Trở Về - Phù Hoa

Chương 1




Vùng Tây Nam hoang vu có một tòa Hàng Ngạc thành, nghe nói ban đầu tên là Tội thành, là nơi lưu đày của tội nhân, sau này mấy tên ác tặc cướp bóc bị truy lùng khắp nơi cùng đường mới trốn tới nơi này, một số người muốn trốn kẻ thù cũng chạy tới đây. Dần dần, người đến tòa thành hoang vắng hẻo lánh này ngày càng nhiều, trở thành Hàng Ngạc thành của ngày hôm nay.

Nhìn từ bên ngoài, Hàng Ngạc thành không khác gì mấy so với những thành trì lân cận, cùng lắm chỉ là hơi cũ kỹ một chút, người đi đường trông hung ác hơn mấy nơi ác một xíu thôi.

Cửa tiệm trong Hàng Ngạc thành rất ít, phần lớn chủ cửa hàng đều bày ra vẻ mặt lười nhác, hờ hững với khách hàng, chỉ khi bắt gặp gương mặt lạ lạ nào tới từ ngoại thành mới nghiêm túc đánh giá mấy cái rồi lộ ra nụ cười mang ý vị không rõ ràng.

Phía tây thành có một quán trà rách nát như đã đứng lặng ở đó hơn mấy trăm năm. Chữ “trà” trên tấm bảng hiệu treo trước cửa cũng nhạt màu gần hết, còn mỗi nét “thảo” trên đầu, giống kiểu như đang mắng người. (*)

Chủ nhân quán trà này là một nữ tử, nàng mặc áo vải thô, mái tóc bù xù buộc bừa lên cho xong, trên đầu chỉ có một cây trâm đồng, nhìn là biết keo kiệt, mà không chỉ keo kiệt còn tùy tiện nữa. Nhưng thời tiết nắng nóng thế này, nàng ta lại che miếng vải ngang mặt, che kín mít, trông hơi kỳ quái.

Lúc này trong quán trà không có khách, bà chủ nọ vắt chân ngồi sau quầy lộng gió ngủ gà ngủ gật, kế bên tay đặt một cây dao lớn còn dính máu.

Không lâu sau, một đại hán để râu bờm xờm đi vào cửa, đập vào mắt là một đôi đế giày vải thô có dính mấy cọng lông gà. Đại hán thấy cũng không làm lạ, hét to với người bên quầy: “Thập Nhị Nương, cho miếng gì ăn coi, sắp đói chết rồi.” Hét xong hắn tìm một chỗ ngồi xuống, rút thanh đao bên hông ra lau chùi, vừa lau vừa lải nhải: “Mối làm ăn hôm nay lỗ quá, thanh bảo đao này của lão tử xíu nữa là hỏng mất, còn không kiếm được món gì đáng tiền, chậc.”

Bà chủ sau quầy lười nhác ngáp một cái rồi đứng dậy, cũng chẳng thèm ngó ngàng tới khách hàng, lê dép đi ra đằng sau. Chừng chốc lát, nàng bưng một tô mì nước ra, ném tới trước mặt nam nhân lau đao kia. Nước súp bắn hết ra ngoài, nam nhân đó cũng chẳng nói gì, thò tay lấy một đôi đũa rồi bắt đầu ăn mì.

Bà chủ được gọi là Thập Nhị Nương đưa mì xong lại lắc lư như người không có xương đi ra sau quầy, xem ra là chuẩn bị đánh một giấc tiếp. Ngay lúc ấy, ngoài đường cái vang lên loạt âm thanh ầm ĩ như rất nhiều người cưỡi ngựa chạy qua.

Thập Nhị Nương vừa dựa lên quầy thì tiếng ngựa hí vang ngoài cửa quán trà, sau đó có người vén màn đi vào, mang theo một đống bụi bậm.

Bảy tám người đi vào, toàn bộ đều là nam tử cường tráng khí thế bức người, chân mang giày da thú, hông vắt đại đao chủy thủ, nhìn cách ăn mặc giống sa phỉ(*) trong sa mạc phía tây. Sa phỉ phía tây hiếm khi tới đây, mà đám người này phong trần mệt mỏi, mặt ai nấy đỏ bừng, bốn đàn em phía sau còn khiêng bao tải, xem ra là ra ngoài kiếm ăn mới về, sẵn tiện ngang qua chỗ này chuẩn bị nghỉ chân.

