Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta

Chương 39: Chương 39





Đoàn xe bọn họ đi không bao lâu đã tiến vào thành phố, con đường bọn họ đi qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, từ cửa hàng hai bên đường đến tang thi trên đường.

Đi thêm một đoạn gần mười kilomet nữa thì theo bảng chỉ dẫn bọn họ thấy được điểm đến là một quân khu, tường vây cao hai mét, trạm canh cao cao không bỏ qua bất cứ góc nào.

Hàng mày của Thẩm Dục không khỏi nhăn lại, y thấy được người trên tháp canh không hề có tác phong hay khí thế của một quân nhân.1
"Bọn họ tất cả đều không phải quân nhân, nhìn đội lính phòng vệ ở cửa vào quân khu thì dù mặc quân trang nhưng cũng không phải." Quân Ân nhíu mày nói.

Hiển nhiên Quân Ân từ nhỏ được giáo dục trong quân đội, kể cả Quân Tử Lộ hay đến quân khu ngắm nhìn quân nhân rồi ship cặp cũng thấy rõ điều đó.

Sở Nhiên lấy tay chống cằm tựa vào cửa kính, hắn lạnh nhạt nói "Quân khu là nơi tụ tập nhiều người, khi mạt thế xuống ở đây chắc chắn có lượng lớn quân nhân biến thành tang thi.

Khi đó những người còn sống sót đều sẽ nghĩ đối phương vẫn còn là người, không thể giết nên chỉ tìm cách chế ngự.


Theo thời gian thì những quân nhân sống sót đó cũng hết đạn cạn lương, bị vây khốn rồi trở thành thức ăn của tang thi, quân khu trở thành tử địa."
Lý Tinh thông qua bộ đàm hỏi hắn "Vậy tại sao đám người này có thể chiếm lĩnh quân khu, đem biến nó thành căn cứ?"
Trong đầu dần hiện lên một số ký ức, Sở Nhiên cười khẽ nói "Nhân lực và vũ khí.

Chỉ cần có đủ, muốn chiếm một quân khu không hề khó."
Nhìn nụ cười vừa mang ý nghiền ngẫm lại vừa hồi tưởng đó, Thẩm Dục nhấc lên lòng cảnh giác, không thu người thì cũng có thể là tìm người quen, bạn bè.

Hay thậm chí là người theo đuổi!.

Truyện Quân Sự
Y vẫn là không yên tâm.

Đoàn xe bọn họ tiến gần đến cổng quân khu, một người trong đó cí vẻ là đội trưởng giơ loa phóng thanh hô lớn "Người trong xe nhanh xuống."
Bọn họ rất phối hợp, không hề có ý kiến gì tất cả đều bước xuống xe.

Người vừa nói lập tức đưa mắt ra hiệu cho những người khác, những người này đi lên bắt đầu kiểm tra cơ thể của từng người bọn họ không kể nam giới hay nữ giới.

Nam giới thì còn tốt, nữ giới thì những người này đều vô tình hay cố ý mà đụng chạm cơ thể làm các cô đặc biệt khó chịu, nhất là Lý Tinh, ánh mắt cô lộ vẻ sợ hãi, giãy giụa và khánh cự.

Trong đầu phút chốc như nhận được tín hiệu nào đó, cô phóng ra tinh thần lực khiến nam nhân mặc quân trang đang tiến về phía mình bị khống chế không thể cử động.

Trong nháy mắt phản ứng của người đội trưởng lập tức thay đổi, gã cười thân thiện với Lý Tinh, nói "Thì ra tiểu thư đây là dị năng giả, ngài từ sớm nên nói ra thân phận của mình, để chúng tôi không cần kiểm tra ngài.

Hiện tại dsawcs tội, thật xin lỗi."

Trong giọng nói vừa mang nịnh nọt lại tự trách, nghe thế nào cũng không giống lời sẽ ra từ miệng một quân nhân chính trưc và cương nghị, càng nghe càng giống phường đạo chích.

