liệt nhất, chính là Lưu thị. Nào nghĩ đến giờ phút này nàng ta và Chu Vân nghĩ thông suốt rồi, không náo loạn ở riêng nữa, Lưu thị lại không đồng ý.

“Các ngươi coi chuyện ở riêng là trò chơi con nít à, các ngươi nói chia thì chia, nói không chia thì không chia sao?” Lạnh mặt nhìn Tưởng Xuân Hương, vẻ mặt Lưu thị kiên quyết, “ Nhờ ngươi và nhị tẩu ngươi ban tặng, cái nhà này của chúng ta cái không chia cũng phải chia, không thay đổi được.”

Thấy Tưởng Xuân Hương dường như vẫn chưa rõ tình huống, Lưu thị cười lạnh nhắc nhở nói: “Hôm nay việc ở riêng này, chính là Hạ Trăn nói ra. Các ngươi cho rằng, các ngươi còn có đường muốn đổi ý? Ta vẫn là câu nói kia, chia thì chia, ta một lão thái bà (bà già), không sợ cái gì hết.”

“Đúng là đại ca nói ở riêng là bởi vì ta nói đại tẩu không rửa chén ư? Ta, ta đi xin lỗi đại ca còn không được sao? Ta đi nhận lỗi......” Tưởng Xuân Hương đương nhiên biết hôm nay ở riêng là Hạ Trăn nói ra. 

Nếu người nói ra không phải là Hạ Trăn, làm sao Hạ lão cha và Lưu thị sẽ đơn giản như vậy đã đồng ý ở riêng?

Nhưng cố tình, Tưởng Xuân Hương hiện giờ chỉ muốn Hạ lão cha và Lưu thị đều không đồng ý ở riêng. Nàng ta hiện nay rất nghiêm túc muốn chung sống hòa thuận với Mạc Như Nghiên, so với trước kia để tâm hơn bao giờ hết.

Liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư của Tưởng Xuân Hương, Lưu thị bĩu môi, cười nhạo nói: “Làm sao? Hối hận ư? Sớm đã làm gì? Như Nghiên là xuất thân gì, các ngươi lại không phải ngày đầu tiên biết được. Lúc khóc la náo loạn muốn ở riêng, làm sao lại quên trên người Như Nghiên còn có chỗ béo bở có thể chiếm?”

Đó không phải do Mạc Như Nghiên quá keo kiệt, hoàn toàn không biểu hiệnmột chút xíu nào! Lời oán giận ngậm trong cổ họng, Tưởng Xuân Hương phồng má, lại nuốt trở về.

“Nương người thật cam lòng để đại ca dọn đi?” Bởi vì chưa từ bỏ ý định, Tưởng Xuân Hương cũng không rời đi, tiếp tục cố sức thuyết phục Lưu thị.

“Ta không nỡ có tác dụng sao? Các ngươi một người hai người, người nào muốn cho ta sống yên ổn qua ngày chứ?” Trong lời nói của Lưu thị dẫ theo lời đâm Tưởng Xuân Hương đến hồi lâu cũng chưa thể thốt lên một chữ.

Tưởng Xuân Hương đích thật cũng không không phải biết ăn nói, càng không biết chơi tâm nhãn. Thấy quấy rầy phiền nhiễu vô dụng, thì cũng chỉ có thể từ bỏ. Nhưng mà, lúc xoay người rời đi, nàng ta vẫn nhịn không được nói thầm: “Vậy nương người về sau cũng đừng tìm ta và nhị tẩu lôi chuyện cũ, chúng ta đều nói có thể không cần ở riêng rồi.”

“Cái này ngươi và nhị tẩu ngươi cứ việc yên tâm đi! Nương ta chính là đói chết ở trong nhà, cũng sẽ nhất quyết không để Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên lại dọn về ở!” Lưu thị nói quá bén nhọn, Tưởng Xuân Hương thật sự chịu không nổi, không thể tiếp tục ở lại, trốn thật xa.

Tưởng Xuân Hương không phải là người dấu được cảm xúc. Nàng vừa đi vào phòng bếp, Chu Vân đã biết, chuyện không nói thành.

Cũng không phải kết quả ngoài ý muốn gì, lại vẫn làm Chu Vân hơi thất vọng một chút. Quả nhiên, nàng không nên ôm kỳ vọng.

“Nhị tẩu, ngươi đều không biết lời oán giận của nương hiện tại đối với hai ta có bao nhiêu lớn đâu!” Tưởng Xuân Hương bước chân nặng nề, đi đường mang theo gió, “Lúc ta và bà ấy nói chuyện, bà ấy cơ bản đều không thèm nhìn ta, không phải cười lạnh chính là châm chọc, chỉ kém không đem ta xem thành kẻ thù. Còn có, nương cùng ta nói chuyện đều mang theo các loại đâm chọc, nghẹn chết ta rồi.”

Từ Tưởng Xuân Hương miêu tả, Chu Vân hoàn toàn có thể nhìn ra thái độ của Lưu thị đối với nàng ta đoạn thời gian kế tiếp.

Động tác trên tay dừng một chút, Chu Vân thấp giọng nói: “Đoán chừng trong lòng nương không thế nào vui vẻ!”

“Ai ở trong lòng vui vẻ chứ? Ta cũng rất không vui được không? Hơn nữa, chúng ta đây không phải đã đông ý không ở riêng rồi sao? Là nương chính mình không đồng ý!” Tưởng Xuân Hương nghẹn khuất không thôi trả lời.

Chu Vân như có điều suy nghĩ nhìn về phía Tưởng Xuân Hương, làm cho Tưởng Xuân Hương thấy vậy lùi lại một bước dài.

“Ngươi đột nhiên nhìn ta như vậy làm cái gì? Rất rợn người đó.” Tưởng Xuân Hương là người thẳng tính, nói chuyện cũng không biết đến quanh co lòng vòng. Bị Chu Vân nhìn đến không được tự nhiên, thì cũng nhanh mồm nhanh miệng nói ra.

