Trọng Sinh Làm Vợ Nam Chính

Chương 46: Chương 46





Rosaleen cảm thấy quanh thân mình nhập tràn khí lạnh, cô nhìn vào đôi mắt kia, giống như bị thiêu đốt
Vừa xinh đẹp lại vô cùng diễm lệ, nhưng đẹp chính là độc.

Cô ta căn bản đối với Tần Mặc chính là e dè cùng ngưỡng mộ
Chính là cái loại ngưỡng mộ muốn đẩy người khác lên giường, chiếm làm của riêng, làm một con chó xinh đẹp bên cạnh cô ta.

Từ lần gặp mặt đầu tiên, Rosaleen cảm thấy Tần Mặc chính một người đàn ông vô cùng có sức hút
Một người đàn ông Châu Á, hơi thở toàn thân mang theo cảm giác lười biếng cùng bất cần, chính là cái loại mặc kệ sự đời
Bộ dạng ngông cuồng lại tự phụ
Nam nhân sạch sẽ lại mang khí chất cấm dục, không phải chung với cái loại đàn ông suốt ngày t*ng trùng lên não, mồm miệng th ô tục giả dối
Cô ta đã tiếp xúc với nhiều kiểu đàn ông, cái loại người như Tần Mặc chính đã từng trải nghiệm qua mấy người, nhưng đều chính ngụy quân tử giả dối, Rosaleen tin rằng dựa vào ngoại hình của bản thân chắc chắn sẽ khiến cho Tần Mặc quỳ dưới váy mình
Nhưng con mẹ cái tên này chính một tên thẳng nam chó má độc miệng
Mở miệng nói một câu liền khiến tức chết một người
Rosaleen lần đầu tiên chính là bị cái tính nết đó thu hút, tuy rằng trước đây cô ta đã từng có một vài người bạn trai là người Châu Á, cái loại ngông cuồng độc miệng như Tần Mặc chính là lần đầu
Khiến cho trước đây Rosaleen đã từng hoài nghi mị lực của bản thân không đủ, sau một thời gian tiếp xúc Rosaleen thấy Tần Mặc đối với phụ nữ nào cũng như vậy, giống như một tên nói "không" với giống cái
Cô ta còn được nghe rằng một số tin đồn nói Tần Mặc bị gay, nhưng muốn chứng minh phải hay không trong buổi tiệc do ba mình tổ chức cô đã bỏ thuốc k1ch d*c vào rượu của Tần Mặc
Tần Mặc đương nhiên lúc đó nể mặt cô mà nhận lấy ly rượu, nhưng chuyện không có gì đáng nói khi tên đàn ông đó thẳng thừng đưa ly rượu đó cho tên đàn ông khác uống trước mặt cô ta
Tên đàn ông kia bị ngấm thuốc vào suýt nữa c**ng hi3p một người phụ nữ tại bữa tiệc
Sau mọi chuyện phanh phui, cả hai bên công ty dường như chiến tranh lạnh.

Ba cô ta khó khăn lắm mới lấy lại được sự tin tưởng từ Tần Mặc, có lẽ là không dễ dàng gì
Cô ta đã bị ba trách phạt không ít
Sau một thời gian gặp lại, đứng trước mặt người đàn ông này, Rosaleen cảm thấy mặt mũi mình dường mất hết, nhưng cái cảm giác muốn độc chiếm chính là ngày một tăng lên
Mỗi ngày đều quấn lấy mình, tựa như một con trung khuyển nguy hiểm lại mê người
Hắn càng phũ phàng, thì cô càng muốn chinh phục
Nhưng trước mắt cô ta, tên nam nhân này tựa một ác quỷ, đang muốn vây vào vũng máu đỏ tươi, đôi mắt ngập tràn lãnh khốc như muốn ăn tươi con mồi trước mặt
Rosaleen không dám hé răng, một âm thanh cũng không dám phát ra
Tần Mặc thả nhẹ lực đạo, đôi mắt nhìn vào cô ta, không tia dao động hay cảm xúc chập chờn vây lấy, mà giống như đang nhìn một thứ gì đó không có giá trị

