Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 43




Nhìn khuôn mặt bình tĩnh mà lạnh lùng từ đầu đến cuối của An Lạc, An Dương không nhịn được mà tán tụng, “Kỹ thuật bắn súng của anh khủng thật.”

An Lạc thấy vết máu trên ngón tay cái An Dương thì lập tức nắm lấy cổ tay anh: “Đưa tôi xem vết thương.”

Thuận tay vén tay áo lên, trông thấy dòng máu đỏ tươi chói mắt và vết thương dữ tợn lưu lại trên cánh tay An Dương, An Lạc không kiềm được mà nhíu mày, thấp giọng: “Còn bảo không nghiêm trọng? Chảy nhiều máu thế này.”

An Dương mỉm cười, “Vết thương nhỏ thôi mà, chảy chút máu cũng không chết được đâu.”

“Đừng nhúc nhích.” An Lạc nghiêm mặt cắt lời anh, nhưng giọng nói đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, “Tôi băng bó trước một chút cho anh.”

Nói xong liền cúi đầu, dùng răng xé một mảnh vải, cẩn thận băng bó bết thương trên cánh tay cho An Dương.

An Lạc không để ý, An Trạch ngồi ở phía trước từ đầu đến cuối không nói một câu, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt sang gương chiếu hậu nhìn cảnh tượng cúi đầu băng bó cho An Dương của An Lạc ở phía sau.

Trong lòng An Trạch dần dâng lên một mối nghi hoặc, cùng một cảm giác khó chịu kỳ lạ.

—— Anh và An Dương, từ lúc nào mà thân thiết đến vậy?

—— Tại sao anh ấy lại căng thẳng như vậy vì một gã cảnh sát xa lạ?

***

Xe chạy theo chỉ thị của An Dương tới một khu nhà ở trung tâm thành phố.

An Lạc không hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ có chút quen quen, nhất là quảng trường vừa đi ngang qua, tựa như gặp ở đâu đó rồi thì phải. Có điều lúc này đang là đêm khuya, cảnh sắc bên ngoài không rõ ràng lắm, An Lạc cũng không bận tâm suy nghĩ nhiều. Sau khi An Trạch đỗ xe xong, anh cùng An Dương xuống xe đi đến thang máy phía trước.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất – tầng 40. An Dương đi tới trước cửa phòng truyền đạt 12, rút thẻ ra quét, rồi nhập mật khẩu mở hai cửa chống trộm ra, sau đó mới mời hai người vào nhà, thuận tay bật đèn phòng khách.

Đây là một căn nhà rộng 120m2, ba phòng hai sảnh, bố cục hợp lí, trông cực kỳ rộng rãi.

Đồ vật và thiết bị trong nhà đều mang phong cách châu Âu, trần phòng khách được lắp đèn trùm thủy tinh hai tầng, khi bật đèn lên thì ánh sáng tỏa ra lộng lẫy mỹ miều như những ngọn nến. Ngoài ra, sô pha, bàn và tủ rượu đều thống nhất một màu ngà, góc bàn còn được chạm trổ hoa văn tinh xảo, dưới mặt đất cũng được trải bằng thảm trắng mềm mại.

Chủ nhân của căn nhà này hiển nhiên rất biết hưởng thụ cuộc sống, toàn bộ căn phòng đều được bài trí cực kỳ thư thái.

An Trạch vừa vào cửa đã lạnh lùng nói: “Các anh trò chuyện, em vào toilet.”

Nhìn bóng lưng của cậu tựa như rất sổt ruột, An Lạc nghĩ thầm: chắc uống hơi nhiều nước, ở trên xe nhịn lâu như vậy nên mót quá. Nhìn theo phòng toilet, An Lạc cũng không bận tâm nữa, quay lại hỏi An Dương: “Đây cũng là cứ điểm bí mật của anh?”

An Dương mỉm cười: “Đây là nhà của tôi.”

An Lạc có chút kinh ngạc, “Vậy ngôi nhà ở ngoại ô phía tây là…”

An Dương đáp: “Đó là của bố mẹ tôi để lại, tôi thỉnh thoảng đến đấy. Đây mới là nơi ở thật sự của tôi, bình thường tan tầm tôi đều về đây, đồng nghiệp, bạn bè, rất nhiều người biết chỗ này. Ở đây đưa lưng với cảnh cục thành phố Tây Lâm, đối diện là bệnh viên nhân dân trung tâm thành phố lúc trước anh nằm.”

