Trùng Sinh Không Cưng Chiều Em Thì Cưng Chiều Ai

Chương 12




Ngày Kiều Tuyên khai giảng Đường Nham không đến công ty, đặc biệt đưa cậu đến trường học.

Dọc đường đi Kiều Tuyên không nói lời nào, ngay cả Đường Nham cố ý trêu chọc cậu cũng ủ rũ ỉu xìu.

Đến cửa trường học, Kiều Tuyên bất động ngồi trong xe, nét mặt rất cứng ngắc nhìn học sinh không ngừng đi qua ngoài cửa sổ,

Đường Nham nhíu mày, nắm tay cậu, có chút không yên tâm, “Sao vậy?”

Kiều Tuyên quay đầu lại nhìn, qua mấy phút mới kéo khóe miệng, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, nắm chặt tay Đường Nham, “Có thể về nhà hay không? Em không muốn đi học.”

Đường Nham càng thêm lo lắng, lấy tay rảnh vỗ khuôn mặt có chút tái nhợt của cậu, vuốt khóe môi cong lên giống như khóc của cậu, có chút không nỡ, cố ý trêu đùa: “Sao vậy? Trước đây không phải em thích đi học nhất sao?”

Quả thật trước đây cậu rất thích tới trường, như vậy có thể tránh né anh, nhưng bây giờ…

Kiều Tuyên nắm cái tay trên mặt lại, nhe răng cắn một cái không nặng không nhẹ, lại liếc mắt nhìn anh, đã khôi phục dáng vẻ trước kia, lại bá đạo nắm tay anh lại: “Em giỡn đó! Nhưng anh phải ở lại trường với em!”

“Được, ngược lại anh còn trẻ như vậy, nói không chừng người khác thật sự cho rằng anh là học sinh.” Đường Nham đè nghi ngờ và lo lắng trong lòng xuống, khiêu mi.

Kiều Tuyên liếc mắt bĩu môi: “Thật không biết xấu hổ!”

Kiều Tuyên đã là nghiên cứu sinh năm hai, khóa học phải lên cũng không nhiều, trong phòng học chỉ có mười mấy học sinh.

Đường Nham bị Kiều Tuyên kéo ra phía sau ngồi xuống, cách một đoạn với đám người kia.

Đây là lần đầu tiên Đường Nham nhìn Kiều Tuyên lên lớp, lại phát hiện suốt một tiết học Kiều Tuyên ngay cả một câu cũng không nói, cũng không sôi nổi gây sự giống ở nhà, lúc ra chơi không đứng dậy, bạn học cùng lớp cũng không ai chủ động đi tới chào hỏi cậu, giống như cậu là một người trong suốt.

Đường Nham có thể đoán được sơ sơ nguyên nhân Kiều Tuyên không có bạn bè trong lớp, trước đây anh không cho phép Kiều Tuyên ở lại trường, hết giờ học Kiều Tuyên liền chạy về nhà, e rằng còn do loại quan hệ này của bọn họ, tuy Kiều Tuyên thích trường học, nhưng lại không thân thiết với người trong trường.

Đường Nham bóp bóp bàn tay dưới gầm bàn của Kiều Tuyên, Kiều Tuyên nghi hoặc nhìn qua, Đường Nham cười cười, không nói gì.

Đường Nham cũng không quan tâm người khác, nhưng anh có thể cảm giác được bài xích tản ra từ trên người Kiều Tuyên từ khi bước vào trường học.

Lên một tiết học nữa đã đến giờ tan học, Đường Nham không biết Kiều Tuyên nghe vào bao nhiêu, trong lòng anh lại càng ngày càng trầm.

Vẫn chưa ra khỏi cửa lớp, Kiều Tuyên đã bị thầy hướng dẫn của cậu gọi lại.

Cảm nhận được Kiều Tuyên cứng ngắc, Đường Nham nhích lại gần cậu, trực tiếp ôm eo cậu, không che giấu chuyện hai người vô cùng thân thiết chút nào, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu hôn một cái, khẽ nói: “Đừng sợ, có anh ở đay.”

Kiều Tuyên kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, “Anh…” phát hiện?

“Ngoan, chúng ta trở về rồi nói. Hình như thầy hướng dẫn của em sắp tức chết rồi.” Đường Nham khẽ cười ôm sát cậu, kéo cậu đi về phía thầy hướng dẫn.