“Ta chỉ muốn nhắc ngươi rằng có thể đi hỏi đại ca đại tẩu nói như thế nào.” Bị Tưởng Xuân Hương nói chặn lại, Chu Vân dời đi tầm mắt, không hề để ý tới Tưởng Xuân Hương.

“Đúng thế! Ta còn có thể đi tìm đại ca đại tẩu.” Chu Vân vừa nói như vậy, Tưởng Xuân Hương lại chạy như ra khỏi phòng bếp.

Nhìn Tưởng Xuân Hương chạy đi như gió, Chu Vân cúi đầu, tiếp tục rửa chén. Về phần kế tiếp, thì phải xem Tưởng Xuân Hương rốt cuộc có năng lực lưu lại Mạc Như Nghiên hay không.

Đúng vậy, là Mạc Như Nghiên, mà không phải Hạ Trăn.

Giống như lúc trước Tưởng Xuân Hương nói với Lưu thị, Hạ Trăn đưa ra ở riêng, nguyên nhân căn bản vẫn là ở trên người Mạc Như Nghiên. Giống như muốn giữ Hạ Trăn lại, cũng phải xuống tay từ trên người Mạc Như Nghiên mới được.

Đương nhiên, Chu Vân tin rằng Tưởng Xuân Hương sẽ biết người bọn họ muốn lưu lại thật sự chính là Mạc Như Nghiên.

Tưởng Xuân Hương đương nhiên biết phải giữ Mạc Như Nghiên lại. 

Cho dù Hạ Trăn một mình dọn đi cũng không sao cả, nàng ta để ý chính là Cẩm Tú Phường của Mạc Như Nghiên!

“Đại ca đại tẩu đều ngủ rồi sao?” Đứng bên ngoài phòng của Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên, Tưởng Xuân Hương rõ ràng nhìn thấy bên trong vẫn sáng, lại vẫn là lễ phép gọi lên trước. Đây là từ trước đến nay trong cuộc đời nàng ta lần đầu tiên phá lệ.

Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gọi củaTưởng Xuân Hương, Mạc Như Nghiên nhướng mày, nhìn về phía Hạ Trăn.

Hạ Trăn không để ý tới tiếng kêu gọi ngoài cửa, tiếp tục thu dọn đồ đạc trong phòng.

Thấy Hạ Trăn không có dự định đi mở cửa, Mạc Như Nghiên để sổ sách trong tay xuống, đi về phía cửa.

Nghe được tiếng cửa phòng mở, nhìn thấy đi ra chính là Mạc Như Nghiên, Tưởng Xuân Hương nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. 

Thật phải là Hạ Trăn đi ra, nàng có dám nói chuyện hay không đều không nhất định.

“Đại tẩu còn chưa ngủ à!” Bởi vì Mạc Như Nghiên mở cửa, Tưởng Xuân Hương tò mò nhìn vào trong dò xét. Ngay sau đó, phát hiện Hạ Trăn đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Kia cái gì, đại tẩu, ngươi và đại ca không cần phải gấp gáp như vậy......” Bất giác, Tưởng Xuân Hương muốn ngăn cản hành động của Hạ Trăn.

Nhưng mà, xông vào ngăn Hạ Trăn lại là khẳng định không có khả năng. Cũng vì thế, Tưởng Xuân Hương chỉ có thể đem toàn bộ trọng tâm đặt ở trên người Mạc Như Nghiên: “Kỳ thật tẩu và đại ca không cần dọn, ta cùng nhị tẩu đều đồng ý không ở riêng rồi.”

“Hả?” Tưởng Xuân Hương sẽ đến tìm nàng, Mạc Như Nghiên kỳ thật cũng không kinh ngạc. Cố ý ở trước mặt mọi người Hạ gia làm rõ ràng sự tồn tại của Cẩm Tú Phường, chính là vì nhìn xem Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương rốt cuộc sẽ có phản ứng gì.

Chẳng qua, Chu Vân hiển nhiên càng trầm ổn hơn Tưởng Xuân Hương. Hoặc là nói, Tưởng Xuân Hương lần thứ hai bị Chu Vân xúi giục thành công.

“Là thật đó. Vừa rồi ta và nhị tẩu ở trong phòng bếp nghiêm túc bàn bạc, chúng ta đều cảm thấy, kỳ thật người một nhà chúng ta đều ở cùng một chỗ rất là tốt, còn có thể chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau.” 

Tưởng Xuân Hương nói rồi rất là xấu hổ cười cười, bổ sung nói, “Việc nông trong nhà, đại tẩu làm không quen, có thể không làm. Vẫn còn có ta cùng nhị tẩu ở đây mà! Trước kia đại tẩu vẫn chưa gả đến đây, cũng là ta và nhị tẩu làm.”

Mạc Như Nghiên không tiếp lời, chỉ bình tĩnh nhìn Tưởng Xuân Hương chờ đến đoạn sau.

“Đại tẩu muốn xử lý việc buôn bán của Cẩm Tú Phường, cũng là có thể. Để đại ca đi theo giúp đỡ, cũng là có thể. Công việc đồng áng còn có Nhị ca và Minh Chí, không cần lo lắng làm không xong.” 

Tưởng Xuân Hương cực kỳ nghiêm túc biểu đạt với Mạc Như Nghiên lời nàng ta muốn nói, thái độ của nàng ta hiển nhiên hoàn toàn tương phản cùng với lúc trước ở nhà chính  không ngừng kêu gào muốn ở riêng.

“Không cần đâu.” Nghe ra được, đây đã là tất cả lời muốn nói của Tưởng Xuân Hương, Mạc Như Nghiên lắc đầu, rất khách sáo nói, “Mỗi ngày trở về Liên Hoa thôn, quá xa, cũng không tiện lắm. Hơn nữa, xe bò trong nhà sợ cũng chịu không nổi.”

