Trùng Sinh Thực Quá Thảnh Thơi

Chương 19: Đấu không lại!




Dịch: God of Heaven

***

Vào những năm cuối thập kỷ 90, lái xe ô tô chính là biểu hiện cho thể diện nghề nghiệp, lúc đấy ô tô còn ít, người dân muốn chuyển hàng hóa đều muốn tìm được xe để vận chuyển, người lái xe ít còn xe thì nhiều vì vậy địa vị trong xã hội của người lái xe tương đối cao.

Ký ức của Dương Thanh Vân về Vương Thành nói chung đều là ký ức khi còn nhỏ, khi đó Vương Thành là người còn trẻ tuổi lại còn đẹp trai, mà còn mở ra tuyến xe mới, đi tới đâu cũng có người ngước nhìn, lúc đấy Dương Thanh Vân rất sùng bái chú ấy, thường xuyên kể với bố mẹ lúc trưởng thành muốn giống như chú Vương Thành vừa có thể lái xe vừa có thể mở tuyến xe…

Vậy mà hôm nay hắn gặp lại chú Vương Thành, hắn liền ngây ngẩn cả người, nhìn người đứng trước mặt, toàn thân tro bụi bám vào, bờ môi bị kho nứt, hai mắt dại ra, thân hình cao lớn lúc đầu bây giờ đã còng xuống. Tuổi của chú bây giờ tầm 40 tuổi, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng không ra tuổi 40? Đây rõ ràng là chưa già đã yếu!

"Chú Vương, chú còn nhận ra cháu không? Cháu là Dương Thanh Vân con trai của bố Dương Hoài Thu, chú còn có nhớ nữa không ạ?" Dương Thanh Vân cùng Vương Thành chào hỏi.

Hoàn cảnh chung quanh rất tồi tệ, bên cạnh hai người chính là những chồng xi măng cao mấy trượng*, xi măng và bụi bám khắp?” người, Dương Thanh Vân cảm thấy bây giờ muốn hít thở còn chút khó khăn.

( 1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m)

"Ây ya... Cháu là Thanh Vân? Bây giờ đã trưởng thành rồi nhỉ, thật cao lớn!" Vương Thành trong đôi mắt nổi lên một vòng thần sắc, tay chân bắt đầu luống cuống, lấy tay sờ vào túi định móc ra điếu thuốc, thế nhưng trên tay lẫn thân thể cũng cực kì bẩn, Dương Thanh Vân vội vàng lấy ra một điếu thuốc.

" Chú Vương, mời chú hút thuốc!"

"Cái này... Cháu có bật lửa không?..."

Dương Thanh Vân móc ra cái bật lửa giúp Vương Thành châm lửa, Vương Thành hít một hơi khói, bên trên đầu điếu thuốc bắt đầu xuất hiện phần vụn trắng.

So trí nhớ của hắn lúc chú Thắng còn trẻ, bây giờ si với sự lớn đẹp trai chênh lệch thực sự quá xa, chênh lệch này to lớn đến mức Dương Thanh Vân nghĩ đến người chú này chắc chắn đã gặp rất nhiều khó khăn dẫn đến gặp nhiều ác mộng, nếu không thì một người toả ra ánh nắng như vây tại sao hôm nay lại trở nên như vậy?

Dương Thanh Vân thường xuyên nghĩ rằng những bậc cha chú kia chắc chắn rất giỏi lại vừa lúc quốc gia phổ biến cải cách mở ra đời thứ nhất, lần cải cách này mọi người tư tưởng từ truyền thống chuyển sang thị trường hóa, trong thời gian ngắn hoàn thành. Những người còn bảo thủ với định kiến xưa, trong vòng một đêm bị xung kích, thậm chí bị sụp đổ, cải cách mở ra cho quốc gia mang đến cơ hội phát triển to lớn đồng thời cũng mang đến rất nhiều cặn bã, thật giả lẫn lộn, rất nhiều người lương thiện bị thiệt lớn, đây là phi thường để cho người ta bóp cổ tay.

Bố của Dương Hoài Chu cùng chú Vương Thành chính là những người bị thiệt thòi lớn, bố thì hiện tại đã hướng tới vực sâu, chú Vương Thành thì hoàn toàn rơi xuống...

Hút được một lúc, Dương Thanh Vân muốn mở miệng mà chưa biết làm sao, vừa đúng lúc này bỗng nhiên có người hô: "Vương Thành, còn một xe xi măng cuối cùng nữa xong xuôi còn xuống dưới ban trả công nữa, cứ lề mề thế? Nếu lề mề trời tối Liễu quản lý lại quở trách chúng ta!"

"Được, tôi lập tức tới ngay!" Vương Thành quay đầu hô, chú ta quay đầu nhìn về phía Dương Thanh Vân, nói: "Thanh Vân, phần công việc của chú còn chưa làm xong, còn có hai tấn xi măng nữa, cháu đợi một lúc nữa, chú làm việc xong lại nói chuyện với cháu, tối nay hai nhà chúng ta uống chút rượu trắng..."

"Chú còn có việc thì cứ làm đi! Cháu dù sao không có chuyện..."

Vương Thành đi làm việc, một trăm cân một túi xi măng gánh trên vai trên lưng xe hàng, lao động thù lao nếu khiêng một tấn xi măng thì được một tệ, Vương Thành sử dụng toàn bộ sức lực thì một ngày có thể kiếm được ba mươi tệ.

Vương Thành bận rộn làm việc, Dương Thanh Vân ở một bên muốn giúp cũng không thể giúp, cũng may công việc của chú không còn nhiều, ước chừng nửa giờ là làm xong.