(*) Tương tự như thổ phỉ thôi, đều là dân chuyên cướp bóc, có điều sa phỉ thì cướp ở sa mạc.

Mấy người kiếm bàn ngồi xuống, tên đi đầu tiên đập bàn nói: “Mang cho đại gia bọn ta chút thịt với rượu! Mau lên!”

Lời vừa dứt, hán tử ngồi ăn mì bên kia ngẩng đầu nhìn những gương mặt lạ lẫm, biểu cảm như sắp xem kịch hay.

Thập Nhị Nương bên quầy nhấc mí mắt nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Trong tiệm không có rượu cũng không có thịt, hay là các vị uống trà đi nha.”

“Rượu thịt cũng không có vậy ngươi mở quán làm gì!” Một tên hán tử ngực trần trừng mắt với Thập Nhị Nương. Bấy giờ, gã mới để ý đánh giá Thập Nhị Nương sau quầy, đôi mắt lập tức lộ ra ý tứ khác thường. Dù nữ nhân này che mặt nhưng nhìn thân hình, nhìn đôi mắt kia, chắc chắn là một mỹ nhân.

“Nè, bà chủ ngươi qua đây, qua đây nói cho huynh đệ bọn ta nghe quán ngươi có cái gì ăn, nói tốt có khi huynh đệ chúng ta sẽ không gây rắc rối cho ngươi.”

“Ồ?” Thập Nhị Nương cười nhạt, giọng nói hơi trầm khàn, mang chút ám muội không rõ khiến lòng người chao đảo. Nàng bước tới chỗ bọn họ, nói: “Quán trà này của Thập Nhị Nương ta không thể gọi món, phải xem tâm trạng bà chủ ta, bên nhà bếp có gì thì làm đó, quy tắc này, các vị là người lạ chắc không biết đâu nhỉ?”

“Hahahaha!” Mấy tên đại hán cười ầm lên, một tên còn giơ tay ra muốn tháo tấm vải che mặt của Thập Nhị Nương. “Ăn gì không quan trọng, để mấy huynh đệ ta xem xem mặt ngươi có đẹp không đã, nếu đẹp thì theo huynh đệ bọn ta về khỏi cần kinh doanh cái quán trà tồi tàn này nữa!”

Dứt lời, tên hán tử đó giật phắt miếng vải che mặt của Thập Nhị Nương xuống, nhất thời cả căn phòng trở nên tĩnh lặng vô cùng, sau đó tên hán tử cầm miếng vải té bịch xuống đất, đôi mắt mở to đầy hãi hùng.

“Đây… xấu tới vậy!”

“Hê, lão tử mới quay đầu đã thấy đồ xấu xỉ thế này!”

Thập Nhị Nương khoanh tay cười khanh khách, cứ để mặc người ta dòm ngó mình. Mặt nàng chồng chất vết sẹo, tầng này đè lên tầng kia, vết này chồng chéo vết khác, trông còn đáng sợ hơn ác quỷ dưới địa ngục. Đặc biệt khi nàng cười lên, những vết sẹo ghê rợn động đậy như có sự sống trên mặt nàng.

Tên hán tử té ngã lồm cồm bò dậy, biểu cảm khó coi hết sức, thẹn quá hóa giận. Ai mà biết dưới tấm vải kia là một gương mặt xấu xí như vậy, gã bị dọa sợ hết hồn, còn làm gã bẽ mặt trước các huynh đệ, phải đòi lại mới được.

“Dám hù lão tử, hôm nay lão tử phải lấy cái mạng nhỏ của ngươi!” Mắt gã lóe lên một tia hung ác, rút dao bước lên trước.

Cảnh tượng bước năm bước máu bắn tung tóe không hề xuất hiện, con dao đâm ra của gã bị người ta tóm lấy. Tên hán tử thấy con dao chém sắt như chém bùn của mình nằm gọn giữa hai ngón tay của nữ nhân xấu xí trước mặt thì linh cảm có điều không lành, đụng phải nhân vật ghê gớm rồi.

