Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 9




Trần Mộc biết Lâm An Liệt hai mươi tuổi sẽ tới Tinh Vân thành, khi ấy hắn hai mươi sáu tuổi. Lâm An Liệt chắc là đã dò xét rất nhiều tin tức, cuối cùng mới quyết định đến làm việc ở nhà bơi để tiếp cận với hắn. Như vậy còn bốn năm nữa.

Nếu như không phải không biết Lâm An Liệt đang ở đâu trước khi đến Tinh Vân thành, Trần Mộc tin rằng hắn ngay cả một ngày cũng không đợi được.

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng Trần Mộc đã thức dậy. Lúc này cha mẹ đều chưa tỉnh, hắn để lại tờ giấy cho mẹ, bản thân thì xuống bếp làm một phần canh thịt rồi rời khỏi nhà. Hắn quyết định đi xa một chút.

Thời điểm đi tới cửa thành, ba người Triệu Thiên Vũ đã đến. Bọn họ có chiến xa bốn bánh, bởi vậy không cần lo lắng nhiệt độ ngoài thành xuống dưới 0 độ và phóng xạ bên ngoài tự nhiên. Không đợi đến hừng đông, bốn người liền đi.

“Thật rộng rãi! Thật xinh đẹp! Chỗ này là ghế da dị thú hả? Ngồi thật thoải mái! ” Triệu Dương hưng phấn mà sờ xung quanh, Triệu Thiên Vũ nhìn cậu một chút, cậu cuối cùng cũng thu lại hưng phấn của mình.

Trần Mộc cười cười, lúc này Triệu Dương Triệu Minh cũng không có bộ dáng của mười sáu năm sau. Bọn họ sinh ra ở gia đình bình thường, đều là dựa vào nỗ lực của mình mà trở thành thợ săn cấp sáu như vậy khá tốt. Bốn năm rất ngắn, hắn không rõ mình có thể đạt đến mức kia chưa, bởi vậy có nhiều người giúp cũng tốt.

Ba anh em nhà Triệu gia đều ngồi ở phía sau. Ở thời đại này, nếu không phải là người quen thì sẽ không ngồi vào ghế phụ cạnh người lái. Ở dã ngoại, giết người cướp xe cũng không ít gặp, cho dù là xe đã từng được đăng kí thì cũng có thể đem đến chợ đen để bán. Bởi vậy người bình thường sẽ không để người khác lên xe của mình, nếu cho người khác lên cũng sẽ xếp họ ngồi phía sau, giữa chỗ ngồi phía trước và phía sau có thẻ đóng kín lại.

Trần Mộc không tách biệt chỗ ngồi trước sau, người phía sau thán phục cũng đều nghe thấy đươc. Ngày nay, một hai vạn điểm tín dụng là có thể mua một chiếc xe hơi nhỏ tinh xảo, xinh đẹp. Thế nhưng chiếc xe như vậy chỉ có thể đi lại trong thành, ngoài thành xóc nảy có thể khiến cho xe bị bốc cháy. Chiến xa lại khác hoàn toàn, cho dù là chiến xa hai bánh thì cũng được làm bằng chất liệu đặc biệt, có thể chống ăn mòn oxy hóa, lái trên đường xóc cũng rất vững vàng, trọng tải lại vô cùng cường đại.

Chiến xa bốn bánh lại càng không cần phải nói, rất nhiều người cả đời cũng không có cơ hội được ngồi nó cũng giống như rất nhiều người cả đời cũng không ra khỏi thành.

Thấy ba người hưng phấn phía sau xe, Trần Mộc lại nhớ đến Kim Phán Nhi, cô gái nhỏ gầy thức tỉnh dị năng hệ hỏa. Hắn không có thủ hạ, lại không muốn cha mẹ biết hành động của mình nên không dám thuê thám tử cho nên đối với việc sưu tầm tin tức của Kim Phán Nhi tới nay cũng chỉ biết được mỗi khuôn mặt.

Đời trước lúc Kim Phán Nhi thức tỉnh dị năng, hắn cũng không quá rõ về đối phương, chỉ biết cô một mình nuôi nấng em trai em gái, lúc này mới biết được chi tiết hơn. Cha ruột của Kim Phán Nhi chết ở ngoài thành, mẹ tái giá nên không muốn mang theo con gái, cô phải sống cùng ông bà, thế nhưng ông bà cũng không thích người cháu gái này nên đã đem cô cho một hộ gia đình không có con cái để họ nuôi.

Bố mẹ nuôi của Kim Phán Nhi luôn muốn có con nhưng thụ tinh ống nghiệm làm bao nhiêu lần cũng đều thất bại, sau khi nuôi Kim Phán Nhi liền đồi tên cho cô là Phán Nhi. Không biết có phải do tên này đặt tốt hay không mà ngay sau đó bọn họ liền có một đứa con trai là Kim Trọng Lâm rồi một đứa con gái là Kim San San.