Thảo nào vừa lái xe đến đây đã thấy cảnh vật có chút quen mắt rồi, hóa ra đây chính là trung tâm thành phố.

An Dương nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chắc bọn chúng không ngờ tôi lại đưa thẳng anh đến nơi nguy hiểm nhất này.”

An Lạc gật đầu: “Tôi cũng không nghĩ anh lại gan đến vậy. Có thể, bọn chúng đang tiếp tục lục soát những nơi ẩn thân của anh, không nghĩ rằng anh đưa tôi về lại trung tâm thành phố.”

An Dương cười cười: “Ở làng du lịch cạnh biển tôi cũng có một ngôi nhà, chắc có lẽ lúc này bọn chúng đang đuổi tới đó.”

An Lạc im lặng một hồi, rốt cuộc không kiềm được thắc mắc, hỏi: “Sao anh có nhiều nhà cửa như vậy?”

An Dương bình thản trả lời: “Bố mẹ tôi là dân kinh doanh, bọn họ có rất nhiều tiền, hai ngôi nhà này đều là của bọn họ để lại khi xuất ngoại.”

An Lạc không tin: “Bố mẹ anh là thương nhân, vậy tại sao anh lại đi làm cảnh sát?”

An Dương như có chút khổ não mà day day ấn đường, “Nói là mộng tưởng chắc sẽ bị anh chê cười mất… Nhưng kỳ lạ là, tôi từ bé đã rất có thiện cảm với nghề cảnh sát này, thấy người ta mặc cảnh phục mà cảm giác rất thân thiết, sau lại ma xui quỷ khiến làm cảnh sát, tôi cũng cảm thấy bất khả tư nghị (khó tin).” Thoáng dừng lại, “Tất nhiên là tôi rất thích công việc này rồi.”

An Lạc trầm mặc.

Kỳ thực chuyện An Dương làm cảnh sát, có thể cũng không phải là ngẫu nhiên.

Trong phút chốc khi bước vào căn nhà này, An Lạc đã hoảng hốt có ảo giác như bước vào nơi ở của anh trai.

Đồ vật phong cách châu Âu, đèn treo phòng khách, bích họa trên tường, thảm sàn mềm mại, sô pha màu trắng… Bài trí căn nhà và kiểu ưa thích đều giống hệt An Dương, thậm chí màu sắc rèm cửa sổ hay ghế dựa trên sân thượng cũng giống y chang.

An Lạc còn nhớ rõ, trước đây An Dương rất thích nằm phơi nắng ở sân thượng, Tô Tử Hàng ngồi cạnh anh vừa ăn táo vừa im lặng đọc sách, có đôi khi ngủ thiếp đi, Tô Tử Hàng tựa vào anh ngáy ngủ khe khẽ, quả táo còn ăn dở rơi vào tay An Dương, anh cũng không ngại mà cầm lên ăn hết nửa còn lại.

Rất nhiều những buổi chiều, An Lạc ôm một đống tư liệu đi tìm anh nhờ cố vấn, rồi bắt gặp một hình ảnh ấm áp mà điềm tĩnh như vậy.

Và mỗi lần, An Dương lại đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu đừng lên tiếng.

Anh sợ tiếng bước chân của An Lạc sẽ đánh thức Tô Tử Hàng đang say ngủ.

Anh rất chu đáo khi luôn cúi xuống bế Tô Tử Hàng vào phòng ngủ sát vách, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, sau đó mới quay trở lại, bình tĩnh, thậm chí lạnh lùng cùng An Lạc phân tích vấn đề của An gia, thậm chí, có đôi khi chỉ dùng một câu nói duy nhất quyết định sự sống chết của một người khác.

Vẻ dịu dàng trong mắt anh, tựa như chỉ là một ảo giác.