“Xe bò mua trở về chính là dùng để đi đường, làm sao lại nói có chịu được hay không? Đại tẩu cần dùng xe bò, cứ việc dùng, trong nhà không có bất cứ kẻ nào phản đối.” Vì để chứng lời nói của mình cực kỳ đáng tin, Tưởng Xuân Hương thành khẩn gật đầu thật mạnh với Mạc Như Nghiên, thậm chí còn đưa ra Chu Vân, “Nếu đại tẩu cảm thấy không ổn, ta để nhị tẩu tự mình tới nói với đại tẩu, cũng là có thể.”

“Không cần.” Nếu Chu Vân đã xúi giục Tưởng Xuân Hương tới tìm nàng, Mạc Như Nghiên không chút nào nghi ngờ, cho dù Chu Vân đứng ở trước mặt nàng, tất nhiên thái độ cũng sẽ giống vậy.

“Vậy đại tẩu ngươi đồng ý không dọn đi rồi?” Tưởng Xuân Hương thiếu chút nữa xoay người đi phòng bếp kéo Chu Vân tới đây. Nhưng mà nàng ta vừa mới xoay người, đã nghe thấy Mạc Như Nghiên nói không cần, nhất thời kinh ngạc vui mừng không thôi nhìn lại đây.

“Nếu đã ở riêng, sao có thể nói không dọn đi chứ?” Mắt thấy trên mặt Tưởng Xuân Hương vừa mới hiện lên tươi cười lại cứng đờ, Mạc Như Nghiên không có một chút ý tứ thỏa hiệp, giọng nói rất lạnh lùng, “Không nói nữa, ta và Hạ Trăn còn phải thu dọn đồ đạc.”

Mắt thấy Mạc Như Nghiên xoay người đi vào nhà, Tưởng Xuân Hương lại vội vàng gọi người lại: “Đại tẩu, ngươi có phải tức giận rồi không?”

Mạc Như Nghiên dừng lại bước chân, tầm mắt dừng ở trên người Tưởng Xuân Hương, cũng vô cùng bình tĩnh: “Không có.”

“Tẩu khẳng định là tức giận. Bằng không tẩu vì cái gì khăng khăng muốn dọn đi? Có phải lúc trước ta nói những lời này đó, làm trong lòng tẩu không thoải mái hay không? Đại tẩu, ta xin lỗi tẩu, tẩu.....” 

Tưởng Xuân Hương cũng là nhất thời nóng đầu, đột nhiên đem đề tài vòng tới trên người nàng ta. Sau đó, thì vòng không đi rồi.

“Ta dọn đi, là bởi vì tách ra ở riêng, mà không phải bởi vì bất cứ kẻ nào chọc giận ta.” Ngắt lời xin lỗi của Tưởng Xuân Hương, Mạc Như Nghiên nhấp môi, tiếp tục nói, “Còn có, ở riêng là chủ ý của Hạ Trăn và các ngươi, không phải ta.”

“ Nhưng mà đại ca là vì đại tẩu, mới cùng chúng ta tách ra ở riêng!” 

Tưởng Xuân Hương một câu thốt ra khỏi miệng, hoàn toàn không một chút không thông thuận, “Từ khi đại tẩu qua cửa, đại ca xem đại tẩu làm quý giá. Đại tẩu nấu cơm, đại ca làm hộ. Đại tẩu cho heo ăn, đại ca động thủ. Ngay cả đêm nay ta oán trách đại tẩu không rửa chén, đại ca vốn dĩ cũng định đi giúp đỡ.”

“ Vậy ta gọi Hạ Trăn ra đây nói chuyện với ngươi?” Lời Tưởng Xuân Hương nói, Mạc Như Nghiên đều nhận. Nhưng mà, chuyện ở riêng này, nàng trực tiếp chỉ vào trong phòng, hỏi Tưởng Xuân Hương.

“Không, không cần. Đại tẩu ngươi quyết định là được, không cần hỏi đại ca. Đại ca đối với đại tẩu tốt như vậy, chỉ cần đại tẩu bằng lòng, đại ca khẳng định sẽ không khăng khăng ở riêng.” Tưởng Xuân Hương nói rất là đương nhiên, chỉ chờ Mạc Như Nghiên nhả ra.

“Ta vẫn là không quyết định tốt hơn.” Mạc Như Nghiên lại căn bản không định đi theo con đường mà Tưởng Xuân Hương suy nghĩ, không đợi Tưởng Xuân Hương nói thêm, đã đi vào phòng.

Lần này, Tưởng Xuân Hương là hoàn toàn không còn cách nào khác.

Nhìn về bóng lưng Mạc Như Nghiên dậm chân một cái, Tưởng Xuân Hương đến phòng bếp cũng không muốn đi, trực tiếp trở về phòng ở của chính mình.

Nhìn thấy Tưởng Xuân Hương đi vào, Hạ Minh Chí hoàn toàn không muốn để ý đến nàng ta, chỉ làm như không nhìn thấy.

Biết Hạ Minh Chí khẳng định còn oán giận trách móc nàng, Tưởng Xuân Hương tức giận đặt mông ngồi ở trên giường, giận dữ nói: “Hạ Minh Chí ngươi đừng vội quăng sắc mặt về phía ta. Ta mới vừa đi tìm nương nói chuyện tử tế, lại đi xin lỗi đại tẩu, tất cả đều không thèm để ý tới ta. Cái nhà này, chia ra là chắc rồi.”

“Chia ra không phải đúng như ý của ngươi?” Hạ Minh Chí hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cực kém trừng mắt Tưởng Xuân Hương.

“Làm sao lại là như ý của ta? Lúc trước ta không phải cũng là vì ngươi cùng tiểu Hà, ta là vì bản thân ta sao?” Tưởng Xuân Hương kỳ thật vẫn là sợ Hạ Minh Chí, sợ Hạ Minh Chí lại cho nàng một cái tát. Thế nên, gào xong hai câu như vậy, nàng lại nghỉ ngơi, lẩm bẩm nói, “Ta tất cả nghe ngươi, đồng ý không ở riêng rồi. Nhưng nương và đại tẩu đều quyết tâm không quay đầu lại, ta có thể làm sao? Hiện nay tốt rồi, trong ngoài ta đều có lỗi.”

