Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 4: Quy tắc trừ điểm của hệ thống




Trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, Thẩm Thanh Thu không thể rõ ràng hơn, nhất định là nghe Ninh Anh Anh gọi Lạc Băng Hà gọi rất thân thiết, cảm thấy sư đệ đáng ghét này càng nhức mắt. Trong nguyên tác cái loại vật hi sinh thù hận nhân vật chính một cách chẳng rõ tại sao thế này đã sớm bị Thẩm Thanh Thu ném gạch vô số lần, chưa bao giờ cải thiện cả.

Dù sao Ninh Anh Anh cũng là tâm tính tiểu nữ hài, nghiêng đầu hỏi: “Sư huynh có cái gì thú vị? Mau lấy ra cho ta xem.”

Minh Phàm lại đổi một mặt tươi cười, gỡ xuống một miếng ngọc bội xanh bích từ bên hông, đưa tới trước mặt nàng: “Sư muội, lần này người nhà ta đến thăm, mang cho ta không ít đồ chơi màu sắc đẹp lại thú vị. Cái này ta thấy đặc biệt xinh đẹp, tặng cho muội!”

Ninh Anh Anh nhận lấy, hướng ánh mặt trời chiếu qua tán cây mà xem tỉ mỉ. Minh Phàm nóng lòng hỏi: “Thế nào? Muội có thích không?”

Rình coi đến đây, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc nghĩ ra. Là đoạn tình tiết này!

Không tốt, hắn không nên tới nơi này, nguy hiểm a!

Nhưng không thể trách hắn nhớ không rõ. Ngươi kêu một người đã mắng tác giả dở hơi văn dở hơi, đi nhớ được nội dung của đoạn mở đầu cổ xưa của tiểu thuyết update 4 năm, tuyến thời gian kéo dài đến 200 năm? Hắn xem hết trong vòng 20 ngày, cái đoạn tình tiết nhập môn đơn thuần hết ngược rồi lại ngược đã sớm quên sạch được không!

Quả nhiên, Ninh Anh Anh căn bản nhìn không ra màu sắc tốt hay không, nhìn lung tung một hồi, ném ngọc bội trở về. Nụ cười của Minh Phàm cứng trên mặt. Ninh Anh Anh cau cái mũi, tùy ý nói: “Cái gì chứ, màu sắc khó coi chết đi được, còn không đẹp bằng cái kia của A Lạc.”

Lúc này, không chỉ sắc mặt Minh Phàm không tốt, ngay cả Lạc Băng Hà vẫn rất tự giác coi mình không tồn tại cũng chấn động thân thể rất khẽ, phút chốc mở mắt.

Minh Phàm từ hàm răng rặn ra vài chữ: “…Sư đệ cũng đeo ngọc phật cổ khí?”

Lạc Băng Hà hơi chần chờ, còn chưa trả lời, Ninh Anh Anh liền cướp lời đáp: “Hắn đương nhiên là có rồi. Cả ngày liền tâm mang ở trên cổ, bảo bối lắm đó, ngay cả ta muốn nhìn cũng không chịu cho.”

Dù Lạc Băng Hà trấn định thế nào, lúc này cũng biến sắc, theo bản năng cầm miếng Ngọc Quan Âm trên cổ dưới lớp quần áo.

Chỉ số thông minh của phần đông nhân vật nữ trong văn này, Thẩm Thanh Thu cũng muốn ngất.

Khi Ninh Anh Anh nói lời này căn bản không cân nhắc hậu quả sẽ như thế nào, chỉ là luôn thấy Lạc Băng Hà đeo một miếng Ngọc Quan Âm bên người, chưa bao giờ rời xa.

Đối với vật liền tâm của người trong lòng, con gái lúc nào cũng đặc biệt muốn thu vào tay, Lạc Băng Hà lại nhất quyết không chịu cho, nàng không cam lòng nên mới lại nhắc tới.

Y đương nhiên không chịu cho được không!!! Đó là tiền hơn nửa đời người mà vị mẫu thân giặt quần áo kia đã bỏ ra, không dễ dàng gì mới cầu được cho đứa con một bảo khí phát sáng. Đó là một chút ấm áp làm bạn y suốt đời trong thế giới hắc ám của Lạc Băng Hà, hậu kỳ thời điểm hắc hóa nghiêm trọng nhất cũng có thể khiến y vãn hồi một chút nhân tính còn sót lại, làm sao tùy tiện cho người ta được!

