Trở Về - Phù Hoa

Chương 45






"Hươu chết vào tay ai còn chưa biết"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Nghe thấy giọng nói ấy, hai người đồng loạt biến sắc.
Một bóng người bước ra từ sau thân cây, bước chân thong thả, đai áo phấp phơi.

Hắn dừng lại trước hai người một khoảng chừng bảy bước.
Ba người hình thành thế chân vạc, Thương Lâm Tị nhìn người vừa đến, nhếch nhếch khóe môi tái nhợt, nói: "Giờ này đáng lẽ Chấp Đình thượng tiên phải ở trên Lạc Thiên đài thảo luận chuyện Hàm Dương bí cảnh với khách khứa chứ?"
Chấp Đình mỉm cười nói: "Lâm Tị thượng tiên có thể dùng phân thân qua mắt mọi người trên Lạc Thiên đài thì sao ta không thể."
Hai người ngoài mặt thì cười nhưng ai có mắt cũng thấy được không khí căng thẳng giữa bọn họ.

Hai thượng tiên, dù khí thế đã thu lại bớt nhưng vẫn tạo nên áp lực nặng nề.
Thập Nhị Nương lùi lại mấy bước, động tác của nàng phá vỡ thế đối đầu của hai người bọn họ.

Ánh mắt Chấp Đình dời khỏi Thương Lâm Tị, cụp xuống một tí rồi mới nhìn sang Thập Nhị Nương.

Rõ ràng ánh mắt hắn chẳng có gì nhưng khi Thập Nhị Nương chạm phải ánh mắt đó cảm thấy sống lưng mình tê rần, sự cứng rắn khi đối mặt với Thương Lâm Tị vừa nãy lập tức tan biến.
"Sư phụ." Chấp Đình nhẹ nhàng gọi.
Thập Nhị Nương siết chặt Hi Vi kiếm trong tay, không nhìn Chấp Đình mà cười gượng nói: "Chuyện của các ngươi quan trọng hơn, cứ giải quyết trước đi, đừng có để ý tới ta." Sớm biết sẽ đụng mặt Chấp Đình ở đây thì còn lâu nàng mới nói đi là đi dễ dàng như vậy.

Nghe nàng nói thế, lại thấy nàng không nhìn mình, nét mặt Chấp Đình hiện lên nét bất lực "Quả nhiên là thế".

Thương Lâm Tị nhìn hai người họ, biểu cảm kỳ quặc, chế giễu: "Hay cho một đôi sư đồ tình thâm...!Có điều, một người thì giết sư phụ mình, một người thì yêu đồ đệ mình, nhiều năm không gặp, vẻ mặt thế này cũng bình thường quá nhỉ."
Thập Nhị Nương xụ mặt, "Nhiều năm không gặp, ngươi nói nhiều hơn rồi đó."
Thương Lâm Tị thấy nàng tức giận, trong lòng không biết có cảm giác gì, hắn động thủ phát tín hiệu, nhưng ngay sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn về phía Chấp Đình.
Chấp Đình vứt một quả lục lạc đến trước mặt hắn, "Chắc là đồ nhi của ngươi không thể nghe được lời dặn dò của ngươi rồi."
Quả lục lạc lăn đến dưới chân Thương Lâm Tị, Thương Lâm Tị nhìn nó, nói: "Hóa ra ngươi đã sớm phát hiện ta ở đây, người ta sắp xếp cũng bị ngươi xử lý sạch sẽ rồi."
"Nơi này là Doanh Châu, không phải Đại Dư, Lâm Tị thượng tiên thật sự cho rằng những thủ đoạn cỏn con đó có thể giấu được ta rồi trắng trợn dẫn người của Doanh Châu đi ngay dưới mí mắt ta?" Chấp Đình nhìn Thương Lâm Tị.
Thương Lâm Tị hiểu ý của Chấp Đình.

Hắn bày sẵn trận pháp ở đây, muốn nhân cơ hội Chấp Đình và những người trên Doanh Châu tụ tập lên Lạc Thiên đài dẫn Liên Hề Vi đi.

Nhưng bây giờ xem ra hắn ta trúng kế rồi, Chấp Đình đã phát hiện ra mưu tính của hắn từ sớm.
Hắn tương kế tựu kế, cố ý dùng Liên Hề Vi dụ hắn tới đây! Thương Lâm Tị ngộ ra, chuyện Hàm Dương bí cảnh công bố cho toàn tu tiên giới biết, ai ai cũng nóng ruột trông chờ, chỉ riêng người biết thân phận của Chấp Đình là hắn trở thành biến số lớn nhất.

Hắn đề phòng Chấp Đình mà Chấp Đình cũng đề phòng hắn phá hoại.