“Hiện nay ngươi không muốn ở riêng?” Hạ Minh Chí hừ lạnh một tiếng, chắc chắn nói, “Sợ là nhìn trúng của hồi môn của đại tẩu rồi!”

“Ta......” Bị Hạ Minh Chí chặn á khẩu không trả lời được, Tưởng Xuân Hương vừa phiền não vừa tức giận, cố tình chính là không cách nào phản bác.

Chu Vân cố ý ở trong phòng bếp đợi một lúc lâu, cũng chưa thấy Tưởng Xuân Hương lần thứ hai đi vào. Nghĩ cũng biết Tưởng Xuân Hương khẳng định không thể thuyết phục thành công Mạc Như Nghiên, không khỏi khẽ thở dài một hơi.

Việc đã đến nước này, hối hận cũng là vô dụng rồi.

Nghĩ đến đây, Chu Vân không ở phòng bếp tốn thời gian nữa, lau khô tay, trở về phòng của mình.

Không giống với Tưởng Xuân Hương, lúc Chu Vân về phòng tâm trạng cực kỳ bình tĩnh. Cho dù, ánh mắt Hạ Minh Viễn nhìn về phía nàng ta thể hiện rõ bất mãn.

“Ta đã nói Tam đệ muội đi tìm nương và đại tẩu nói không ở riêng. Nhưng nương và đại tẩu đều rất kiên trì, nhất định phải phân chia.”

Nhìn  vào đáy mắt bất mãn của Hạ Minh Viễn, Chu Vân dịu dàng bình tĩnh giải thích nói.

Nghe Chu Vân vừa nói như vậy, sắc mặt Hạ Minh Viễn rốt cuộc lộ ra dấu hiệu hòa hoãn.

Nhưng mà, đối với hành động hôm nay của Chu Vân, Hạ Minh Viễn vẫn vô cùng không tán thành: “Nương và đại tẩu là bị tổn thương.”

Chu Vân không lại tiếp lời, cũng không có gì đáng nói. Rốt cuộc ai làm tổn thương ai, người thông minh trong lòng đều biết rõ ràng, không cần phải nói với Hạ Minh Viễn.

Trong lòng Chu Vân rất rõ ràng, coi như nàng cố gắng giải thích với Hạ Minh Viễn, chỉ sợ cũng nói không thông. Hạ Minh Viễn quá thành thật, ngay thẳng, nơi nào xem hiểu cong cong vẹo vẹo ở bên trong này?

Hạ Trăn tuyệt đối thuộc về phái hành động, Mạc Như Nghiên cũng không kém. Sáng sớm hôm sau, hai người mới vừa rời giường, đã bắt đầu thu dọn đồ vật dọn đi rồi.

Toàn bộ quá trình mắt Lưu thị đều đỏ lên. Dù biết dọn đi ra ngoài đều tốt hơn đối với Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên, dù đêm qua đã hạ quyết tâm, nhưng bà vẫn là cực kỳ không nỡ.

“Nương, ngài thật sự không nỡ, thì giữ đại ca đại tẩu lại đi! Cũng không phải chuyện quá khó mở miệng.” Đứng ở bên cạnh Lưu thị, Tưởng Xuân Hương cố hết sức vớt vát một hồi.

“Ngươi có mặt mũi há mồm, ta xấu hổ.” Hung hăng liếc xéo Tưởng Xuân Hương, Lưu thị tức giận nói.

Lưu thị muốn nhà cửa yên bình, cũng muốn con cháu hoà thuận vui vẻ, lại không chịu nổi chuyện không mong muốn của người. Mà nay đối với Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương, bà không ôm hy vọng nữa, cũng chỉ có thể dựa vào Mạc Như Nghiên có thể đối xử tốt với Hạ Trăn.

Nhắc tới dọn đi, đồ vật của bản thân Hạ Trăn kỳ thật cũng không nhiều. Chân chính tốn công sức, vẫn là chút của hồi môn của Mạc Như Nghiên.

Cũng may Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí đều là người phúc hậu, không nói hai lời đã tới hỗ trợ dọn.

Thậm chí Mạc Như Nghiên, cứ như vậy nhàn rỗi.

“Như Nghiên......” Giữ chặt Mạc Như Nghiên, Lưu thị nhất thời xúc động. Thật chờ kéo lại, Lưu thị cũng có chút không được tự nhiên. 

Nhưng mà, nên nói, muốn nói, bà vẫn là muốn nhân cơ hội này nói với Mạc Như Nghiên.

“Hạ gia chúng ta bạc đãi con. Con đừng trách Hạ Trăn, muốn trách thì trách cha nương không bản lĩnh, không thể cho các con một chỗ ở tốt.” Thấy Mạc Như Nghiên vẫn không lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, Lưu thị càng thêm yên tâm, tiếp tục nói, “Nhưng là Hạ Trăn nhà ta thật sự rất không dễ dàng. Vì con, hắn chịu rất nhiều khổ, hắn......”

Lúc Lưu thị nói tới đây, vừa lúc Hạ Trăn vào nhà khuân đồ.

Lưu thị đột nhiên im bặt, cho đến khi Hạ Trăn bê đồ ra cửa, lúc này lòng bà mới thả lỏng.

“Nương, ngài tiếp tục nói.” Không đợi Lưu thị lần thứ hai mở miệng, Mạc Như Nghiên thúc giục nói, “ Con mới gả tới Hạ gia, đối với Hạ Trăn cũng không phải rất hiểu biết. Chuyện trước kia của chàng, con rất muốn nghe nương ngài nói.”

