Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 228: Tần lão ngũ




Hôn sự của Minh Hoài, so với trong dự đoán lại thuận lợi hơn rất nhiều. La gia hỏi thăm được tin tức nói Đại phu nhân đối xử với con dâu rất hòa thuận, con dâu mang thai cũng không có nhét thêm người vào phòng con dâu, lại không lập quy củ, là một mẹ chồng ba tốt. Mặc dù Minh Hoài làm công ở ngân hàng, nhưng là người rất có chí tiến thủ. Đặc biệt là ban đầu còn kiếm tiền nuôi gia đình, vô cùng đáng giá khen ngợi.

Chờ người La gia Cửu phòng nhìn thấy người ,nhìn thấy Minh Hoài không chỉ có phong độ, có lễ có tiết, biết tiến thoái trước sau. Vô cùng thích. La gia Cửu phu nhân ngay lập tức đánh tiếng đồng ý.

Biểu hiện của Minh Hoài ở La gia cùng với khi ở trước mặt Ôn Uyển là không thể so sáng được (Minh Hoài nói: Ngươi không chỉ là mợ của ta, còn là người ta ngưỡng mộ, quan trọng hơn người còn là boss cao nhất của ta nữa).

Đại phu nhân tới cửa, cười đến toe toét: “Cô nương kia thật sự là một cô nương tốt. Ta vừa nhìn liền thích. Hôm nay đã trao đổi Bát tự. Sau khi trao đổi Bát tự thì hôn sự đại khái là muốn cử hành sau năm sáu tháng sau.”

Ôn Uyển nhìn Đại phu nhân, cười giống như hoa mùa xuân: “Làm sao lại trễ như thế?” Không đúng nha, nam đã qua mười bảy, nữ đã qua mười sáu, không thể thành thân vào tháng giêng được.

Ý tứ của Đại phu nhân, Minh Hoài còn có ca ca cùng tỷ tỷ, trước mắt giải quyết được hôn sự của ca ca cùng tỷ tỷ rồi hãy nói.

Ôn Uyển đối với hai người kia, cũng chỉ nghe nói đến, những cái khác đều không biết. Ôn Uyển đối với thứ xuất bản năng có một sự bài xích, nên cũng không hỏi tới. Người phía dưới tự nhiên cũng sẽ không nói. Hôm nay Đại phu nhân nhắc tới đề tài này, Ôn Uyển không có hưng thú đón lời.

Thật ra đại phu nhân cũng mơ hồ biết Ôn Uyển không thích thứ xuất. Lập tức dời đi đề tài: “Còn một tháng nữa là đến lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Duệ Ca Nhi cùng Cẩn Ca Nhi. Lễ đầy tháng đã được làm đơn giản, lần chọn đồ vật đoán tương lai này không thể đơn giản nữa. Nhất định phải làm thật là náo nhiệt.”

Ôn Uyển cười gật đầu: “Nhà người ta làm như thế nào, nhà chúng ta làm như thế. Không thể quá khác biệt.” Chỉ mời khách nhân quen biết, còn những thứ khác Ôn Uyển không muốn mời.

Ý kiến của Ôn Uyển đã định, Đại phu nhân cũng không nói thêm gì nữa: “Nếu cần chúng ta hỗ trợ, Quận chúa cứ nói một tiếng.”

Ôn Uyển cười nói: “Vậy thì nhất định sẽ không khiêm nhường với đại tẩu.”

Hạ Dao vẻ mặt tươi cười nói: “Quận chúa, Đông Thanh nói, ngày mai nàng mang theo nam nhân nhà nàng lại đây ra mắt Quận chúa. Đúng là hiếm có, rốt cuộc cũng chịu mang tới cho chúng ta nhìn một chút.”

Hạ Ảnh cũng nói thêm vào: “Ngược lại ta muốn nhìn. Rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể khiến cho Đông Thanh nhà chúng ta lại khăng khăng một mực. Không tiếc thân mình như thiêu thân lao vào lửa vậy.”

Mặt Ôn Uyển liền đen, khiển trách, không biết nói thì đừng có nói, không đứng đắn. Thiêu thân lao đầu vào lửa, cái này không phải là đi tự sát a. Là chuyện vui, dùng một chút thành ngữ mà cũng dùng loạn cả lên.

