Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 18: Đường Duẫn Triết




Đường Duẫn Triết nhảy dựng lên, “Phanh”, từ trên giường rớt xuống.

QAQ

Cậu ta có cảm giác phần thân thể bên phải sắp vỡ ra đến nơi, đau đến nỗi nước mắt cậu đều muốn rớt ra, chờ cậu ta nhe răng nhếch miệng chống giường đứng lên, thì tâm tình gì cũng không có.

Thẳng đến khi cậu bình tĩnh lại, sắp xếp lại suy nghĩ, mới một bên xoa xoa nơi bị thương, một bên lấy điện thoại ra gọi cho Trang Thiển.

Cậu nhớ hôm qua Trang Thiển có gọi điện thoại cho cậu, một chữ cũng không nói liền cúp máy.

Không biết vì sao, trực giác nói cho cậu ta biết Trang Thiển ngày hôm qua đã trở lại. (ý cậu ta là Trang Thiển trọng sinh trước đó)

Sau khi bị cúp điện thoại, Đường Duẫn Triết đau khổ nhăn mặt nhu nhu nơi bị thương của mình, cậu cảm thấy hình như Trang Thiển hẳn là biết điều gì đó. Lúc nói chuyện điện thoại xong cậu ta càng thêm hoài nghi. Nhưng Trang Thiển lại đi cúp điện thoại của cậu….. QAQ

Đường Duẫn Triết cảm thấy đầu óc mình có chút loạn thất bát tao cả lên, cậu nghĩ đó là sự thật, nhưng lại cảm thấy nó không được khoa học cho lắm, nhưng nếu đây là mộng, cũng không khỏi quá mức chân thật à.

Cậu cầm điện thoại di động ở trong căn phòng nhỏ đi tới đi lui, đột nhiên trên tay truyền đến sự rung động, di động vang.

…….

Đợi đến khi điện thoại cúp, Đường Duẫn Triết mới khẽ thả lỏng bản thân, nội tâm bàng hoàng cùng ưu lo bị vơi đi một nửa. Sinh ra là một đứa nhỏ có đầu óc đơn giản không vướng bận chi, Đường Duẫn Triết càng thêm dễ dàng chấp nhận sự thật, dù sao từ nhỏ cậu ta cũng đã trải qua một chút rắc rối.

Nghĩ một chút, cậu cầm lấy túi tiền, mặc nguyên đồ ngủ rồi ra ngoài.

Thân là một đứa cô nhi đáng thương không có nhà, Đường Duẫn Triết tự mình ở D thị thuê được một phòng ở nho nhỏ, tiền vốn là từ học bổng cùng thu nhập từ bên ngoài mà kiếm được, là một sinh viên kỹ sư máy tính tài năng, cậu có đủ năng lực để tự nuôi sống bản thân mình.

Tiểu khu là một khu nhà cũ, phòng ở xây theo cách thức tám tầng kiểu xưa, mỗi nhà đều có độ rộng như nhau, trên vách tường màu nâu vào mùa hè sẽ trồi ra những dây thường xuân xanh biếc. Còn vách tường trong phòng là màu vôi trắng, trên mỗi nửa bức tường vì để sạch sẽ nên được phết thêm một tầng màu xanh, nền nhà chỉ là xi măng, đây coi như đã tốt nhất theo kiểu cũ rồi, rất nhiều người đều sẽ lót lại sàn và dán giấy dán tường. Nhưng Đường Duẫn Triết là một chủ nhân lười, Đường Duẫn Triết cảm thấy không sao cả, chỉ cần ở thoải mái là được, cho nên kiến trúc vẫn cứ giữ y sì như thế.

Lúc này, các quán ăn khuya vẫn náo nhiệt vô cùng, quán phở và quán nướng luôn luôn mở chung một chỗ, bàn nhỏ đầy dầu mỡ dưới ánh đèn vàng lúc nào cũng ngồi đầy người. Bởi vì là khu nhà cũ, cho nên có rất nhiều người đều mặt đồ ngủ, hoặc là cứ tùy tiện mặc đồ thường ở nhà đi ra ngoài ăn khuya, thậm chí đàn ông vào mùa hè còn cởi trần, do đó Đường Duẫn Triết mặc áo ngủ sọc ca rô lắc lắc đi đến cũng chẳng ai để ý.

Cậu có cảm giác mình đã mơ một ác mộng rất dài vậy, tỉnh dậy, cậu thấy mình nên ăn uống gì đó để phát tiết một chút. Đây là khi ở cô nhi viện đã dưỡng thành thói quen, đồ ăn có thể đem đến ấm áp cùng sự tràn đầy, ban đêm im lặng xua đi một ít rét lạnh cùng sợ hãi, dù sao thì Đường Duẫn Triết cũng không có một người mẹ dịu dàng mà khẽ khàng vỗ lưng cho cậu.

Đường Duẫn Triết ngồi cùng bàn với một đôi tình nhân, những người này ở các quán ăn đêm vẫn thường thấy.

Hiện tại đã muốn hơn mười hai giờ, cho nên ăn đêm bên ngoài rất ít trẻ con và người già.