Nay, để chuyện Hàm Dương bí cảnh diễn ra thuận lợi, Chấp Đình sẽ đối phó với hắn ta trước.
Hiểu ra điểm này, Thương Lâm Tị bật cười, "Chấp Đình à Chấp Đình, ta còn tưởng ngươi sẽ niệm tình cũ nên mềm lòng, ai dè ngươi còn vô tình hơn ta tưởng, để đạt được mục đích, bất chấp lợi dụng tất cả."
"Hề Vi, nàng hiểu chưa? Tên đồ đệ ngoan này đang lợi dụng nàng đầy." Thương Lâm Tị siết tay áo, "Lừa gạt, lợi dụng, đây chẳng phải là những thứ nàng căm ghét nhất sao, sao nào, bây giờ nàng còn muốn giúp hắn à?"
Thập Nhị Nương trợn mắt, "Ngươi đừng có lôi ta vào nữa, ngươi cũng làm vậy cơ mà, ta không giúp bất kỳ ai hết." Nếu có thể nàng thà đi về bán bánh bao.
Trước sự khiêu khích của Thương Lâm Tị, Chấp Đình làm ngơ, chỉ nhàn nhạt nói: "Lâm Tị thượng tiên không cần thử nữa, tất cả các trận pháp ngươi bố trí ở đây vô dụng cả rồi.

Mỗi một nhánh cây ngọn cỏ ở đây đều từ ta mà ra, ta tinh thông trận pháp nên trận pháp của ngươi đương nhiên cũng có thể thay đổi."
Thương Lâm Tị thả lỏng bàn tay, "...!Không thể nào."
"Tại sao không thể? Lâm Tị thượng tiên nghĩ rằng mình có thể khống chế hoàn toàn sơn cốc này từ nhiều năm về trước rồi, ta không thể thay đổi trận pháp của ngươi trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy ư? Hay cho rằng lúc đó ta đang bận, không có thời gian quan tâm tới ngươi nên không biết ngươi ẩn thân ở nơi nào?" Chấp Đình hỏi như hiểu hết mọi suy nghĩ của hắn ta.
Thương Lâm Tị thấy nét mặt của hắn thì buột miệng thốt lên, "Ngươi đã có đề phòng ta từ nhiều năm trước rồi!"
"Ra là thế, ta mưu tính bấy nhiêu năm, không có kẽ hở, thật không ngờ ngươi cao tay hơn, sớm chực chờ sẵn ở đây." Thương Lâm Tị dứt lời, một thứ như dòng nước đen ngòm xuất hiện trong tay hắn.

Hắn thò tay vào trong nước, hai bàn tay như mang găng tay đen, đồng thời trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm đen nhánh.
Đây là vũ khí của hắn, tên là Thiên Biến, kiếm cũng như tên, thứ như dòng nước kia có thể thay đổi theo ý niệm của hắn biến thành các loại vũ khí, những món vũ khí ấy đều tẩm độc, rất khó đối phó.

Hắn luôn lộ diện với dáng vẻ yếu ớt không tranh không đoạt khiến người ta dễ quên mất hắn cũng là một thượng tiên thủ đoạn lợi hại.
Thương Lâm Tị rất ít khi dùng đến Thiên Biến, nhiều người còn chẳng biết vũ khí của hắn là thứ gì, nhưng Thập Nhị Nương biết, thế nên khi nhìn thấy nó nàng cầm kiếm lui ra sau, không muốn vướng vào.

Hết cách rồi, tu vi của nàng bị áp chế, thua hai người bọn họ một cảnh giới, không thể làm chuyện tốn công vô ích này được.
Phất Ly kiếm của Chấp Đình so với Thiên Biến của Thương Lâm Tị thật sự không bằng nhưng Chấp Đình không quan tâm, hắn rút Phất Ly kiếm ra ứng chiến với Thương Lâm Tị.

Hai vị thượng tiên đánh nhau đương nhiên động tĩnh rất lớn rồi, tuy nhiên công kích của bọn họ chỉ nằm trong sơn cốc này, không ảnh hưởng đến bên ngoài.


Thập Nhị Nương vừa nhìn đã biết nơi này có bày trận pháp, lúc nãy còn ẩn giấu nhưng bây giờ đã được khởi động Nàng tính sơ sơ thì phát hiện có mười mấy trận pháp chồng lên nhau, cách bố trận này là của Chấp Đình không sai vào đâu được.
Trận pháp giống như một chiếc lồng nhốt ba người họ vào trong.
Tuy Thương Lâm Tị chủ động đánh với Chấp Đình nhưng hắn không hề liều lĩnh mà dẫn dụ công kích của Chấp Đình đánh lên những nơi yếu ớt của trận pháp.