“Thật ra tính khí ta bình thường rất là tốt, cũng xếp hạng một hạng hai ở Hàng Ngạc thành này. Nhưng mà mấy kẻ các ngươi mồm năm miệng mười nói ta xấu, còn muốn giết ta, thế ta không vui nữa đâu.” Thập Nhị Nương cười, “Vừa lúc thịt trong tiệm hết rồi, các ngươi lại tự dâng tới cửa, các ngươi đã nhiệt tình như vậy Thập Nhị Nương ta mà từ chối thì bất kính quá.”

“Đoang đoang.” Con dao bị bẻ gãy làm hai, rơi xuống đất.



Dạo gần đây Ung quốc đang có chiến trận, lưu dân đi qua Hàng Ngạc thành ngày nhiều, có điều lưu dân bình thường thấy ba chữ Hàng Ngạc thành đều né xa, chả ai dám đi vào, chỉ có mấy kẻ ngu ngốc xui xẻo chưa bao giờ nghe danh Hàng Ngạc thành mới dám bước vào.

Thập Nhị Nương tựa lên quầy nghe mấy người trong sảnh kể lại lời đồn đãi bên ngoài, đang nghe Thịnh lão tam kể tới khúc “có tiên nhân xuất hiện ở đô thành Ngọc Thủy quốc thu nhận Minh Nguyệt công chúa làm đồ đệ rồi dẫn về” thì bất ngờ nghiêng đầu trông thấy một cái đầu nho nhỏ thập thò ngoài cửa.

Thằng nhóc này là dân chạy nạn hai hôm trước mới tới, làm ăn xin trên đường, mà nó cũng may mắn lắm, ở trong Hàng Ngạc thành mà không bị người ta tóm đi.

Thập Nhị Nương thấy đôi mắt đứa trẻ đó lanh lợi long lanh lại rất có linh khí nhất thời nổi hứng, ngoắc tay với đứa trẻ gầy như cọng rau, “Nhóc con, ngươi qua đây.”

Thằng bé lang thang ngoài cửa lập tức đi tới, đợi nó lại gần Thập Nhị Nương lấy một cái bánh bao trong giỏ ném cho nó, nói: “Cầm đi ăn đi.”

Đôi mắt đen láy của cậu bé sáng thoáng chốc bừng lên, nó cầm bánh bao nói với Thập Nhị Nương: “Bà chủ tỷ tỷ thật là có lòng dạ Bồ Tát, mẹ ta nói rồi, người tốt bụng chắc chắn rất đẹp, tỷ tỷ thật sự là người đẹp nhất ta từng gặp!”

“Ha.” Thập Nhị Nương bật cười, “Nhưng mà lâu lắm rồi không nghe ai khen ta đẹp nữa, nhóc con vừa có mắt nhìn vừa thành thật. Nè, thấy ngươi giỏi ăn nói, cho ngươi thêm cái nữa đó.” Nàng ném thêm một cái bánh bao cho cậu bé.

Cậu ta quá đói, bất chấp tất cả cầm bánh bao nhai ngấu nghiến như hổ đói. Bánh bao nhồi thịt, vỏ mỏng mà nhiều nhân, cắn một miếng, dầu mỡ dính đầy miệng, mùi vị ngon hết chỗ chê.

Thấy thằng bé ăn ngon lành, ông lão ngồi trong sảnh cố tình cười híp mắt nói với Thập Nhị Nương: “Thập Nhị Nương, ngày thường chẳng phải ngươi keo kiệt lắm hả, sao bánh bao hôm nay nhiều thịt vậy?”

Ngồi ở đây đều là người quen, hiểu rõ lẫn nhau, biết lão già này muốn chơi xấu, một hán tử phối hợp nói: “Lão Ninh ông không biết à? Bữa trước có mấy sa phỉ bên phía tây tới chỗ Thập Nhị Nương đây làm loạn, bảy tám người gì ấy chứ, toàn bộ ở lại đây hết. Trời nóng nực, nhiều thịt người thế mà không gói nhiều chút thì oi hết.”

Thằng bé đang ăn như hổ đói: “…”

Thằng bé gầy gò đen nhẻm khựng lại, trong miệng còn thịt chưa nuốt hết, cậu ta nhìn bánh bao nhân thịt trong tay, không dám cắn tiếp miếng thứ hai. Cậu ta hiểu bọn họ có ý gì, biểu cảm chợt thay đổi như sắp khóc tới nơi.