Đúng là cứng đầu đến đáng ghét mà
Hắn chậm rãi nói chuyện, đè thấp âm thanh như thì thầm:"Khuyên cô tốt nhất là nên an phận, người cha già yêu quý của cô dành cả đời để xây dựng cơ ngơi nên như hôm, hẳn là ông ta không muốn vì một vài hành động ngu xuẩn của con gái mình mà mất tất cả?"
Tần Mặc nhếch môi, gương mặt tinh xảo ẩn trong bóng tối, lời nói phát ra chính là cảnh cáo
"Cô Rosaleen nói xem có phải không nhỉ?"
Rosaleen cảm thấy bị áp bách nặng, cảm giác khó thở đến không chịu nổi, lưng dán chặt vào tường, không ngừng gật đầu chứng minh
Tà khí trong mắt Tần Mặc thu lại, hiện ra dáng vẻ ôn nhu văn nhã, một cỗ phong tình đến quyến rũ, nhẹ nhàng trầm thấp cười.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai của người phụ nữ, mái tóc vàng ánh kim tựa như những sợi chỉ vàng lấp lánh
Ân cần vén tóc cô ta ra bên một, hành động dịu dàng ôn nhu, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy họ chính là một cặp tình nhân lãng mạn.

Nhưng chỉ Rosaleen mới, cô ta đang sợ hãi nhường nào
Suýt nữa dùng lực đẩy Tần Mặc ra
Tần Mặc lui ra, tạo khoảng cách cho cả, dáng người hoàn mỹ, khoác lên bộ âu phục lịch lãm, lộ ra khí chất cao quý trời sinh
Từ trong túi móc ra một chiếc khăn màu xám, chậm rãi lau những ngón tay thon dài, một loạt thao tác, hắn vứt chiếc khăn vào sọt rác.

Nhấc chân bước đi, không quay đầu lại
_____
Sau khi buổi tiệc kết thúc
Lệ Hoành Liêm lái xe đưa Tần Mặc về lại khách sạn, áo khoác đã được Tần Mặc ném qua một bên, hắn kéo mạnh cà vạt xuống, treo lơ lửng trên cổ áo sơ mi
Cổ áo bung ra hai cúc, lộ ra cơ ngực cùng đường nhân ngư rõ ràng
Hoàn toàn lộ ra bộ dáng lưu manh bại hoại không đứng đắn, Lệ Hoành Liêm liếc nhìn một cái, chỉ nhẹ nhàng chậc lưỡi:"Nãy giờ đi đâu vậy?"
Tần Mặc cầm lấy bao thuốc, dùng ngón tay gõ gõ trên cửa, Lệ Hoành Liêm hiểu ý, mở một cánh cửa xe, tấp vào một bên lề
Người đàn ông châm thuốc, khói thuốc bay ra từ cửa sổ, tay gác lên bệ cửa, dáng vẻ tuấn mỹ tự phụ, lại chính một tên đàn ông yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh
Lệ Hoành Liêm rút một điếu thuốc từ bao thuốc trên tay Tần Mặc, khẽ châm, một nhả ra một ngụm khói xám trắng.

Sau đó ngã ngớn nhìn Tần Mặc bên cạnh:"Cô ta tới tìm cậu?"
Nghe xong, hắn chợt dừng động tác
Hắn chợt nhìn chằm chằm vào Lệ Hoành Liêm.


Anh ta chợt rùng một cái, lập tức xua tay:"Uy, đừng hiểu lầm, chỉ là thấy trên người cậu có mùi nước hoa của cô ta"
Tần Mặc lười giải thích, mắt rũ xuống, ánh đèn đường hắt vào gương mặt tinh xảo của người đàn ông, ánh sáng màu vàng cam mờ nhạt, khiến cho hắn thêm ôn nhu dịu dàng
Đồng tử màu hổ phách rực rỡ, tựa như viên lưu ly phát sáng
Người đàn ông này giống như một tác phẩm nghệ thuật, duy mỹ lại vô giá.

