Trộm Trăng

Chương 10: Tự mình đa tình




Nhan Noãn cũng không biết phải giải thích thế nào, mím chặt môi, lòng thầm sốt ruột.

"Phòng chứa đồ không phải không thể đụng vào sao." Úc Thiên Phi càng nói càng hăng, giọng điệu hệt chuẩn của vai ác trong tivi: "Nếu nhà cậu chỉ có một chiếc giường, vậy cậu đâu thể ngủ chung giường với anh chàng kia mỗi ngày được."

Dù biết là anh chỉ muốn châm chọc, có điều mấy câu này lại thật sự trùng hợp, Nhan Noãn chột dạ, trong chốc lát không dám giải thích gì.

Nhưng không ngờ Úc Thiên Phi đã lấy cho cậu một cái cớ vô cùng hoàn hảo: "Chẳng lẽ ở chung với người đó tệ quá nên cậu mới một gậy đánh chết tôi luôn à?"

Nhan Noãn chớp chớp mắt.

Trong suốt quá trình cậu không nói tiếng nào, Úc Thiên Phi xác nhận phỏng đoán của mình, tự ý thảo luận sâu vào vấn đề: "Rốt cuộc là sao anh ta lại đắc tội với cậu thế?"

Nhan Noãn há miệng thở ra, quay đầu đi lén nuốt nước miếng.

Trái tim treo lơ lửng cuối cũng đã hạ xuống.

Vừa nãy suýt chút nữa cậu đã giải thích, nói với Úc Thiên Phi là cậu không ở chung với người đàn ông vừa rồi, đối phương chỉ thỉnh thoảng đến giống như cậu ta. Lúc trước làm việc tại bệnh viện phải thường xuyên tăng ca, giờ tan làm không ổn định, sau mấy lần khiến người ta phải chờ, cậu mới phải bất đắc dĩ đưa chìa khóa cho đối phương.

Nhưng bây giờ, theo như lời Úc Thiên Phi nói, vờ như mình và người kia chỉ là bạn thuê chung nhà không hợp nhau cũng không tệ.

Cậu hồi hộp hắng giọng một cái, nói: "Không có gì, trái ngược nhau trong thói quen sống thôi, không ở chung được."

"Vậy tôi lại càng không hiểu." Úc Thiên Phi nói: "Tôi không có gì trái ngược với cậu hết mà!"

Dù là đang chột dạ, nhưng khi nghe câu này Nhan Noãn cũng không kìm được mà liếc anh một cái.

Tên ma men này, sao lại không biết xấu hổ vậy.

"Người kia đúng là có bệnh mà." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Không thuê chung nữa thì thôi, sao cứ suốt ngày bám theo cậu mãi không tha, không chán à, đúng là da mặt dày."

Nhan Noãn há miệng, hít sâu một hơi, dùng hết ý chí của mình mới nuốt câu khinh bỉ đã ra tới miệng xuống.

Nếu Úc Thiên Phi đã tự bịp mình rồi thì cũng đừng có nhắc đến chuyện này chứ.

Úc Thiên Phi có một thói xấu, đó là khuỷu tay luôn quặp vào trong, giúp người thân không giúp lý lẽ.

Từ nhỏ tính tình của Nhan Noãn không khiến người ta yêu thích, thỉnh thoảng có mâu thuẫn náo loạn với đứa trẻ khác, Úc Thiên Phi luôn huơ cờ hiệu "Tớ tới chủ trì công đạo" đến giúp đỡ một bên, nghiêm túc nói ra một đống câu nhảm nhí, nếu ai đắc tội với Nhan Noãn thì cậu chàng sẽ đánh người đó, xong xuôi còn tự nói mình không thiên vị.

Trò khôi hài vừa rồi, cho dù hoàn toàn không biết đầu đuôi thế nào, anh cũng sẽ cho rằng chắc chắn là đối phương có vấn đề.

Nhưng hiện tại anh vẫn không vui.

"Anh ta ở chung không hợp với cậu đó là vấn đề của anh ta." Úc Thiên Phi nói: "Cậu coi tôi như anh ta không phải là quá đáng ư? Trong mắt cậu tôi giống anh ta à?"