Minh Phàm vừa tức vừa đố kị, cuối cùng vẫn là ngữ khí giận dỗi trong lời nói của Ninh Anh Anh khiến tức giận chiếm thượng phong, hắn đi lên trước từng bước, lạnh lùng nói: “Lạc sư đệ thật sự là cao giá, ngay cả Ninh Anh Anh sư muội muốn nhìn ngọc bội ngươi cũng không cho. Tiếp tục như vậy, sau này đối mặt cường địch, có phải ngươi ngay cả ra tay viện trợ cũng không chịu!”

Méo gì! Giữa hai cái này rốt cuộc liên quan cái méo gì a!

Ninh Anh Anh cũng không ngờ sẽ biến thành như vậy, gấp đến độ giậm chân: “Hắn không muốn thì thôi. Sư huynh, huynh đừng bắt nạt hắn!”

Lạc Băng Hà hiện tại sao có thể đấu thắng Minh Phàm? Lại có một đám đệ tử hạ cấp làm chó sai khiến cho Minh Phàm vây quanh, chỉ chốc lát sau miếng Ngọc Quan Âm kia liền từ cổ của y rơi xuống trong tay Minh Phàm. Hắn giơ lên nhìn một hồi, bỗng nhiên cười ha ha.

Ninh Anh Anh kỳ quái nói: “Huynh… Huynh cười cái gì?”

Minh Phàm ném miếng ngọc bội kia vào trong tay Ninh Anh Anh, đắc ý nói: “Bảo vệ khư khư như vậy, ta còn tưởng là bảo bối hiếm thấy gì. Sư muội ngươi đoán thế nào? Là hàng tây bối, ha ha ha ha...”

(Hai chữ tây bối 西贝 ghép vào thành chữ 贾, đồng âm với 假 nghĩa là giả).

Ninh Anh Anh mờ mịt nói: “Hàng tây bối? Giả sao?”

Nắm tay của Lạc Băng Hà dần dần siết chặt, dòng nước trong đáy mắt bắt đầu lưu động, gằn từng chữ: “Trả lại cho ta.”

Ngón tay của Thẩm Thanh Thu cũng không tự chủ được mà khẽ cong vài ngón.

Tất nhiên hắn cũng rõ Ngọc Quan Âm kia là hàng giả, hơn nữa là một trong những chỗ tức giận nhất của Lạc Băng Hà.

Năm đó người phụ nữ giặt quần áo ăn uống tiết kiệm, lại do kiến thức thiển cận, bị kẻ lừa đảo lừa dùng giá cao mua hàng giả, thương tâm tuyệt vọng, sức khỏe sau đó cũng ngày càng sa sút, không thể nghi ngờ là nỗi đau Lạc Băng Hà cả đời không giải được. Chỉ có điểm này, Lạc Băng Hà chưa bao giờ có thể nhịn!

Là một người đứng xem, Thẩm Thanh Thu thật sự rất muốn ra tay, đánh tơi bời Minh Phàm một chút, đoạt lại ngọc bội ném cho Lạc Băng Hà.

Hơn nữa nói như vậy không chừng, Minh Phàm sẽ không đắc tội Lạc Băng Hà hoàn toàn, ngày sau còn có thể nhặt về một cái mạng nhỏ.

Minh Phàm từ trong tay Ninh Anh Anh lại cầm miếng ngọc bội kia lên, giống như ghét bỏ nói: “Trả lại cho ngươi thì trả lại cho ngươi, không chừng là hàng rẻ mua ở hàng vỉa hè nào, cho sư muội còn sợ dơ tay nàng đó.” Ngoài miệng nói như vậy, lại không có ý trả chút nào.

Lạc Băng Hà mặt căng thẳng, đột nhiên song chưởng xuất ra, đánh vào người mấy tên đệ tử cấp thấp đang giữ chặt y.