Bế nguyệt tu hoa
Lệ Hoành Liêm trong lòng thầm quan sát, nhưng ánh mắt đã trở nên phức tạp, sau đó cân nhắc, tỏ vẻ tươi cười:"Chúng ta tâm sự một chút?"
Tần Mặc chợt nâng đầu, khó hiểu nhìn người đàn ông kia, đôi mắt anh ta sắc bén nhưng lại có một tia nhu hoà ấm áp, dáng vẻ thành thục ổn trọng
Cười lên trong cũng vô cùng lạnh lùng
Tần Mặc:"Ừ, muốn tâm sự chuyện gì?"
Lệ Hoành Liêm dụi điếu thuốc tàn, trong đó bọc lại trong một tờ giấy, nhét vào chỗ nào đó của xe, dùng tay nhấn nút, chiếc ghế từ từ ngã ra đằng sau, anh ta thoải mái híp mắt, nhàn nhạt nói:"Nói chuyện yêu đương của cậu chẳng hạn?"
Tần Mặc vuốt tóc, đôi mắt đào hoa lãnh nhiễm, tựa như đang cười:"Vậy thì chúng ta không có gì để nói"
Lệ Hoành Liêm chợt cười:"Thôi nào...!Không tính giới thiệu cho mọi người biết sao?"
Người đàn ông nghe xong, cũng nhàn nhã nghiêng đầu, lông mi dài rũ, tạo một cái bóng lờ phản chiếu trên gương mặt, ngón tay thon dài khẽ lướt trên màn hình di động, đưa trước mặt Lệ Hoành Liêm
Trên màn ảnh, người con gái ăn mặc giản dị ngồi trên sofa làm ổ, bên cạnh là một chú cún màu đen to lớn làm nũng, người con gái trên ảnh xinh đẹp động lòng người, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mái tóc dài xõa ra.

Tuy rằng cái kĩ thuật chụp của Tần Mặc rất đáng ăn đòn, nhưng mà vẫn không thể che lấp được dáng vẻ xinh đẹp kia
Lệ Hoành Liêm chỉ nhìn, rồi không nói gì
Tần Mặc rút tay lại, tắt màn hình, ánh mắt sáng lên, nhướn mày nhìn người đàn ông kia:"Làm sao, muốn nói gì nữa không?"
Anh ta nhìn Tần Mặc, im lặng một một hồi mới cho ý kiến:"Rất xinh đẹp"
Đúng là rất xinh đẹp, một mỹ nhân xinh đẹp hiếm có, chỉ là...!Trong Lệ Hoành Liêm không biết nói gì, không phải là không biết nói gì, mà không dám khẳng định.

Dường như chính là không thể tin được
Tần Mặc liếc nhìn sườn mặt anh ta, hơi nhướn mày, cảm thấy trên mặt Lệ Hoành Liêm không có chút gì gọi là kinh ngạc cho lắm, giống như qua loa khen một cách hời hợt, nhưng hắn cũng không để ý
Màn đêm buông xuống, bầu trời tối đen như mực, những cơn mưa lạnh lẽo phủ đầy ở một thành phố xa hoa, nhiệt độ càng lúc càng giảm
Tần Mắc đứng trước một tấm kính lạnh lẽo, nhìn chằm chằm phong cảnh bên dưới, ánh mắt người đàn ông như dao, sắc bén lại lạnh lùng