Ngày thứ hai, Đông Thanh dẫn trượng phu đến phủ Quận Chúa. Đi đến cửa đại môn, hắn chết sống không đi. Liền ngơ ngác nhìn năm chữ to “Phủ Tôn Quý Quận Chúa”.

Bảng hiệu này vốn dĩ phải được Ôn Uyển thay đổi từ lâu, nhưng Ôn Uyển không muốn. Còn nói năm chữ này là ông ngoại hoàng đế tự tay viết, không được bỏ xuống ( Trên thực tế. Ôn Uyển không muốn thay bảy chữ mới, không chỉ khó đọc, mà còn có chút, ừ cảm giác giống như chết được truy phong danh hiệu vậy).

Đông Thanh kéo cũng không kéo được: “Tổ tông của ta, bây giờ cũng đã đến cửa rồi, chắc chắn Quận Chúa đang ở trong phủ chờ chúng ta đấy. Bây giờ ngươi lại nói không đi, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?”

Tần lão ngũ ồm ồm nói: “Liền nói. Liền nói là ta không thoải mái.”

Nào biết đâu vừa nói xong đã thấy một người nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh đi tới. Khom mình chắp tay vào nói: “Chắc chắn vị này chính là Tần lão đệ rồi. Quận chúa đang chờ các ngươi.”

Tần lão ngũ cũng không biết mình làm sao lại bước vào được phủ Quận chúa. Giống như bước trên mây, bước chân như không có thật. Một đường nhìn sang. Sơn thủy vờn quanh, hoa nở chim hót, lầu các tinh xảo. Tần lão ngũ cứ ngỡ mình bước đến tiên cảnh.

Tần lão ngũ vẫn đợi đến cánh tay có chút đau, mới phục hồi lại tinh thần. Đông Thanh nhỏ giọng nói: “Quận chúa bảo chúng ta đi vào đó”

Nếu mang một bộ dạng ngu ngốc này đi vào cũng quá không ra thể thống gì rồi. Tần lão ngũ ổn định tinh thần, từng bước từng bước đi đều đặc biệt có lực. Đông Thanh thấy không sai quy củ, cũng không hề lên tiếng.

Hôm nay Đông Thanh mặc một thân quần áo sắc xanh nhạt cùng với váy dài, gần tóc mai cài một cây trâm Trân Châu. Thoạt nhìn nhẹ nhàng mà khoan khoái.

Có điều hôm nay mọi người chú ý không phải là Đông Thanh. Lực chú ý đều tập trung ở nam tử bên cạnh người Đông Thanh. Nam tử có bộ dáng cao lớn thô kệch, mày rậm mạnh mẽ, một đôi mắt như chuông đồng hung thần ác sát. Mặc một thân trường bào sắc xanh đen. Trường bào kia mặc trên người hắn, thấy thế nào cũng không hòa hợp nổi!

Ôn Uyển nghĩ tới, người này nếu mặc trang phục, ở bên hông có thêm hai thanh đại đao. Tuyệt đối giống như đạo tặc chuyên giết người cướp của. Lại tưởng tượng xa thêm một chút. Người này nếu như mặc như vậy đứng giữa đường. Uy phong lẫm liệt nói: “Muốn qua đường này, để lại tiền lộ phí.”

Ôn Uyển bật cười.

Đông Thanh đã lôi kéo Tần lão ngũ quỳ trên mặt đất hành lễ. Nghe được tiếng Ôn Uyển bật cười. Tần lão ngũ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên ( mới vừa rồi cúi đầu, không dám nhìn ). Vừa ngẩng đầu, đôi mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm, nhìn thật dọa người.

Ôn Uyển hôm nay mặc một thân cung trang màu hồng phấn, bên ngoài khoác một tầng sa mỏng, trên vạt áo được thêu đóa tường vân đơn giản. Búi tóc Phi Vân, trên tóc mai cài trâm ngọc bích Linh Lung, phía dưới được tô điểm bởi chuỗi hạt dây kết bằng chỉ bạc Lưu Tô. Thần thái nhàn nhã thong dong, đôi mắt đẹp duyên dáng cười yếu ớt, dáng vẻ đẹp đẽ mị lực vô hạn. Làm cho người ta ngắm không rời được mắt.

