Trùng Sinh Làm Cô Dâu Hờ

Chương 4: Bốn năm gặp lại (2)




"Lệ Ảnh, đã bảo cậu đừng kêu mình là 'Di mỹ nhân' nữa mà." Nghi Di ỉu xìu nói, cậu rất bực mình đó, tạo sao lại thêm chữ "mỹ nhân" sau tên cậu hoài chứ, cũng tại mẹ nữa, tên gì không đặt lại đặt tên đầy nữ tính thế kia!?

"Ha ha... Rồi rồi rồi, không kêu nữa..." Lệ Ảnh cười khẽ trong mắt hiện sự hứng thú gian trá nói tiếp: "...Di Mỹ nhân!"

"Cậu... Cậu... Cậu lừa mình" Nghi Di, tên đầy đủ Trương Nghi Di run rẩy chỉ vào Lệ Ảnh lắp bắp nói.

"Ha ha..." Nguyên một đám người cười ồ lên, run rẩy cười, còn có tiếng khe khẽ nói "Di mỹ nhân a" làm cho Nghi Di đỏ bừng mặt tức giận trừng mắt nhìn mọi người, đặt biệt là Lộ Mễ Ái không nể mặt cười to tới chảy nước mắt.

"Các cậu.. Các cậu ngưng cười ngay cho mình!" Nghi Di chỉ một đám người nói to, mặt đỏ bừng nhìn trong rất đáng yêu cũng rất đánh thương, ủy khuất nhìn mọi người, như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, trong rất đáng thương.

"Khụ khụ.... Thôi nào, thôi nào, không giỡn nữa, trở về chỗ thôi mọi người!" Cô ho nhẹ một tiếng, trong mắt là ý cười khẽ nói, cũng cất bước về chỗ ngồi.

Mọi người thấy Lệ Ảnh đã lên tiếng cũng không cười nữa nhưng cũng có vài người đỏ bừng mặt hay nhỏ tiếng cười mà đi về chỗ, chỉ để lại bạn học Nghi Di đứng một chỗ hậm hực dậm chân bỏ về chỗ. Một lát sau có một cậu bạn đẹp trai bước vào, cậu ấy có mấy tóc màu vàng óng và đôi mắt xanh nước, làn da trắng như nữ sinh, trên môi luôn có nụ cười nhẹ đầy ấm áp chân thành, cậu khẽ cười đi vào lớp: "Chào cả nhà!"

"Lớp trưởng sáng tốt." Một cậu bạn tóc đen mắt đen, mặc áo thun đen quần xanh đen khoác áo khoác nâu đi ra nháy mắt tinh nghịch cười nói.

"Tiểu Lâm, lại nghịch ngợm gì à? Mà cười kinh thế!?" Cậu nhíu mi nhìn cậu bạn được kêu là Tiểu Lâm cười nói.

"Đâu có, A Diệp cậu lại nghi ngờ mình." Nghe thấy mọi người cười trộm, Tiểu Lâm rất ủy khuất nói.

"Ha ha.... Sau không thể nghi ngờ đây? Cậu luôn bày trò trong lớp mãi." A Diệp chính là Lam Diệp nói, cậu chầm chậm đi xuống chỗ ngồi.

"Cậu... Hôm nay Lệ Ảnh đi học mình mới vui vẻ như vậy, chả lẽ cậu không vui?" Tiểu Lâm tên đầy đủ là Du Chính Lâm lập tức phản bác lại cũng nói ra lý do mình vui vẻ như vậy.

"A..." Lam Diệp 'a' một tiếng, trong lòng vui vẻ như nở hoa, quên mất, tuần này cô ấy đến lớp, cậu càng cười tươi hơn: "Thì ra đầu sỏ bày trò nhất lớp đến lớp, hèn gì mọi người vui vẻ đầy mặt như vậy."