Có ba đứa con, cho dù có chính phủ trợ giúp thì gia đình này vẫn vô cùng túng quẫn. Xui xẻo hơn, mẹ nuôi của Kim Phán Nhi sau khi sinh hai đứa con liền nằm triền miên trên giường bệnh, hơn nữa đã qua đời từ hai năm trước.

Lúc này cả gia đình chỉ trông cậy vào cha nuôi của Kim Phán Nhi chống đỡ. Vậy mà hết lần này đến lần khác ông ta lại đánh bạc thậm chí còn lấy lương thực chính phụ trợ giúp đi đánh bạc. Kim Phán Nhi năm nay hai mươi ba tuổi đã phải theo người khác ra khỏi thành.

Trần Mộc muốn lôi kéo Kim Phán Nhi, vô cùng vô cùng muốn, đáng tiệc hiện nay lại không có cơ hội.

Không tới giữa trưa thì mọi người đã đến nơi, ở đây chắc hẳn là một thành phố phồn hoa trước khi tận thế đến. Thế nhưng lúc này rất nhiều phòng ở đều đã sập, thoáng nhìn chỉ thấy một mảng hoang tàn, khắp nơi đều là đồ phế thải. Trong tất cả các khe hở đều mọc lên thực vật, mà ở đây cũng tràn ngập nguy hiểm bởi có không ít dị thú sẽ chọn những chỗ như thế này làm địa bàn.

Đời trước Trần Mộc từng có 1 năm thời gian lăn lộn ở những nơi phế tích, cũng đánh được không ít con mồi, bởi vậy đối với nơi này vô cùng quen thuộc.

“Triệu Minh, Triệu Dương các cậu làm tốt phòng hộ, đợi một lúc nữa thì xuống xe nhìn chúng tôi săn bắt” Lúc này Trần Mộc không có ý định tiến vào trung tâm phế tích. Hắn biết hai bên của mảng phế tích này có ổ của chuột thú, là loại ma thú cấp ba có số lượng rất nhiều. Ở thời đại mạt thế, bọn chúng cắn nuốt rất nhiều con người, sau cùng liền bị con người tiêu diệt gần hết.

Ngày nay chuột thú có giá cũng không tệ, thịt nhiều không nói, da lông cũng tốt, chiến xa của hắn đều dùng da của chuột thú.

Ổ của chuột thú được giấu rất kín, lúc trước do hắn đánh bị thương một con rồi mới vô ý tìm được huyệt động của nó. Hắn là thợ săn dị thú cấp ba, mất rất lâu mới giết hết được một ổ hơn mười con chuột, sau ấy mới vào trong huyệt của nó bắt được chuột con. coi như tìm đến toàn bộ ổ chuột thú.

Một con chuột thú thành niên bình thường cũng phải trên trăm cân, hình thể không nhỏ, huyệt động mở cũng lớn, một cái động ở dưới lòng đất đều chung ba cửa ra.

Trần Mộc mang theo Triệu Thiên Vũ dùng đá dính nước thuốc bịt kín hai cửa động, sau đó dừng xe ở cửa động chật hẹp còn lại. Con chuột thú ban ngày sẽ không ra ngoài mà ngủ vùi ở trong động, mặt khác hai cửa đã bị bịt kín, cái huyệt này chỉ còn lại một cửa đủ để một con chuột thú đi qua mà thôi.

“Tôi có tin tình báo bí mật, nơi này có một ổ chuột thú” Ba anh em Triệu gia đều xuống xe, Trần Mộc cười híp mắt mở miệng.

“Chuột thú? Tôi chỉ là thợ săn cấp hai” Triệu Thiên Vũ kinh ngạc mở miệng. Lúc nãy Trần Mộc dẫn anh bịt kín huyệt động anh cũng chưa kịp nói gì, bây giờ lại nghe Trần Mộc nói vậy liền bị hù dọa.

” Yên tâm, tôi mang các anh tới thì đương nhiên có cách ” Trần Mộc cười cười, từ trên xe lấy ra một bọc kín mít. Đây là lựu đạn không khói hắn đặt qua mạng để chuẩn bị săn chuột thú. Trần Mộc muốn ép toàn bộ chuột thú nơi này đi ra bởi còn trông đợi vào mấy con chuột thú này giúp hắn thăng thành thợ săn cấp ba nữa.

Lựu đạn không khói, tuy nói là lựu đạn nhưng thật ra là một chất hóa học tiêu hao dưỡng khí. Nó sẽ phản ứng với khí oxy trong thời gian rất ngắn, hơn nữa sau khi phản ứng không làm ô nhiễm môi trường mà còn biến thành phân bón.

Trần Mộc và ba người còn lại ở cửa động đào một cái hố to, bùn đất đào lên bị ép thành một bức tường vây quanh hố. Sau đó cầm kim thép cao cỡ nửa người đã được chuẩn bị từ trước đặt ở dưới đáy, trên đó còn phết một lớp thuốc độc làm tê liệt thần kinh, cuối cùng đem lựu đạn ném vào trong động.