Trong lòng Tần lão ngũ như có một vạn con ngựa lao nhanh, đang ngồi phía trên có phải là tiên nữ được họa ở trong tranh không ? Tiên nữ, hắn hôm nay được nhìn thấy tiên nữ đi ra từ trong tranh.

Đông Thanh rất oán niệm nhìn về phía Ôn Uyển, Quận chúa hôm nay mặc trang phục xinh đẹp như vậy làm cái gì kia chứ ? So sánh với Quận chúa, bọn ta đều thành cỏ dại ven đường. Đều đem hồn phách nam nhân nhà nàng kéo đi mất rồi. Nhìn lại Tần lão ngũ vẫn còn đang ngơ ngác nhìn Quận chúa. Đông Thanh liền tàn nhẫn véo hắn một cái thật mạnh.

Trên người Tần lão ngũ truyền đến một trận đau tê tâm liệt phế , rốt cuộc cũng hoàn hồn lại. Quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy Đông Thanh đang trợn trừng mắt nhìn. Lập tức ý thức được mình đã gây họa: “Quận chúa, cầu xin Quận chúa tha tội.”

Ôn Uyển cười ha hả không ngừng: “Tha tội? Tha tội gì?” Có thể làm cho một người đàn ông nhìn mình một cái liền thất thần như vậy. Chứng minh mình mị lực vô cùng. Đắc ý còn không kịp, nơi nào lại đắc tội được.

Hạ Dao cũng hé miệng cười một tiếng. Trong mắt Tần lão ngũ có kinh diễm, không hề khả nghi, lại còn có kính sợ. Nhưng tuyệt nhiên không có sắc niệm. Đông Thanh tìm được nam nhân này, cũng không tệ lắm.

Ôn Uyển tùy ý hỏi mấy câu, Tần lão ngũ cúi đầu đáp trả.

Ôn Uyển cười nói: “Tần lão ngũ, nếu ngươi đã đi theo Đông Thanh tới đây, tất nhiên đã biết thân phận của Đông Thanh, ngươi nghĩ như thế nào? Là tính toán muốn tiếp tục làm bảo tiêu vận chuyển hàng, hay là đi theo Đông Thanh, hoặc là ngươi còn có những tính toán khác hay không?”

Đông Thanh cũng thu liễm lại oán niệm trên mặt, nhìn Tần lão ngũ.

Tần lão ngũ trầm mặc một lúc. Chuyện này, lúc trước Đông Thanh đã nói với hắn, Quận chúa có thể sẽ hỏi tính toán của họ trong tương lai. Để cho hắn suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời. Tần lão ngũ cũng suy tư thật lâu. Làm bảo tiêu vận chuyển kiếm được đồng tiền cũng rất vất vả, hơn nữa còn là ở trên mũi đao kiếm sống. Mặc dù hiện nay thiên hạ thái bình, nhưng vẫn có đạo tặc cướp tiêu, hoặc là bị cuốn vào một ít chuyện bên trong không thể giải thích được. Ví như lúc hắn đi áp tiêu về phía Tây Bắc, nếu không phải có Đông Thanh, có thể hắn đã chết ở Tây Bắc rồi.

Tần lão ngũ quỳ trên mặt đất: “Ta muốn đi theo Quận chúa làm việc, không biết Quận chúa thu nhận người thô kệch như ta không ?” Ngày đó biết Đông Thanh làm việc cho Ôn Uyển, kinh ngạc cùng kinh hỉ đều có. Quận chúa Ôn Uyển, là nữ Bồ Tát mà chính bản thân hắn ngưỡng mộ đã lâu. Chính là người chỉ nghe nói ở trong truyền thuyết. Vậy mà vợ hắn lại là người làm cho người trong truyền thuyết.

Ôn Uyển cười nói: “Xem cá tính này của ngươi, thì không thích hợp làm chuyện trong kinh thành. Ngươi có đồng ý theo Đông Thanh đến hải khẩu không?” Chuyện trên đảo cần phải có một người có phân lượng đi chủ trì một phen. Ôn Uyển nghĩ tới nghĩ lui, Đông Thanh đối với mình trung thành tận tâm, thủ hạ có tư chất cũng nhiều. Những năm này vẫn một mực ở bên ngoài đi lại. Là người thích hợp nhất để chọn.

