Trong Cơn Say Đốt Đèn Nhìn Ngươi

Chương 25: Nguyên tiêu (bốn)




Edit by An Nhiên

Bởi vì trận tập kích bất ngờ này vừa đúng lúc cuối năm, đêm giao thừa các tướng sĩ Thiên Uy doanh vẫn đang mai phục trong tuyết, không ăn được một bữa cơm nóng.

Làm cho người ta vui mừng chính là chiến lợi phẩm lấy được, tộc phía bắc Tây Duẫn nuôi nhốt dê bò, bởi vì ngựa của bọn họ biết nhận chủ nên Vệ Lạc cho tướng sĩ thủ hạ đem tất cả dê bò đều dùng dây thừng buộc sừng, dắt trở về Thiên Uy doanh.

Tây Duẫn có gần ba thành dê bò bị tổn thất trong trận tập kích bất ngờ tối tăm rối loạn này.

Chung Ly Mục làm người chính trực, thế nhưng chiến thuật xảo trá, bất luận chiến thuật gì chỉ cân nhắc lợi ích lớn nhất và thương vong nhỏ nhất cho phe mình, nhân đạo hiền lành, chưa bao giờ là trở ngại chiến thuật đối với Chung Ly Mục.

Lần này chính là một lời cảnh cáo đối với Tây Duẫn Vương.

Tháng hai gió lạnh, trước doanh trướng chủ tướng đã treo một chuỗi đèn lồng đỏ, đêm nay là nguyên tiêu.

Nếu là ở Trung Nguyên, đêm tết nguyên tiêu đèn đuốc sáng trưng, hoa đăng sáng chói pháo hoa rực rỡ, ở Thiên Uy doanh chỉ có hàn phong lạnh thấu xương, còn có chiến kỳ Kỳ Lân cuốn theo hàn phong bay phấp phới.

Nhà bếp hôm nay giết hai trăm con dê khao thưởng tướng sĩ, đêm nguyên tiêu rốt cuộc có chút không khí nóng hổi.

Đảo mắt đã qua hơn nửa năm, Chung Ly Mục dựa bên cửa sổ, nhấp một ngụm rượu trắng xua lạnh, trước bàn bày một đĩa thịt dê muối ngon.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đối với Chung Ly Mục mà nói không tính là gì, nhưng đối với tiểu hài tử nào đó mà nói, được nhân khí ấm áp hun đúc hơn nửa năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ.

“Lạnh quá lạnh quá lạnh quá ~” Kiều Hồng Ảnh từ bên ngoài doanh trướng chạy vào, người đầy tuyết rơi, bao phủ một trận hàn khí nhanh chóng tiến vào trong ngực Chung Ly Mục, quen thuộc nâng mặt Chung Ly Mục lên, đem đôi môi lạnh lẽo ấn lên khóe môi hôn nhẹ.

Chung Ly Mục hơi nhấc áo lên đem đôi móng vuốt nhỏ lạnh buốt ủ vào trong bụng, cởi bỏ ngoại bào đem cả người Kiều Hồng Ảnh nhét vào trong ngực.

“Vẫn không mặc nhiều lên.” Chung Ly Mục ôm Kiều Hồng Ảnh thấp giọng quở trách.

“Được được, ta biết rồi.” Kiều Hồng Ảnh dựa vào trong ngực Chung Ly Mục hì hì cười, hai tay để trên lồng ngực nóng hổi của Chung Ly Mục sờ loạn, đầu ngón tay men theo khe cơ bắp vuốt ve, lại gần bên tai Chung Ly Mục nói, “Mặc nhiều tay sẽ ấm lên, đại ca sẽ không ủ nữa.”

Khóe miệng Chung Ly Mục hơi câu lên, “Sẽ ủ.”

Vài tiếng ho khan lúng túng phá vỡ bầu không khí dính nị, Vệ Lạc bưng một nồi bánh trôi nóng hổi nhanh chóng tiến vào, đi qua Chung Ly Mục đặt xuống bàn, bỏng đến vội vàng sờ sờ vành tai. Tay trái đã hồi phục không tệ, chỉ là không thuận tiện bằng lúc trước.

“Ai u!!! Ca a, làm lỡ việc tốt của ngươi rồi, ăn trước ăn trước, ăn no rồi lại tiếp tục.” Vệ Lạc đầy mặt cười ti tiện trêu ghẹo Chung Ly Mục, nói đến nỗi Kiều Hồng Ảnh có chút xấu hổ, từ trong ngực Chung Ly Mục bò ra, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

Sau đó Tiêu Diêu đi đến, đưa chân đá đá tảng đá dựa ở màn trướng, đem tảng đá đè lên màn trướng nặng, bọc một thân áo lông cáo đen, phủi bông tuyết trên người tiến vào.