Chấp Đình nhận ra ý định của hắn ta, không phối hợp theo, do đó hai người cứ giằng co không phân thắng bại.
Cuối cùng, tất cả trận pháp trong sơn cốc hiện nguyên hình dưới linh lực va đập của hai người.

Nhìn từ dưới lên trên, phù văn trên trận pháp như từng lớp mạng nhện, bao bọc chồng chéo, không thể nhìn rõ thế giới bên ngoài.
Thương Lâm Tị thu kiếm trước, hắn biết mình không làm gì được Chấp Đình, lúc nãy chỉ thử một chút thôi.

Hắn ta nhìn những trận pháp dày đặc xung quanh, cười nói, "Chấp Đình, ngươi đề phòng ta thật, nhiều trận pháp như vậy muốn bố trí cũng không dễ đâu nhỉ."
"Đáng tiếc, ngươi nghĩ mình có thể nhốt ta ở đây sao? Hay ngươi thật sự cho rằng ta đến đây mà không có chuẩn bị gì ư?" Thương Lâm Tị nói rồi, sau lưng hắn bỗng xuất hiện một vòng tròn đen, giữa vòng tròn đó là một xoáy nước.
"Hôm nay ta đi trước đây." Thương Lâm Tị cười, bước một bước vào trong xoáy nước.
Nhưng lúc bấy giờ Chấp Đình bất ngờ rạch một đường trên cánh tay mình, máu chảy ra từ trên tay hắn như sương mù bao phủ lấy bốn bề.

Khi sương mù đỏ tiếp xúc với xoáy nước của Thương Lâm Tị, Thập Nhị Nương cảm thấy mặt đất lún xuống, một trận pháp còn lớn mạnh hơn được khởi động, trung tâm của trận pháp là nơi Thương Lâm Tị sắp biến mất.
Máu trên tay Chấp Đình nhanh chóng nhuộm đỏ tay áo và vạt áo hắn.

Hắn nhìn xoáy nước xoay cuồng và Thương Lâm Tị đang mắc kẹt bên trong sắc mặt đầy ngỡ ngàng, "Đáng tiếc, ngươi nghĩ mình có thể chạy ư? Hay ngươi thật sự cho rằng sự chuẩn bị của ta chỉ có những thứ ngươi nhìn thấy?"
Nghe Chấp Đình nói lại những lời vừa nãy của mình, gương mặt Thương Lâm Tị trở nên méo mó nhưng điều khiến hắn thấy hoảng sợ hơn cả là hắn không thể điều khiển Thiên Tuyền của mình nữa.

Thiên Biến và Thiên Tuyền đều là vũ khí của hắn, Thiên Biến dùng để tấn công, Thiên Tuyền để rút lui.

Sự tồn tại của Thiên Tuyền cực kỳ ít người biết, đó là thứ hắn dùng để giữ mạng, chỉ cần còn Thiên Tuyền trong tay thì không ai nhốt được hắn.

Nhưng bây giờ Thiên Tuyền không chịu sự khống chế của hắn nữa, sức kéo kịch kiệt chẳng biết sẽ đưa hắn tới nơi nào.
Chấp Đình nhìn hắn giãy giụa, nói: "Nếu ngươi không dùng Thiên Tuyền thì trận pháp cuối cùng của ta đã không thể khởi động rồi." Bởi vì trận pháp này chỉ khởi động khi chạm vào vũ khí có thể phá mở không gian như Thiên Tuyền, chẳng qua hắn dùng máu của mình làm chỉ dẫn thôi.

Trận pháp này sẽ lợi dụng khả năng phá mở không gian của Thiền Tuyền, đi theo máu của hắn, đưa Thương Lâm Tị đến Tử Vong địa mà hắn đã sắp xếp xong xuôi từ trước.
Tất thảy những người tham gia hủy diệt Bồng Lai cuối cùng sẽ đặt dấu chấm hết cuộc đời ở Tử Vong địa.
Nét mặt Chấp Đình bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng.

Thương Lâm Tị không chịu được sức mạnh lôi kéo đó, biến mất tăm trong xoáy nước.

Nhưng vào khoảnh khắc hắn sắp bị xoáy nước nuốt chửng, giọng nói cay độc kỳ lạ của hắn vang lên bỏ lại một câu, "Ngươi nghĩ mình tính toán không có sai sót gì ư? Không đâu, ta sẽ không để ngươi được như ý."
Bỗng nhiên, Chấp Đình nghe thấy một tiếng động vang lên sau lưng, lập tức quay đầu nhìn.