Đương nhiên là không giống rồi, cực kì không giống.

"Chuyện này tối rồi nói." Úc Thiên Phi cúi gằm mặt bước nhanh tới phía trước: "Tôi bị trễ rồi."

"Chỗ các cậu làm sớm như vậy à?" Úc Thiên Phi ngạc nhiên.

"Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, phải làm một số nghi lễ, thầy Hạ dặn tôi phải đến sớm một chút."

Úc Thiên Phi cũng bước nhanh hơn: "Vậy sao cậu không nói trước khi đi chứ!"

Vì lãng phí thời gian làm bữa sáng ở nhà.

Đó cũng không phải là chuyện quan trọng, Nhan Noãn sợ nhắc tới, Úc Thiên Phi sẽ phát hiện cậu muốn cùng anh ngồi ăn bữa sáng.

"Đi mau đi mau." Úc Thiên Phi chạy tới trước mặt cậu: "Đừng lề mề nữa!"

...

Cũng may lúc đến phòng khám, nghi thức cắt băng đơn giản vẫn còn trong giai đoạn chuẩn bị.

Từ bảng hiệu bên ngoài đến trang trí bên trong, phòng khám nha khoa này đều theo phong cách đơn giản hiện đại mà sang trọng, nhưng khai trương thì vẫn tổ chức theo lối cũ.

Lẵng hoa, hoành phi, còn có cả pháo đốt.

Trong thành phố cấm đốt pháo hoa pháo nổ, nên thợ do chị Bội mời có chiêu rất hay, bơm nhiều bóng bay rồi buộc chúng vào dây thành chuỗi dài, treo lên một chiếc vòng sắt có ngạnh. Đến lúc cần, kéo sợi dây buộc bóng bay qua vòng sắt, bóng bay sẽ liên tục nổ đôm đốp, âm thanh không khác pháo là bao.

Nhân dịp sáng sớm chưa có khách, bác sĩ Úc đến xem náo nhiệt cứ tấm tắc khen mãi chuyện này.

"Lúc tôi kết hôn cũng muốn làm thế này." Anh nói với Nhan Noãn: "Cái này có ý nghĩa hơn pháo điện tử nhiều."

Nhan Noãn trầm mặt: "Chờ có người yêu rồi hãy nghĩ đến chuyện này cũng chưa muộn."

Úc Thiên Phi nhìn cậu một cách ghét bỏ: "Cậu hết chuyện để nói à."

Nhan Noãn đi thẳng ra ngoài.

Cậu không thích nơi quá ồn ào, không khỏi cảm thấy phiền.

...

Phòng khám quy mô nhỏ kiểu này chỉ có mấy nhân viên, sau khi cắt băng khánh thành với ông chủ Hạ xong, Nhan Noãn lập tức tìm cơ hội về phòng làm việc của mình.

Vốn tưởng ngày đầu tiên không nhiều khách lắm, sẽ rất nhàn nhã, ai ngờ vừa ăn cơm trưa xong đã bận tối mặt.

Bác sĩ Hạ hành nghề y nhiều năm, là người có tay nghề giỏi lại dễ gần, rất có danh tiến, rất nhiều người bệnh đến bệnh viện chỉ đích danh ông ấy khám. Bây giờ ông ấy tự lập nghiệp, đương nhiên cũng kéo theo nhóm khách trung thành này và bạn bè thân thích của họ đến. Phòng khám tư nhân không dùng bảo hiểm y tế, nhưng nha khoa vốn dĩ có nhiều khoản phải tự trả phí, bây giờ có thể giảm phí đăng kí khám phòng khám chuyên gia, đồng thời có sự phục vụ cực tốt còn không cần xếp hàng, khách hàng có nhu cầu đương nhiên sẵn lòng ủng hộ.

Lúc Nhan Noãn đang bận rộn với vị khách vệ sinh răng thứ ba trong hôm nay, Dương Nhược Liễu đẩy cửa đi vào.

"Trà chiều tới rồi đây." Cô nàng vui vẻ nói với Nhan Noãn: "Còn có trà sữa và bánh kem mini nữa, xong việc anh nhớ đến phòng nghỉ nha!"