Dường như tất cả người Hạ gia đều nói, Hạ Trăn đối nàng đặc biệt để bụng. Tuy rằng trong lòng Mạc Như Nghiên cũng rất xúc động, nhưng chỉ xem biểu hiện ngày thường của Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên vô cùng kinh ngạc chuyện này người Hạ gia nhận định từ đâu.

“Ừ ừ, ta đây tiếp tục.” Lưu thị muốn nói, kỳ thật rất ít. Cũng chính là chuyện Hạ Trăn còn niên thiếu đã xa nhà, ba năm trước trở về rồi lại đi, nhiều năm như vậy đều ở bên ngoài sống vất vưởng lang bạt, đều nói cho Mạc Như Nghiên nghe.

Đứng ở gần đó Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đều không tiếp lời, cũng không rời đi.

Tuy rằng bọn họ cũng không phải thật sự rất muốn đứng ở chỗ này nghe những chuyện cũ năm xưa, nhưng lại không yên tâm tùy tiện rời đi. Sợ không lưu ý một chút, bị Lưu thị tìm được khe hở, đưa bạc trong nhà cho Mạc Như Nghiên.

Nếu chuyện ở riêng đã thành kết cục đã định, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương có thể bảo vệ, cũng chỉ có chút bạc trong nhà này.

Mạc Như Nghiên lại rất nghiêm túc nghe Lưu thị kể chuyện, từng câu từng chữ, toàn bộ đều ghi tạc trong lòng.

Những cái đó đều là Hạ Trăn mà nàng chưa từng biết đến, cũng là soi rõ bóng dáng của nàng trong quá khứ. Dù là không vui vẻ, Mạc Như Nghiên cũng vẫn cứ rất muốn biết.

Về phần vẻ mặt phòng bị của Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, Mạc Như Nghiên chỉ làm như cái gì cũng không nhìn thấy, trực tiếp làm ngơ.

“Như Nghiên, nương biết gả tới Hạ gia chúng ta là ủy khuất con. Nhưng là, mặc kệ lúc trước đã xảy ra bao nhiêu chuyện không thoải mái, hiện nay nương vẫn rất vui cuối cùng vẫn đón con vào cửa.” Vỗ vỗ tay Mạc Như Nghiên, lời nói của Lưu thị rất là thấm thía, cũng là vứt bỏ tất cả tôn nghiêm cùng thể diện của chính mình.

Mạc Như Nghiên nhẹ nhàng gật đầu: “Nương, con cũng rất may mắn, bản thân cuối cùng vẫn là gả cho Hạ Trăn.”

“Hài tử ngoan, hài tử ngoan!” Lưu thị nghe ra được, Mạc Như Nghiên không phải miễn cưỡng lấy lệ với bà. Trên thực tế, Mạc Như Nghiên cũng không cần phải lừa dối bà.

Bởi vì câu trả lời của Mạc Như Nghiên, cả người Lưu thị đều lộ rõ vui vẻ, lời nói ra cũng không như lúc trước kiêng dè: “Hạ Trăn đối với con như thế nào, trong lòng con tự mình hiểu rõ, nương không nói nhiều nữa. Từ nay về sau, chỉ còn lại hai người con và Hạ Trăn sinh hoạt. Vợ chồng son có tranh chấp hay mâu thuẫn gì, đều bình tĩnh từ từ nói, đừng sốt ruột tức giận. Thật chịu uất ức gì, hoặc là gặp việc khó, cứ việc trở về nói với nương. Nương tuy rằng già rồi, nhưng vẫn có thể vì làm chủ cái này cho con. Lời của nương, ở trước mặt Hạ Trăn, cũng rất có tác dụng.”

Mạc Như Nghiên tự nhiên sẽ không nghe không ra, Lưu thị nói đến nói đi, điểm xuất phát và ý nghĩa cuối cùng vẫn là vì Hạ Trăn tốt.

Đối với phần tâm tư này của Lưu thị, Mạc Như Nghiên cũng không bài xích, cũng không định bóc trần. Gật gật đầu đồng ý.

Cũng trong lúc này, ba huynh đệ Hạ Trăn đã khuân tất cả đồ đạc lên xe bò. Chờ Lưu thị lôi kéo dặn dò Mạc Như Nghiên xong, Hạ Trăn đã chờ ở ngoài cửa.

Mạc Như Nghiên cũng không lại dây dưa nhiều, nói: “Nương, trong nhà nếu có việc, ngài cứ đi Cẩm Tú Phường tìm con và Hạ Trăn. Nên giúp đỡ, con và Hạ Trăn tuyệt sẽ không thoái thác.”

Lưu thị cuối cùng nhịn không được rơi lệ. Liên tiếp đuổi theo vài bước, tha thiết dặn dò nói: “Được được. Con yên tâm đi cùng Hạ Trăn, trong nhà không cần các con lo lắng. Chỉ cần hai con sinh sống hòa thuận, nương đã yên tâm rồi.”

Nghe lời nói xuất phát từ đáy lòng của Lưu thị, trong giây lát này Mạc Như Nghiên bỗng nhiên cảm thấy, nương, nên là bộ dạng này. Nếu như nương nàng còn trên đời, nói vậy cũng không thua kém Lưu thị phần dụng tâm lương khổ này đâu!

Xác định Lưu thị thật sự không có lén lút âm thầm cho Mạc Như Nghiên bạc, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất, Mạc Như Nghiên cho mười lượng bạc ròng kia, bọn họ bảo vệ được rồi.

Chỉ là, nhìn xe bò chở Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên càng lúc càng xa, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương lại đột nhiên sinh ra cảm giác buồn bã mất mát. Cứ luôn cảm thấy giống như bọn họ gặp thoáng qua cái cơ hội gì rất quan trọng.

Một ngày này, Chu Trường Sinh theo thường lệ sớm đi đến Cẩm Tú Phường, mở cửa buôn bán.

Cùng đến với Chu Trường Sinh, còn có Chu Đại Nương sắc mặt cũng không phải thực tốt.