Một cái liếc sắc lẻn liếc lại đây, kèm theo đó là một tiếng nói không vui nói: "Ý cậu là gì? Mình rất nghịch rất quậy rất thích bày trò à, Tiểu Diệp?" Chữ 'Tiểu Diệp' được cô kéo dài ra, tỏ vẻ cô rất không vui.

Du Chính Lâm thấy nhân vật chính đã lên tiếng nên rất biết điều trở về chỗ ngồi cùng mọi người xem diễn.

"Đúng vậy, chỉ cần cậu lên tiếng một cái, cả lớp liền cười ồ lên, không đầu sỏ chả lẽ là gì?" Lam Diệp vừa nói vừa đi đến một chỗ dưới cuối lớp ngay cửa sổ kế hành lang, để cặp lên bàn ngồi xuống.

"A, thì ra là như vậy, vậy mình bớt nói một chút, mất công gây họa a~" Cô nhếch môi nói, trong lòng thầm nói hai chữ 'vô sỉ' cậu ta có thua kém gì cô đâu.

"Khụ... Tuần này cậu học ở đây à?" Lam Diệp ho khẽ một tiếng chuyển sang đề tài khác nếu còn tiết tục chỉ sợ cậu sẽ thành tội đồ mất, lúc trước bên khoa y học cũng có một người châm chọc nói Lệ Ảnh, kết quả là... Bị cô nói lại tới mức á khẩu không nói được gì, sau đó thì cô xách cặp đi qua khoa công nghệ thông tin học gần ba tuần mới trở lại khoa y học, mà cậu bạn đó bị cô lập từ đó tới khi Lệ Ảnh trở về khoa mới đỡ hơn, cậu cũng không muốn bị.

"Ừ, chắc học ở đây vài tuần, bên kia mình học xong rồi cũng chuẩn bị cho kì thi tới rồi, ừ, hình như còn một tháng nữa nhỉ?" Cô vừa nói vừa lấy xấp tài liệu dày cộp ra để trên bàn xem, chỗ cô ngồi là góc gần cuối lớp kế bên cửa sổ ngoài sân sau trường, thật ra mỗi lớp đều thiết kế nữa vòng trò bao vây bàn giáo viên, chỗ ngồi kiểu xếp theo bậc thanh để tránh bị khuất tầm mắt do bạn học ngồi phía trước che, chỗ giáo viên ngồi có một bụp tròn cao để cho giáo đứng lên cùng với một cái bàn hình chữ nhật cao khoảng 1m1, giáo viên phải đứng suốt trong tiết đó, phía sau bàn giáo viên là một bảng chiếu lớn để cho việc vừa học vừa xem.

"Ừ, còn một tháng nữa là thi, cậu chắc phải có một môn phải thi sau, cậu phải chuẩn bị bài cho kĩ đấy, đừng để tụt hạng nhưng để áp lực quá, vậy không tốt đâu." Lam Diệp hơi lo lắng nhìn Lệ Ảnh, một người học hai môn không phải chuyện dễ, nhất là trong các kì thi, phải chuẩn bị bài học bài gấp đôi người khác, áp lực cũng lớn người khác, vả lại đây là kì thi cuối năm nữa, chuẩn bị bài lại học bài cũng gấp 3 - 4 lần chứ chả ít, áp lực cũng tăng lên rất nhiều, cậu lo không biết Lệ Ảnh có vượt qua kì thi và luôn giữ đầu hạng không.

"Vậy mình chắc học ở đây hai tuần và các cậu cũng chuẩn bị từ bây giờ trở đi phải đi học buổi tối từ 7 giờ đến 9 giờ 30 tối với mình để ôn thi cuối năm này, mình sẽ ở trong trường cho thuận tiện." Cô đứng lên vỗ tay nghiêm túc nói: "Nếu trong kì thi ai điểm thấp làm mất mặt lớp chúng ta thì phải chịu phạt do cả lớp đề ra, các cậu đừng quên tại sao lớp chúng ta có sáu mươi tám người nhưng lớp khác thì tới hơn trăm người vì lớp chúng ta là lớp chuyên được trọng tâm bồi dưỡng, không thể để bị mất mặt hoặc bị chuyển sang lớp khác mà phải cố gắng đạt điểm cao trong cả khoa năm nhất và cả trường! Hiểu chưa?"

