Trọng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 22: nguời đàn ông thần bí




Đấu giá hội thực nhanh bắt đầu.
Người chủ trì là một vị minh tinh, hắn ở hội trường trung ương tiến được một đoạn khảng khái trào dâng lời dạo đầu, rồi mới lui xuống sau màn sân khấu. Sau Màn sân khấu là màn hình LCD thật lớn, mặt trên hiện thị số liệu Quyên góp hôm nay, trước mắt biểu hiện chính là 0. Người chủ trì tuyên bố đấu giá hội chính thức bắt đầu, toàn bộ hội trường bắt đầu vỗ tay, trong những tiếng vỗ tay , các người mẫu trình lên sản phẩm bán đấu giá đầu tiên......


Hàn Kiều Kiều cùng Hàn tình tìm vị trí ngồi xuống, Hàn tình cùng Hàn Kiều Kiều hàn huyên nói mấy câu, Hàn Kiều Kiều ứng phó trong chốc lát, có chút thất thần.
—— người kia đến bây giờ cũng không có xuất hiện.
Sản phẩm bán đấu giá liên tục bị người ta chụp đi, Hàn Kiều Kiều không có ra giá Một lần nào.
Lúc này, Hàn tình bỗng nhiên phát ra kinh hỉ tiếng hút khí, Hàn Kiều Kiều cho rằng xuất hiện Vật phẩm Hàn tình thích, lại chỉ nhìn đến trên đài nhiều thêm một nguời đàn ông trung niên , tựa hồ là ông chủ của buổi bán đấu giá này.
"Là hắn!...... Trời ơi, hắn cư nhiên cũng tới......" Hàn tình mắt trợn to đến lợi hại, quả thực rất giống Một đứa ngốc.
Hàn Kiều Kiều không khỏi nhíu mày, "Người này có bốn mươi tuổi sao?"
Hàn tình biểu tình cư nhiên có chút ngượng ngùng lên, "...... Long tiên sinh năm nay hẳn là mới vừa bốn mươi, nhưng cô không cảm thấy hắn rất có mị lực sao?...... Thoạt nhìn cùng ba mươi mấy tuổi không kém đâu."


Hàn Kiều Kiều quả thực vô ngữ, cô thật không thấy ra cái gì mị lực, trên người này đơn giản chính là người trung niên thành thục ổn trọng, hơn nữa Là thuơng nhân thành công tự tin cùng phong độ tu duỡng hàng năm, người đàn ông như vậy thời nay  hiếm sao?


Như thế nào đã bị mê thành như vậy?
Hàn tình lại dùng một loại "Cô căn bản không biết thưởng thức" ánh mắt liếc Hàn Kiều Kiều liếc mắt một cái, rồi mới tiếp tục nhìn chằm chằm long tiên sinh trên đài.
Hàn Kiều Kiều có chút mệt mỏi, quá trình đấu giá hội đối với cô mà nói buồn tẻ không thú vị, cô muốn tìm người, vẫn luôn không có xuất hiện.


Hàn Kiều Kiều chán đến chết đi ra ngoài, đứng ở Một bên cửa sổ phòng khách nhìn ra bên ngoài.
Mặt trời đã ngả về phiá tây, Hàn Kiều Kiều là giữa trưa đến hội trường, không nghĩ tới, bất tri bất giác cô đã ngây người một buổi trưa, mắt thấy trời sắp tối, người nọ rốt cuộc thời điểm nào mới tới?......
Bên cạnh có người đến gần, Hàn Kiều Kiều xoay người nhìn lại, nguyên lai là Tần Nam Y.
Hàn Kiều Kiều trên mặt trong nháy mắt căng chặt, rồi sau đó chậm rãi giãn ra nở một cái mỉm cười......
" chị Nam y."
"Kiều Kiều, đến khi nào?"
"So với chị sớm hơn một lúc."
"Anh trai em gần đây khỏe không ? Trong khoảng thời gian này vẫn luôn không thấy bóng người Hắn đâu."


