Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 36




Mắt bà đỏ hoe, liên tục nói: "Xuất ngũ thì tốt, xuất ngũ thì tốt. Trong nhà tuy rằng không bằng bên kia, nhưng cơm ăn thì không thành vấn đề. Hơn nữa như vậy quá nguy hiểm, bọn đại oa còn nhỏ như vậy"

Thật là thần phật phù hộ, nếu vạn nhất xảy ra chuyện, thật đúng là không dám tưởng tượng.

Con dâu lão tứ khẳng định không dựa vào được gì, nếu con trai út xảy ra chuyện gì, nhất định là con dâu sẽ tái giá.

Ba đứa cháu kia phải làm sao mới tốt bây giờ?

"Đúng rồi, mẹ bọn đại oa bên kia có biết không? Con dâu vẫn muốn làm quan thái thái, ngươi hiện tại rút lui, vẫn có thể bỏ qua cho ngươi?" Bà nghĩ tới, sắc mặt liền thay đổi, vội vàng nói.

Đối với dã tâm của nguyên chủ, mẹ Chu là rõ ràng nhất, cho nên sốt ruột, lo lắng cho con trai ở trong nhà bên kia.

"Ta đã nói qua với cô ấy, cô ấy tuy có chút thất vọng, nhưng biết quay lại không có đường sống, nên không có ý kiến gì" Chu Thanh Bách nói.

"Không có ý kiến?" Mẹ Chu cứng đờ nói: "Sao có thể?"

Con mắt của con dâu lão tứ rất cao, cho tới bây giờ con dâu vẫn muốn làm quan thái thái, hơn nữa tự cho mình là quan thái thái, hoàn toàn chướng mắt đàn bà trong thôn. Nhiều năm như vậy đều không nói chuyện với mọi người trong thôn.

Đương nhiên con dâu cũng rất khinh thường, căn bản không muốn làm bạn với người trong thôn.

Nếu giấc mộng làm quan thái thái bị tan vỡ, liệu có khiến con dâu tức giận, ngay cả trời cũng có thể đâm thủng?

"Lão tứ, vợ ngươi khẳng định là đang kìm nén, nếu vợ ngươi đòi ly hôn với ngươi, có chết cũng không được ly hôn. Nếu không bọn đại oa không có mẹ, đến lúc đó ngươi cũng không đứng dậy nổi!" Mẹ Chu liên tục nói.

Chu Thanh Bách vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn nói với mẹ không nghiêm trọng đến vậy, hắn không nhìn thấy điều này với vợ hắn.

Nhưng Lâm Thanh Hòa có thể nhìn được mẹ Chu sẽ nói như vậy.

Ngay cả khi cô xuyên qua đã đối xử tốt hơn trước, nhưng rốt cuộc nguyên chủ cho người ta ấn tượng ăn sâu bén rễ, đây không phải là một điều nhịn chín điều lành.

Từ lúc nguyên chủ mới bước vào cửa không lâu, liền ỷ mang thai đòi chết đòi ra riêng thì có thể nhìn ra.

Nhưng Chu Thanh Bách không thấy vợ mình sẽ gây rắc rối, trước lúc trở về hắn luôn thấp thỏm, cũng có chút lo lắng cô sẽ không bỏ qua, đến lúc đó trong nhà sẽ không yên bình. Nhưng hắn nhìn phản ứng của cô, biết được cô khó nén mất mát, như thể trụ cột tinh thần của cô bị sụp đổ.

Nhưng loại trạng thái này chỉ duy trì cho tới khi hắn mang 3000 đồng tiền cùng một đống phiếu ra, sự bất mãn của cô liền tan thành may khói.

Điều này hắn vẫn nhìn ra được.

Nhưng có thể cởi mở như vậy, có lẽ là nhờ tên trộm khiến cô thay đổi.

Nghĩ đến đây, mặt mày của Chu Thanh Bách ngưng đọng lại.

Mẹ Chu nhìn hắn như vậy nghĩ lời nói của mình đã nghe lọt vào tai, sợ trở về gây ra thêm mâu thuẫn, vội vàng nói: "Con dâu tính tình chính là nóng nảy như vậy, ngươi có chuyện thì nói chậm rãi với nó. Việc lớn như vậy ngươi phải từ từ mà an ủi, đừng nói lời gì để cho nó đoán. Vợ ngươi cùng ngươi ở chung còn chưa tới một tháng, nó sẽ không đoán ra được".

Chu Thanh Bách đứng dậy nói: "Mẹ đừng lo lắng, không có việc gì".

Mẹ hắn nói không sai, tuy rằng kết hôn nhiều năm như vậy, con trai lớn đã năm tuổi. Nhưng trên thực tế, hắn cùng cô ở chung chưa đầy một tháng.