Động tác của bọn họ rất lớn nhưng không có một con chuột nào đi ra. Loại dị thú này từ nhỏ đã vô cùng cẩn thận nghe ngóng động tĩnh từ bên ngoài, bọn chúng đã nghĩ ra phương pháp đào hai cửa động khác thì sẽ không tới kiểm tra bên này để tranh lộ hành tung.

“Các cậu có muốn lên xa ngồi hay không? Chuột thú dù sao cũng là dị thú cấp ba” Trần Mộc quay sang hỏi Triệu Dương và Triệu Minh

“Chúng tôi ở lại ” Triệu Dương và Triệu Minh nhìn nhau, lập tức mở miệng. Bọn họ muốn trở thành thợ săn dị thú cường đại thì không được nhát gan. Hàng năm đều có vô số người chết ở ngoài thành, nhưng cũng có rất nhiều người trở thành thợ săn dị thú cường đại, họ mong muốn mình là người vế sau.

Trần Mộc đã từng săn bắt không ít chuột thú bởi vậy đối với nó có khá nhiều hiểu biết. Có một vài loài dị thú sẽ chủ động khiêu khích con người nhưng chuột thú thì tuyệt đối không. Không phải vạn bất đắc dĩ, chúng nó nhất định sẽ tránh khỏi nhân loại. Mà hiện tại đã đến tình cảnh bất đắc dĩ ấy.

Lựu đạn không khói làm cho huyệt động không còn không khí, không bao lâu thì một con chuột thú đã phải chui ra, tiến vào hố to đồng thời lập tức bị thuốc độc đặt chế độc chết. sau đó đến con thứ hai, ba, bốn.

Lúc con thứ năm theo sát mà đi ra, rơi vào thi thể con chuột thú thứ hai, bởi vì không thể hít thở mà còn có chút chóng mặt nhưng vẫn cẩn thận kiểm tra tình hình xung quanh. Kết quả lại bị con thứ sáu chui ra đụng phải mà đâm vào kim châm.

Hố to khiến cho bảy tám con chuột chết, nhưng tiếp theo lại khó đối phó, cũng may cửa  động không lớn nên chuột chui ra ngoài tốc độ không nhanh. Con chuột phía sau bởi vì không thể hít thở mà có chút hoảng hốt.

Đã sớm hợp thể cùng A Hổ, Trần Mộc cầm trường đao chém giết chuột thú, Trường đao được bôi độc của ong vàng thú, dù sao độc tê liệt thần kinh cũng rất trân quý nên hắn chỉ có một chút, đã bôi hết lên kim châm rồi.

Triệu Thiên Vũ cũng không ỷ lại, linh thú của hắn chắc thuộc loài chó. Một tay cầm cây đao, một tay vươn móng vuốt đối mặt với con chuột thú vừa ra.

Triệu Dương và Triệu Minh cũng không lên xe, cùng nhau đối mặt với một con chuột thú, con chuột thú còn có chút choáng váng. Hai người phối hợp ăn ý, tuy rằng bị cào một chút nhưng cũng kiên trì chịu đựng.

Trần Mộc nhớ kĩ cái huyệt động này có hơn mười con chuột thú, lần này lại hơn lần trước có mười một con, tất cả đều bị giết.

Đồng phục tác chiến trên người Trần Mộc bị chuột thú cắn thủng vài lỗ, còn bị chảy máu. Cũng may lúc này hắn đang ở trong trạng thái hợp thể. Phóng xạ trên người dị thú không tạo nên thương tổn lớn với hắn.

Triệu Thiên Vũ cũng bị thương, anh lại đưa thuốc trị thương cho hai em họ trước sau đó mới đến mình.

“Lần này chúng ta thế mà thu hoạch lơn!” Nhìn nhiều con chuột thú như vậy, Triệu Thiên Vũ hưng phấn, chia ba bảy, bọn họ cũng được mỗi người một con.

Giá của một con chuột thú còn hơn làm công một năm trong thành phố. Trước đây anh từng tham gia đội kiến trúc, tiền kiếm được trong một năm còn chưa đến hai vạn điểm tín dụng, một con chuột thú lại có giá hai vạn ba điểm tín dụng!

“Tôi đi xem trong động” Trần Mộc mang lồng dưỡng khí. Đời trước hắn tìm được một ổ chuột con trong động, vẫn còn sống. cơ quan nghiên cứu khoa học dùng hai trăm vạn để mua. Cũng là số tiền ấy mà hắn mua được chiến xa bốn bánh, không biết lần này có hay không.

Trần Mộc đi vào từ cửa động lớn nhất, rất nhanh đã đi đến nơi quen thuộc. Thật đáng tiếc, lúc này trong sào huyệt không còn chuột con.

Có điều Trần Mộc lại phát hiện nhà kho của chuột thú.

Lúc trước hắn chỉ đặt chú ý lên mấy con chuột con, không thấy được cửa động bị che giấu kia, vậy mà lần này lại phát hiện. Cửa động rất nhỏ, phải bò mới vào được. Sau khi hắn bò vào liền thấy một cái kho chứa đồ ăn của chuột thú.

hết chương 9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.