“Các ngươi ở trong trướng thật ấm.” Tiêu Diêu xoa xoa tay, chóp mũi đông lạnh đến độ đỏ lên, ném một chiếc đũa lên bàn, ngồi xếp bằng đối diện án thư.

Vệ Lạc cầm một chiếc muôi lớn múc bánh trôi nóng hổi, một bên mời, “Diêu nhi làm đấy, nhìn xem Nhị gia rất lợi hại, cái gì cũng biết, lên được cung đường xuống được phòng bếp, nặn được bánh trôi lên được giường lớn...”

Lông mày Tiêu Diêu nhéo một cái, “Ngươi ngậm miệng.”

Nói thật ra thì Diêu nhi không xuống được phòng bếp, nặn bánh trôi là năm năm trước cố ý học với nha hoàn trong nhà, vì người nào đó. Tiêu Diêu không nhắc tới, Diêu nhi kiêu ngạo không chịu được người ta nói cái này nhất.

Kiều Hồng Ảnh cầm một đôi đũa, đâm đâm bánh trôi mềm hình tròn trong nồi, hiếu kỳ hỏi, “Đây là cái gì? Phải bao thành viên tròn ăn sao?”

Tiêu Diêu liếc mắt, “Bánh trôi, đồ của Trung Nguyên, ngươi chưa thấy bao giờ sao?”

“A... Ta muốn ăn...” Kiều Hồng Ảnh muốn gắp một viên, đũa rất khó dùng, vốn là dùng không quen, viên tròn nhỏ này vừa mềm vừa trơn, không gắp được.

Chung Ly Mục thấy Kiều Hồng Ảnh cố gắng gắp bánh trôi cảm thấy đáng yêu, đưa tay ôm Kiều Hồng Ảnh lên chân mình, gắp một viên thổi nguội đút tới bên miệng Kiều Hồng Ảnh.

Bánh trôi nhân tương hoa quế, hương thanh thanh, dư vị thật lâu, Kiều Hồng Ảnh ăn đến đặc biệt vui sướng, miệng nhỏ bẹp bẹp.

Tiêu Diêu mắt lạnh nhìn Chung Ly Mục ôm dỗ hài tử tựa như dỗ ăn cơm, trong mũi hừ một tiếng, “Chung Ly Mục, ngươi có thể bình thường một chút hay không.”

“Rất bình thường a, hắn lúc nào cũng vậy, khó chịu.” Vệ Lạc gắp một viên lên bỏ vào miệng, đùi bị hung hăng bấm một cái.

Tiêu Diêu trừng Vệ Lạc.

Vệ Lạc nuốt bánh trôi xuống, không hiểu mà nhìn Tiêu Diêu, “Không phải ngươi biết dùng đũa sao?”

Tiêu Diêu hừ một tiếng, “Đúng vậy a.”

Vệ Lạc lại gắp một viên, “Ngươi muốn ta ôm ngươi? Ngươi đã bao nhiêu rồi trong bụng không tính sao?”

Tiêu Diêu giận đến ngứa răng.

Gia hỏa này chính là tên đần, vẫn là cái kia kia lớn nhất, trên đời sao lại có loại ngu xuẩn thế này chứ, mà lại được Nhị gia đuổi theo, thật tức chết.

“Tiểu Kiều nhi, tới đây.” Tiêu Diêu không thèm để ý con gấu Vệ Lạc kia, bắt đầu dằn vặt Kiều Hồng Ảnh.

Kiều Hồng Ảnh đang được cưng chiều vui vẻ, bị Nhị gia gọi liền giật mình, mờ mịt nhìn qua Tiêu Diêu, ợ một cái.

“Đến đọc thơ cho gia nghe.” Ngón tay Tiêu Diêu đặt trên mặt bàn gõ, lại bắt đầu bắt nạt tiểu Kiều chơi, “Mỗi ngày ôm sách ê ê a a, gia nghe thử xem ngươi thuộc được gì rồi.”

Kiều Hồng Ảnh thích nhất đọc thơ từ cho đại ca nghe, mỗi lần đọc tốt, đại ca đều khẽ mỉm cười khích lệ mình, rốt cuộc đã có cơ hội khoe khoang, lập tức sửa sang lại quần áo, ngồi thẳng trong ngực Chung Ly Mục, nghiêm túc đọc, ” Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ. Cánh xuy lạc, tinh như vũ. “ (Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở. Rụng như mưa, sao rực rỡ.)