Thầy hướng dẫn của Kiều Tuyên tên là Tống Hiền, hơn bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng, một bộ dạng phần tử trí thức, mặt đen lại, ánh mắt không ngừng tiếp xúc trên mặt hai người Kiều Tuyên và Đường Nham, cuối cùng rơi vào cái tay Đường Nham đang ôm eo Kiều Tuyên, nặng nề ừ hử một tiếng.

Tống Hiền thật sự rất tức giận, ông vẫn luôn cho rằng Kiều Tuyên là học trò tâm đắc, tuy cá tính Kiều Tuyên có chút nội tâm, không giao lưu với người khác chút nào, nhưng học tập vãn chăm chỉ nghiêm túc, tốt hơn so với các nam sinh cùng tuổi rất nhiều, lại từng phát biểu một số bài luận văn đoạt giải, vậy nên khi ông nhận được vị trí* xuất ngoại du học chi phí do nhà nước cung cấp thì lập tức chọn cậu. (*chả biết giải thích sao, đại loại vị trí trong danh sách tuyển chọn, ông này giành được một vị trí trong danh sách và ổng được chọn bất kỳ ai cho vị trí này, trong QT vốn là danh ngạch)

Nhưng Kiều Tuyên chế giễu, Không chỉ không đi, sau đó còn biến mất không bóng dáng, liên lạc cũng không liên lạc được, cuối cùng lãng phí một vị trí vô ích! Dưới tay ông còn dẫn dắt mấy học sinh, không ai không muốn xuất ngoại du học chi phí do nhà nước cung cấp! Cho Kiều Tuyên vị trí này đã khiến bọn họ bất mãn, vậy mà Kiều Tuyên lại cố tình làm ra một màn này, sao ông có thể không tức giận được!

Bây giờ nhìn lại, Kiều Tuyên vậy mà lại ôm ôm ấp ấp với một người đàn ông trước mặt mọi người, trước đây người khác nói với ông lúc Kiều Tuyên ở sân bay bị một người đàn ông khiêng đi ông còn không tin, nam sinh sạch sẽ như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện này? Bây giờ ông thật sự không thể không tin rồi!

Hết sức thất vọng, là đánh giá hiện tại của Tống Hiền cho Kiều Tuyên!

Đường Nham đã dắt Kiều Tuyên đến trước mặt ông, cúi đầu nhìn Kiều Tuyên không định nói, mở miệng trước.

“Chào thầy, tôi là Đường Nham, là người nhà của Kiều Tuyên.”

Tống Hiền hừ một tiếng, không tin giải thích của anh, động tác anh hôn Kiều Tuyên vừa rồi đã thành thành thật thật rơi vào trong mắt ông.

Đường Nham cũng không để ý, cho ra một nụ cười thường dùng trên thương trường, “Xin hỏi tìm Kiều Tuyên là có chuyện gì sao?”

Tống Hiền càng thêm bất mãn vì Kiều Tuyên trầm mặc, liếc ngang Đường Nham, hương về phía Kiều Tuyên lạnh giọng nói: “Kiều Tuyên, chuyện ra nước ngoài du học trò giải thích thế nào? Trò có biết bao nhiêu người muốn cơ hội này không? Nhưng bởi vì trò mà uổng phí hết một vị trí!”

Chuyện Kiều Tuyên ra nước ngoài luôn là tâm bệnh của Đường Nham, bây giờ lại bị Tống Hiền trực tiếp moi móc lại, hơn nữa còn hùng hổ chất vấn Kiều Tuyên, điều này khiến Đường Nham rất không vui, cười lễ phép cũng trầm xuống, kéo Kiều Tuyên vào lòng, khuôn mặt chôn trong ngực không cho cậu nhìn bộ dạng Tống Hiền khiển trách.

Ban đầu là anh ngăn Kiều Tuyên đi tiếp, đương nhiên không cảm thấy Kiều Tuyên sai ở đâu, vả lại trong nhận thức của anh thì Kiều Tuyên vốn không nên rời khỏi anh. Nhưng bây giờ một người ngoài lại dựa vào đó mà chỉ trích cậu, ông ta cho ông ta là ai?

“Tôi tôn trọng ông là thầy giáo của Kiều Tuyên, vốn muốn nói chuyện lễ phép.” Đường Nham trầm mặt, lạnh lùng nhìn Tống Hiền, “Nhưng, nhìn dáng vẻ hung hăng này của ông thì cũng không cần thiết. Chỉ là một vị trí, Kiều Tuyên còn không thèm để ý, nếu như ông muốn, tôi trả lại ông một trăm. Nhưng Kiều Tuyên, còn chưa tới lượt ông dạy bảo!” Nói xong cũng không để ý tới phản ứng của Tống Hiền, trực tiếp ôm Kiều Tuyên đi.