Nhan Noãn không ngẩng đầu lên, nói một cách tùy ý: "Chị Bội mua à?"

"Hì hì." Dương Nhược Liễu cười tủm tỉm đến trước mặt anh: "Không phải, anh đoán thử xem là ai tặng?"

Trong lòng Nhan Noãn vô thức nhảy ra một cái tên.

Khẩu trang đeo khi khám bệnh có thể che đi phần lớn biểu cảm của một người. Trông cậu vẫn bình tĩnh, giọng cũng đều đều: "Sao anh biết được."

"Là bạn học cũ của anh, bác sĩ Úc á." Dương Nhược Liễu hưng phấn giải đáp án: "Em chừa phần cho anh, chút nữa hết khách nhớ đi ăn nha!"

Nhan Noãn tắt máy máy tăm nước, gật đầu, bắt đầu giải thích với khách những điều cần lưu ý.

...

Lúc cậu vào phòng nghỉ, Úc Thiên Phi đã về.

Trên bàn còn hai ly trà sữa chưa khui và hai hộp bánh kem. Phần còn lại chắc là của bác sĩ Hạ vẫn còn đang bận trong phòng khám.

Úc Thiên Phi chưa từng gặp bác sĩ Hạ vậy mà cũng chuẩn bị luôn phần của ông ấy.

Không khó để đoán anh biết tổng số phần cần mua từ đâu.

"Anh tới rồi à." Dương Nhược Liễu tủm tỉm gọi anh: "Bác sĩ Úc bị điện thoại gọi về, mới vừa đi thôi."

Chị Bội đang cầm ly trà trái cây ở bên cạnh, cười nói: "Anh chàng này cũng biết để ý lắm, Tiểu Dương à, xem ra chỗ chúng ta phong thủy tốt, có nhân duyên nha!"

Dương Nhược Liễu bị trêu mà ngượng: "Anh ấy tới là để nịnh bác sĩ Nhan của chúng ta, liên quan gì tới em."

"Con bé ngốc này." chị Bội lắc đầu: "Tiểu Nhan và cậu ta đều là nam, lại không thể yêu nhau, nào có chuyện nịnh nọt như vậy, dù quan hệ có tốt mấy cũng không cần phải mời đồng nghiệp ăn này nọ đúng không?"

"Ơ... Em và anh ấy không yêu đương gì cả." Dương Nhược Liễu nói.

"Cái này gọi là theo đuổi nha." chị Bội nhìn Nhan Noãn đang im hơi lặng tiếng: "Tiểu Nhan, em nói thử xem?"

Nhan Noãn cười cười.

"Em đó, ít nói quá." Chị Bội nhìn với ánh mắt đầy quý mến: "Nhưng con trai vậy cũng rất tốt, chững chạc."

Dương Nhược Liễu đang cầm ly trà sữa, mặt ửng đỏ, dường như đang suy tư.

Nhan Noãn cảm thấy mình cần phải nói gì đó, nhưng lại không mở miệng được.

Với người ngoài, tuổi của Úc Thiên Phi và Dương Nhược Liễu khá hợp nhau, trai tài gái sắc, thật sự vô cùng xứng đôi. Nhưng Nhan Noãn biết, Úc Thiên Phi không có ý đó với cô nàng.

Cậu không sợ Úc Thiên Phi che giấu tình cảm của mình, Úc Thiên Phi sẽ không làm vậy.

Dương Nhược Liễu là một cô gái đáng yêu, Nhan Noãn hơi không đành lòng, muốn khuyên cô nên dừng cương trước bờ vực. Cảm giác khi yêu đơn phương Úc Thiên Phi tệ vô cùng, không nên có người nếm thử nữa.

"Cậu ta... Thói quen vệ sinh của cậu ta không quá tốt." Nhan Noãn miết cái ly căng thẳng nói: "Hơn nữa ăn cơm xong còn không chịu rửa chén."

Dương Nhược Liễu nghiêng đầu hơi khó hiểu, ngược lại chị Bội lại cảm khái.