Cho nên đối với cô, hắn không đủ hiểu biết, cũng không thể dùng ánh mắt nhìn người. Chẳng hạn như lúc trở về đây, cô không phải đem ba đứa con trai chăm sóc cực tốt sao?

Chu Thanh Bách đi ra, cùng cha mẹ Chu và anh em tạm biệt trở về.

Chu đại ca về phòng cùng đại tẩu nói về chuyện này, đại tẩu ngẩn cả người: "Không quay lại? Về sau sẽ ở trong thôn?"

"Ừ, ở lại đây luôn" Chu đại ca gật đầu.

"Vợ của lão tứ đồng ý rồi?" Đại tẩu không khỏi nói.

Chu đại ca nói: "Lão tứ ở lại cũng chả có vấn đề gì, sao lại không thể đồng ý. Bên ngoài dãi nắng dầm mưa cũng nguy hiểm, ở lại trong thôn có gì là không thể, không sợ thiếu ăn thiếu mặc, sao lại không đồng ý?"

"Ngươi còn không biết vợ lão tứ chính là người như thế nào sao?" Đại tẩu nói.

"Là sao?" Chu đại ca liền nói.

"Không nói, có nói ngươi cũng không biết" Đại tẩu xua tay nói.

Rõ ràng ý tưởng của Lâm Thanh Hòa, đại tẩu, nhị tẩu và tam tẩu đều biết.

Nghe chồng mình nói chuyện này, đều sợ ngây người.

Phản ứng đầu tiền của nhị tẩu và tam tẩu cũng giống đại tẩu, hỏi vợ lão tứ có thể đồng ý sao? Không làm loạn, không nháo nhào?

Nhị tẩu không thể tin được, trực tiếp kêu đại tẩu và tam tẩu vào phòng đan áo len nói chuyện.

Tất nhiên bọn họ đều phải mua len để đan quần áo mặc vào mùa đông, nếu không trời lạnh như vậy, làm sao có thể chịu đựng?

"Đại tẩu, tam tẩu muội, tứ thúc xuất ngũ, các ngươi đã biết chưa?" Nhị tẩu đan áo len, ngoài miệng hỏi.

"Đã biết" Đại tẩu nói.

"Việc này sao giấu được" Tam tẩu cũng nói.

Tứ thúc về sau đều ở lại trong thôn, nơi nào có thể lừa gạt người.

"Tứ tẩu muội không biết ở nhà cãi nhau như thế nào, tâm tư của cô ấy các ngươi cũng biết. Ánh mắt chọn người rất cao, luôn nghĩ một ngày nào đó trở thành Phượng Hoàng, bây giờ trực tiếp ngã thành gà mái" Nhị tẩu nói.

Ngữ khí vui sướng khi nhìn người gặp họa.

Đại tẩu mới vừa cầm vải chung làm quần áo cho con trai mình, nói: "Ngươi cũng đừng nói như vậy, đều là người trong nhà, tứ thúc xuất ngũ đối với chúng ta cũng không có gì tốt. Ta còn đang nghĩ, nếu tứ thúc ở lại thì địa vị ngày càng thăng tiến, về sau có thể chăm sóc các cháu trai của nhà Chu gia một chút".

Nhị tẩu nghe vậy, cũng nhịn không được thở dài: "Ai nói không phải đâu" Cô đương nhiên cũng có ý nghĩ này, tuy rằng con trai mình mới ba tuổi, nhưng nếu tứ thúc có tiền đồ, cháu trai của mình chẳng lẽ không chăm sóc một chút sao?

Cũng bởi vì vậy cho nên nhiều năm như thế, có không thích nguyên chủ đến mấy cũng thu liễm lại không ít.

Đối với tam tẩu, cô đang nghĩ khi cô ở cữ, chân giò có được hay không phải nhờ Lâm Thanh Hòa. Hơn nữa, lần trước còn lấy vải bông dư của bọn đại oa may áo khoác cho con gái mình, chiếc áo rất ấm áp, còn lọ đường đỏ cũng là bên kia đưa tới.

Cho nên chuyện này tam tẩu cũng nghĩ thầm trong lòng, không nói ra miệng.

Nhưng nhị tẩu nhịn không được, cùng hai chị em dâu nói ra nói vào, liền ra tới bên ngoài.

Chu Thanh Bách xuất ngũ, về sau sẽ ở trong thôn làm việc, rất nhanh tin tức được truyền ra. Không bao lâu, ngay cả đội trưởng của đội cũng nhờ cháu trai của hắn gọi Chu Thanh Bách qua đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.