Hôm sau Kiều Tuyên dùng danh nghĩa riêng bỏ vốn, giúp đỡ một trăm học sinh của đại học Z ra nước ngoài du học, chỉ đích danh, một trăm vị trí này giao cho Tống Hiền.

Khi Tống Hiền nhận được thông báo của hiệu trưởng thì sắc mặt liên tục thay đổi, rất khó coi, hiệu trưởng cười đến hài lòng, ông ta lại thấy là một loại nhục nhã. Không phải ông ta chưa từng nghĩ sẽ tìm Kiều Tuyên nói rõ ràng, chỉ là sau hôm đó không hề thấy Kiều Tuyên đến trường học, không tạm nghỉ học, không thôi học, không liên lạc được, âm thầm biến mất như vậy.

Mà hôm đó sau khi Đường Nham đưa Kiều Tuyên rời khỏi trường học cũng không bình tĩnh.

Sau khi lên xe Đường Nham liền ôm lấy Kiều Tuyên vẫn không lên tiếng, hôn một cái lên mặt cậu, thấp giọng nói: “Sau này đừng đến trường nữa.” Vốn còn muốn dỗ dành cậu muốn học cái gì thì có thể tìm giáo sư tư nhân chuyên ngành đến dạy nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lập tức sáng lên của cậu thì nuốt xuống toàn bộ.

“Có thật không?” Kiều Tuyên lập tức vui vẻ, nói thật, cậu thật sự không muốn trở lại trường học, nhất là… người ở đây rất đông, nhưng không ngờ rằng Đường Nham lại dung túng cậu như vậy, thật sự không để cậu tới trường nữa!

“Thật.” Đường Nham có thể cảm giác được một loại nhẹ nhõm không giống như vừa rồi của cậu, cũng không nhìn cười được.

Kiều Tuyên đã nhào về phía anh, ôm mặt anh điên cuồng gặm một hồi, “Anh thật sự quá tốt! Em yêu anh chết mất!” Kiều Tuyên bưng mặt của anh mở to mắt nhìn anh chằm chằm, “Sau này nếu như em không tìm được việc làm thì anh phải nuôi em!” Lại chơi xấu mà nắn bóp mặt của anh, “Là anh không cho em đi học, anh phải chịu trách nhiệm!”

Đường Nham bắt cái tay quấy phá của cậu lại, động động ngũ quan bị bóp đến suýt chút nữa đổi chỗ của mình, tiến lên ngậm môi của cậu, nghiêm phạt mà khẽ cắn một cái lại buông ra, “Được, anh chịu trách nhiệm.”

Mắt Kiều Tuyên lóe sáng tinh tinh, miệng lại vểnh rất cao, nhắm ngoài miệng Đường Nham mà sáp lại, “Anh cắn, anh cũng phải chịu trách nhiệm hôn nhẹ!”

Trước đây trên quan hệ của hai người vẫn là anh chủ động, thời điểm Kiều Tuyên từ chối còn nhiều hơn là thỏa hiệp, anh vẫn luôn nắm quyền chủ động, anh quen cường thế, cũng không cảm thấy có gì.

Nhưng từ lần anh chặn Kiều Tuyên ở sân bay kia, quan hệ của hai người liền trở nên thân mật không ít, thái độ của Kiều Tuyên với hắn càng trái ngược hơn, không chỉ biết chủ động đùa giỡn anh, ở phương diện khác còn cực kỳ nhiệt tình, thỉnh thoảng còn có thể sẽ yêu thương nhung nhớ, loại cảm giác này tốt đẹp chết tiệt!

Lúc này anh mới cảm nhận được rõ ràng, trước đây anh đơn phương chủ động có bao nhiêu ít ỏi! Bây giờ mới có cảm giác của yêu đương!

Không phải anh chưa từng hỏi Kiều Tuyên nguyên nhân, lúc đó Kiều Tuyên trả lời anh như thế nào? Kiều Tuyên vùi trong ngực anh, vuốt vuốt tay anh, nói: “Anh biết thăm dò xem cuối cùng em có thể tự mình ở lại hay không, em cũng không biết thăm dò anh xem anh cuối cùng có giữ em lại hay không à? Em đã sớm suy nghĩ xong, nếu như anh giữ em lại, em liền thừa nhận em yêu anh, sau này cũng sẽ không náo loạn với anh nữa, hai chúng ta yêu thương lẫn nhau cả đời. Nếu như cuối cùng anh không xuất hiện, hừ! Em liền chạy ra nước ngoài, sau này cưới một bà xã ngoại quốc, sinh một đứa con lai rồi trở về cho anh tức chết! Quả nhiên, cuối cùng vẫn là em thắng nhé!”