Tiêu Diêu nâng má, thần tình ôn hòa hơn rất nhiều.

Bài từ này hắn cũng rất thích.

Chúng lý tầm tha thiên bách độ,

Mạch nhiên hồi thủ,

Na nhân khước tại,

Đăng hoả lan san xứ.

(Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,

Bỗng quay đầu lại,

Người ngay trước mắt,

Dưới lửa tàn đứng đó.)


Chung Ly Mục xoa đầu Kiều Hồng Ảnh, ánh mắt sâu thâm cách song cửa doanh trướng nhìn ra ngoài, chiến kỳ Kỳ Lân kim lam đón gió phấp phới.

Đoàn viên giống như vậy còn có thể có mấy lần? Trong quân doanh chẳng hỏi ngày về.

Vệ Lạc cầm chén rượu lên, cười lộ ra hai chiếc răng hổ, nói, “Một năm ba trăm sáu mươi ngày.”

Chung Ly Mục nâng chén rượu thản nhiên nói, “Nguyện dài tựa hôm nay.”

Bốn người cụng rượu, lúc nâng ly cạn chén đều là ngọt bùi đắng cay.

Đến giờ Hợi, mấy người đều hơi có men say, Vệ Lạc đi theo Tiêu Diêu ra sau doanh trướng Chung Ly Mục, Tiêu Diêu lạnh đến run cả người, vừa muốn quấn quấn quần áo, sau lưng chợt có hai cánh tay ôm vòng lấy.

“Bảo bối, vừa rồi ta nói giỡn thôi, trêu chọc ngươi.” Vệ Lạc dùng tay ủ ấm tay Tiêu Diêu, đem người quay lại ôm chặt, trán đối trán, lúc nói chuyện phun ra khói trắng, “Diêu nhi, bình thường ta hay tùy tiện, có nhiều điểm ủy khuất ngươi, ngươi đừng chấp nhặt với ta, đừng nóng giận, muốn cái gì cứ nói với ta, thỉnh thoảng làm nũng, rất đáng yêu.”

“Thời điểm ngươi không có ở đây mỗi ngày ta đều nhớ ngươi, nhớ tới Tiểu Diêu Nhi của ta ở kinh thành có chịu ủy khuất gì không, nhớ ngươi liền viết thư cho ngươi, nhưng không gửi đi, ngộ nhỡ bị người chặn lại liên lụy ngươi, trên bàn ta đã tích trữ một giỏ lớn, nghĩ lần này về nhà sẽ mang về cho ngươi.”

“Ngươi người cũng đã đến, thư đừng đọc nữa, dù sao tất cả đều chung một ý.”

“Diêu nhi, ta nhớ ngươi, ta cũng muốn thương ngươi che chở ngươi, nhưng ta... không thể quay về.”

“Ta biết Diêu nhi không vui. Bây giờ ngươi đừng không cười với ta, ngươi còn thích ta không Diêu nhi.”

Tiêu Diêu hít mũi một cái, “Không thích lão tử chạy xa như vậy tìm ngươi làm gì, có bệnh a.”

Vệ Lạc dỗ dành vuốt ve tóc Tiêu Diêu, “Ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi, những thứ chỉ cần có thể tìm được ta đều sẽ nghĩ cách.”

“Diêu nhi, ta muốn làm ngươi vui vẻ.”

Tiêu Diêu khóe mắt ửng đỏ, ôm Vệ Lạc hung hăng áp lên miệng gặm, môi lưỡi mút cắn triền miên, thật lâu không nỡ tách ra, tựa như nụ hôn thâm tình này đã khổ sở chờ đợi sáu năm.

“Gia cái gì cũng không thiếu, đừng nói mấy câu vớ vẩn đấy.”

Nhị gia muốn cái gì ư, ta chỉ muốn sau này ngươi hảo hảo bồi ta giống như hôm nay.

Nhưng lão tử không thể nói, bởi vì thứ duy nhất ta muốn con mẹ nó ngươi không làm được.

——————

Quan ải đêm đông, tuyết bay ngợp trời, trong trướng chăn gấm đệm êm, người trong lòng quyến rũ, tựa như quân vương một đêm sênh ca.

Kiều Hồng Ảnh nằm ngửa trên giường, dưới eo lót hai tầng đệm, một bộ xiêm y đỏ nửa che đậy thân thể tái nhợt nhỏ bé, lộ ra hai chân trắng như tuyết khẽ run, trên cổ chân đeo chuông bạc phát ra tiếng vang lả lướt.