Thời điểm bị chọc giận, quyền cước của con người không hề có kết cấu, chỉ dựa vào nỗi tức giận trong lòng mà loạn đả, ban đầu còn hù được mấy đệ tử cấp thấp kia, nhưng mà rất nhanh bị phát hiện yếu điểm, lại thêm Minh Phàm ở bên trên hô: “Còn thất thần làm gì? Dám dùng quyền cước đối với sư huynh, dạy hắn cái gì gọi là tôn ti trật tự!”, lập tức đều gom hết dũng khí, vây quanh đánh Lạc Băng Hà phát đau.

Ninh Anh Anh sợ ngây người, hét lớn: “Sư huynh! Sao huynh có thể như vậy! Huynh kêu bọn họ dừng lại, bằng không... bằng không ta sẽ không bao giờ để ý tới huynh nữa!”

Minh Phàm hoảng hốt: “Sư muội, muội đừng nóng giận, ta kêu họ không đánh tiểu tử này là được...” Lời còn chưa dứt, không để ý một cái, Lạc Băng Hà giãy thoát đám tay chân, lao mạnh lên, tung một quyền vào cái mũi của Minh Phàm.

“Ai da” một tiếng lớn, hai dòng máu tươi lập tức từ lỗ mũi Minh Phàm chảy ra.

Ninh Anh Anh vốn mắt nước mắt lưng tròng cũng sắp tràn mi mà ra, lúc này nhìn một cái, không nhịn được cười khúc khích.

Thẩm Thanh Thu:... Muội muội, rốt cuộc là cô thích Lạc Băng Hà hay là muốn hại y a!

Vốn là Minh Phàm còn có thể bỏ qua Lạc Băng Hà, nhưng giờ lại xấu mặt trước mắt người trong lòng, bất luận như thế nào cũng không thể cứ thế là xong!

Mắt thấy hai người đánh thành một đoàn, cho dù Lạc Băng Hà thiên tư thông minh đến mấy thì tuổi cũng còn nhỏ, lại không tu tập điển tịch chính quy, rõ ràng là đơn phương bị đánh. Y cắn răng một tiếng cũng không kêu, Thẩm Thanh Thu theo bản năng muốn ra tay. Hệ thống lại tuôn ra tiếng cảnh báo như muốn lấy mạng: 【 OOC nghiêm trọng! OOC nghiêm trọng! OOC nghiêm trọng! Chuyện quan trọng nói ba lần! ‘Thẩm Thanh Thu’ ở tình huống như vậy sẽ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn! 】

Thẩm Thanh Thu không biết hậu quả phạm quy là gì, không thể tùy tiện mạo hiểm, đang lúc lo lắng, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, có một biện pháp trung gian.

Thương Khung Sơn phái có một loại tiểu pháp thuật “Trích diệp phi hoa”, nhìn có vẻ không tác dụng nhiều, chỉ là nhìn đẹp và thú vị. Nguyên tác từng miêu tả Lạc Băng Hà dùng nó dễ dàng lấy lòng một vị nữ N, Thẩm Thanh Thu mấy ngày này điên cuồng bổ túc các loại bí tịch, cũng nhìn thấy qua ghi chép về tiểu pháp thuật này.

Hắn tùy tay hái một lá cây, dẫn nhập một ít linh lực, lần đầu tiên dẫn quá nhiều, phiến lá không chịu nổi, nhất thời rách thành bốn năm phần, lần thứ hai mới thành công, kẹp ở đầu ngón tay nhẹ nhàng thổi ngụm khí, phủi tay phi một cái, phiến lá kia nhất thời giống như phi đao bắn thẳng hướng Minh Phàm!

Nghe được Minh Phàm hét thảm một tiếng thật dài, Thẩm Thanh Thu lắc lắc tay, lau đi giọt mồ hôi trên trán.

Thảo nào đều nói nếu là cao thủ thì bông hoa nhành lá cũng có thể đả thương người. Lần này hắn không đến mức bắn chết Minh Phàm đấy chứ…

Lạc Băng Hà đã trúng vài quyền vài cước, bỗng nhiên cảm giác Minh Phàm lảo đảo lui ra, y ngẩng đầu nhìn một cái, máu từ trán chảy qua con mắt, không ngờ Minh Phàm duỗi tay ra, cũng là một tay đầy máu.

Minh Phàm không thể tin nói: “Ngươi dám dùng đao thương ta?!”