Mấy năm nay, Chu Đại Nương bởi vì một thân ốm đau trước sau đều nằm trên giường. Nhưng mà, hôm qua nghe thấy Chu Trường Sinh về nhà nói, Mạc Như Nghiên tiếp nhận Cẩm Tú Phường, hôm nay còn muốn đi thăm bà. Chu Đại Nương trong khoảnh khắc liền có hi vọng, cố gắng xuống giường, chờ ở nơi này.

Bởi vì lời nói ngày hôm trước của Mạc Như Nghiên, hôm nay không ít dân chúng Thanh Sơn Huyện đều xuất hiện ở Cẩm Tú Phường. 

Cũng không phải có ý định xuất tiền túi, mà là cố ý tới kiểm chứng lời nói của Mạc Như Nghiên có phải giả dối hay không.

Phải biết rằng, Mạc Như Nghiên chính là lấy ra danh hiệu Vu phu nhân nha! Nhắc tới Vu phu nhân, dân chúng Thanh Sơn Huyện không có một người nói không tốt. Dù là nhìn ở trên tình cảm Mạc Như Nghiên là nữ nhi độc nhất của Vu phu nhân, mọi người khẳng định là muốn lại đây nhìn xem.

Hôm nay lúc vị khách đầu tiên của Cẩm Tú Phường tới cửa, Mạc Như Nghiên cũng không ở đây. Chỉ có Chu Trường Sinh và Chu Đại Nương, đang cẩn thận bày biện.

“Ồ? Thật sự sửa lại giá rồi?” trang phục may sẵn của Cẩm Tú Phường quý giá ra sao, khách hàng hơi chút nghe nói đến Cẩm Tú Phường đều biết được. Giờ phút này tận mắt nhìn thấy giá thay đổi, hơn nữa là thấp không ít, nhất thời nhịn không được kinh hô.

“Vâng. Đại tiểu thư chúng ta nói rồi, bắt đầu từ hôm nay, Cẩm Tú Phường không màng kiếm tiền, các vị hương thân phụ lão có thể yên tâm mua sắm.” Chu Trường Sinh cũng không phải là người biết nói lời hoa mỹ, nhưng lại nhớ kỹ từng câu từng chữ Mạc Như Nghiên nói. Lúc này bị người hỏi giá tiền, lập tức cho ra câu trả lời.

“Không màng kiếm tiền? Vậy mưu cầu cái gì?” Tuy rằng không nghi ngờ Mạc Như Nghiên sẽ ở giá cả bẫy bọn họ, người tới vẫn là không khỏi tò mò hỏi.

“Đại tiểu thư nói, từ nay về sau, chúng ta phải xứng với danh hiệu của Cẩm Tú Phường. So với lợi nhuận mỗi tháng, bảng hiệu Cẩm Tú Phường mới là quan trọng nhất.” Chu Trường Sinh cũng không che dấu tâm ý thực sự của Mạc Như Nghiên, thản nhiên nói.

Bảng hiệu Cẩm Tú Phường sao? Người tới đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó, đột nhiên vỗ đùi: “Mua!”

Có một thì có hai, cùng với lục tục có khách tới cửa, nghe Chu Trường Sinh lặp lại một lần lại một lần câu trả lời, cảnh tượng náo nhiệt xa cách đã lâu của Cẩm Tú Phường xuất hiện lại.

Đợi cho Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên đến bên ngoài Cẩm Tú Phường, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng hai vị khách vui vẻ hưng phấn ôm trang phục đi ra.

“ Chào đại tiểu thư, tới kiểm tra xem xét à!” Nhìn thấy Mạc Như Nghiên, dân chúng Thanh Sơn không có ai xưng hô “Mạc đông gia”*, mà gọi theo Vu phu nhân, tự nhiên mà gọi lên “Đại tiểu thư”.

[*]     Mạc đông gia: Ông chủ Mạc

“Không phải xem xét. Từ hôm nay trở đi, ta cùng với phu quân ta ở tại Cẩm Tú Phường.” Tính cách Mạc Như Nghiên lạnh nhạt kỳ thật không am hiểu cùng người hàn huyên. Nhưng mà ánh mắt dân chúng Thanh Sơn nhìn về phía nàng đều rất nhiệt tình, tràn đầy thiện ý, nàng cũng không có lảng tránh, đúng sự thật trả lời.

“Đại tiểu thư và cô gia muốn ở trong Cẩm Tú Phường?” Chuyện Mạc Như Nghiên gả đi Liên Hoa thôn, sớm đã truyền khắp Thanh Sơn Huyện. Nhưng mà hôm qua đã nhìn thấy người thật của Hạ Trăn, tuy rằng trong lòng rất nhiều dân chúng Thanh Sơn vẫn cứ sẽ vì Mạc Như Nghiên không đáng giá, nhưng cảm xúc ghét bỏ đã tan đi không ít.

“Ừ.” Mạc Như Nghiên gật gật đầu, tầm mắt dừng ở trên trang phục hai người ôm trong lòng.

Nhận thấy ánh mắt của Mạc Như Nghiên, hai người nhất thời cười càng thêm nhiệt tình: “Vừa mới từ Cẩm Tú Phường mua. Giá tiền này, đều là mong muốn trong lòng của chúng ta. Còn phải cảm tạ đại tiểu thư rất nhiều đã chịu bỏ lợi nhuận, mới để cho chúng ta chiếm món hời lớn như vậy.”

“Đúng đó đúng đó! Nhưng mà đại tiểu thư cũng đừng quá hào phóng, lúc nên kiếm tiền, vẫn là phải kiếm. Chúng ta cũng không thể vì vài bộ y phục mới, khiến cho đại tiểu thư lỗ vốn. Như vậy thì không nên, trong lòng chúng ta cũng sẽ bất an.” trong lúc nói chuyện, người đến vây quanh Mạc Như Nghiên càng ngày càng nhiều, vẻ mặt mọi người cũng rất thành khẩn chân thành tha thiết.