"Đã hiểu!" Mọi người lớn tiếng trả lời, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết quyết tâm đạt điểm cao trong khoa và cả trường.

"Lớp phó, như vậy có phải quá phiền cậu không? Cậu học hai khoa lại là lớp chuyên, như vậy cậu phải chuẩn bị và học bài rất nhiều lại còn giúp chúng tớ ôn bài nữa, như vậy sao cậu có thể chuyên tâm chuẩn bị học bài trong kì thi này?" Một bạn nam tóc xoắn đeo kính đứng lên gãi gãi đầu nói, lỡ như vì bọn họ mà lỡ việc của Lệ Ảnh thì các cậu chịu trách nhiệm không nổi đâu, vì học hai khoa mà cậu ấy đã vất vả chạy qua chạy lại giữa hai khoa, những cố gắng của cậu không thể vì các cậu mà đổ bể, đây lại là kì thi cuối năm, không phải như các kì thi trước đâu!

Lệ Ảnh cười khẽ, ôn hòa nhìn mọi người, học chung với nhau gần một năm ai cũng hiểu tính cách của nhau, cũng rất quan tâm lo lắng bao che lớp, cô cũng hiểu là họ đang lo lắng cho việc học của cô, nhưng việc này cũng không thể làm khó được cô:

"Yên tâm, mình nói được là làm được, việc học của mình các cậu không cần lo, chỉ cần quan tâm đến việc học của mình là được, đừng để những cố gắng của mình đổ sông đổ biển, các cậu cũng đừng quên mình là ai, mình không chỉ là lớp phó còn là phó hội trưởng hội học sinh, nên đã chuẩn bị rất kĩ cho việc này, vả lại.... khụ khụ... năm nay không giống như mấy năm trước, trong đó có lẽ sẽ có rất nhiều câu hỏi lạ không có trong lý thuyết mà trong thực hành và trong cuộc sống mà các cậu rút ra, vả lại lý thuyết do các giáo viên trong giảng dạy cũng khá cứng ngắt, làm cho các cậu nhiều chỗ không rõ ràng nên nó rất khó không dễ dàng gì, nên các cậu cần phải ôn cho kĩ, đừng làm uổng công sức của mình. Biết chưa?" Dù biết không phải bí mật gì nhưng khi nói ra làm cho cô hơi mất tự nhiên nhưng thoát qua, rất nhanh liền bình tĩnh nếu không có bản lĩnh này nọ sao cô có thể làm lớp phó hội phó chứ.

"Đã hiểu, tụi mình sẽ không làm cho cậu thất vọng đâu." Mọi người rất cảm động, Lệ Ảnh không những nhiều việc phải làm phải lo vậy còn cố gắng dành chút thời gian lo cho bọn họ, như vậy bọn họ sao có thể làm cho Lệ Ảnh thất vọng được chứ, vì vậy một tháng sau ai cũng phải rửa mắt mà nhìn, khoa công nghệ thông tin năm nhất càng quyết tâm cố gắng học chuyển sang lớp khác.

Cứ thế mà có kế hoạch cho một tháng sau!

Tới trưa, tiếng chuông tan học reo lên, mọi người đứng dậy chào giáo viên rồi thu dọn sách tập chuẩn bị đi ăn trưa.

Lớp cô cũng vậy, mọi người đều nhao nhao dọn sách tập, bàn trưa nay ăn gì, có người dọn xong thì đi ra ngoài đứng hay đứng trong lớp cũng có người ngồi tại chỗ chờ đợi mọi người cùng nhau đi.