Vừa rồi Ninh Anh Anh thấy bọn họ đánh quá hung không dám tới gần, lúc này lại mải nhìn qua nhìn lại giữa hai người: “Không có không có, A Lạc không có dùng đao. Không phải hắn làm đâu!”

Lạc Băng Hà cũng không biết sao lại thế này, nhếch miệng, lau đi máu tươi trên trán. Phía sau lưng Minh Phàm có máu tươi chảy ra, như là bị kiếm phong xẹt qua. Hắn chất vấn các đệ tử khác: “Vừa rồi các ngươi có nhìn rõ không? Hắn cầm đao hay là không?”

Các sư đệ bốn mắt nhìn nhau, có lắc đầu, có gật đầu, loạn không thể tả.

Minh Phàm là tiểu công tử được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu nổi khổ da thịt thế này, nhìn tay mình đầy máu tươi, trong lòng một trận hốt hoảng. Nhưng khó hiểu chính là bất luận trên mặt đất hay là trên người đơn bạc của Lạc Băng Hà đều không thấy lợi khí. Chắc không đến mức không cánh mà bay đi.

Thẩm Thanh Thu nín thở. Tầm mắt bỗng nhiên từng trận đỏ lên, trước mắt bắn ra một hàng chữ nổi cực đại, như máu đỏ nhìn thấy ghê người.

【 Phạm quy: OOC. Chỉ số ngầu -10. Chỉ số ngầu trước mắt: 90. 】

Thẩm Thanh Thu lập tức nhẹ nhàng thở ra. Ban đầu hắn phỏng chừng sẽ trừ trên dưới 50, hoặc là trừ hết, chỉ trừ có 10, chẳng phải là còn tốt hơn hắn tưởng sao. Hiện tại trừ thì thôi, sau này còn có cơ hội đoạt trở về. Nhưng khẩu khí này của hắn lên chưa bao lâu, Minh Phàm chỉ vào Lạc Băng Hà hét lớn: “Đánh cho ta!”

Thẩm Thanh Thu suýt nữa phun một ngụm máu già ra trước ngực.

Vài tên đệ tử nghe theo chỉ huy đánh tiếp, Thẩm Thanh Thu theo bản năng một phen hái vài lá cây, viu viu toàn bộ bay ra ngoài.

Mới ra tay hắn liền hối hận.

Ta đây đang tính toán gì a? Lạc Băng Hà tốt xấu cũng đường đường là nam chính, trước kia chuyện như bị vây đánh cũng không phải chưa từng có, còn có thể bị đánh chết chắc?!

Cần ngươi lo lắng cái đếch gì?!

Vừa rồi một chút kia còn có thể giấu giếm được, giờ thì tốt rồi, làm gì có ai không để ý có chuyện bất thường!

Mấy tên đệ tử ai ai cũng tái mặt, không dám vây quanh Lạc Băng Hà nữa, kinh nghi bất định hướng về phía Minh Phàm.

“Sư huynh! Sao lại thế này a?”

“Sư huynh ta cũng giống như bị dao nhỏ cắt một cái!”

Sắc mặt Minh Phàm lúc xanh lúc trắng, một lúc lâu sau mới ném ra một câu: “Đi!”, sau đó mang theo một đống tay chân xoa mông, ôm tay chậm rãi rút lui. Thật sự là tới cũng như gió, đi cũng như gió. Còn lại Ninh Anh Anh ngơ ngác mà đứng trong chốc lát, hô: “A Lạc, vừa rồi là ngươi đánh bọn chúng chạy sao?”

Lạc Băng Hà sắc mặt tối tăm mà lắc lắc đầu. Miễn cưỡng đứng thẳng thân thể, rồi lại lộ ra thần sắc khẩn trương, y cúi đầu xoay người, trên mặt đất tìm cái gì, lá rụng cành khô bùn xuân đều bị y lật qua lật lại một cái.

Thẩm Thanh Thu biết y đang tìm cái gì, tất nhiên là miếng ngọc bội đánh rơi trong lúc hỗn chiến.