Đường Duẫn Triết đối diện đôi tình nhân không coi ai ra gì đang hôn nhẹ hâm nóng tình cảm, người con trai nói gì đó khiến cô gái cười duyên ghé vào lòng bạn trai, khẽ ngắt thắt lưng hắn. Bạn trai lấy lòng hôn cô ấy một chút, đút cô ta một khối thịt, cô gái nuốt xuống mới dùng cái miệng đầy mỡ hôn mặt bạn trai, người con trai giả vờ phẫn nộ cố gắng trả đũa.

Bên cạnh, một đám đàn ông trung niên đang đánh mạt chược lớn tiếng tranh cãi ván bài vừa rồi, có lẽ là do bia cùng tiêu ớt kích thích, thanh âm phấn khích của họ to lớn mà vang vọng, vô luận là thắng mà dương dương tự đắc hay đang thua nên hối hận vô cùng, đều lộ ra sự vui vẻ, cuối cùng bọn họ cùng nhau uống rượu, hẹn lần sau đấu tiếp.

….

Quán nướng vô cùng tưng bừng náo nhiệt, ngọn đèn vàng mộc mạc chiếu xuống mọi người đang ồn ào huyên náo mà vui sướng, Đường Duẫn Triết vùi đầu ăn sườn non cùng chân gà nướng của cậu, loại ầm ĩ này khiến tia bất an cuối cùng trong cậu bị xua đi. Ăn xong, cậu mua một chai nước lạnh hăng hái về nhà.

Mở ngọn đèn trên trần nhà, Đường Duẫn Triết cảm giác mình hưng phấn như một siêu nhân tràn ngập năng lượng, hầu như có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ để cứu vớt thế giới vậy. Cho nên, cậu mở máy tính lên, bắt đầu làm việc mà mỗi thằng đàn ông tịch mịch hay làm – đánh dota.

Đường Duẫn Triết chơi vui đến hoa tay múa chân, bàn phím bị gõ đến vang lên bùm bùm, cách tai nghe điện thoại mà đều có thể nghe được thanh âm có tin nhắn. (chắc có đeo tai phone)

Cậu phấn khởi chơi đến ba giờ đêm, mới rời khỏi trò chơi, lại như trước không có buồn ngủ.

Đường Duẫn Triết một tay nâng cằm, thâm trầm tự hỏi một lúc, quyết định làm một việc càng thêm có ý nghĩa – hách máy tính Trịnh Vũ Văn.

“Hắc hắc hắc…….” Màn hình hắc ra ánh sáng màu xanh chiếu vào mặt cậu ta, phản xạ trong mắt cậu, Đường Duẫn Triết đang tươi cười đột nhiên ngừng lại. Cậu sửng sốt một chút, cứ vậy đối diện màn hình, trên tay gõ chương trình, lần trước – thời điểm tang thi công thành – trừ cậu, tất cả mọi người đều chết…..

Cậu một mình ẩn nấp ở phía sau cửa sổ một nhà cao tầng ở vùng ngoại thành, híp mắt nhìn về khu an toàn xa xa đã thiên sang bách khổng (trong bản raw để như này nên mình cũng để nguyên và nghĩa có nó là: nghiên trọng, diễn tả sự hư hại, tệ nạn). Sự thật là vì quá xa, trừ bỏ từng luồng từng luồng khói đen không ngừng lượn lờ, cậu cái gì cũng không thấy, tường thành cao dày cho dù bị tàn phá gần như sắp sụp đổ, nhưng nó vẫn ngăn cách hai thế giới khác nhau – con người cùng tang thi. Cậu cứ như vậy nhìn người chằng chịt ra vào khu an toàn, ngẫu nhiên còn có xe đi qua, từ khoảng cách của cậu mà nhìn, kia đều là những điểm nhỏ như con kiến. Cậu nhìn những điểm nhỏ đó cứ qua lại di động, dần dần dưới trời chiều nhuộm lên một màu đỏ, bầu trời tối đen lúc sau trở nên mơ hồ mà thưa thớt…..

Sau đó, cậu liền từ trên giường ngã xuống đất.

Lắc lắc đầu, đem những thứ linh tinh trong đầu lắc ra ngoài, Đường Duẫn Triết ừng ực uống hết nửa chai nước lạnh, CO2 từ dạ dày xộc thẳng lên mũi, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu run rẩy.

“Thật thích, quả nhiên nước ướp lạnh uống đã nhất.” Đường Duẫn Triết lại khôi phục tươi cười quỷ dị, cậu nhìn máy tính, tựa hồ trong mắt đang toát ra hào quang nóng rực, làm nổi bật lên nụ cười đầy chất bỉ ổi của cậu.

Ngón tay Đường Duẫn Triết lướt nhanh trên bàn phím như đang múa, một loại khoái cảm khó hiểu tràn ngập trong tim cậu, tựa hồ học máy tính lâu như vậy chính là vì thời khắc quang vinh mà vĩ đại này.