An Dương từ trước đến nay luôn là một hợp thể của những mâu thuẩn. Anh thích áo sơ mi trắng, nhưng lại thích hoa hồng đen, hai màu trắng đen pha trộn lẫn nhau trên người anh, mâu thuẫn mà lại phù hợp. Anh kiếp trước, là Thái Tử lạnh lùng tàn nhẫn của thế giới ngầm, anh của kiếp này, lại thay đổi đến chóng mặt, trở thành một cảnh sát chính nghĩa.

Nhìn phong cách bài trí quen thuộc trước mắt, ngực An Lạc đột nhiên hiện lên một cơn đau nhói.

Kia là An Dương.

Người cảnh sát trẻ tuổi trước mặt, thực sự là An Dương.

An Lạc đột nhiên cảm thấy vô cùng châm chọc.

Đã chết một lần, ngỡ rằng có thể hoàn toàn thoát khỏi thứ tình cảm rắc rối tuyệt vọng của kiếp trước, nhưng chẳng ngờ, khi trùng sinh lại gặp lại An Dương. Đáng buồn hơn là, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, An Lạc mãi mãi chỉ là một kẻ qua đường trong tâm trí của An Dương, thậm chí trong trí nhớ của An Dương cũng chẳng giữ lại bất cứ vết tích nào về anh.

Tới lúc này rồi mới biết, dù An Dương sống hay chết, dù An Dương biến thành bộ dạng nào, trong tim anh duy nhất cũng chỉ có Tô Tử Hàng, anh vì Tô Tử Hàng mà trở thành một cảnh sát ưu tú, còn cái tên An Lạc này thì hoàn toàn lãng quên.

An Lạc chỉ là em trai.

Chỉ có thể là một câu em trai mà thôi.

“Sao vậy?” Nhìn sắc mặt tái nhợt của An Lạc, An Dương lo lắng hỏi thăm, “An Lạc?”

An Lạc phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn An Dương.

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này, mặc áo sơ mi trắng giống như trong trí nhớ, ánh mắt tràn đầy thân thiết quen thuộc… Nhưng lúc này, An Lạc lại cảm thấy xa lạ không gì sánh được.

“Không có gì, tôi hơi đau đầu…” An Lạc day day huyệt thái dương đập thỉnh thịch, lạnh lùng nói, “Tôi đi nghỉ trước.”

An Dương gật đầu, “Được, tôi dìu anh vào phòng ngủ.”

***

An Lạc nằm xuống giường, nhắm mắt lại, nhưng không có cảm giác buồn ngủ một chút nào.

Nếu An Dương không xuất hiện, An Lạc đã có thể từ từ quên đi quá khứ, vậy mà hôm nay, An Dương liên tục xuất hiện trước mắt. Vừa thấy anh ta An Lạc lại nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ, những ký ức cũ này vẫn mới mẻ như lúc ban đầu, tuyệt nhiên chẳng thể xóa bỏ.

Có lẽ phải mau chóng rời khỏi đây, dù phải lẻ loi một mình đến một quốc gia xa lạ cũng tốt hơn là mỗi ngày phải chịu đủ dày vò vì trông thấy gương mặt giống như đúc An Dương này.

Chỉ là vụ án này đến giờ vẫn chưa có đầu mối…

Đúng rồi, An Lạc ngồi dậy, một hình ảnh đột nhiên xẹt qua trong đầu.

Anh lấy điện thoại di động từ bên giường, ngón tay bắt chước theo hình ảnh trong giấc mơ di chuyển trên bàn phím.

Cảnh trong mơ, lúc mở điện thoại thì mật khẩu hiện lên, nó giống một hình vẽ kỳ quái…

Là hình tam giác… Là…

Thời khắc mấu chốt trong giấc mơ tối qua trở nên mơ hồ, anh không nhớ ra rốt cuộc đó là hình gì, đau đầu phải day day huyệt thái dương. An Lạc đưa hai tay túm chặt cái đầu đau đớn như sắp nổ tung, ngón tay đâm sâu vào từng thớ tóc.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, An Trạch bước vào.

Thấy An Lạc ngồi trên giường ôm chặt lấy đầu, An Trạch liền vội vàng bước tới ngồi xuống bên giường cạnh anh, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, “Anh à, đừng tự ép buộc mình nhớ lại những chuyện không nhớ rđược, nghỉ sớm một chút nhé.”

An Lạc nhanh chóng khôi phục sự điềm tĩnh, đẩy cậu ra: “Không sao, tôi không mệt.”