"Em có oán khí rất lớn với việc cậu ta không rửa chén nhỉ." Chị nói: "Lần trước em cũng nói vậy. Các em thường xuyên hay ăn cùng ở nhà hả?"

Tổng cộng hai lần trong gần mười năm, thật sự không thể tính là "thường xuyên".

"Xác suất không rửa chén của cậu ta là một trăm phần trăm." Nhan Noãn cố gắng lừa bằng cách đổi ra số liệu.

Chiêu này vô cùng có hiệu quả.

"Ừm... Nhìn cậu ta đúng là hơi tùy tiện." Chị Bội gật đầu: "Có điều, lão Hạ nhà bọn chị cũng không chịu rửa chén, nói tay của mình rất quý, không thể làm hỏng. Nhưng anh ấy nấu cơm ngon, ngon hơn chị nhiều."

Cuối cùng Dương Nhược Liễu phát hiện ra điều không đúng: "Anh sao thế, cứ mãi nói xấu sau lưng người ta, hơn nữa cứ nói mấy chuyện cũ rích, không có gì mới mẻ."

"..." Nhan Noãn ngậm miệng.

Cậu thầm hỏi, Úc Thiên Phi có khuyết điểm nào khiến người khác phái tránh xa tám trăm thước nhỉ?

Úc Thiên Phi đầu óc đơn giản, không quá chấp nhặt, tự cho là đúng, giỏi khiến người khác cảm thấy tinh thần mệt mỏi.

Anh còn rất trẻ con, các hành vi riêng tư hoàn toàn chẳng giống người trưởng thành, làm người xem vừa đau đầu vừa bất lực.

Mấy chuyện này đều quá vụn vặt, cũng không tiện đưa ra làm ví dụ.

Lỡ như Dương Nhược Liễu cũng có gu thẩm mỹ tệ như mình, cảm thấy đàn ông như vậy có nét quyến rũ riêng, rất đáng yêu, vậy thì không cứu được rồi.

Chị Bội lại có cách giải thích khác về sự trầm mặc này của cậu. Chị huých khuỷu tay chạm nhẹ vào Dương Nhược Liễu, ra hiệu cô đừng nói nữa, sau đó cố tình hỏi: "Thanh niên trai tráng như bác sĩ Úc chắc là không lo không có cô gái nào thích ha, sao đến giờ cậu ấy vẫn còn độc thân vậy nhỉ?"

Đây chắc chắn là cơ hội nói xấu cực tốt.

Nhan Noãn mở miệng, nhưng mất một lúc lâu vẫn không sắp xếp được câu từ.

Vì gặp người không tốt đi, cậu nghĩ, những cô gái đã từng cùng anh gặp gỡ đều không biết quý trọng.

"Em không rõ lắm." Cậu cầm ly trà sữa và hộp bánh kem còn chưa mở ra đứng dậy: "Em về phòng trước đây."

...

Cậu vốn nghĩ Úc Thiên Phi sẽ nhắn tin đến để tranh công, nhưng mãi cho đến giờ tan làm cũng không có tin nhắn nào.

Trước khi rời phòng khám, Nhan Noãn do dự một hồi, không biết có nên chờ Úc Thiên Phi tan làm không.

Cuối cùng là không chờ.

Úc Thiên Phi không nói, cũng không hẹn trước, cần gì phải tự mình đa tình.

Bản thân mình lại không chào đón anh qua đây.

Nhan Noãn nghĩ vậy, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi vô thức đi vào, mua mấy lon bia.

Đây là mua cho mình uống.

Sau đó, cậu về nhà, ăn cơm, ngồi khoanh chân trên sô pha uống bia xem hết một bộ phim điện ảnh, Úc Thiên Phi không hề liên lạc với cậu.

Không phải thật sự vì chuyện thuê chung nhà mà cáu kỉnh đó chứ.

Nhan Noãn thấp thỏm mở Wechat, phát hiện mười phút trước Úc Thiên Phi vừa mới đăng tin trong vòng bạn bè.

- Ba kiếm khách lần nữa tụ họp, hôm nay không say không về!

Kèm theo một tấm ảnh chụp, anh đang nâng ly cùng với hai người đàn ông lạ, mặt mày tươi rói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.