Trong lúc cô dọn dẹp thì trước cửa đã có một chàng trai tuấn tú dựa người lên cửa hai tay đút vào túi quần trên môi luôn treo một nụ cười ấm áp nhưng đừng nhìn vẻ bề ngoài mà tưởng vô hại vì cậu ta biết võ và cũng rất giỏi, cũng là trong những người trong top 20 cao thủ Mộng Ảo Chiến Thần - Thanh Tùng Vân.

"Lệ Ảnh!" Thanh Tùng Vân mỉm cười khẽ gọi tên cô.

"Anh đến rồi à? Lâu chưa?" Cô mỉm cười nhìn anh vừa nói vừa đeo cặp lên vai đi ra ngoài.

"Ừ, vừa đến, mọi người xong chưa?" Thanh Tùng Vân vẫn cười như trước hỏi mọi người trong lớp, mang một phong cách quý ông nho nhã lịch thiệp, với khí chất ôn hòa ấm ấp làm người thoải mái  không hổ là nghệ thuật gia.

"Xong rồi." Ngô Diêu Ân cười dịu dàng nói, Diêu Ân có mái tóc màu đen uốn lượn tới hông, mặt một chiếc đầm màu trắng sữa tới đầu gối mang một đôi giày cao gót năm phân màu trắng đen, trong rất dịu dàng thục nữ.

Quả thật như thế, trong bảy nữ sinh trong lớp (trừ Mai Lệ Ảnh) thì có mỗi tính cách khác nhau nhưng đặt biệt là chả ai dịu dàng cả, thục nữ càng không, như Trình Phù tiểu lolita khả ái tinh nghịch, Lộ Mễ Ái một mỹ nhân bạo lực nóng nảy, Ưng Liên hoạt bát vui vẻ yêu ăn yêu chơi, Mạch San San trầm tĩnh như hồ nước ít nói ít cười nhưng lại thích giỡn với lớp, Nhan Ngọc Đình diễm lệ phong tình xinh đẹp như hoa hồng có gai, Vũ Bích Kiều kiêu ngạo như nữ vương nhưng coi lớp như một mái nhà, luôn bao che lớp và Diêu Ân dịu dàng như nước nhưng lại thích shopping yêu điệu đà, ai muốn làm đẹp thì tìm cô nàng này là chính xác.

Nhưng cũng đừng xem thường họ, ai cũng có sở trường riêng, nhưng đặt biệt đừng ức hiếp họ, vì gần sáu mươi chàng trai trong lớp sẽ không bỏ qua và đang thi hành chính sách 'người nhà không thể để người ngoài hưởng', không ai biết được một trong bảy cô nàng này ai sẽ là bạn gái người vợ tương lai của mình, nên khụ khụ..... đừng đụng chạm thì tốt hơn.

"Có thể đi rồi." Trình Phù mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền trên má, đứng dậy cầm cặp đi ra ngoài.

"Mọi người nhanh lên, mình đói quá à!" Ưng Liên năng động hoạt bát nháy mắt nhìn mọi người cười nói.

"Cậu cái đồ tham ăn." Một cậu bạn đứng lên đeo cặp lên đi ra, một bộ dáng côn đồ với áo sơ mi trắng cài ba nút để hở ngực, một tay để trong túi quần một tay cầm áo khoác trên vai, trên môi treo nụ cười liếc nhìn Ưng Liên trêu chọc nói.

"Kệ tui nhé, chẳng lẽ cậu không đói?" Lập tức Ưng Liên xù lông trừng mắt cậu ta nói.

"Hừ..." Cậu bạn đó hừ nhẹ đi lại chỗ Ưng Liên, không để ý đến ánh mắt trợn tròn của Ưng Liên nâng một tay lên nắm cằm của Ưng Liên xoay trái xoay phải, bày ra một bộ dáng lưu manh chậc chậc nói: "Chậc chậc, cậu thật là không để ý bộ dạng của mình, ăn nhiều như vậy không sợ mập à, nhìn lại mình coi, lại lên mấy ký thịt rồi chứ gì? Không sợ không ai thèm lấy à?"