Hắn ngoài cuộc tỉnh táo, nhìn rất rõ, trước khi Minh Phàm đấu võ đã vung cánh tay, tùy tay ném bay nó, dây đeo đỏ vắt lên ngọn cây cao cao trên đỉnh đầu bọn họ; nhưng trong cuộc u mê, hắn lại không thể chỉ điểm. Hơn nữa, vừa rồi một đám lá cây phi ra xong, hắn liền nghe được hệ thống kia vang lên âm thanh khiến người ta tan nát cõi lòng: “Phạm quy. OOC. Chỉ số ngầu -10×6. Chỉ số ngầu trước mắt: 30.”

Nháy mắt liền triệt phá con đường thăng cấp!

Hóa ra một lá tính 10 điểm? Đâu có dự trù được lại thô bạo trực tiếp đến vậy!

Ninh Anh Anh cũng không dám nói tiếp nữa. Dù sao cũng là nàng gây ra chuyện như thế này. Nếu không phải nàng lắm miệng, cũng không đến mức hại Lạc Băng Hà bỗng dưng đánh mất ngọc bội lại còn bị đánh. Lập tức cũng giúp Lạc Băng Hà tìm kiếm.

Nhưng mà mãi đến khi sắc trời bắt đầu tối, đương nhiên họ cũng không thu hoạch được gì.

Lạc Băng Hà ngơ ngác mà đứng tại chỗ, nhìn đống hỗn độn đầy đất. Một mảng đất lớn đều bị họ lật lên, nhưng vẫn không tìm được.

Ninh Anh Anh thấy y hồn bay phách tán, trong lòng có chút sợ hãi, giữ chặt tay y: “A Lạc, không tìm được thì thôi không cần nữa. Thực xin lỗi, về sau ta đền ngươi một cái, được không?”

Lạc Băng Hà không để ý tới nàng, chậm rãi rút tay về, cúi đầu đi đến ngoài bìa rừng. Ninh Anh Anh vội vàng đuổi theo.

Thẩm Thanh Thu cũng thật sự bội phục mình. Hai đứa trẻ này tìm cả buổi chiều, hắn cư nhiên cũng nhìn như vậy cả buổi chiều... Ngoại trừ rảnh háng, còn có cái gì giải thích được sao?

Đợi cho họ đi xa xong, hắn mới từ chỗ ẩn nấp đi ra, ngẩng đầu nhìn, chân đạp lên mặt đất một chút, trải nghiệm cái gì gọi là “thân nhẹ như chim”, dễ dàng lấy xuống miếng ngọc bội bắt tại ngọn cây.

Thẩm Thanh Thu thật ra muốn thầm trả nó cho Lạc Băng Hà, nhưng hắn cũng quen tính đanh đá của cái hệ thống này, đó khẳng định cũng coi là hành vi phạm quy. Hắn cũng không có dư thừa điểm để tiêu xài.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Thanh Thu tính toán tạm thời giữ đó.

Có lẽ sau này miếng ngọc bội sẽ có chỗ cực hữu dụng. Chẳng hạn như khi mành chỉ treo chuông lại lấy ra làm lợi thế trao đổi tính mạng? Thẩm Thanh Thu nghiêm túc cân nhắc khả năng này.

Lúc này, một hàng chữ to 3D sống động nổi lên trước mắt.

“Chúc mừng! Đạt được đạo cụ mấu chốt: Ngọc Quan Âm giả ×1. Thay đổi tình tiết, chỉ số thông minh ‘Thẩm Thanh Thu’ +100. Chỉ số ngầu trước mắt: 130. Xin tiếp tục cố gắng!”

Điểm vừa bị trừ, không những được bù, mà còn tăng!

Hơn nữa Ngọc Quan Âm này, ảnh hưởng của nó đối với Lạc Băng Hà, tuyệt đối là đạo cụ cao cấp, dùng để giữ mạng đó!

Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn!

Cả người Thẩm Thanh Thu một trận sảng khoái, sự buồn bực khi ngồi xổm ở nơi âm u cả buổi chiều cũng nháy mắt tan hết, ngay cả âm thanh khô khốc chẳng khác gì Google Translate cũng trở nên vô cùng dễ nghe!

Còn ở ngoài rừng cây, Lạc Băng Hà đi ra phía sau núi chậm rãi buông ra nắm tay.

Trong lòng bàn tay nằm vài phiến lá cây nguyên vẹn. Cạnh của phiến lá sắc bén, có dính vết máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.