Hàn Kiều Kiều hơi hơi cúi đầu, có chút buồn cười.
Nguời phụ nữ này mỗi lần nhìn thấy mình, luôn không quên hỏi thăm tin tức của ca ca . Trước kia chính mình cùng ca ca quan hệ không tốt, bởi vậy trả lời luôn là có chút có lệ, cô ta liền sẽ lời trong lời ngoài vì ca ca bênh vực kẻ yếu, người ngoài nghe tới chỉ biết cảm thấy cô ta dùng Thân phận chị dạy dỗ em gái không hiểu chuyện,chỉ có Hàn Kiều Kiều chính mình minh bạch, cái loại cảm giác này có bao nhiêu nghẹn khuất khó chịu.
"Ca ca gần nhất vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng." Hàn Kiều Kiều lễ phép trả lời cô ta.
Tần Nam Y nhu hòa cười cười, "Nguyên lai là như thế ,gần đây không thấy hắn, chúng ta tất cả mọi người đều cho rằng hắn bị chuyện công ty cuốn lấy."
Hàn Kiều Kiều cũng khẽ mỉm cười, "Dưỡng tốt thân thể ,một ít nguời không liên quan đương nhiên không thấy Là tốt nhất, thấy cũng là hao tâm tốn sức."
Tần Nam Y nghe vậy ngẩn ra, "...... A Dực tính tình có chút quạnh quẽ......"
Hàn Kiều Kiều phảng phất không có phát hiện, tiếp tục nói: "chị Nam y tựa hồ cùng anh trai tôi rất quen thuộc?bất quá, tính tình anh trai tôi ghét nhất bị người khác quấy rầy."
Cũng không phải là thân quen, liền số điện thoại của ca ca cũng không biết, còn làm ra vẻ quen thuộc lắm thật làm người ta ghê tởm! —— Hàn Kiều Kiều âm thầm nghĩ.


Tần Nam Y cười đến càng thêm miễn cưỡng, cảm giác Hàn Kiều Kiều mỗi câu nói đều mang theo gai nhọn, ngược lại hỏi: "Hôm nay có nhìn trúng đồ vật sao?"
Hàn Kiều Kiều lắc đầu, "Làm việc thiện ,tâm ý tới rồi liền tốt , tôi chuẩn bị chờ đến cuối cùng tùy tiện chụp hai kiện." Tôi đương nhiên là có nhìn trúng đồ vật, tôi nhìn trúng chiếc nhẫn của cô a, chỉ tiếc cô sau này sẽ không biết đến sự tồn tại của chiếc nhẫn này.


"Hai vị tiểu thư đang nói chuyện gì?"
Một nguời đàn ông đi tới, Tần Nam Y đối người tới lộ ra mỉm cười e thẹn, "Long tiên sinh."
Hàn Kiều Kiều nghĩ thầm người này hẳn là vì Tần Nam Y tới, cô quá rõ ràng Tần Nam Y luôn đuợc đàn ông chào đón, bởi vậy đối với người tới mỉm cừơi lễ phép liền xoay người đi.


Cô ở hội trường dạo qua một vòng, người rất nhiều, các quý ông  ăn mặc tây trang bộ dáng ở trong mắt cô tất cả đều giống nhau, Hàn Kiều Kiều bắt đầu có điểm hoài nghi mình đã bỏ sót, nói không chừng người đã sớm tới, chẳng qua bởi vì bộ dáng cùng trong trí nhớ không giống nhau cho nên không nhận ra ?
Không tìm đuợc nguời muốn tìm, Hàn Kiều Kiều tâm tình có chút bực bội, chỉ cảm thấy chính mình ở chỗ này lãng phí thời gian.
Không nghĩ tới, dạo qua một vòng lúc sau, cô cư nhiên lại gặp cái nguời gọi là Long tiên sinh.
"Hàn tiểu thư, tựa hồ không thích tôi?" Long Nhạc Trạch cầm một ly rượu nho, khóe miệng câu lấy ý cười không rõ , đứng ở bên cạnh Hàn Kiều Kiều.
Bán đấu giá tuy rằng còn tiếp tục, nhưng đã có lẻ tẻ người xuống sân khấu, đi vào tiệc đứng bên này uống rượu nói chuyện phiếm, bọn họ đứng ở chỗ này, cũng không có vẻ đột ngột.