"Vương Thiếu Đông, cậu có ý gì? Hả?" Ưng Liên mắt phun lửa nhìn chằm chằm Vương Thiếu Đông rống lên.

"Khụ khụ... Không phải có Tiểu Đông lo Tiểu Liên rồi sao? Lo gì không có người lấy, anh cưới tôi gả?" Ngưng Văn Khúc đẩy một kính lên, nghiêm túc nói nhưng... Ngưng Văn Khúc vừa nói xong thì hàng loạt đến cười vang lên làm cho hai người Vương Thiếu Đông và Ưng Liên đỏ mặt lên, trừng mắt nhìn một đám người không nhân tính trêu chọc bọn họ.

"Không bao giờ!" Hai người đồng thanh nói, rồi hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, mũi đối mũi, hai người đồng thời hừ một tiếng quay mặt đi chỗ khác. Làm cho một đám người cười nghiêng ngã.

......

Trên đường đến phòng ăn một nhóm người vừa đi vừa nói vừa cười còn có đuổi rượt chạy vòng vòng nhóm họ, có thể thấy họ vui vẻ như thế nào, đây cũng là một nhóm duy nhất gần bảy mươi người lại đoàn kết thân thiệt với nhau cũng không hay bốc đồng cãi nhau, nhóm gần bảy mươi người vậy là không có mâu thuẫn hay tách nhóm gì cả, làm mọi người rất hâm mộ.

"Cậu nhìn kìa đó không phải lớp S khoa công nghệ năm nhất sau?" Một nữ sinh chỉ vào nhóm họ nói với người bạn kế bên.

"Ừ, lần nào cũng đã ăn như vậy hết, toàn đồ nguyên lớp, chứ như lớp tụi mình chia năm sẻ bảy chứ?" Nữ sinh kế bên có chút oán hận nói.

"Ai ai, thật hâm mộ mà, Lan Vân, mình muốn vào lớp đi quá đó!" Nữ sinh đó nâng mặt mơ mộng nói.

"Thôi đi, bớt mơ đi, cậu nghĩ ai cũng vào lớp đó được à, đó là lớp S đấy, không ai cũng vào được đâu!" Một nữ sinh khác nghe hai nữ sinh đó đối thoại liền khinh bỉ nói.

"Này, cần nói thế không hả?" Nữ sinh đó trừng mắt nhìn không vui nói.

"Cần, chưa cậu có thể vào lớp đó mà vào được cũng chưa chắc họ chấp nhận cậu, đừng xem thường tình cảm của người mà mơ mộng nói." Ánh mắt mờ mịt của nữ sinh kia nhìn về xa không rõ tâm trạng nói, cũng cất bước để về phía nhà ăn, hai người Lan Vân nhìn bóng nữ sinh kia không biết nói gì.

Lan Vân trầm mặc một lúc nói: "Cậu ta nói đúng đó, Mễ Tiếu, cậu cũng đừng mơ mộng nữa, cũng đã thôi."

"A, tớ biết rồi." Mễ Tiếu ỉu xìu nói đi theo sau Lan Vân nhà ăn.

....

"Các cậu muốn ăn ở đâu, ở ngoài hay ở trong?" Một cậu bạn có khuôn mặt khá non nớt lên tiếng hỏi, nhưng tính cách lại như ông già vậy, hay bị mọi người trêu chọc là ông cụ non, tên là Mặc Nghiêu.

"Ăn ở trong đi, vậy có không gian riêng cho mọi người cùng nói chuyện cũng thoải mái hơn." Thúc Dĩnh An nói, Dĩnh An là một cậu rất thích chơi game cũng như Lâm Gia Triệt vậy, nên ước mơ của Dĩnh An là một người thiết kế game.

"Ừ, Tiểu Dương, Tiểu La, Tiểu Kỳ, Tiểu Hạo, Tiểu Hàn, Tiểu Kiệt, năm người các cậu đi theo mình lấy đồ ăn."