Dưới chân Thập Nhị Nương chợt xuất hiện một xoáy nước đen bao trùm sương mù đỏ y như vậy, nàng không kịp phòng bị nên đã lọt thỏm vào trong.
Thập Nhị Nương vừa vận linh lực muốn thoát ra vừa chửi thầm trong lòng.


Một đứa hai đứa, gây chuyện còn kéo nàng vào làm gì vậy!
Xoáy nước này vốn dĩ đã khó khống chế, lại thêm sức mạnh từ trận pháp của Chấp Đình, đến cả Thương Lâm Tị cũng không địch nổi thì làm sao Thập Nhị Nương chống lại được.

Nàng tức khắc bị nuốt vào trong.
Chấp Đình thấy nàng rơi vào xoáy nước, nét mặt bình tĩnh cuối cùng cũng thay đổi.

Hắn gọi Hề Vi sau đó lao lên muốn bắt lấy nàng nhưng vẫn chậm một bước, hắn chỉ túm được một góc áo của Thập Nhị Nương.
Xoáy nước mở rộng, nuốt chửng Thập Nhị Nương, đồng thời Chấp Đình cũng bị hút vào trong.
Sau khi xoáy nước biến mất, trong sơn cốc vang lên mười mấy tiếng vỡ vụn, cỏ cây dùng để bố trận hoàn toàn héo úa, sơn cốc còn xanh tốt một giây trước trở nên hoang tàn chỉ trong chớp mắt.
Người canh giữ ngoài cốc nghe tiếng động thì chạy vào, thấy trong cốc chẳng có một ai thì sắc mặt đại biến, "Chủ nhân?!"
Gã tìm một vòng trong cốc, tìm thấy vài dấu vết còn lại của trận pháp, loáng thoáng đoán được vừa xảy ra chuyện gì.

Sự việc trọng đại, gã không làm chủ được, bèn nhanh chóng đến Lạc Thiên đài tìm Tắc Dung.
"Nhị công tử! Không hay rồi, chủ nhân cũng rơi vào Tử Vong địa rồi ạ!"
Tắc Dung nghe vậy cũng biến sắc, nhưng hắn sực nhớ tới biến số sư huynh nói lúc trước và sắp xếp hắn để lại trước khi đi.
"Không được hoảng, đại sư huynh không có ở đây chúng ta cũng phải tiếp tục, quyết không để có sai sót."
Lúc này, trên Lạc Thiên đài, mọi người đang bàn luận sôi nổi chuyện Hàm Dương bí cảnh.

Mới vừa nãy, dưới cái nhìn của mọi người, Lâm Tị thượng tiên và Chấp Đình thượng tiên bỗng nhiên biến mất, tới đây bọn họ mới biết hai vị này chỉ dùng phân thân, nhưng phân thân biến mất thì lại là chuyện gì đây?
Mọi người đang bàn tán thì Tắc Dung bước ra, hắn đứng trước ghế chủ vị, nói: "Chư vị, Chấp Đình thượng tiên của Doanh Châu chúng ta vừa phát hiện Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận có biến, sự tình cấp bách nên huynh ấy đã bế quan tu bổ rồi, nên chuyện này sẽ do ta tiếp tục chủ trì."
Bên dưới lập tức có người hỏi: "Thế Lâm Tị thượng tiên thì sao?"
Mặc Tắc Dung lạnh lùng không cảm xúc, nhìn về phía chỗ ngồi của Đại Dư tiên sơn, nói: "Lâm Tị thượng tiên thế nào thì ta không biết, nhưng Tứ Tương Thất Tinh Hòa Hợp trận mà chúng ta chuẩn bị vừa có người phá hoại, người đó đến nay vẫn chưa tìm ra."
Ý tứ trong lời nói của hắn thật khiến người ta phải suy ngẫm, ánh mắt mọi người nhìn những người còn lại ở Đại Dư tiên sơn đều trở nên kỳ quái.

Đại Dư tiên sơn và Doanh Châu tiên sơn bất hòa, trong thời điểm thế này còn xảy ra chuyện, Lâm Tị thượng tiên còn mất tích.
Có lẽ nào, Lâm Tị thượng tiên không muốn Doanh Châu trở thành thủ lĩnh tứ đại tiên sơn nhờ việc này nên mới ra tay cản trở,sau đó bị Chấp Đình thượng tiên phát hiện? Nhiều người bất giác đoán mò như thế.
Tắc Dung nhìn biểu cảm của từng người trên ghế, thầm cười lạnh.

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra vững vàng đáng tin, nói: "Chư vị không cần lo lắng, chuyện Hàm Dương bí cảnh vẫn sẽ diễn ra đúng như đã định."
- Hết chương 45 -.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.