Hoàn toàn không còn bộ dạng bỡn cợt như thường ngày
Trên người hắn khoác chiếc áo choàng màu đỏ nhung lỏng lẻo, tôn lên nước da trắng lạnh, gương tuấn mỹ tự phụ, một nét đẹp thần bí diễm lệ
Kinh tài tuyệt diễm
Đây chính là thứ khiến người khác phải thốt lên đầu tiên
Tần Mặc cầm điện thoại, trên màn hình hiển thị một chuỗi dãy số, hiện tại đang kết nối cuộc gọi
"Mấy ngày qua cô ta có trạng thái gì?"
Đầu dây bên kia lập tức trả lời:"Cô ta giống như những nhân viên bình, mọi ngày cùng tán ngẫu với các nhân viên nữ nói về ngài"
Tần Mặc trầm tĩnh mấy giây, chỉ "Ừ" một tiếng
Người đàn ông đầu dây bên kia:"Ông chủ, có cần tôi tiếp tục theo dõi cô ta thêm nữa không?"
Hắn gõ ngón tay trên mặt bàn, chỉ lạnh giọng ra lệnh:"Tiếp tục"
"Vâng!"
Tần Mặc cúp máy, gương mặt lãnh đạm bỗng trở nên dịu, ánh mắt nhìn bầu trời xa xăm
Ninh Viên Viên cùng Ninh Cảnh Thiên đã ở lại Ninh gia hai ngày, cô đương chưa muốn trở về.

Nhìn sắc mặt đám người đó hết trắng lại xanh, cô rất vô cùng vui vẻ
Nhà họ Ninh rất muốn đuổi người đi, nhưng thân là tiểu thư Ninh gia, mà lại bị đuổi đi như vậy.

Ninh gia sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ
Cô ở đây cảm thấy vô cùng vui vẻ, Ninh Cảnh Thiên chống lưng, cô tùy tiện ăn rồi nằm, đám người kia tất nhiên nhìn sắc mặt chú nhỏ mà sống
Ninh Viên Viên lười biếng nằm dài trên salon, trên cầm một quyển sách gật gù đọc
Ninh Cảnh Thiên nâng đầu, cô gái nhỏ như một con mèo lười nằm nắng, phơi mình trong ánh sáng ấm áp, gương mặt ngọt ngào xinh đẹp, đôi mắt long lanh như ánh nước mùa thu.

Gương mặt không son không phấn, hoàn toàn non nớt vừa vặn độ tuổi
Hắn cười, vuốt v e tóc cháu gái:"Cháu đọc hiểu?"
Ninh Cảnh Thiên nhìn chằm chằm vào cuốn sách có tiêu đề: Dưới Một Mái Nhà Ở Paris trên tay cô
Ninh Viên Viên ngờ ngệch cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết:"Hiểu nhà, cháu thấy tác phẩm này không tồi"
Ninh Cảnh Thiên:"Quả thật"
Cô ngay ngắn, mắt nhìn người đàn ông tuấn tú kia, không sao cảm thấy có chút đau lòng:"Chú nhỏ, con người có phải hay không không thể sống thiếu tình yêu?"
Hắn ngưng động tác, nhìn người con gái dùng ánh mắt tràn đầy câu hỏi nhìn hắn, mái tóc đen dài tựa như sóng nước xoã ngang èo, thoạt nhìn ngoan ngoãn đến mức, Ninh Cảnh Thiên lại nhớ đến nhiều năm về trước.

Nhóc con này cũng ngoan ngoãn nhìn hắn như vậy, trong miệng không ngừng nói chuyện
Ninh Cảnh Thiên ánh dịu lại, môi cong lên:"Cháu nói xem?"
Ninh Viên Viên nhướn mày:"Nói gì chứ, cháu đang hỏi chú mà"