Làm một sinh viên năm ba đại học, cho dù cậu đủ nghiêm túc, nhưng vẫn là thiếu một ít kinh nghiệm, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng, bên ngoài đã trở nên sáng rõ, mọi người đã dậy và tới lui khiến thành thị trở nên ồn ào, Đường Duẫn Triết vẫn còn ngồi trên máy tính phấn đấu.

Đợi đến lúc Đường Duẫn Triết ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn sáng ở các gian hàng dưới lầu, cậu rốt cuộc thành công xâm nhập vào máy tính của Trịnh Vũ Văn, việc đầu tiên sau đó, cậu xóa bỏ tất cả luận văn đã hoàn thành hoặc chưa xong cùng tài liệu của hội học sinh, trong nháy mắt ấn nút nào đó trên bàn phím, cậu cảm thấy mình có thể so với Kiều Bố Tư hoặc là Bill Gates, cậu trong giới IT đã phát ra ánh sáng hào quang rực rỡ (…….).

Kế tiếp, cậu thấy được Trịnh Vũ Văn giấu tài liệu mật trong ổ đĩa E, ánh mắt không kiềm được cứ sáng lên, cười càng thêm bỉ ổi: “Bày đặt kêu [Tiếng anh cấp sáu]….. tôi giúp cậu sửa thành [Thế giới động vật] nghe hay hơn.” (ta nghĩ là thằng biến thái này đang đổi mật khẩu của Văn “quân tử” nên thằng nhỏ lên cơn)

Đường Duẫn Triết nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa thì không chùn bước) bản sao sửa thành [Thế giới động vật] lấy G làm đơn vị cho văn bản, sau đó không chút lưu tình xóa sạch tư liệu riêng trong máy tính của Trịnh Vũ Văn, cậu chắc rằng, Trịnh Vũ Văn bị xóa bỏ mọi dữ liệu luận văn sẽ vô cùng đau khổ.

Dừng một chút, Đường Duẫn Triết thảy cho Trịnh Vũ Văn một loại vi rút kỳ lạ, nếu Trịnh Vũ Văn mở máy tính,  sẽ xuất hiện hình ảnh của Phượng tỷ* chiếu gần, nếu như y còn không từ bỏ tiếp tục, thì máy tính sẽ trình chiếu GV, Trịnh Vũ Văn liền chỉ có thể chịu đựng toàn bộ quá trình cơ thể điên loạn của hai tên cơ bắp Âu Mĩ thôi, nghe nói nửa đường còn sẽ xuất hiện một tên siêu vạm vỡ da đen nữa…… (=.=IIIIII)

“Hắc hắc hắc………” Đường Duẫn Triết lại dung tục cười lên, cậu cảm thấy Trịnh Vũ Văn nhất định sẽ yêu thích những thứ này. Đàn ông cao to, đặc biệt là âm thanh lại được điều chỉnh phóng lớn nhất, mà còn là thời điểm không đóng cửa, không biết Trịnh Vũ Văn sẽ làm sao mở máy tính đây?

…….

Khi cậu thỏa mãn đóng cửa chương trình lại, cậu cảm thấy mùi hương dưới lầu thật khiến cho người ta không chịu nổi nữa, đặc biệt là không ngừng có tiếng người lúc to lúc nhỏ truyền đến, loại huyên náo xa xôi này mang theo một cỗ nhân khí, cùng mùi thơm của thức ăn sáng thật câu nhân. (mê người, nhưng để hán việt hay hơn)

Đường Duẫn Triết hạnh phúc ngâm tiểu khúc, xuống lầu liền bị đồ ăn hấp dẫn. Mua một lồng bánh bao xong thì sung sướng đi về nhà.

Bánh bao thơm ngon an ủi dạ dày cậu, cậu bắt đầu vì mạt thế mà làm chuẩn bị.

Vừa rồi sau khi sửa [Thế giới động vật] đã gợi ý cho cậu, cậu quyết định đem đem hết tất cả tiểu thuyết cùng phim ảnh mình thích cho vào trong portable hard disk (có thể tìm trên gồ ca đại thúc thụ), những thứ này về sau có thể trở thành di vật văn hóa đó chứ, nói không chừng mấy trăm năm sau, tang thi mặt không chút thay đổi giới thiệu với một đám tiểu tang thi đi theo: “Mọi người xem, đây là portable hard disk, là do đồ ăn của chúng ta – con người phát minh, cái portable hard disk này bên trong còn có chứa toàn bộ tác phẩm văn học và tác phẩm điện ảnh, chúng ta đã tìm được chứng cứ lịch sử vô cùng quan trọng…..” (tội thằng nhỏ, kh bik có thuốc trị không, thóat tuyến kinh khủng quá rồi)

Đường Duẫn Triết bị tưởng tượng của mình làm cho kinh hãi, lại lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ kỳ quái này nọ đuổi đi ra ngoài, tiếp tục thêm tiểu thuyết vào.

*Phượng tỷ: Mọi người có thể lên web Người đưa tin.vn để tìm hiểu về “Chuyện gái ế bị ghét nhất Trung Quốc tìm chồng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.