Bốn người làm việc chung tiến tới chỗ Dương Thanh Vân, Dương Thanh Vân lại tiến tới cho bọn hoh phát mỗi người một điếu thuốc.

"Vương Thành, con cậu lớn như vậy sao?"

"Không phải, đây là cháu của ta, trong nhà của ta là con gái..."

"Người cháu này thật hiểu chuyện a. Nhìn xem hào hoa phong nhã, người dạy con thật có văn hoá!"

Mấy người làm chung đối với Dương Thanh Vân đều có chút nhiệt tình,

Thấy cảnh này, Dương Thanh Vân trong lòng lại có chút cảm động, trong ký ức của hắn huyện nhà máy xi măng hẳn là lập tức cải chế, trong xưởng công nhân viên chức hầu như nghỉ việc, toàn bộ nhà máy xi măng đều bán cho tư nhân, đến lúc đó công việc khiêng xi măng không nhất định có, nhưng dù là như thế, mấy người chú này vẫn như cũ tràn đầy lạc quan, thật sự là đáng quý.

"Quản lý Liễu đến rồi!"

Mấy người lập tức thu liễm khuôn mặt cười lại, từng người như đứa trẻ con hiểu quy tắc, Dương Thanh Vân nhìn thấy một vị mặc đồ nữ màu lam lao động hướng bên này đi tới.

Tuổi của người phụ nữ hẳn là bốn mươi tuổi, nhưng nhìn lên so với tuổi thật trẻ hơn tuổi, dáng dấp rất xinh đẹp, trên sống mũi có một bộ kính viền vàng, càng làm nổi bật lên tài trí và khí chất của cô.

Cô mặt mũi tràn đầy mỉm cười để cho người ta như mở xuân phong, đối với mấy người chú nói: "Hôm nay tôi cùng các anh tính toán một chút a, vương vũ là 18 tệ, Vương Thành là 32 tệ, tôn văn 35 tệ..."

"Mọi người kiểm tra lại xem có đúng hay không?"

"Đều đúng! Quản lý Liễu!"

Vương Thành nói: "Quản lý Liễu, hôm nay tôi có thể hay không lấy mười tệ trước, hôm nay tối cháu tớ, tối nay tôi muốn chuẩn bị ít rượu!"

Gọi Liễu quản lý đưa cho Vương Thành mười tệ, nói: "Tôi cho cậu mượn trước, khi nào phát tiền lương trả lại cho tôi là được rồi!"

"Tạ ơn quản lý, tạ ơn quản lý!"

Cô nhìn sang Dương Thanh Vân, nói: "Tôi mới vừa rồi còn thấy lạ, nghĩ thầm trong nhà của cậu là một cái nha đầu, hóa ra đây là cháu cậu a, tôi vừa rồi đều kém chút tính sai! Nhìn cậu bé hình như còn là học sinh, có thể uống rượu?"

Vương Thành toét miệng nói: "Là tôi có chút thèm, bình thường cũng không có cơ hội?"

"Haha!" Tất cả mọi người cười lên, Liễu quản lý nói: "Đây là lời nói trung thực, được thôi, hôm nay lập tức tan việc, ngày mai bắt đầu làm việc sớm một chút a!"

Thời điểm Vương Thành cùng Dương Thanh Vân ra khỏi nhà kho, sắc trời đều hoàn toàn tối xuống, hai người trở lại nhà Vương Thành, Dương Thanh Vân cảm thấy không sai biệt lắm, lúc này liền đem sự tình của bố mình trước trước sau kể cho Vương Thành nghe một lần, cuối cùng hắn nói:

"Chú Vương, chú là người bị thua thiệt! Bố cháu hiện tại cũng bị thiệt lớn, cuối cùng nếu như đem xe nhà cháu chuyển ra ngoài, vậy đời này bố cháu cũng xong đời.

Lúc này chúng cháu ai khuyên đều nghe, chú Vương cháu chỉ có thể van xin chú, chú có thể hay không hỗ trợ đem bố cháu khuyên nhủ một ít..."

Khuôn mặt Vương Thành bỗng nhiên trở nên khó coi, cả người ngồi trên ghế,hoàn toàn bần thần giống như là lập tức già đi mười tuổi.

Trong phòng bầu không khí một chút đọng lại, loại cảm giác bị đè nén làm hô hấp Dương Thanh Vân hô hấp có chút không thoải mái, hắn mấy lần muốn mở miệng nói chuyện lại muốn nói lại thôi.

"Thanh Vân, vô dụng thôi! Việc này không phải chú không giúp cháu, mà là không giúp được! Vương Tả Quân chú đấu không lại đâu, làm sao đấu hơn được? Bố cháu là người thông minh, so chú thông minh hơn. Thế nhưng chung quy lại là cái mệnh a, ai..." Không biết sau bao lâu, Vương Thành lắc đầu nói.

"Đừng nói trước chuyện về sau, hiện tại mấu chốt làm cho bố cháu giảm tải áp lực đã"

Vương Thành lắc lắc đầu nói: "Cháu chưa hiểu, cháu còn nhỏ, chuyện không chỉ đơn giản như vậy!Chuyện Phạm muốn được chú sớm nhận ra, gã đấy từ lúc bào có nhiều chủ ý như vậy? Chủ ý của Gã chắc chắn phía sau còn có người, bọn chúng đều là cá mè một lứa, này chỗ nào chỉ là sang tên sự tình nha..."

Vương Thành nói chuyện này, Dương Thanh Vân trong đầu "Bá" một chút nổi lên vô số suy nghĩ đến, hắn bỗng nhiên ở giữa giống như là minh bạch cái gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.