Ninh Cảnh Thiên đột nghĩ đến thằng nhóc họ Tần kia, đột nhiên cảm thấy buồn cười, một đứa thì cáo già xảo quyệt, đứa còn lại thì ngây ngô tới cực điểm
Hắn đột nhiên cảm hai đứa nhỏ xứng đôi vừa lứa
Ninh Cảnh Thiên không hiểu sao đột nhiên lại cười:"Nếu như nhưng tình yêu đơn thuần như tình gia đình chính là vô cùng quan trọng, nhưng nếu cháu muốn nói về tình yêu kia..." Hắn dùng động tác, vuốt v e đầu cháu gái:"Thì sau này ắt tự cháu sẽ có câu trả lời"
Ninh Viên Viên ngây ngẩn, không biết nên nói gì
Cô cảm thấy điều mà Ninh Cảnh Thiên nói đều có ý tứ, giống như đang ám chỉ ai đó, cô mạnh mẽ lắc đầu, gạt bỏ mẫu thuẫn trong suy nghĩ
Hẳn chỉ là hắn đơn thuần nói thôi
Tố Yên đột nhiên gửi tin nhắn muốn sang chỗ cô chơi, Ninh Viên Viên giật mình, không biết cách nào, đành gọi Tần Mặc xin phép
"Alo?" Giọng nói đàn ông từ tính xuyên qua truyền thẳng đến lỗ tai, còn đem theo giọng mũi khàn khàn, hẳn còn đang ngái ngủ
Ninh Viên Viên:"Xin lỗi xin lỗi, làm phiền giấc ngủ của anh rồi!"
Tần Mặc cười khẽ, thanh âm đặc biệt quyến rũ đến mê người:"Không sao, có chuyện gì sao?"
Hắn nhìn chằm chằm đồng hồ trên bàn, hiện giờ mới ba giờ sáng hơn, người đàn không khỏi buồn cười:"Em có việc gì sao?"
Ninh Viên Viên quên mất múi giờ của hai người bọn họ chênh, liền không khỏi áy náy:"Tôi muốn mời Tố Yên đến nhà chơi..."
Hắn nhíu mày, khó khăn nhớ lại:"Tố Yên..."
Cô rằng Tần Mặc không muốn, nhanh chóng liền nói:"Không sao, nếu anh không muốn tôi sẽ nói cô ấy, anh cứ tiếp tục ngủ, tôi không làm phiền..."
Ninh còn chưa kịp nói, Tần Mặc đã lười biếng cắt ngang:"Em hoảng loạn làm gì? Cứ để cô ấy đến chơi, đừng để nhà cửa bừa bộn là được"
Ninh Viên Viên nghe xong, dường như không ngờ được, đặc biệt vui vẻ như một đứa trẻ.

Cô biết tính sạch sẽ như Tần Mặc, nên đặc biệt xin phép hắn, Ninh Viên Viên đã chuẩn bị trước tâm lý bị từ chối, không ngờ người đàn ông này lại dễ tính như vậy, cô vui sướng nói:"Cảm ơn anh!"
Đây là người bạn tự cô kết bạn ở thế giới này, nếu Tần Mặc không đồng ý cô liền dẫn Tố Yên đi đâu đó chơi
Tần Mặc nghe âm thanh vui vẻ kia, đột nhiên không biết vì sao chính mình lại vui vẻ.

Ninh Viên Viên suốt ngày làm ổ ở nhà, không chơi với chó thì cũng chơi game, đặc biệt không muốn ra ngoài, Tần Mặc suýt nữa cho rằng cô mắc chứng sợ xã hội, không ngờ là cô không muốn ra chính là vì không có bạn
Tần Mặc vốn muốn còn nói chuyện nữa thì đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút lạnh băng
Tần Mặc:"......"
Đạt được mục đích rồi không thèm nhận người?
Người đàn ông bực bội ném di động sang một bên, tức giận ngủ tiếp, nhưng trăn trở mãi suốt gần một giờ vẫn không ngủ được
Hắn đột nhiên cáu kỉnh, cầm lấy di động check camera
Thấy hai người con gái làm ổ trên sofa cùng nhau ăn đồ ngọt, không ngừng vui vẻ nói chuyện
....."
Tần Mặc cảm thấy bản thân tức giận đến không cầm nổi di động, mà cô có thể cùng người phụ nữ khác chị em tình cảm thắm thiết đang ăn bánh trong nhà hắn
Hắn có phải được xem là thất sủng rồi không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.