“Quá... Quá sâu...” Kiều Hồng Ảnh hơi há miệng thở dốc, mồ hôi rịn làm ướt tóc trán, hạ thân bị đỉnh đến run một cái, giữa hai chân dính ướt trơn trượt kéo ra sợi chỉ bạc, người phía trên phần lưng kéo căng cơ bắp, hai tay tách ra đè lại đôi chân dài nhỏ của người dưới thân, mồ hôi tinh mịn thuận theo vết sẹo trên vai trượt xuống, tiếng thở dốc nặng nề để lộ khoái cảm lâm ly của Chung Ly Mục che giấu dưới sắc mặt lạnh lùng.

“A, a... Đại ca... ngươi... thật lợi hại...” Kiều Hồng Ảnh không tự chủ được nâng thân lên ôm cổ Chung Ly Mục, ngậm lấy bờ môi đối phương chủ động hôn môi quyến rũ, hai đùi quấn chặt trên tấm lưng không có một chút thịt thừa của Chung Ly Mục, hạ thân nghênh hợp lấy lòng.

Chung Ly Mục nâng đầu Kiều Hồng Ảnh liếm cắn thật sâu chiếc lưỡi chủ động đưa lên, tựa như được sự làm nũng này khích lệ, động tác dưới hạ thân càng thêm kịch liệt, trực tiếp muốn đem lỗ nhỏ ướt át mềm nóng của người dưới thân đâm xuyên.

Chung Ly Mục thở dốc, thanh âm trầm thấp ở bên tai Kiều Hồng Ảnh hỏi, “Thích đại ca không?”

“Thích... Thích đại ca nhất...” Kiều Hồng Ảnh trong đầu trống rỗng, vô thức trả lời, nói cái gì cũng đều chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Chung Ly Mục hơi câu khóe môi, tựa như ban thưởng mãnh lực đỉnh lộng, nâng eo Kiều Hồng Ảnh lên, một tay ở trên thịt xương cụt khẽ vuốt một cái.

“Đừng —— a...” Vật nhỏ dưới hạ thân Kiều Hồng Ảnh phun ra một dòng dịch thể trắng đục, toàn bộ người liệt xuống, hai mắt thất thần, chậm rãi thở ra một hơi.

Chung Ly Mục ôm lấy thân thể Kiều Hồng Ảnh mềm thành vũng nước, đem chiếc váy đỏ xinh đẹp che kín cho tiểu hài tử, một tay vỗ về vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy, một tay duỗi xuống miệng huyệt non mềm còn chưa kịp khép lại giữa hai chân đang hơi run mân mê.

“Ngoan, khổ cực rồi.” Chung Ly Mục thanh âm ôn nhu, hôn nhẹ trán Kiều Hồng Ảnh.

Kiều Hồng Ảnh giương lông mi dính nước, ỷ lại tiến vào trong ngực Chung Ly Mục, nắm tay Chung Ly Mục, thỏa mãn để trước ngực mình.

Chung Ly Mục cảm thụ được nhịp tim của Kiều Hồng Ảnh, trong ngực dần dần lạnh xuống, lông mày đang dãn ra lại hơi nhíu lại, ôm chặt người trong ngực, thấp giọng nói, “Ngày mai lên đường tập hợp với cửa tiếp tế phía bắc để vận chuyển lương thảo quân nhu, ngươi ở lại trong doanh chờ ta về.”

Kiều Hồng Ảnh mở mắt ra, yên lặng chăm chú nhìn mắt Chung Ly Mục trong chốc lát, gật gật đầu, “Phải bao lâu?”

Chung Ly Mục trầm mặc hồi lâu, “Hai tháng.”

Hai tháng dùng để vận lương thật sự là chuyện bé xé ra to, xuất binh lần này ý vị như thế nào, hai người đều ngầm hiểu.

Kiều Hồng Ảnh ngoan ngoãn lên tiếng, “Vâng.”

Nửa đêm, ngoài trướng có tiếng chi chi sột soạt.

Kiều Hồng Ảnh chậm rãi mở mắt, ánh mắt khóa trên chiến kỳ Kỳ Lân ngoài doanh trướng, đưa tay nhấc váy đỏ đính chuông trên mặt đất, kỳ lạ chính là, xiêm y đính đầy chuông bạc vậy mà một tiếng vang cũng không có, chuông bạc trên cổ chân cũng không chút nhúc nhích.

Thì ra, chuông bạc này chỉ có thời điểm Kiều Hồng Ảnh mất khống chế mới có thể vang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.