Chính là Hàn Kiều Kiều trong lòng lại khó chiụ. Cô đối với loại đàn ông bốn mươi tuổi còn cùng cô gái hơn mười tuổi đến gần người, thật sự không có gì hảo cảm. Hơn nữa, không biết sao, ánh mắt nguời này cho cô một loại cảm giác không thoải mái.
Là ảo giác sao?
Kỳ thật chính cô biết, từ sau khi trọng sinh , tâm tính cô sẽ cực đoan một ít, mặc kệ nhìn đến cái nguời gì, nghĩ đến đều Là nguời xấu. Đâythật sự là do đời trước trải qua lưu lại di chứng, nhất thời thật là sửa không xong.


"Ông hiểu lầm, tôi chỉ là không quá am hiểu cùng người xa lạ ở chung." Hàn Kiều Kiều tận lực làm chính mình thái độ có vẻ tự nhiên bình thản.
Long Nhạc Trạch khóe miệng ý cười càng sâu, đến gần hai bước, nói: "Nguyên lai Hàn tiểu thư không nhớ rõ tôi, là tôi đường đột rồi."


Hắn bỗng nhiên nói như vậy, Hàn Kiều Kiều không khỏi sửng sốt, chính là trong trí nhớ xác thật nghĩ không ra đã từng gặp ông ta.
"...... Ngại quá, tôi không nhận ra ,xin hỏi  ông là?"
"Ngô, này cũng khó trách, khi đó cô còn nhỏ, mẹ cô cũng chưa có gả vào Hàn gia." Long Nhạc Trạch thuận miệng nói, trên mặt cũng không có toát ra bất luận cái gì không vui.
Nguyên lai là người quen của mẹ......


Hàn Kiều Kiều trong lòng mâu thuẫn chút, trên mặt tươi cười cũng nhiều vài phần chân thành. Cô chủ động vươn tay, cười nói: "Không biết hẳn là như thế nào xưng hô với ông?...... chú Long ?"
Long Nhạc Trạch duỗi tay bắt tay cô, không dấu vết nhẹ nhéo một chút, ngôn ngữ nhiều một tia trêu chọc: "Năm tháng không buông tha người a, bị nguời đẹp như Vậy gọi chú, thật không hiểu là tôi may mắn hay là bất hạnh."
Hàn Kiều Kiều tự biết người này là cái tay già đời trong Tình truờng, nói ái muội như Vậy, cơ hồ không muốn nói trực tiếp.
Vừa mới vì Là nguời quen của mẹ mà sinh ra chút hảo cảm toàn bộ rút đi, Hàn Kiều Kiều ý đồ muốn rút tay về , cũng may đối phương cũng không có khó xử cô, đồng thời buông lỏng ra tay cô, hơn nữa cười để sát vào cô, thấp thấp nói một câu: "Hàn tiểu thư làn da thực tốt."
Hàn Kiều Kiều có chút xấu hổ. Cô cảm thấy chính mình hẳn là tức giận, ế. chính là đối phương vẫn luôn biểu hiện thực lễ phép, mặc dù là ngôn ngữ, cũng vừa lúc dừng ở biên giới nhạy cảm, chân thành ca ngợi cùng khiêu khích. Đối phương hiển nhiên giỏi loại này cũng biết dùng đúng mực,trêu đùa cô gái mới lớn như vậy lại tự nhiên như thế.
"...... Long tiên sinh quá khen."


Long Nhạc Trạch chọn một chút mi, cười nhìn cô , " cô vừa rồi không phải nói, kêu tôi chú Long  sao?"
Hàn Kiều Kiều cắn môi không nói. Đối phương cứ như vậy đứng ở tại chỗ, thưởng thức sự quẫn bách của cô.
Có đôi khi điều này rất khó chịu , rõ ràng muốn rời đi, chính là lại đổ một hơi,  muốn ở trong lời nói thắng quá một hồi mới có thể đi được thư thái, cố tình chính mình lại bực lại cấp, nôn nóng thật lâu cũng không biết nên như thế nào.
Hàn Kiều Kiều chính buồn bực, trước mắt lại hiện lên một bóng người, trên mặt cô lập tức hiện ra biểu Tình kinh hỉ , ngay cả Long Nhạc Trạch cũng không khỏi theo ánh mắt cô nhìn qua__


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.