Trùng Sinh Không Cưng Chiều Em Thì Cưng Chiều Ai

Chương 4: Dịu dàng




Cảm nhận được Kiều Tuyên từ cắn biến thành liếm, cảm giác tê tê đau đau từ cổ truyền tới. Ánh mắt Đường Nham u ám, đẩy Kiều Tuyên ra, trong ánh mắt nghi hoặc của Kiều Tuyên đè cậu trên giường, “Anh sẽ thoa chút thuốc cho em.”

Sau đó chăn trên người Kiều Tuyên bị xốc lên, hai chân trần trụi bị Đường Nham nhấc lên, chỗ phía sau đối diện với mặt của Đường Nham.

Kéo đến đau đớn khiến Kiều Tuyên hít một hơi, Đường Nham nhíu mày lại, động tác trên tay càng nhẹ nhàng, tay bóp một đống thuốc mỡ cẩn thận xoa xoa chỗ miệng huyệt bị xé nứt sưng đỏ kia.

“Hít — đau!” Kiều Tuyên theo phản xạ muốn đá anh, bị Đường Nham nắm mắt cá chân lại.

“Đừng nhúc nhích.”

Từ nhỏ Kiều Tuyên đã không có cha, cậu và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, trước khi gặp được Đường Nham cũng chịu không ít đau khổ, làm sao lại sợ chút đau đó? Chỉ là sau đó bị Đường Nham cầm tù trong mười năm cũng không còn chịu khổ nữa, Đường Nham sẽ không đánh cậu, nhưng lúc trên giường cậu không phối hợp sẽ thô bạo cứng rắn, nhưng có thể vì khiến Đường Nham phẫn nộ mà cậu từng nhiều lần dày vò bản thân, cậu đã từng dùng dao cắt cổ tay mình, sau đó bị Đường Nham trói lại ba tháng, về sau trong nhà không nhìn thấy các loại đồ dạc như nữa.

Vậy nên, Kiều Tuyên không sợ đau!

Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đường Nham lộ ra dáng vẻ đau lòng, Kiều Tuyên liền không nhịn được kêu lên, trước đây có đau hơn nữa cậu cũng cắn răng sống chết chịu đựng, gặp lại Đường Nham, Kiều Tuyên cảm thấy mình trở nên yếu ớt rồi!

Tuy Đường Nham cảm thấy có chút khác biệt nhưng cảm giác đau lòng càng nhiều hơn, động tác nhẹ nhàng trên tay khiến người ta không thể tin được đây là người khiến người ta nhìn lên đại thiếu gia nhà họ Đường kia.

Ngón tay Đường Nham cẩn thận chen vào tiểu huyệt sưng đỏ, Kiều Tuyên nhìn anh nhíu mày và trán hiện ra mồ hôi mỏng, giống như còn đau hơn cậu, Kiều Tuyên nhịn đau không muốn lên tiếng nữa, trong lòng khó chịu.

Trước đây cậu luôn cảm thấy Đường Nham chỉ muốn chiếm cậu làm của riêng, thỏa mãn dục vọng biến thái của anh, nhưng chưa bao giờ chú ý tới dịu dàng trên mặt Đường Nham.

Trước khi Đường Nham gặp chuyện không may đã từng hỏi cậu: “Kiều Tuyên, bây giờ em có còn muốn rời khỏi anh không?”

Câu trả lời của cậu là gì?

Cậu dữ tợn trừng mắt với Đường Nham: “Anh cảm thấy là gì? Biến thái, không có giây phút nào tôi không muốn rời khỏi anh! Ngày nào tôi cũng hy vọng anh chết đi, anh tên khốn kiếp này, ác ma! Sao anh không đi chết đi!”

Sau đó cậu nhìn thấy ánh mắt Đường Nham tối sầm lại, trong lòng có loại khoái cảm trả thù.

Có lẽ, Đường Nham đã sớm dự đoán tất cả, trước khi chết mới trở về chuẩn bị mọi thứ, để cậu tự do.