Anh vẫn còn nhớ kỹ dáng vẻ đắc ý hả hê của Kiều Tuyên, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút vui vẻ, ở trước mặt Kiều Tuyên, người thỏa hiệp đầu tiên luôn là anh, yêu trước thua trước, anh yêu Kiều Tuyên, mà anh có thể cảm giác được trước đây không phải Kiều Tuyên không có cảm tình với anh, có không muốn rời xa, có thích, nhưng nhiều hơn là mâu thuẫn. May mắn cuối cùng anh đã giữ Kiều Tuyên lại, càng may mắn hơn là Kiều Tuyên có thể nghĩ thông suốt.

Hai người yêu thương lẫn nhau cả đời, cũng là nguyện vọng của anh.

Đoạn giải thích đương nhiên là Kiều Tuyên tự biên, trên thực tế lúc đó cậu quả thật muốn đi, nhưng cậu không thể nói thật với Đường Nham, nói cậu trùng sinh thì có lẽ Đường Nham sẽ tin tưởng, những hồi ức không phải là thứ gì tốt vừa dằn vặt lẫn nhau vừa không có kết quả tốt đời trước này, Đường Nham biết rồi có lẽ sẽ hận anh, ngoài ra không có giá trị gì khác. Hơn nữa bây giờ nói ra cũng chẳng có ý nghĩa, chỉ tăng thêm phiền não cho Đường Nham mà thôi, cuộc sống ngắn ngủi đó một mình cậu nhớ kỹ là được, nhớ kỹ trước kia Đường Nham đối xử tốt với cậu, đời này bồi thường anh gấp bội!

Cái cớ kia là cậu đã sớm nghĩ tới, chỉ còn chờ Đường Nham hỏi, mặc dù có chút hổ thẹn vì lừa anh, nhưng vừa vặn có thể giải thích sự thay đổi thái độ của cậu, huống chi, lời này cũng chính là lời nói trong lòng của cậu đối với Đường Nham đời này, không náo loạn với anh nữa, hai người yêu thương lẫn nhau, cả đời.

Trở lại hiện tại, Kiều Tuyên vểnh môi sáp lại ngoài miệng Đường Nham, Đường Nham một cái tát gạt ra… Làm sao có thể?!!

Đường Nham híp mắt nhìn cậu cũng không chủ động, nhưng đến khi môi Kiều Tuyên dán lên liền đè sau ót của cậu, không cho lùi bước chiếm đoạt mỗi một tấc không gian trong miệng của cậu.

Kiều Tuyên hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Đường Nham, người này mấy ngày nay càng ngày càng tệ rồi! Muốn cậu vẫn chờ cậu chủ động, cậu vừa chủ động, anh liền biến thân thành sói đói, ăn đến mảnh vụn cũng không thừa lại!

Được rồi, được rồi! Đường Nham cũng khó có một hứng thú xấu xa, cậu liền giả bộ không biết, quen chiều anh cũng không phải không thể.

Nghĩ như vậy, cánh tay Kiều Tuyên chủ dộng ôm lấy cổ Đường Nham, nhắm mắt lại.

Đường Nham cũng không quên đây là bãi đỗ xe trường học, cũng chưa quên còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, cố nén dục vọng đẩy Kiều Tuyên ra, trong ánh mắt nghi hoặc của Kiều Tuyên bình phục hô hấp, ngón cái chà nhẹ đôi môi bị anh hôn đỏ thắm, ánh mắt sâu thẳm, “Bảo bối, hình như có một số việc em vẫn chưa giải thích với anh.”

Kiều Tuyên sửng sốt một chút, nhớ tới phản ứng trong lớp học, khô nóng trong cơ thể Kiều Tuyên biến mất. Trừng mắt liếc anh một cái, hừ một tiếng, từ trên người anh leo xuống, trở lại chỗ bên cạnh ghế lái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường Nham nhìn cậu một cái, bắt đầu đi, “Chúng ta phải nói chuyện rõ ràng.”

Không đến công ty, mà là trực tiếp về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.