“Được.” Mạc Như Nghiên xác thật ý bảo Chu Trường Sinh để giá vốn, thậm chí còn thấp hơn giá vốn nhập vào, bán tất cả hàng tồn hiện có của Cẩm Tú Phường. Mà nay bị mọi người nhìn thấu, cũng không thoái thác, gật đầu đáp.

“Đại tiểu thư đây là muốn chuyển nhà sao? Làm sao đồ đạc nhiều như vậy? Đến đây nào, tất cả mọi người đều bắt tay, cùng nhau giúp đại tiểu thư dọn thôi.” Trong đám người bỗng nhiên có người đề nghị như thế, lập tức được những người khác xung quanh mình phụ họa.

Mạc Như Nghiên đang muốn nói không cần, đã thấy một đám hương thân phụ lão lòng tràn đầy thiện ý đã  bắt đầu động thủ.

Lời từ chối đã đến bên miệng, lại ngừng lại. Mạc Như Nghiên yên lặng nhìn tấm lòng hết sức chân thành muốn giúp một tay của mọi người, khóe miệng hơi cong lên.

Chu Trường Sinh đang bận tối tăm mặt mày, Chu Đại Nương cũng ở khả năng cho phép giúp thu tiền. Chợt thấy một đám người khuân rương hòm tiến vào, thật sự hoảng sợ rồi.

Nếu không phải đi đầu chính là cô gia nhà hắn, Chu Trường Sinh không chừng phải dùng nắm đấm để đuổi người.

Nghe nói Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn muốn vào ở hậu viện Cẩm Tú Phường, Chu Trường Sinh tự nhiên không có bất luận cái dị nghị gì. Nhưng mà, hắn vẫn vô cùng nghiêm túc bẩm báo với Mạc Như Nghiên: “Hậu viện rất lâu rồi không có ai ở, sợ là rất bẩn.”

“Không sao, đợi lát nữa chúng ta tự dọn dẹp là được.” Mạc Như Nghiên cũng là nhất thời có ý quyết định chuyển đến Cẩm Tú Phường. Trước đó không có bất cứ sắp xếp gì, tự nhiên sẽ không có quá nhiều yêu cầu đối với chỗ ở mới.

“Để lão thân tới giúp đại tiểu thư quét dọn đi!” Đây là lần đầu tiên Chu Đại Nương nhìn thấy Mạc Như Nghiên. Quá khứ mỗi khi sẽ ở trong đầu nghĩ, sẽ ở bên miệng nhắc người, cứ như vậy sống sờ sờ đứng ở trước mặt bà, thật sự làm Chu Đại Nương kích động không thôi.

“Vị này là?” Mạc Như Nghiên cũng không biết Chu Đại Nương, nhìn lạ mắt, còn tưởng là khách tới Cẩm Tú Phường. Chờ đến Chu Đại Nương từ quầy đi ra, nàng mới kinh ngạc phát hiện, chuyện dường như không giống như nàng tưởng.

“Đại tiểu thư, đây là nương ta. Hôm qua người nói, muốn gặp nương ta. Thế nên sáng sớm nương ta và ta cùng nhau tới Cẩm Tú Phường chờ ngài.” Chu Trường Sinh nói.

“Chu Đại Nương?” Mạc Như Nghiên không nghĩ tới, không đợi nàng đi gặp Chu Đại Nương, Chu Đại Nương đã tới tìm nàng.

“Gặp qua đại tiểu thư. Lúc phu nhân còn trên đời lão thân là một trong ba tú nương đầu tiên của Cẩm Tú Phường.” Chu Đại Nương nói rồi đỏ vành mắt, ánh mắt nhìn Mạc Như Nghiên tràn đầy nhớ lại, “ Lúc phu nhân còn trên đời, thì thường xuyên bế đại tiểu thư tới Cẩm Tú Phường chơi. Khi đó đại tiểu thư, còn nằm trong tã lót nha!”

“Chu Đại Nương nói đó là chuyện trước khi ta tròn một tuổi! Ta khi đó xác thật còn nhỏ.” Đây là lần đầu tiên Mạc Như Nghiên cùng với người quen cũ của Vu Cẩm Tú gặp mặt. Được ánh mắt từ ái của Chu Đại Nương nhìn, tâm không khỏi có chút nóng.

“Nếu Chu Đại Nương có thời gian, có thể hay không đi với ta trước đến hậu viện ngồi một lát? Về phần phía trước, cứ giao cho Trường Sinh là được.” Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Sau khi biết được Chu Đại Nương và Cẩm Tú Phường có quan hệ sâu xa, Chu Trường Sinh có thể coi như là tiểu nhị Mạc Như Nghiên có thể yên tâm nhất.

“Có thể có thể. Lão thân còn phải quét tước hậu viện sạch sẽ cho đại tiểu thư, như vậy đại tiểu thư mới có thể ở thoải mái được. Hậu viện này, lão thân cũng thật nhiều năm không có ra vào. Năm đó lúc phu nhân còn trên đời, lão thân thỉnh thoảng cũng sẽ ở hậu viện nghỉ một đêm. Thế nên rất quen thuộc với bày biện ở hậu viện, vừa lúc có thể vì đại tiểu thư nói một chút.” Chu Đại Nương nói rồi đi ở phía trước, để dẫn đường cho Mạc Như Nghiên.

Mạc Như Nghiên nhìn quanh một vòng trong Cẩm Tú Phường, thấy khách hàng đều không vội, ngược lại là nhàn nhã chậm rãi chọn lựa kỹ càng, Chu Trường Sinh một người đủ để ứng phó.  Cũng không có nhiều lời, đi theo phía sau Chu Đại Nương, tiến vào hậu viện.

Không giống với đằng trước xa hoa, hậu viện Cẩm Tú Phường rất là thanh tịnh, không quá khác biệt với tứ phương tiểu viện bình thường khác.