An Trạch nhìn anh trở nên trầm mặc.

An Lạc ngẩng đầu nhìn vào mắt An Trạch, cảm thấy cậu có gì đó không bình thường. Dọc đường đi vừa nãy cậu đều không nói gì, giống như có tâm sự? An Lạc nhìn cậu, không nhịn được hỏi: “An Trạch, làm sao vậy?”

An Trạch không trả lời.

An Lạc nhíu mày: “Có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”

An Trạch im lặng thật lâu, rồi mới thấp giọng: “Anh, em rất muốn biết, anh học được cách dùng súng từ lúc nào?”

Lưng An Lạc đột nhiên cứng đờ.

Đến tận lúc này anh mới nhớ ra, vừa nãy trên đường lẩn trốn, anh đã chuẩn xác nổ súng bắn thủng kính chống đạn, đồng thời lần lượt bắn trúng hai lốp xe đằng sau trong lúc xe chạy với tốc độ cao. Nếu chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tuyệt nhiên không có người nào có được kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn như vậy.

Sắc mặt An Lạc dần trở nên tái nhợt.

Ánh mắt của An Trạch cũng dần lạnh xuống, “Em nhớ rõ từ nhỏ tới lớn bên cạnh anh lúc nào cũng có bảo vệ, bố chưa bao giờ cho anh chạm vào súng một lần nào.”

“…”

“Tại sao kỹ thuật bắn súng của anh lại chuẩn xác đến vậy? Thậm chí trong thời gian bị truy đuổi như vậy mà vẫn bình tĩnh nổ súng, liên tục bắn trúng hai lốp xe phía sau?” Thoáng dừng lại, giọng điệu của An Trạch cũng dần mất đi sự nhẹ nhàng, “Lúc còn ở quân đội em cũng từng được huấn luyện bắn súng chuyện nghiệp, nhưng trong tình huống kia thì em không thể bắn chuẩn xác như anh được, anh làm thế nào vậy?”

“…”

“Rất khó trả lời ư?” An Trạch mặt vô cảm nhìn An Lạc.

Ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo như vậy, khiến đáy lòng An Lạc đột nhiên trở nên lạnh toát.

Từ lúc anh sống lại cho tới lúc này, ánh mắt của An Trạch hầu hết luôn là ấm áp, thỉnh thoảng có chút dịu dàng, mang theo sự yêu thương và quan tâm tới anh trai của cậu. Nhưng lúc này, đôi mắt đó lại lạnh lẽo và sắc nhọn thế kia… Có thể, đây mới chính là bản mặt thật của thiếu tá An Trạch.

Kỳ thực, tất cả sự dịu dàng của An Trạch đều là giả dối, và nó vốn không thuộc về anh.

An Lạc quên đi cơn chấn động trong lòng, nhìn vào đôi mắt cậu, bình tĩnh nói: “Việc này không khó trả lời, chỉ là, đáp án của tôi có thể khiến cậu khó chấp nhận.”

“Nói cho em biết chân tướng.” Vẻ mặt của An Trạch rất cố chấp.

An Lạc trầm mặc một hồi, sau đó bình tĩnh nói, “Sở dĩ kỹ thuật bắn súng của tôi chuẩn đến vậy, là bởi, tôi đã từng có hơn 10 năm kinh nghiệm dùng súng.”

“…”

“Cảnh tượng chạy trốn như hôm nay, tôi ít nhất đã gặp phải sáu lần, trong đó có lần chân tôi bị đối phương bắn trúng, máu chảy không ngừng. Tôi mang theo cái chân bị thương, lái xe chạy khỏi sự vây bọc của ba người. Nếu hôm nay chân tôi không bất tiện phải nhờ các cậu dìu lên xe, có lẽ mấy tên sát thủ kia, đã chết dưới họng súng của tôi rồi.”

An Trạch không nói gì, căn phòng tĩnh mịch đến mức khiến kẻ khác phải ngẹt thở.

An Lạc ngẩng đầu nhìn An Trạch, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, tựa như thẩm phán chuẩn bị tuyên bố kết quá xét xử, anh thong thả mà điềm tĩnh mở miệng: “An Trạch, tôi không phải là anh trai của cậu.” 

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.