Mọi thứ trước kia đều hiện lên trong đầu.

Lần đầu gặp mặt cậu là một học sinh nghèo khổ sở gặp phải khách trong quán bar, vừa ra xã hội, băn khoăn không biết nên làm gì. Đường Nham từ trên trời giáng xuống, lười biếng mang theo cao quý, bắt cánh tay của người muốn chạm vào mặt cậu lại, thản nhiên mở miệng: “Có muốn tôi giúp ông chặt móng vuốt xuống không.”

Sau khi người nọ chạy trối chết thì anh lại giống như du côn bóp mặt của cậu, trên mặt nở nụ cười tà mị, “Em trai, khuôn mặt thật mềm, có muốn theo anh trai hay không, đảm bảo không ai dám bắt nạt em.”

Cảm kích trong lòng trong nháy mắt biến mất, đẩy tay anh ra, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, “Đồ thần kinh!” Lại nhìn mắt anh, cố ý nói thêm một câu, “Ông chú!”

Người phía sau đi cùng Đường Nham cười ha hả, “Đường thiếu gia, bị bạn nhỏ gọi là ông chú ha!”

Đường Nham cũng không tức giận, dùng sức xoa nhẹ vài cái trên đầu Kiều Tuyên, cười nói, “Tiểu xấu xa. Sau này nhớ kỹ phải gọi là anh, kêu ông chú nữa sẽ đánh mông!”

Kiều Tuyên lùi về sau một bước, né khỏi tay anh, vừa cào tóc bị anh vò rối, vừa liếc anh một cái.

Năm đó, Kiều Tuyên mười bảy tuổi, Đường Nham cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi.

“Ưm…” Kích thích bất ngờ khiến suy nghĩ Kiều Tuyên trở về, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, bởi vì ngón tay của Đường Nham trong cơ thể cậu vừa đúng đè vào điểm nhạy cảm của cậu.

Động tác Đường Nham bỗng nhiên dừng lại chỗ đó, ánh mắt dừng lại trên mặt Kiều Tuyên.

Kiều Tuyên hiếm thấy bị anh nhìn có chút ngượng ngừng, dù sao hiện tại cậu không mặc gì trên người, cả người đầy dấu vết hoan ái đã qua, một ngón tay Đường Tuyên còn đè xuống điểm nhạy cảm trong cơ thể cậu.

Điều này cũng không thể trách cậu, để không cho cậu phản kháng, Đường Nham dạy dỗ cơ thể cậu không ít, bây giờ dưới tình huống như vậy, nhất là cậu đã bỏ xuống cảnh giác và hận thù với Đường Nham, có phản ứng không phải là rất bình thường sao?

Vì vậy, theo lỗ tai Kiều Tuyên từ từ trở nên đỏ ửng, tiểu Kiều Tuyên ở thân dưới dưới ánh mắt của Đường Nham run rẩy “đứng” lên!

Ánh mắt Kiều Tuyên lấp lánh tránh né ánh mắt nhìn tới của Kiều Nham, cho dù cậu và Đường Nham chuyện gì cũng đã từng làm, bây giờ cậu vẫn muốn tìm một chỗ để trốn.

Kiều Tuyên xoay người muốn ngồi dầy, lại bị Đường Nham giữ lại, tiếng cười của Đường Nham truyền đến.

Kiều Tuyên xấu hổ muốn đá văng anh ra, quay mặt một cái đã thấy nụ cười của Đường Nham, không nhịn được hơi sửng sốt. Nụ cười của Đường Nham rất vui vẻ, không phải cười nhạt, không phải ngoài cười nhưng trong không cười, mà là loại cười phát ra từ trong lòng, tuy trong đó mang theo trêu tức, Kiều Tuyên lại nhớ nhung chết tiệt. Thật sự, đã nhiều năm rồi không nhìn thấy anh nở nụ cười như vậy.