“Nơi này là đông sương phòng, đại tiểu thư và cô gia nên ở phòng này. Gian phòng phía tây nhất, năm đó phu nhân lưu làm phường thêu. Khi đó Cẩm Tú Phường không thịnh hành nhập vải vóc trang phục từ bên ngoài, đều là ba tú nương chúng ta từng đường kim mũi chỉ, chính mình thêu ra. Mấy gian phòng ở giữa, phu nhân có nói qua, thu xếp làm thư phòng cho đại tiểu thư. Phu nhân thường nói, đầu óc tri huyện lão gia thông minh như vậy, sinh ra nữ nhi khẳng định cũng biết đọc sách. Phu nhân chính mình không biết chữ, lại rất hy vọng đại tiểu thư có thể giống tri huyện lão gia......” Thân thể Chu Đại Nương cũng không phải thật tốt, nhưng càng nói càng hăng say. Đợi đến cuối cùng, cả khuôn mặt đều hiện ánh đỏ.

Mạc Như Nghiên vẫn luôn trầm mặc không nói, nghiêm túc nghe Chu Đại Nương nhớ lại quá khứ. Cho dù Chu Đại Nương nói rất vụn vặt, không trật tự, nàng cũng rất để tâm nghe.

“Khi đó, phu nhân là thật sự rất lương thiện, đối với tất cả mọi người chúng ta rất tốt. Ngày thường gặp dân chúng cần trợ giúp, cũng đều không tiếc tiền tài, có thể giúp thì giúp. Rất nhiều dân chúng huyện Thanh Sơn chúng ta, đến nay đều còn nhớ rõ ân huệ năm đó của phu nhân.” Chỉ cần nhắc tới Vu Cẩm Tú, Chu Đại Nương thật giống như có nói mãi cũng không hết, tinh thần đầu óc cũng rất tốt.

Dựa vào một chút sức lực, Chu Đại Nương vừa quét góc phòng, vừa lau bàn, bận bịu khắp nơi không ngừng nghỉ.

Mạc Như Nghiên không ngăn cản hành động của Chu Đại Nương. Nàng nhìn ra được, Chu Đại Nương là thật sự rất muốn làm chút việc, hơn nữa làm đến thật vui vẻ. Chỉ là...... Nhìn chân cẳng Chu Đại Nương có chút đứng thẳng không xong, Mạc Như Nghiên lâm vào trầm tư.

Hạ Trăn đã cùng một đám hương thân phụ lão khuân tất cả đồ vật trên xe bò vào nhà. Tiện tay, tháo xe bò ra, tạm thời buộc bò ở ngoài cửa hông của hậu viện Cẩm Tú Phường.

Đoạn đường chỗ Cẩm Tú Phường kém hơn Thủy Họa Trai cùng Hành Hương Lâu, nhưng mà hậu viện Cẩm Tú Phường rất lớn, chỗ cửa hông còn có một mảnh đất trống, đều cùng là năm đó Vu Cẩm Tú mua.

Hạ Trăn đầu tiên là buộc bò xong, sau đó lại tìm kiếm bốn phía chút đầu gỗ, dự định ngay tại chỗ làm cái chuồng bò đơn giản.

Lúc sắp rời khỏi Hạ gia, Hạ Trăn có dặn dò hai người Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí tìm thời gian tới Cẩm Tú Phường mang xe bò về Liên Hoa thôn. Nhưng mà nhìn sắc mặt hai huynh đệ Hạ Minh Viễn, đều là không thế nào nguyện ý lại đây. Thế nên trong thời gian ngắn, con bò này cũng chỉ phải lưu tại Cẩm Tú Phường.

Sắp xếp tốt chỗ ở cho con bò xong, Hạ Trăn xoay người đi vào hậu viện, dự định dọn dẹp lộn xộn khắp nơi.

Nhưng mà Chu Đại Nương đã bắt đầu dọn dẹp trước hắn rồi.

Nhìn thấy Hạ Trăn đến, Mạc Như Nghiên vẫy tay: “Hạ Trăn, lại đây một chút.”

Bởi vì tiếng gọi của Mạc Như Nghiên, Chu Đại Nương nhìn theo qua.

Mới vừa rồi một đám người đột nhiên xông vào Cẩm Tú Phường, Chu Đại Nương sợ tới mức không nhẹ, cũng không có cẩn thận đánh giá Hạ Trăn dẫn đầu.

Bây giờ nhìn gần, Chu Đại Nương đầu tiên là híp híp mắt, đột nhiên cười rực rỡ: “Là Liên Hoa thôn Hạ gia đại tiểu tử có phải hay không? Ngươi còn nhớ rõ bà già này không?”

“Đại nương.” Ngoài dự đoán của Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn và Chu Đại Nương, thế nhưng là quen biết cũ.

“Năm đó lúc lão thân ( bà già này) nghe theo căn dặn của phu nhân đi Liên Hoa thôn đưa lời nhắn, đại tiểu tử mới chỉ là đứa bé trai sáu bảy tuổi. Thời gian nháy mắt, đều đã cao như vậy, cường tráng như vậy rồi.” Chu Đại Nương một phen thổn thức xong, lại gật đầu thật mạnh với Hạ Trăn, “ Tiểu tử tốt, là người tuân thủ lời hứa.”

Hạ Trăn đứng thẳng như tùng, thắt lưng thẳng tắp. Tuy rằng không đáp lời Chu Đại Nương nói, sắc mặt lại là dịu đi một chút.

Đến lúc này, Mạc Như Nghiên cực kỳ chắc chắn, có rất nhiều chuyện Hạ Trăn đều dấu nàng.

Nhìn ra Mạc Như Nghiên nghi hoặc, Chu Đại Nương lấy lại tinh thần, ý vị thâm trường nói: “Vẫn là phu nhân nhìn xa, sớm đã định ra cho đại tiểu thư một vị cô gia tốt như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.