Thấy biểu cảm của cậu ta, những người trong phòng phá lên cười ầm ĩ, Thập Nhị Nương cũng lắc đầu cười. Cười xong, nàng nói với thằng bé gương mặt vì kiềm nén mà đỏ bừng: “Đùa ngươi thôi, ta không dùng thịt người gói bánh bao đâu, thịt của bọn người đó sao mà ăn được, thối không ngửi nổi, nhét vào chỉ tổ làm hỏng bánh bao của ta.”

Nàng không dùng thịt người nhưng hai bao tải vàng bạc của bọn chúng thì vào túi nàng thiệt, nếu không sao nàng hào phóng tới vậy.

Thằng bé nghe nàng nói xong mới thấy yên tâm, nhưng vì ăn quá gấp, còn nén nhịn nãy giờ nên bị mắc nghẹn. Thập Nhị Nương thấy thế bèn lấy một cái bình đổ đầy nước đưa cho cậu ta, tránh để cậu ta ăn bánh mình làm rồi nghẹn chết.

Chuyện này vốn dĩ chỉ là khúc nhạc đệm, mấy ngày sau đó thằng bé vẫn mò tới, ngồi xổm trước cửa quán trà, có lúc còn chủ động giúp Thập Nhị Nương dọn dẹp bàn ghế, làm chút việc vặt. Lão Ninh thường tới đây uống trà vuốt vuốt râu, nói với Thập Nhị Nương: “Ta thấy đứa bé này cũng hơi lanh lợi, ngươi nhận nó làm tiểu nhị đi, giúp đỡ ngươi cũng được. Ta thấy ngươi ở đây nhiều năm rồi, một thân một mình miết, bên cạnh có nó làm bạn cũng tốt.”

Thập Nhị Nương xua tay, “Thôi đi thôi đi, ta không biết nuôi con nít đâu, ta là người không thích hợp nuôi trẻ con nhất trên đời này.” Khi nói những lời này, ánh mắt nàng thoáng chút u buồn.

“Có phải bắt ngươi nuôi con nít đâu, làm tiểu nhị thôi, không nghe lời thì xử luôn là được, dễ như giết gà, có gì mà lo.” Tên hán tử có vết dao chém trên mặt chẳng biết nhìn sắc mặt người ta, góp vui một câu.

Thập Nhị Nương nhấc chân đá giày, chiếc giày bay tới đập lên lưng tên mặt sẹo, lưng gã in nguyên một dấu giày, “Mợ kiếp! Ngươi làm mẹ ta luôn đi! Ngứa da rồi hả, để lại tiền trà rồi cút lẹ!”

Gã mặt sẹo nhe răng cười, hì hục uống hết phần trà còn lại trong ly, bỏ mấy đồng tiền xuống rồi chuồn nhanh. Lúc ra tới cửa còn đặc biệt nở nụ cười quái dị với thằng bé ngồi xổm ngoài cửa, âm trầm nói: “Nhãi con, ca ca ta thích ăn con nít nhất đấy, hihihi…”

“C.n mẹ ngươi mặt sẹo có cút hay không thì bảo, không cút ta tiễn ngươi lên đường nha?” Giọng Thập Nhị Nương trong phòng truyền ra. Gã mặt sẹo rút cổ lại, không dám nói nữa, mau mau chạy mất.

Thập Nhị Nương không vui đập đập lên quầy, nhặt chiếc giày mới đá bay về xỏ vào, nói với thằng bé gầy nhom ngoài cửa: “Được rồi, vào đây đi. Ta thuê ngươi làm tiểu nhị, cho ngươi chỗ ăn chỗ ở, đồng ý không? Đồng ý thì ở lại, không đồng ý thì đi lẹ, đừng có lảng vảng trước cửa tiệm ta.”

“Ta đồng ý!” Thằng bé cực lực gật đầu, vỗ lồng ngực nhỏ gầy của mình nói: “Ta ăn ít lắm, còn làm được nhiều việc nữa, bà chủ tỷ tỷ thuê ta sẽ không lỗ đâu!”

Thập Nhị Nương bị chọc cười, “Được, ngươi đừng gọi ta là bà chủ tỷ tỷ nữa, gọi Thập Nhị Nương giống như những người khác được rồi, ngươi có tên không?”

“Có, ta tên Kim Bảo.” Kim Bảo nở nụ cười thật tươi.

– Hết chương 001 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.