"A, Tiểu Nghiêu, mình hận cậu." Kim Du La ai oán nhìn Mặc Nghiêu như thiếu phụ bị bỏ rơi vậy.

Mặc Nghiêu rất bình tĩnh đi về phía quầy ăn cũng mặc kệ Kim Du La ai oán thế nào. 

"Chấp nhận số phận đi người anh em." Dung Tiêu Kỳ đi lại vỗ vai Kim Du La bình tĩnh nói rồi đó theo Mặc Nghiêu vào quầy ăn, trong lòng thì đang cuồng tiếu.

"Ay da, Tiểu La cậu gây thù chuốc oán gì mà để Tiểu Nghiêu lần nào kêu cậu đi lấy đồ ăn hoài thế?" Lý Quốc Thiệu đi vỗ vai an ủi sẵn tiện giải quyết thắc mắc của mọi người luôn.

"Mình có làm gì đâu, chỉ ăn một hộp sôcôla của cậu ấy thôi mà." Sắc mặt Kim Du La như đưa đám nói.

"A, có phải hộp sôcôla màu đỏ không?" Nhan Ngọc Đình kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, chuyện cũng qua rồi, mình cũng mua lại một hộp trả cho cậu ta rồi, vậy mà mang thù tới giờ." Kim Du La nói như muốn khóc, chỉ một hộp sôcôla thôi mà cần vậy không chớ, híc, biết vậy không ăn rồi.

"Ha ha..." Nhan Ngọc Đình cười to nói: "Chết cậu rồi Tiểu La ơi, đó là hộp sôcôla bạn gái cậu ấy tặng đó!"

"Cái gì?" Một tiếng hét thảm vang lên: "Lần này chết thật rồi, thật rồi, làm sai đây trời? Tiểu Đình, sạo cậu nói sớm?" Kim Du La quay phắc qua oán hận nhìn Ngọc Đình.

"Cậu có hỏi mình đâu?" Nhan Ngọc Đình rất vô tội nhìn Kim Du La nói.

"Còn không đi nhanh lên?" Tiếng Mặc Nghiêu không vui vang từ xa lại.

Kim Du La chỉ biết cắn chặc răng chạy lại quầy ăn, hai hàng nước mắt trong lòng chả ròng ròng  oán hận nghĩ tại sao cậu có đám bạn vô lương tâm không nhân đạo như vậy, cậu đã gây ra nghiệp chướng gì? 

Mấy người Hoàn Triệu Dương cũng nhanh chóng đuổi theo.

Mấy người còn lại cũng đi lên phòng ăn riêng của họ, trên đường đi Trình Phùng không nhịn được tò mò hỏi: "Tiểu Đình, sao cậu biết hộp sôcôla đó do bạn gá của Mặc Nghiêu tặng?"

"Bởi vì mình đưa cho cậu ấy." Nhan Ngọc Đình cười quyến rũ nói.

"A, vậy sao cậu không nhắc Tiểu La?" Lộ Mễ Ái nhịn không được chen vào một câu.

"Bởi vì mình muốn nhìn phản ứng của Tiểu Nghiêu và Tiểu La bị gì." Nhan Ngọc Đình rất hồn nhiên nói.

"Đáng đời cậu ta." Vũ Bích Kiều hừ lạnh nói.

Trên trán đám người phía sau chảy mồ hôi lạnh, trong mặc niệm cho hai người bạn thân bị cô bạn thân tính kế. Nhưng trong lòng mọi người cũng rất vui vẻ xem kịch hay. (Xích: chúng ta hãy mặc niệm cho hai người Tiểu Nghiêu và Tiểu La khi có đám bạn như thế.)

Một bửa cơm trưa đầy tiếng nói cười vui vẻ của nhóm người Mai Lệ Ảnh cùng với lời hẹn gặp lại buổi chiều trong game cứ như vậy mà kết thúc bửa cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.