Trần Phi ban nãy không ra mặt, lúc này lại như thăm dò được gì mà đột nhiên lại tươi cười đi ra nói giúp bọn họ "Đội trưởng Du, những người này là hôm nay tôi ra ngoài gặp được, bọn họ hiện tại chưa có nơi nào đi, thế nên liền đến nơi chúng ta a! Anh xem xem rồi sắp xếp làm sao?!"
Nói xong còn âm thầm cho đối phương một cái ra hiệu, người đội trưởng Du này tươi cười càng lớn, liếc nhìn đội ngũ hơn trăm người của bọn họ, nói "Trước tôi dẫn mọi người đi đăng kí trước, nhớ ai có dị năng thì nói ra đấy, bằng không chịu thiệt cũng đường nói lão Du tôi không nhắc trước."1
Thái Sơn có chút nhìn không vừa mắt, gã hô lớn "Yên tâm, chúng tôi ở ngoài ấm no như thế nào đều đã trải qua rồi, chút phúc lợi đó có hay không cũng không sao a!"
Thái Sơn này là một dị năng giả hệ thổ, thực lực cũng không hề kém, lời gã nói giống như lời trong lòng mọi người vậy, cả một đám cười lớn khiến đội trưởng Du cùng Trần Phi nhất thời sắc mặt biến đen.

Nháo thế nào thì nháo, bọn họ vẫn tiến hành đăng kí có tần tự, chỉ là những dị năng giả không gian rất thông minh tự giấu mình đi, hay có một số dị năng giả khác không thích liền không nói ra mình có dị năng.

Lúc đó Giản bà bà cùng dì Vu hai người đỡ lấy nhau một vẻ người già yếu đáng thương mà kể lể "Quan gia à, một đường này hai già chúng tôi cũng ăn chẳng được bao nhiêu, đến no là như thế nào cũng không biết a! Ngài đại nhân đại lượng, làm ơn giảm cho chúng tôi chút phí đi."
Cảm thấy chưa đủ tin cậy, bà còn kéo A Thục ra rơm rớm nước mắt nói "Ngài xem, một đường chúng tôi đều nhờ đứa cháu gái này mới có thể sống tới bây giờ! Nó từ nhỏ đầu óc có vấn đề, không thông minh như người ta, ăn bao nhiêu thiệt thòi, thật đáng thương biết bao a!"
Người làm giấy tờ đăng kí là một người đàn ông trung niên, ông ta không chịu được mà bóp trán quát "Đủ rồi! Không cần kể khổ, có bao nhiêu nộp bấy nhiêu!"
Giản bà bà chớp chớp đôi mắt hẹp của mình rồi lấy ba lô trên vai A Thục, nhanh chóng đổ ra, bên trong miễn cưỡng đủ khẩu phần của một người trưởng thành ăn trong ba ngày.

Hít sâu một hơi, người đăng kí đưa mắt nhìn đội trưởng Du, gã xét thấy người từ nhỏ đầu óc có vấn đề là một dị năng giả, cắn răng cho cả ba người thông qua.

Giờ ghi sổ nợ, sau này từ từ tính lên đầu đứa ngốc kia!

Tiếp sau là Lý Tinh, anh em Quân gia rồi qua vài nhóm người nữa mới đến Sở Nhiên và Thẩm Dục.

Thông tin của Thẩm Dục không có vấn đề gì cả, y khai mình là người Liên Châu, gia đình làm kinh doanh nhỏ, hay là từng đi lính hay chưa cũng đều nói, duy chỉ việc bản thân có dị năng là im lặng không hé một lời.

Nói đùa, Sở Nhiên hiện tại giấu thân phận dị năng giả không gian, không khác gì người thường, y mà nói mình là dị năng giả thì chẳng khác nào hắn làm nam sủng của y.

Người đăng kí đưa mắt nhìn thanh niên ám trầm lại gầy gò trước mắt, gã nói "Nói thông tin cá nhân cơ bản."
Ánh mắt Sở Nhiên hơi rũ xuống, hắn hờ hững nói "Tôi có hẹn ở phố Đông nhưng lại đi nhầm đến phố Tây."
Người đăng kí nhất thời nghệt mặt ra, đội trưởng Du thì thầm lau mồ hôi, đám người này cũng thật lắm tổ tông.

Gã vội đứng ra tươi cười, so với khi đối xử với Lý Tinh càng thêm nịnh nọt "Ôi chao! Ngài cũng không có nói sớm để khỏi phải phí công chờ đợi a! Chúng tôi đã sớm chuẩn bị tốt chỗ ở, hiện tại không cần đăng kí nữa a! Ngài chỉ việc vào ở thôi."1
Sở Nhiên khẽ cười lạnh cùng Thẩm Dục mang vẻ mặt viết rõ quả nhiên không sai thuận lợi đi vào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.