Ánh mắt Tần lão ngũ lòe lòe tỏa sáng: “Chỉ cần Quận chúa không chê, ta nguyện ý đi.”

Đông Thanh thở phào nhẹ nhõm, nàng đã sớm biết Ôn Uyển có ý định này. Nhưng nàng vẫn không biết mở miệng như thế nào để cho Tần lão ngũ đi hải khẩu cùng nàng. Dù sao huynh đệ Tần lão ngũ đều ở đây. Nếu như nàng mở miệng muốn hắn buông tha cho huynh đệ ở nơi này, sợ rằng tương lai Tần lão ngũ sẽ hối hận. Không nghĩ tới, Quận chúa chỉ vừa mới hỏi, người này liền đáp ứng.

Đông Thanh ngồi nhìn Ôn Uyển, oán niệm sâu hơn. Quận chúa cũng quá không hiền hậu, thật sự, một ngàn một vạn lần không hiền hậu.

Nhận được câu trả lời khẳng định, Ôn Uyển liền để cho Tần lão ngũ lui ra ngoài. Sau khi người đi, Ôn Uyển cười nói: “Đông Thanh, ánh mắt không tệ.” Ngoài tướng mạo, ra thì người nam tử này có lòng chính trực. Nam tử có lòng chính trực, đáng tin. Nếu như có nhiều hơn mấy nam tử như vậy, Ôn Uyển cảm thấy, nàng không cần phải nhức đầu nữa rồi.

Vẻ mặt Đông Thanh liền như đưa đám: “Quận chúa, Quận chúa của ta a. Hôm nay người làm gì lại giả trang giống như thiên tiên như vậy. Ô ô, Quận chúa, người quá không hiền hậu rồi.”

Ôn Uyển nhíu mày: “Ta bây giờ ngày ngày đều mặc như vậy. Nếu biết oán niệm của người nặng như vậy. Ta nên chuẩn bị thật tốt hơn một chút.” Trừ bỏ việc mặc cung trang, những thứ khác hết thảy đều rất bình thường (gặp người ngoài, hơn nữa còn là nam tử, mặc thường phục không tốt cho lắm).

Đông Thanh thật muốn khóc.

Ôn Uyển vẫy vẫy tay: “Đừng ở đó khóc lóc. Lần này ngươi đi hải khẩu, ngươi cũng biết phải làm cái gì rồi chứ?”

Đông Thanh thu liễm vẻ mặt, trịnh trọng gật đầu: “Đã biết. Thứ nhất, quét sạch gian tế trà trộn vào trên đảo. Thứ hai, đón người của tướng quân lên trên đảo. Thứ ba, ở hải khẩu mở rộng thế lực của chúng ta.” Hai bước đầu tiền đều là những khúc nhạc dạo. Tương lai Ôn Uyển còn muốn ở trên đảo bố trí cơ quan, bày trận pháp (những chuyện này Ôn Uyển cần mời cao nhân đến hỗ trợ, tạm thời vẫn chưa thực hiện được).

Ôn Uyển gật đầu: “Hiện tại ngươi ưu tiên việc tiếp nhận người. Chờ hết năm, ngươi liền xuất phát lên đường đi hải khẩu.” Nói xong, liền phiền muộn: “Lần này tách ra, có thể vài năm nữa mới có thể gặp lại.”

Đông Thanh cười hì hì: “Quận chúa yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ nhớ người.”

Ôn Uyển buồn cười nhìn Đông Thanh một cái: “Phải sớm có thêm một tiểu tử mập mạp mới là chuyện chính đáng a.” Đông Thanh vừa nghe lời này vẻ mặt liền suy sụp.

Lúc Đông Thanh đi, mang theo bốn năm hộp lễ. Tất cả đều là những điểm tâm tinh xảo Hạ Nhàn làm: “Mấy kẻ nhà quê ngu ngốc kia. Trong phủ Quận chúa nổi danh nhất không phải khắp nơi có vàng. Mà là những…thứ mỹ vị nhân gian này.” Tần lão ngũ là người không thích ăn điểm tâm, cũng ăn không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.