Lúc Kiều Tuyên đang sững sờ thì ngón tay của Đường Nham lại cố ý nặng nề nhấn xuống chỗ đó một cái, thân thể Kiều Tuyên bắn ra rồi hạ xuống, đỏ ửng từ lỗ tai lan khắp người.

“Đường Nham, anh tến khốn kiếp này!” Kiều Tuyên xấu hổ nhìn anh chằm chằm, tiếng gào lên mắng chửi mang theo khàn khàn và mềm mại, một chút lực uy hiếp cũng không có, ngược lại giống như con mèo ngạo kiều.

Đường Nham cười, bàn tay ban đầu nắm lấy tay chân của cậu bỗng che lên tiểu bảo bối đã có phản ứng, nắn bóp có kỹ xảo.

“A… ưm…”

Sau lưng bị đè một chút, bảo bối trước mặt được đối xử dịu dàng, Kiều Tuyên làm sao chịu được, ánh mắt nhanh chóng mê ly, nắm chặt drap giường dưới người, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ mê tình.

Ánh mắt Đường Nham kiên quyết khóa trên thân thể động tình vặn vẹo của Kiều Tuyên, ánh mắt càng thâm trầm hơn.

Bỗng nhiên, Đường Nham dừng động tác trên tay lại, đứng dậy phủ lên cả người Kiều Tuyên, nắm cắm của cậu để hai người đối mặt.

“Kiều Tuyên, anh là ai?”

Lúc này Kiều Tuyên đang động tình, rất bất mãn đối với việc anh đột nhiên dừng lại, trong miệng phát ra tiếng khe khẽ khó nhịn, muốn cọ về phía thân thể anh. Nghe thấy âm thanh trầm thấp của Đường Nham, có chút khó hiểu, lại có chút tức giận, giơ tay lên tát mặt Đường Nham một cái, không vừa ý nhõng nhẽo hừ một tiếng: “Đường Nham… Nhanh lên đi… khó chịu!”

Nhận được câu trả lời mong muốn, trong mắt Đường Nham nổi lên ý cười, sau đó càng trở nên u ám.

“Kiều Tuyên, anh sẽ không để em bỏ đi!” Cúi đầu hung hăng hôn lên môi Kiều Tuyên.

Kiểu Tuyên giống như một con cá rời khỏi mặt nước vặn vẹo thở dốc dưới người Đường Nham, môi Đường Nham một mạch xuống phía dưới, hôn lên tiểu Kiều Tuyên một cái, Kiều Tuyên nảy người lên kêu một tiếng chói tai.

“Đường Nham… Khó chịu…”

Đường Nham mở miệng, ngậm tiểu Kiều Tuyên vào, dịu dàng chăm sóc.

Kiều Tuyên mềm nhũn trên giường, kích thích mãnh liệt khiến cậu quên suy nghĩ, theo bản năng miệng kêu tên Đường Nham, mà mỗi khi cậu kêu một tiếng, ánh mắt Đường Nham càng tối hơn một phần.

Trong khoảnh khắc bắn ra trong miệng Đường Nham kia, đầu óc Kiều Tuyên trống rỗng, ánh mắt mê ly há miệng thở dốc, trên người hiện lên dấu vết xanh xanh tím tím xấu hổ, Đường Nham nhìn thấy không chỗ nào là không cám dỗ trí mạng.

Đường Nham hít sâu một hơi, kìm nén dục vọng muốn chiếm giữ nghiêm trọng của anh, giúp Kiều Tuyên đắp chăn, cho Kiều Tuyên một cái hôn nồng nàn rồi vội vã đi đến phòng tắm. Thân thể Kiều Tuyên vẫn còn bị thương, anh chỉ có thể dùng tay trái cô nương trợ giúp!
Camellia W: bàn chuyện ngoài lề một chút thì lúc đọc QT bộ này mình đã định edit thành cậu cả nhà họ Đường (aka Đường gia đại thiếu), vậy mà cuối cùng lúc bắt tay vào làm thì lại quên mất. Thôi lần sau rút kinh nghiệm vậy chứ lười sửa quá (

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.